Sau Khi Dẫn Bóng Chạy

Chương 17: Kết thúc và bắt đầu

Bán Trản Minh Hương

03/11/2020

sau-khi-dan-bong-chay-17-0

Sau khi Trác Dương ăn vài miếng dứa, Tịch Sâm đứng dậy đi rửa tay, anh vừa đi, mấy người kia lập tức ngồi xuống vây xung quanh cậu, hiếu kì không thôi.

Có người hỏi: “Cậu là Trác Dương? Cậu cùng Tịch Sâm có quan hệ như thế nào?”

Bị mấy đôi mắt nhìn chằm chằm, Trác Dương hơi cơ người lại, “Tôi là trợ lý sinh hoạt của Tịch tổng.”

Những người kia không tin lắm.

“Tịch Sâm sẽ đối xử tốt với một người trợ lý sinh hoạt như vậy sao?”

“Anh ta vừa nãy còn chủ động mời cậu ăn dứa! Wow, ngày tận thế sắp đến rồi à?”

“Nghiêm Khải còn chưa nhận được đãi ngộ như thế đâu!”

“Tôi cho rằng mình vừa xuất hiện ảo giác.”

Vừa nãy Tịch Sâm ngồi ở đây, cậu không thấy họ nói với anh một câu, cứ tưởng họ không quen biết anh, nhưng hiện tại xem ra, họ đối với Tịch Sâm vô cùng quen thuộc. Tịch Sâm trong tưởng tượng của bọn họ cực kỳ lạnh lùng, người sống chớ đến gần, đến gần sẽ bị đông chết đó.

Trác Dương không nhịn được thay Tịch Sâm nói hai câu, “Tịch tổng chỉ là không thích nói chuyện.”

“Anh ta đối với cậu đương nhiên là như thế.” Có người nói, “Cậu đã từng ở trong hoàn cảnh, cậu muốn nói nhưng không bao giờ nhận được đáp lại chưa?”

Cảm giác này cậu chưa từng cảm nhận qua, trước đây cậu và anh chỉ có mấy lần tiếp xúc, hình như mỗi lần đều là Tịch Sâm chủ động, lúc ở khách sạn gặp lại Tịch Sâm lần đầu tiên, cũng là anh gọi cậu trước.

Nghĩ như vậy, quả thực Tịch Sâm đối với cậu không giống như những người khác, trong đầu Trác Dương lại không khống chế được mà xuất hiện cái suy đoán kia.



Tiệc sinh nhật của Nghiêm phu nhân được tổ chức vào trưa hôm sau, địa điểm là một khách sạn nào đó rất có tiếng ở đây, thật trùng hợp, đây chính là nơi cậu tới làm việc sau khi thôi học, và, tình một đêm giữa cậu với Tịch Sâm, cũng phát sinh ở nơi này.

Khi đến khách sạn, hiển nhiên Tịch Sâm cũng có chút bất ngờ, anh nhìn sâu vào Trác Dương, đối diện với ánh mắt ấy, cậu nhất thời cảm thấy không được tự nhiên.

Thế nhưng Nghiêm Khải đi chung cùng bọn họ lại đột nhiên nói, “Này, anh họ, em nhớ trước khi xuất ngoại một ngày, anh bị em kéo tới đây ăn mừng tốt nghiệp, lúc đó anh bởi vì say rượu nên phải ở lại đây một đêm, ngày hôm sau anh vô cùng tức giận. Trác trợ lý à, cậu không biết đâu, đó vẫn là lần thứ nhất chúng tôi thấy anh ấy tức giận như thế, mẹ tôi vui mừng đến mức muốn mua một thùng pháo hoa về chúc mừng. Nhưng anh họ, ngày ấy bọn em có hỏi nhưng anh không nói, đến bây giờ em vẫn rất tò mò tại sao lúc ấy anh lại giận dữ, sáu năm rồi, hiện tại anh có thể giải đáp thắc mắc cho người em này không?”

Bàn tay Trác Dương siết thành nắm đấm, Nghiêm Khải không biết nhưng chẳng lẽ cậu lại không rõ hay sao. Tịch Sâm ở trong trường vẫn luôn được người nâng như nâng trứng, lần ấy có lẽ là một trong rất ít lần thậm chí là lần duy nhất trong đời anh bị từ chối, cho nên tức giận là hiển nhiên.

“Ngậm miệng.” Tịch Sâm lạnh lùng liếc mắt nhìn Nghiêm Khải một cái, bên trong ánh mắt chứa đôi phần nhắc nhở.

Nghiêm Khải vô tội trừng mắt, không biết mình khi nào lại chọc đến anh họ, không nói thì không nói, làm gì phải hung dữ như thế! Nói mới thấy, cái khách sạn này như cùng Tịch Sâm đối nghịch vậy, sao hắn lại cảm thấy anh họ vừa tới nơi này liền khác thường.

Bước vào đại sảnh bữa tiệc, Nghiêm Khải đi nói chuyện với khách mời khác, chỉ còn lại Tịch Sâm đứng bên cạnh Trác Dương, không khí giữa hai người trầm mặc khác lạ. Trong lúc dùng cơm, họ cũng không nói với nhau câu nào, mãi đến khi ăn xong, Trác Dương mới tìm được cơ hội đi đến phòng vệ sinh.



