Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 14: Trên Đời Có Nam Nhân Đơn Thuần Đến Vậy Sao?
Triền Chi Bồ Đào
15/11/2024
Trong hai người họ, “người chồng” vốn không phải người nguy hiểm, ngược lại, chủ nhân thân thể Chức Vụ mới là kẻ ác nhân.
Nguyên thân liên tục ngược chồng cô ta không chỉ ngày một ngày hai.
Chức Vụ chợt nhớ đến lời của chị Dương, chị ấy kể có lần đi ngang qua còn nghe thấy có tiếng xương gãy từ trong nhà truyền ra.
Nàng bối rối nhắc đến đêm đó, chưa cần hỏi cụ thể thì Yến Ân đã mở miệng nói: “Chỉ là ngón tay bị A Vụ vô tình vặn trật khớp thôi...”
Giọng y bình thản như nói chuyện thường ngày.
Điều làm Chức Vụ không thể tin nổi không phải là giọng điệu thản nhiên của y mà là người đàn ông này lại cực kỳ ngoan ngoãn ngây thơ đến vậy, hoàn toàn quen với việc bị nguyên thân ngược đãi.
Nếu không sao y có thể ngoan ngoãn để người khác đâm một cây kim to như đinh xuyên qua đầu gối?
Chức Vụ liếc thấy đầu gối đáng lẽ phải khỏe mạnh nay lại sưng đỏ doạ người, không khỏi hít một hơi lạnh.
Thoạt nhìn trượng phu lúc nào cũng yếu đuối.
Lúc xảy ra chuyện không phản kháng chắc là do tính tình quá đơn thuần, đến mức vợ nói gì cũng tin.
Đến nỗi giờ đây không đi lại được, y cũng chỉ quy kết là do thân thể mình yếu, không thể phát huy ‘tác dụng của kim châm’...
Có lẽ do trước đây bị mù, hoàn cảnh quá đỗi bất lực nên y đã toàn tâm toàn ý tin tưởng thê tử mình, để mặc cho nàng ngược đãi mình cũng suy nghĩ cho nàng, tự mình chịu đựng cơn đau mà không đến huyện nha tố giác với La huyện lệnh.
Những vết thương trên người là do nàng gây ra, ngay cả chân tật cũng do nàng hại. Người bình thường dù có xấu xa cũng khó có thể tàn nhẫn độc ác như nguyên thân.
Chưa kể nguyên thân còn có thể nói dối không đổi sắc, nói với chị Dương và những người khác là tất cả đều vì chữa bệnh cho chồng cô ta.
Giây phút này Chức Vụ mới nhận ra mức độ ngược đãi chồng của nguyên thân vượt xa mức tưởng tượng của nàng.
Chẳng qua những lời nói dối vụng về đó, người ngoài không biết thì thôi đi, nhưng oái oăm là… người đàn ông trước mặt nàng lại tin hết.
Trước đây Chức Vụ bị nhốt trong Tú lâu sống biệt lập với thế nhân, ngày ngày chỉ có sách vở làm bạn, thậm chí chỉ đọc đến đoạn con thỏ trong sách vì trả ơn mà chết cũng khiến lòng nàng nghẹn ngào, làm gì từng trải chuyện tàn nhẫn như vậy bao giờ?
Nàng suýt nữa đã hiểu lầm chàng trai ‘yếu đuối’ này là một kẻ hung hiểm đáng sợ...
Mặc dù bị hiểu lầm, bị ngược đãi đến mức thân thể đầy thương tích nhưng y vẫn chưa từng mở miệng oán trách.
Nghĩ đến đây, Chức Vụ càng cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Tựa như đang đọc sách đến đoạn bi kịch cao trào, đuôi mắt trắng nõn của nàng không khỏi hơi ửng đỏ.
Nàng bất an bóp chặt đầu ngón tay, bởi lẽ không thể tin được.
Trên đời này lại có người đàn ông đơn thuần yếu đuối như “chồng” nàng sao?
Nguyên thân liên tục ngược chồng cô ta không chỉ ngày một ngày hai.
Chức Vụ chợt nhớ đến lời của chị Dương, chị ấy kể có lần đi ngang qua còn nghe thấy có tiếng xương gãy từ trong nhà truyền ra.
Nàng bối rối nhắc đến đêm đó, chưa cần hỏi cụ thể thì Yến Ân đã mở miệng nói: “Chỉ là ngón tay bị A Vụ vô tình vặn trật khớp thôi...”
Giọng y bình thản như nói chuyện thường ngày.
Điều làm Chức Vụ không thể tin nổi không phải là giọng điệu thản nhiên của y mà là người đàn ông này lại cực kỳ ngoan ngoãn ngây thơ đến vậy, hoàn toàn quen với việc bị nguyên thân ngược đãi.
Nếu không sao y có thể ngoan ngoãn để người khác đâm một cây kim to như đinh xuyên qua đầu gối?
Chức Vụ liếc thấy đầu gối đáng lẽ phải khỏe mạnh nay lại sưng đỏ doạ người, không khỏi hít một hơi lạnh.
Thoạt nhìn trượng phu lúc nào cũng yếu đuối.
Lúc xảy ra chuyện không phản kháng chắc là do tính tình quá đơn thuần, đến mức vợ nói gì cũng tin.
Đến nỗi giờ đây không đi lại được, y cũng chỉ quy kết là do thân thể mình yếu, không thể phát huy ‘tác dụng của kim châm’...
Có lẽ do trước đây bị mù, hoàn cảnh quá đỗi bất lực nên y đã toàn tâm toàn ý tin tưởng thê tử mình, để mặc cho nàng ngược đãi mình cũng suy nghĩ cho nàng, tự mình chịu đựng cơn đau mà không đến huyện nha tố giác với La huyện lệnh.
Những vết thương trên người là do nàng gây ra, ngay cả chân tật cũng do nàng hại. Người bình thường dù có xấu xa cũng khó có thể tàn nhẫn độc ác như nguyên thân.
Chưa kể nguyên thân còn có thể nói dối không đổi sắc, nói với chị Dương và những người khác là tất cả đều vì chữa bệnh cho chồng cô ta.
Giây phút này Chức Vụ mới nhận ra mức độ ngược đãi chồng của nguyên thân vượt xa mức tưởng tượng của nàng.
Chẳng qua những lời nói dối vụng về đó, người ngoài không biết thì thôi đi, nhưng oái oăm là… người đàn ông trước mặt nàng lại tin hết.
Trước đây Chức Vụ bị nhốt trong Tú lâu sống biệt lập với thế nhân, ngày ngày chỉ có sách vở làm bạn, thậm chí chỉ đọc đến đoạn con thỏ trong sách vì trả ơn mà chết cũng khiến lòng nàng nghẹn ngào, làm gì từng trải chuyện tàn nhẫn như vậy bao giờ?
Nàng suýt nữa đã hiểu lầm chàng trai ‘yếu đuối’ này là một kẻ hung hiểm đáng sợ...
Mặc dù bị hiểu lầm, bị ngược đãi đến mức thân thể đầy thương tích nhưng y vẫn chưa từng mở miệng oán trách.
Nghĩ đến đây, Chức Vụ càng cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Tựa như đang đọc sách đến đoạn bi kịch cao trào, đuôi mắt trắng nõn của nàng không khỏi hơi ửng đỏ.
Nàng bất an bóp chặt đầu ngón tay, bởi lẽ không thể tin được.
Trên đời này lại có người đàn ông đơn thuần yếu đuối như “chồng” nàng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.