Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 41: Ăn cơm với Cô Hồng
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
18/07/2024
Nghe thấy cậu nói, Tần Giác đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười gật đầu nói: "Được."
Nói xong liền tiến vào phòng bếp, bưng tất cả đồ ăn vừa rồi mới làm xong còn chưa kịp ăn ra.
Tần Giác nấu cơm luôn nghiêm túc, coi như là bữa sáng, cũng sẽ theo thói quen làm phong phú tinh xảo một chút.
Cậu làm việc thích tận thiện tận mỹ, nấu ăn cũng giống như vậy.
Quý Từ nửa lôi nửa kéo Cô Hồng ngồi xuống ghế, sau đó ngồi bên cạnh gã ta, cười hì hì nói: "Không ngờ trưởng lão đến sớm thế, ta vốn định đưa cơm cho ngài."
Tâm trạng Cô Hồng rất phức tạp: "Đưa cơm cho ta, vì sao?"
"Lúc trước, là ta làm không đúng." Quý Từ dừng một chút, sau đó nói, "Mấy ngày nay ta suy nghĩ lại, ta thân là đại sư huynh xác thực không nên mang theo tiểu sư đệ một mình xuống núi."
"Lần trước là trưởng lão phạt ta, nhưng lần này không giống, lần này là ta chủ động bồi tội."
Quý Từ trợn mắt nói dối: "Trưởng lão, những món này đều là ta tự tay làm, ngài nếm thử chút đi."
Dứt lời, Tần Giác vừa bưng đĩa thức ăn ra, không hiểu nhìn Quý Từ một cái.
Quý Từ làm như không thấy.
Cậu nhiệt tình quá đáng, cầm đôi đũa thay Cô Hồng trưởng lão gắp thức ăn: "Nào, trưởng lão ăn cái này, cái này rất ăn ngon."
Quý Từ thao tác mãnh như hổ, thành công dời suy nghĩ Cô Hồng.
Cậu bắt đầu cầm đũa ăn cơm theo bản năng.
Lại nói, lần này cậu đi ra quả thật chưa kịp ăn điểm tâm, vốn là muốn đến tìm Quý Từ tính sổ.
Nhưng mà......
Cô Hồng cau mày nhìn bộ dáng vô tâm vô phế của Quý Từ, luôn cảm thấy đối phương không có đầu óc đi làm loại chuyện này.
Vừa nghĩ như vậy, Quý Từ lại nhiệt tình gắp một đũa rau xanh vào bát gã ta.
Cô Hồng: "......"
Gã ta không biết nên hình dung cảm giác hiện tại của mình như thế nào, tóm lại không tuyệt vời như vậy là được rồi.
Vừa lúc đó, Tần Giác cũng đi tới.
Trên tay y bưng một ly nước trà nóng hổi, cung kính đặt bên tay Cô Hồng trưởng lão.
Lúc này Tần Giác bớt đi vài phần chống đối lúc trước, thoạt nhìn có chút dịu ngoan.
Nhìn Tần Giác như vậy, tâm tình Cô Hồng chậm rãi bình thường lại.
Nhưng nên hỏi vẫn phải hỏi.
Gã ta hiện tại không để ý tới Tần Giác, chỉ hỏi Quý Từ: "Chuyện ngày hôm qua, ngươi thấy thế nào?"
Quý Từ hai mắt sáng ngời: "Quả nhiên trưởng lão cũng chú ý trận thắng của ta đúng không!"
Cậu kích động vỗ bàn một cái đứng dậy: "Trận kia quả thực, thiếu chủ Cửu Trọng Thiên cứ như vậy mà bại dưới kiếm của ta, không hề có lực đánh trả!"
Cô Hồng: "......"
Gã ta hiếm thấy không nói gì, cố gắng giải thích: "Ta nói là, hành động của thuyết thư sau khi đại điển kết thúc."
"À, trưởng lão nói cái đó à." Quý Từ phẫn nộ ngồi xuống, có chút do dự," Ta cảm thấy, người kể chuyện kia không có mắt."
Cô Hồng nhìn cậu: "Không có mắt?"
"Đúng vậy." Quý Từ chống cằm, biểu tình nhìn có chút phẫn nộ, "Trưởng lão ngài ngẫm lại xem, nơi này chính là Thịnh Nguyên đại điển, hay là Kinh Hồ, địa bàn của Đạo Tông chúng ta, trên đài ngài còn đang nhìn, hắn cứ như vậy quang minh chính đại nói những chuyện này là chuyện xưa."
Quý Từ càng nói lại càng phẫn nộ, cuối cùng phẫn uất nói: "Kỳ thật hôm nay ta muốn đưa cơm, không chỉ vì bồi tội, còn có một phần chính là sợ ngài bị thuyết thư tiên sinh kia ảnh hưởng đến tâm tình."
Nói xong, Quý Từ lại gắp thức ăn vào bát gã ta: "Nào, trưởng lão, ăn nhiều một chút."
Thanh niên nhìn không giống giả vờ, trắng nõn tuấn tú trên mặt mang theo nụ cười chân thành tha thiết, tựa hồ quả nhiên sợ gã ta vì chuyện hôm qua mà chán nản trong lòng.
Đuôi mắt Cô Hồng giật giật, cuối cùng vẫn động đũa.
Tần Giác ngồi đối diện hai người, vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt ngó tới ngó lui giữa hai người, cuối cùng cúi xuống.
Y thường lạnh lùng.
Nhưng có lẽ là trước đó vài ngày sức phản nghịch đã qua, hiện tại Tần Giác cực kỳ dễ nói chuyện.
Bất luận Cô Hồng hỏi cái gì, y đều cung kính trả lời, lễ nghĩa chu toàn.
Cô Hồng nuốt miếng thịt ba chỉ trong miệng xuống, chẳng lẽ thật sự là gã ta nghĩ sai rồi, chuyện này không liên quan tới Quý Từ?
Quý Từ bên cạnh nhu thuận, bản thân một chút cũng không ăn, lúc thì gắp thức ăn cho Tần Giác, lúc thì lại gắp thức ăn cho Cô Hồng.
Sau khi chú ý tới điểm này, Cô Hồng hỏi: "Ngươi thì sao, không ăn cơm à?"
Nghe thế, Quý Từ sửng sốt, sau đó cười rộ lên: "Không sao, đệ tử không đói bụng."
"Đệ tử dậy thật sớm, lúc nấu ăn sợ tay nghề của mình không tốt, lãng phí nguyên liệu nấu ăn, cho nên cố ý chỉ làm phần cho hai người, hai người ăn trước đi."
Vừa nói xong, Tần Giác không cẩn thận bị nghẹn, ho khan vài tiếng.
Quý Từ vội vàng nhìn về phía y, ân cần hỏi: "Tiểu sư đệ đệ không sao chứ?"
Sau khi bình tĩnh lại, Tần Giác nhìn sư huynh thân ái trước mặt mình, khóe miệng giật giật, sau đó cười nói: "Không sao."
Quý Từ nói: "Thật là, ăn cơm lại không cẩn thận như vậy, lần sau không thể như vậy."
Tần Giác: "... Được."
Cô Hồng nhìn hai người bọn họ tương tác, trong lòng hiện ra một loại cảm giác quái dị không thể nói rõ.
Gã ta nhìn bát cơm trong tay mình, kỳ quái, vốn là muốn tới đây giáo huấn Quý Từ.
Suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng Cô Hồng thuận miệng quan tâm một câu: "Hay là ăn một chút đi."
Tần Giác không nhịn được, nói một câu: "Tích cốc, không đói chết được."
Y vừa nói xong, Quý Từ liền mím môi, lộ ra một nụ cười khó xử: "Vậy hai người ăn trước đi."
Bộ dáng nhỏ bé này, đáng thương muốn chết.
Cô Hồng nhìn, có chút không nhịn được: "Tiểu Giác, không nên nói như vậy, tốt xấu gì cũng là sư huynh của ngươi."
Tần Giác: "......"
"Vâng."
Y rũ mắt xuống, gắp một miếng rau.
Nhìn không ra, thủ đoạn còn rất cao, ngược lại ngay cả Cô Hồng cũng có thể bị mê hoặc.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng đúng, nếu thủ đoạn không cao, làm sao có thể sống sót ở chỗ mình?
Nghĩ vậy, Tần Giác phát ra một tiếng cười nhạo không thể nghe thấy.
Bên kia Quý Từ còn đang cố hết sức giả bộ đáng thương, cúi đầu, gắp thức ăn vào bát Cô Hồng.
Món ăn trong chén xếp cao.
Cô Hồng bất đắc dĩ ngăn cậu lại, bảo cậu đừng gắp nữa.
Lúc này Quý Từ mới thôi.
Cô Hồng không biết an ủi người khác, vội vàng ăn xong liền rời đi.
Đợi sau khi bóng lưng Cô Hồng hoàn toàn biến mất, Quý Từ rút vẻ cô đơn trên mặt xuống, ném đũa lên bàn, thuận tiện chọt tay lên người Tần Giác.
Tần Giác nhắm mắt lại cảm thụ một chút, nói: "Đã hoàn toàn rời đi."
Lúc này Quý Từ mới thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đi rồi."
Cậu liền thay đổi tư thế ngồi, đặt đầu gối lên mép bàn, thân thể tựa vào lưng ghế, mũi chân rơi xuống thoáng cái lắc lư, một bộ dáng tự tại.
Quý Từ hết sức tự khen ngợi mình: "Ta thật là thiên tài, dễ dàng qua mặt Cô Hồng."
Tần Giác nhìn cậu: "Có muốn ta khen huynh lợi hại không?"
"Đương nhiên," Quý Từ nói, "Chuyện tối hôm qua ta còn chưa tính sổ với đệ."
Tần Giác đứng dậy thu hết bát đũa trên bàn lại.
Ai tính nợ ai? Đồ vô lương tâm.
Nói xong liền tiến vào phòng bếp, bưng tất cả đồ ăn vừa rồi mới làm xong còn chưa kịp ăn ra.
Tần Giác nấu cơm luôn nghiêm túc, coi như là bữa sáng, cũng sẽ theo thói quen làm phong phú tinh xảo một chút.
Cậu làm việc thích tận thiện tận mỹ, nấu ăn cũng giống như vậy.
Quý Từ nửa lôi nửa kéo Cô Hồng ngồi xuống ghế, sau đó ngồi bên cạnh gã ta, cười hì hì nói: "Không ngờ trưởng lão đến sớm thế, ta vốn định đưa cơm cho ngài."
Tâm trạng Cô Hồng rất phức tạp: "Đưa cơm cho ta, vì sao?"
"Lúc trước, là ta làm không đúng." Quý Từ dừng một chút, sau đó nói, "Mấy ngày nay ta suy nghĩ lại, ta thân là đại sư huynh xác thực không nên mang theo tiểu sư đệ một mình xuống núi."
"Lần trước là trưởng lão phạt ta, nhưng lần này không giống, lần này là ta chủ động bồi tội."
Quý Từ trợn mắt nói dối: "Trưởng lão, những món này đều là ta tự tay làm, ngài nếm thử chút đi."
Dứt lời, Tần Giác vừa bưng đĩa thức ăn ra, không hiểu nhìn Quý Từ một cái.
Quý Từ làm như không thấy.
Cậu nhiệt tình quá đáng, cầm đôi đũa thay Cô Hồng trưởng lão gắp thức ăn: "Nào, trưởng lão ăn cái này, cái này rất ăn ngon."
Quý Từ thao tác mãnh như hổ, thành công dời suy nghĩ Cô Hồng.
Cậu bắt đầu cầm đũa ăn cơm theo bản năng.
Lại nói, lần này cậu đi ra quả thật chưa kịp ăn điểm tâm, vốn là muốn đến tìm Quý Từ tính sổ.
Nhưng mà......
Cô Hồng cau mày nhìn bộ dáng vô tâm vô phế của Quý Từ, luôn cảm thấy đối phương không có đầu óc đi làm loại chuyện này.
Vừa nghĩ như vậy, Quý Từ lại nhiệt tình gắp một đũa rau xanh vào bát gã ta.
Cô Hồng: "......"
Gã ta không biết nên hình dung cảm giác hiện tại của mình như thế nào, tóm lại không tuyệt vời như vậy là được rồi.
Vừa lúc đó, Tần Giác cũng đi tới.
Trên tay y bưng một ly nước trà nóng hổi, cung kính đặt bên tay Cô Hồng trưởng lão.
Lúc này Tần Giác bớt đi vài phần chống đối lúc trước, thoạt nhìn có chút dịu ngoan.
Nhìn Tần Giác như vậy, tâm tình Cô Hồng chậm rãi bình thường lại.
Nhưng nên hỏi vẫn phải hỏi.
Gã ta hiện tại không để ý tới Tần Giác, chỉ hỏi Quý Từ: "Chuyện ngày hôm qua, ngươi thấy thế nào?"
Quý Từ hai mắt sáng ngời: "Quả nhiên trưởng lão cũng chú ý trận thắng của ta đúng không!"
Cậu kích động vỗ bàn một cái đứng dậy: "Trận kia quả thực, thiếu chủ Cửu Trọng Thiên cứ như vậy mà bại dưới kiếm của ta, không hề có lực đánh trả!"
Cô Hồng: "......"
Gã ta hiếm thấy không nói gì, cố gắng giải thích: "Ta nói là, hành động của thuyết thư sau khi đại điển kết thúc."
"À, trưởng lão nói cái đó à." Quý Từ phẫn nộ ngồi xuống, có chút do dự," Ta cảm thấy, người kể chuyện kia không có mắt."
Cô Hồng nhìn cậu: "Không có mắt?"
"Đúng vậy." Quý Từ chống cằm, biểu tình nhìn có chút phẫn nộ, "Trưởng lão ngài ngẫm lại xem, nơi này chính là Thịnh Nguyên đại điển, hay là Kinh Hồ, địa bàn của Đạo Tông chúng ta, trên đài ngài còn đang nhìn, hắn cứ như vậy quang minh chính đại nói những chuyện này là chuyện xưa."
Quý Từ càng nói lại càng phẫn nộ, cuối cùng phẫn uất nói: "Kỳ thật hôm nay ta muốn đưa cơm, không chỉ vì bồi tội, còn có một phần chính là sợ ngài bị thuyết thư tiên sinh kia ảnh hưởng đến tâm tình."
Nói xong, Quý Từ lại gắp thức ăn vào bát gã ta: "Nào, trưởng lão, ăn nhiều một chút."
Thanh niên nhìn không giống giả vờ, trắng nõn tuấn tú trên mặt mang theo nụ cười chân thành tha thiết, tựa hồ quả nhiên sợ gã ta vì chuyện hôm qua mà chán nản trong lòng.
Đuôi mắt Cô Hồng giật giật, cuối cùng vẫn động đũa.
Tần Giác ngồi đối diện hai người, vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt ngó tới ngó lui giữa hai người, cuối cùng cúi xuống.
Y thường lạnh lùng.
Nhưng có lẽ là trước đó vài ngày sức phản nghịch đã qua, hiện tại Tần Giác cực kỳ dễ nói chuyện.
Bất luận Cô Hồng hỏi cái gì, y đều cung kính trả lời, lễ nghĩa chu toàn.
Cô Hồng nuốt miếng thịt ba chỉ trong miệng xuống, chẳng lẽ thật sự là gã ta nghĩ sai rồi, chuyện này không liên quan tới Quý Từ?
Quý Từ bên cạnh nhu thuận, bản thân một chút cũng không ăn, lúc thì gắp thức ăn cho Tần Giác, lúc thì lại gắp thức ăn cho Cô Hồng.
Sau khi chú ý tới điểm này, Cô Hồng hỏi: "Ngươi thì sao, không ăn cơm à?"
Nghe thế, Quý Từ sửng sốt, sau đó cười rộ lên: "Không sao, đệ tử không đói bụng."
"Đệ tử dậy thật sớm, lúc nấu ăn sợ tay nghề của mình không tốt, lãng phí nguyên liệu nấu ăn, cho nên cố ý chỉ làm phần cho hai người, hai người ăn trước đi."
Vừa nói xong, Tần Giác không cẩn thận bị nghẹn, ho khan vài tiếng.
Quý Từ vội vàng nhìn về phía y, ân cần hỏi: "Tiểu sư đệ đệ không sao chứ?"
Sau khi bình tĩnh lại, Tần Giác nhìn sư huynh thân ái trước mặt mình, khóe miệng giật giật, sau đó cười nói: "Không sao."
Quý Từ nói: "Thật là, ăn cơm lại không cẩn thận như vậy, lần sau không thể như vậy."
Tần Giác: "... Được."
Cô Hồng nhìn hai người bọn họ tương tác, trong lòng hiện ra một loại cảm giác quái dị không thể nói rõ.
Gã ta nhìn bát cơm trong tay mình, kỳ quái, vốn là muốn tới đây giáo huấn Quý Từ.
Suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng Cô Hồng thuận miệng quan tâm một câu: "Hay là ăn một chút đi."
Tần Giác không nhịn được, nói một câu: "Tích cốc, không đói chết được."
Y vừa nói xong, Quý Từ liền mím môi, lộ ra một nụ cười khó xử: "Vậy hai người ăn trước đi."
Bộ dáng nhỏ bé này, đáng thương muốn chết.
Cô Hồng nhìn, có chút không nhịn được: "Tiểu Giác, không nên nói như vậy, tốt xấu gì cũng là sư huynh của ngươi."
Tần Giác: "......"
"Vâng."
Y rũ mắt xuống, gắp một miếng rau.
Nhìn không ra, thủ đoạn còn rất cao, ngược lại ngay cả Cô Hồng cũng có thể bị mê hoặc.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng đúng, nếu thủ đoạn không cao, làm sao có thể sống sót ở chỗ mình?
Nghĩ vậy, Tần Giác phát ra một tiếng cười nhạo không thể nghe thấy.
Bên kia Quý Từ còn đang cố hết sức giả bộ đáng thương, cúi đầu, gắp thức ăn vào bát Cô Hồng.
Món ăn trong chén xếp cao.
Cô Hồng bất đắc dĩ ngăn cậu lại, bảo cậu đừng gắp nữa.
Lúc này Quý Từ mới thôi.
Cô Hồng không biết an ủi người khác, vội vàng ăn xong liền rời đi.
Đợi sau khi bóng lưng Cô Hồng hoàn toàn biến mất, Quý Từ rút vẻ cô đơn trên mặt xuống, ném đũa lên bàn, thuận tiện chọt tay lên người Tần Giác.
Tần Giác nhắm mắt lại cảm thụ một chút, nói: "Đã hoàn toàn rời đi."
Lúc này Quý Từ mới thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đi rồi."
Cậu liền thay đổi tư thế ngồi, đặt đầu gối lên mép bàn, thân thể tựa vào lưng ghế, mũi chân rơi xuống thoáng cái lắc lư, một bộ dáng tự tại.
Quý Từ hết sức tự khen ngợi mình: "Ta thật là thiên tài, dễ dàng qua mặt Cô Hồng."
Tần Giác nhìn cậu: "Có muốn ta khen huynh lợi hại không?"
"Đương nhiên," Quý Từ nói, "Chuyện tối hôm qua ta còn chưa tính sổ với đệ."
Tần Giác đứng dậy thu hết bát đũa trên bàn lại.
Ai tính nợ ai? Đồ vô lương tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.