Trác Dương ngồi trên bồn cầu để xoa dịu cảm xúc, miễn cho khi ra ngoài lại lúng túng. Nhưng khi cậu thật vất vả mới sắp xếp lại tâm tình, cảm thấy có thể bình tĩnh đối mặt với Tịch Sâm, vừa bước ra khỏi phòng riêng, lại thấy Tịch Sâm không biết đã vào từ bao giờ, đang đứng rửa tay bên cạnh, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cậu.

“… Tịch tổng.” Tâm lý vừa mới chuẩn bị xong đã suy xụp, trực giác nói cho Trác Dương biết, là anh theo cậu đến đây. Cậu giả vờ bình tĩnh đi tới bồn rửa tay, mở vòi nước.

Tịch Sâm nhích sang bên cạnh, nhìn dòng nước chảy xuống tay cậu, anh mở miệng, “Trác Dương, ngày đó không phải tôi giận cậu.”

Tâm tình Trác Dương vốn không bình tĩnh, hiện tại càng hoảng loạn, cậu đóng vòi nước, đứng tại chỗ thấp giọng đáp, “Tịch tổng, ngài không cần giải thích với tôi.”

Tịch Sâm nói, “Tôi sợ cậu hiểu lầm.”

Trác Dương trả lời, “Sự tình đã qua…”

“Không phải đã qua.”

Trác Dương ngẩng đầu mở to mắt nhìn Tịch Sâm, “Tịch tổng…”

Tịch Sâm tiến lên một bước, kéo tay Trác Dương, rũ mắt nhìn cậu, nhẹ giọng nói, “Trác Dương, cái đêm sáu năm trước đối với tôi mà nói, chỉ là một bắt đầu.”

Tay bị nắm chặt, trên mặt là xúc cảm ấm áp, Trác Dương nhẫn nhịn run rẩy mà nhìn vào mắt anh, cặp con ngươi hờ hững kia, giờ phút này chứa đựng thứ cảm xúc mãnh liệt, làm tim cậu đập mạnh.

Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, Trác Dương như vừa tỉnh giấc chiêm bao mà giãy khỏi tay Tịch Sâm, hai chân vội vàng hoảng loạn bước nhanh ra ngoài.

“Trác Dương.”

Tịch Sâm đuổi theo, lại va phải người khác, đối phương nhanh chóng nói xin lỗi, nhưng bởi vì dừng lại trong giây lát, đợi Tịch Sâm ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng dáng Trác Dương đâu nữa.

Anh trở lại bữa tiệc cũng không thấy cậu, anh biết cậu từng có thời gian công tác ở khách sạn này nên rất quen thuộc địa hình nơi đây, chắc chắn đã tìm nơi nào đó trốn rồi. Tịch Sâm lấy điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn.

Trác Dương đang trốn ở cầu thang bộ, nhìn thấy tin nhắn, thở phào nhẹ nhõm, Tịch Sâm cũng không muốn cậu ra ngoài, chỉ bảo cậu nhớ trở về Nghiêm trạch. Cậu không trả lời, từ từ ngồi xuống, nghĩ lại chuyện vừa xảy ra trong nhà vệ sinh. Tịch Sâm nói đêm đó đối với anh là một bắt đầu, nhưng đêm ấy đối với cậu, là kết thúc.

Trác Dương thích Tịch Sâm, nói đúng hơn, cậu yêu anh, mà cậu cảm thấy tình yêu của mình đối với anh chưa đủ sâu đậm.

Tình yêu làm cho cuộc sống tốt hơn, nhưng cuộc sống không chỉ có mỗi tình yêu. Trác Dương yêu Tịch Sâm, nhưng cậu rõ ràng, cuộc sống của cậu không chỉ có mỗi mình anh, Tịch Sâm không phải là tất cả của cậu. Gia thế của bọn họ, kiến thức cùng hoàn cảnh sinh hoạt khác biệt, quan niệm sống cũng có điểm khác nhau. Cậu và Tịch Sâm, là hai người của hai thế giới, có lẽ khi tình cảm mới chớm nở, họ sẽ không thèm để ý này nọ, nhưng khi nhiệt độ tình yêu giảm dần, cậu không chắc liệu mình có thể chịu được sự khác biệt cùng áp lực to lớn do thân phận và bối cảnh mang lại hay không, cũng không chắc nếu như không còn tình yêu làm nền tảng, Tịch Sâm có chấp nhận được một người bình thường cùng gia đình bình thường của cậu hay không.

Những lo lắng và sợ hãi như vậy vẫn giống trước không hề thay đổi. Trác Dương quá tự ti và nhát gan, cậu cảm thấy so với việc ban đầu tốt đẹp đến cuối cùng biến thành kẻ người ghét quỷ chê, thì không bằng ngay từ đầu đừng chạm vào, giữ điều tốt đẹp ấy trong suy nghĩ, có lẽ sẽ là một kết cục hoàn mĩ.

Nhưng hiện tại Tịch Sâm lại muốn đánh vỡ cái hoàn mĩ kia, khiến Trác Dương sinh ra sợ sệt cùng hoảng hốt. Cậu sợ khi cái kết cục kia bị phá vỡ, mình vẫn phải nhận lấy khổ đau.

Trác Dương ngồi ở cầu thang rất lâu rồi mới xuống, tìm Nghiêm Khải nói thân thể cậu không thoải mái, muốn về Nghiêm trạch trước.

“Anh họ cũng đi trước rồi, hai người giận rỗi sao?” Nghiêm Khải nhìn cậu nói.

“Không có.” Trác Dương không nhiều lời.

Nghiêm Khải như có điều suy nghĩ nhìn Trác Dương, “Vậy để tôi gọi người đưa cậu về.”



Trác Dương nói, “Không cần, tôi sẽ tự về.”

Nghiêm Khải không miễn cưỡng cậu nữa.

Trác Dương ra khỏi khách sạn, cũng không đón xe về Nghiêm trạch luôn, mà lên một chiếc xa bus, không rõ sẽ đi về đâu. Xe bus lắc lư, đang ngẩn người nhìn ngoài cửa xe, Trác Dương nghe thấy tên trạm dừng kế tiếp quen quen, là trường cấp ba cậu từng theo học.

Khi xe dừng lại, cậu bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn xuống xem một chút.

Lúc này là thời gian nghỉ hè, trong trường chỉ có bảo vệ và mấy bảo an, Trác Dương đăng kí ở phòng bảo vệ rồi thuận lợi đi vào.

Đi trong sân trường không một bóng người, cậu trải qua rất nhiều cảm xúc, đặc biệt là khi nhìn thấy bảng thông báo thành tích. Năm đó Tịch Sâm học rất giỏi, mỗi lần thi tháng đều xếp hạng nhất, lúc ấy cậu có một bí mật nhỏ, cậu nỗ lực học tập mong muốn có thành tích tốt để có thể xuất hiện trên bảng thông báo cùng với tên anh, như vậy dường như sẽ được gần anh thêm một chút.

Trác Dương đứng nhìn bảng thông báo một lát rồi đi tới dãy phòng học. Phòng học của cậu là phòng thứ hai trên tầng ba, vừa lên tới tầng ba, nhìn thấy người đàn ông đứng trên hành lang, Trác Dương giật mình.

Người ấy ngoảnh đầu lại, chính là Tịch Sâm, người cậu đang muốn trốn tránh. Trác Dương than thở, đây là cái vận may gì vậy, cậu chỉ đột nhiên muốn đến trường xem một chút, vậy mà cũng có thể gặp anh.

Tịch Sâm nhìn thấy Trác Dương bỗng nhiên xuất hiện cũng rất đỗi kinh ngạc, “Thật trùng hợp.”

Lúc này muốn tránh đi cũng không được, cậu chỉ có thể tiếp tục bước tới.

Hai người đứng trước cửa phòng học của Tịch Sâm, cả hai đều không đề cập đến chuyện xảy ra ở phòng vệ sinh, yên lặng nắm lấy lan can, nhìn xuống dưới. Trời bắt đầu nổi gió, ánh mặt trời dần tắt, mây đen bồng bềnh đung đưa.

Trời sắp mưa rồi.

“Trước đây cậu thường đi qua nơi này.” Tịch Sâm đột nhiên nói, “Nhìn lén tôi.”

Trác Dương kinh ngạc, sau đó đáp trả, “Anh không nhìn tôi, làm sao biết tôi nhìn lén anh.”

Khóe môi Tịch Sâm tràn ra chút ý cười, “Cả hai đều nhìn lén, xem như hòa nhau.”

Cuộc đối thoại ngắn ngủi dường như đã thổi đi bầu không khí lúng túng trước kia. Sau đó, bọn họ lại im lặng, nghe gió thổi lá cây rì rào, chẳng mấy chốc mà từng giọt mưa đã rơi xuống mặt đất. Hai người đều không mang dù, chờ mưa tạnh, đã là hơn một tiếng sau.

Trác Dương hắt hơi một cái.

“Mặc áo vào đi.” Tịch Sâm nhắc nhở.

Trác Dương mặc quần áo vest, khi nãy đi trong trường thấy hơi nóng nên cởi ra, sau đó vẫn không mặc vào, muốn hong gió một lát thì trời lại mưa, nhiệt độ ngoài trời cũng hạ xuống, chỉ là bởi vì có Tịch Sâm ở bên cạnh nên hơi phân tâm, không cảm thấy lạnh lắm.

Sợ trời sẽ mưa tiếp, bọn họ nhân lúc mưa tạnh nhanh chóng rời khỏi trường học, cũng không vào khách sạn, mà cùng trở về Nghiêm trạch.

Trước khi đi ngủ, Trác Dương cảm thấy cổ họng không thoải mái, cái cảm giác này rất quen thuộc, là triệu chứng xuất hiện mỗi khi cảm lạnh. Cậu lấy thuốc cảm cúm ra, uống một viên rồi mới đi ngủ.

~Hết chương 17~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Dẫn Bóng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook