Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 23: Ba Thục
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
18/07/2024
"Không phải đệ bảo ta ra ngoài mua kẹo hồ lô sao? Ta thuận tiện đến đây ăn một bữa cơm."
Quý Từ nói xong, chớp chớp mắt.
Nghe vậy, Tần Giác nhếch môi, hỏi: "Vậy kẹo hồ lô của ta đâu?
"Bị ta ăn hết rồi." Quý Từ nhíu mày, "Dù sao đệ cũng không thích ăn ngọt."
"Ừm, sư huynh nói rất đúng."
Giờ này khắc này, Đường Tử Thần đối diện hoàn toàn há hốc mồm, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Tần Giác lúc này mới nhìn thấy người đối diện, nở nụ cười, hỏi: "Sư huynh, đây là bằng hữu huynh mới kết bạn?"
Nghe thế, mặt Quý Từ có chút mất tự nhiên: "... Đúng vậy."
Không cẩn thận kết bạn với một con heo muốn cải trắng.
Quý Từ có chút uể oải, cậu sợ sư đệ mình không cẩn thận đã bị người khác bắt cóc, giành hỏi trước: "Đệ và Cô Hồng trưởng lão hàn huyên xong rồi à?"
Tần Giác gật đầu, đáy mắt hiện lên sắc bén: "Ừm, vẫn khá tốt."
Thấy Cô Hồng trưởng lão không làm khó y, Quý Từ liền yên lòng, tiếp theo có chút không tình nguyện giới thiệu: "Vị này là Đường Tử Thần, bằng hữu ta vừa mới quen biết."
Tần Giác nhìn theo hướng cậu chỉ, nở nụ cười: "Rất hân hạnh."
Thần sắc Đường Tử Thần đã từ lúc ban đầu quá sợ hãi trở nên bình tĩnh.
Thì ra chỉ là sư huynh đệ, hắn còn tưởng rằng......
Đường Tử Thần ngẩng lên khuôn mặt tươi cười, hoàn toàn không nhìn ra thái độ ngạo mạn trước đó: "Tần thiếu hiệp, ba năm trước Đạo Tông gặp mặt Cửu Trọng Thiên, chúng ta gặp qua một lần, ngươi còn nhớ rõ không?"
Khóe môi tươi cười của Tần Giác không thay đổi: "Hình như không có ấn tượng, xin lỗi."
Nghe thế, Đường Tử Thần nháy mắt trở nên cô đơn: "A? Vậy... vậy được rồi."
Tần Giác thu lại nụ cười bên môi: "Đường thiếu hiệp, chúng ta còn có việc, cáo lui trước."
Đường Tử Thần sửng sốt: "Hả? Không ở lại lâu một chút sao?"
Tần Giác xin lỗi nói: "Có chút việc gấp."
Đường Tử Thần nhìn thấy khuôn mặt kia, liền cảm thấy hồn mình bay mất, đành phải mím môi: "Được rồi, vậy hữu duyên gặp lại."
Tần Giác gật đầu: "Sẽ."
Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Tử Thần, nắm tay Quý Từ, kéo người ra khỏi tiệm gà nướng.
Thấy Đường Tử Thần rời đi, Quý Từ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút bất mãn: "Tiểu sư đệ, gà nướng của ta còn chưa đóng gói đâu."
"Ăn nhiều như vậy, đủ rồi." Tần Giác nói.
Nghe đối phương không mặn không nhạt ngữ khí bình tĩnh, Quý Từ có chút tức giận: "Vì sao a, đệ đối với người khác như gió xuân, đối với ta lại lãnh đạm như vậy?"
Nghe vậy, Tần Giác dừng lại.
Y nghiêng mắt nhìn về phía thanh niên bên cạnh bị y nắm lấy.
Hai má đối phương bởi vì tức giận mà hơi đỏ ửng, môi trên của cậu hơi mỏng một chút, lúc này có chút ủy khuất mím lại, cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút, hẳn là do ăn gà nướng, sáng lấp lánh.
Y thở dài, thầm nghĩ dỗ dành cậu một chút cũng không phải là không thể: "Sư huynh không giống người khác."
Dứt lời, Quý Từ quả nhiên không ủy khuất nữa, cậu không thể khống chế cong môi, truy hỏi: "Không giống chỗ nào?"
Tần Giác nhìn bộ dạng hân hoan nhảy nhót của cậu, muốn nói cậu khá ngốc nghếch, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống: "Không có vì sao, đối với ta, sư huynh chính là độc nhất vô nhị."
Lời này có chút có lệ, nhưng dùng để có lệ với Quý Từ đã đủ rồi.
Nháy mắt cậu đã được dỗ vui vẻ, lông mày không thấy chút lo lắng nào.
Trong lòng Tần Giác chế giễu cậu, trong đầu vẫn là cảnh tượng vừa rồi.
Quý Từ mỉm cười ngồi xuống, trong tay là khăn lau qua bàn, thiếu niên có vẻ ngoài nổi bật đối diện nói chuyện mặt mày hớn hở, không biết nói cái gì, sư huynh kia của y vậy mà lộ ra nụ cười không chút che giấu, tâm tình tựa hồ vô cùng thoải mái.
Nhìn một màn kia, trong lòng Tần Giác bất chợt nghĩ đến - -
Vốn sư huynh cũng không đơn thuần là chỉ đối tốt với một mình y, đổi lại là bất kỳ người nào, cậu đều có thể không oán không hối mà cho đối phương ưu đãi.
Nhỏ thì giúp lau bàn, lớn thì lúc ở chung chủ động giúp nấu cơm.
Cậu rất hiền lành, đây là định nghĩa dưới đáy lòng Tần Giác dành cho Quý Từ.
Không ai không thích thanh niên như vậy, cậu có thể chăm sóc cẩn thận cho tất cả mọi người.
Ở chung lâu rồi, không ai không thích cậu.
Vừa lúc đó, cách đó không xa Quý Từ ném túi tiền trong tay, đứng ở quán kẹo hồ lô bên cạnh vẫy tay với y, ý bảo y đi qua.
Tần Giác dừng bước một chút, đi qua.
Kẹo hồ lô lạnh lẽo nhanh chóng để bên môi y, Quý Từ cười dài gọi y ăn.
Ánh mắt Tần Giác dừng trên người cậu, há miệng cắn một cái.
Còn lại tất cả đều vào trong bụng Quý Từ.
Bọn họ ra khỏi thành này, nghe nói do Cô Hồng trưởng lão thả ra.
Quý Từ chậc chậc lấy làm kỳ lạ: "Trưởng lão đại tông môn quả nhiên không giống nhau, một thành lớn như vậy, nói thả người liền thả người."
Vẻ mặt Tần Giác lãnh đạm: "Kinh Hồ là địa bàn của Đạo Tông, được Đạo Tông che chở, một câu nói của trưởng lão Đạo Tông, so với Phủ Y huyện lệnh còn có trọng lượng hơn."
Thì ra là thế.
Quý Từ ngồi trên là lưng ngựa vẻ mặt ngơ ngác: "Vậy chúng ta phải đi đâu?"
" Huynh không phải không thể dùng kiếm sao? Dẫn huynh đến Linh Kiếm Trì chọn một cái."
Nghe thế, Quý Từ nháy mắt ngồi xuống lưng ngựa: "Thật sao?"
Tần Giác nhìn cậu, học theo thói quen làm của cậu, nhướng mày, nói: "Thật."
Tướng mạo thiếu niên lạnh lùng, lúc nhướng mày như vậy, có thêm chút khí phách thiếu niên.
Quý Từ nhất thời nhìn ngây người, sau đó lẩm bẩm nói: "Tiểu sư đệ, đệ cũng thật đẹp mắt a, khó trách bọn họ đều thích đệ."
Tần Giác nhớ tới Đường Tử Thần lúc trước, khóe môi hơi thu lại nụ cười: "Không bằng sư huynh được người ta yêu thích."
Đường Tử Thần nhìn cậu con ngươi cũng muốn rớt ra, Quý Từ hồ hồ không biết.
Kết quả Quý Từ giống như nghe được chuyện cười lớn: "Thích ta? Tiểu sư đệ đệ đang nằm mơ à?"
Tần Giác: "......"
Y không nói lời nào, giục ngựa tăng tốc đi về phía trước.
Bọn họ lên đường gấp gáp, trên đường đổi ngựa thành Linh Chu, lúc này mới tới Linh Kiếm Trì.
Linh Kiếm Trì nằm ở Ba Thục, xây trong thành Bạch Đế.
Hàng năm tu sĩ đến Linh Kiếm Trì cầu lấy được linh kiếm tu sĩ đếm không xuể, Linh Kiếm Trì mỗi giữa tháng mở một lần, cách thời gian này còn hơn mười ngày.
Tần Giác đặt phòng trong khách điếm, kéo Quý Từ hưng phấn không thôi đi vào.
Bạch Đế thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cả tòa thành đều là tu sĩ, thường thường sẽ vì các loại nguyên nhân đánh nhau.
Quý Từ ghé vào bên cửa sổ, nhìn hai gã tán tu đánh nhau.
Nhìn nhìn, cậu bỗng nhiên nhớ tới: "Đúng rồi, Ba Thục có phải là địa giới của Cửu Trọng Thiên không?"
Tần Giác tiện tay kéo một thanh kiếm, cúi đầu "Ừm" một tiếng.
Quý Từ gần như nháy mắt liền nhớ tới Đường Tử Thần.
Mà thôi, đối phương bây giờ phỏng chừng còn ở Kinh Hồ, sao có thể đột nhiên trở về chứ?
Đang nghĩ vậy, bên kia Tần Giác liền mở miệng: "Đang nghĩ đến ai?"
Quý Từ theo bản năng trả lời: "Lúc trước gặp phải Đường cái gì kia."
Ngay sau đó, Tần Giác liền đen mặt.
Quý Từ nói xong, chớp chớp mắt.
Nghe vậy, Tần Giác nhếch môi, hỏi: "Vậy kẹo hồ lô của ta đâu?
"Bị ta ăn hết rồi." Quý Từ nhíu mày, "Dù sao đệ cũng không thích ăn ngọt."
"Ừm, sư huynh nói rất đúng."
Giờ này khắc này, Đường Tử Thần đối diện hoàn toàn há hốc mồm, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Tần Giác lúc này mới nhìn thấy người đối diện, nở nụ cười, hỏi: "Sư huynh, đây là bằng hữu huynh mới kết bạn?"
Nghe thế, mặt Quý Từ có chút mất tự nhiên: "... Đúng vậy."
Không cẩn thận kết bạn với một con heo muốn cải trắng.
Quý Từ có chút uể oải, cậu sợ sư đệ mình không cẩn thận đã bị người khác bắt cóc, giành hỏi trước: "Đệ và Cô Hồng trưởng lão hàn huyên xong rồi à?"
Tần Giác gật đầu, đáy mắt hiện lên sắc bén: "Ừm, vẫn khá tốt."
Thấy Cô Hồng trưởng lão không làm khó y, Quý Từ liền yên lòng, tiếp theo có chút không tình nguyện giới thiệu: "Vị này là Đường Tử Thần, bằng hữu ta vừa mới quen biết."
Tần Giác nhìn theo hướng cậu chỉ, nở nụ cười: "Rất hân hạnh."
Thần sắc Đường Tử Thần đã từ lúc ban đầu quá sợ hãi trở nên bình tĩnh.
Thì ra chỉ là sư huynh đệ, hắn còn tưởng rằng......
Đường Tử Thần ngẩng lên khuôn mặt tươi cười, hoàn toàn không nhìn ra thái độ ngạo mạn trước đó: "Tần thiếu hiệp, ba năm trước Đạo Tông gặp mặt Cửu Trọng Thiên, chúng ta gặp qua một lần, ngươi còn nhớ rõ không?"
Khóe môi tươi cười của Tần Giác không thay đổi: "Hình như không có ấn tượng, xin lỗi."
Nghe thế, Đường Tử Thần nháy mắt trở nên cô đơn: "A? Vậy... vậy được rồi."
Tần Giác thu lại nụ cười bên môi: "Đường thiếu hiệp, chúng ta còn có việc, cáo lui trước."
Đường Tử Thần sửng sốt: "Hả? Không ở lại lâu một chút sao?"
Tần Giác xin lỗi nói: "Có chút việc gấp."
Đường Tử Thần nhìn thấy khuôn mặt kia, liền cảm thấy hồn mình bay mất, đành phải mím môi: "Được rồi, vậy hữu duyên gặp lại."
Tần Giác gật đầu: "Sẽ."
Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Tử Thần, nắm tay Quý Từ, kéo người ra khỏi tiệm gà nướng.
Thấy Đường Tử Thần rời đi, Quý Từ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút bất mãn: "Tiểu sư đệ, gà nướng của ta còn chưa đóng gói đâu."
"Ăn nhiều như vậy, đủ rồi." Tần Giác nói.
Nghe đối phương không mặn không nhạt ngữ khí bình tĩnh, Quý Từ có chút tức giận: "Vì sao a, đệ đối với người khác như gió xuân, đối với ta lại lãnh đạm như vậy?"
Nghe vậy, Tần Giác dừng lại.
Y nghiêng mắt nhìn về phía thanh niên bên cạnh bị y nắm lấy.
Hai má đối phương bởi vì tức giận mà hơi đỏ ửng, môi trên của cậu hơi mỏng một chút, lúc này có chút ủy khuất mím lại, cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút, hẳn là do ăn gà nướng, sáng lấp lánh.
Y thở dài, thầm nghĩ dỗ dành cậu một chút cũng không phải là không thể: "Sư huynh không giống người khác."
Dứt lời, Quý Từ quả nhiên không ủy khuất nữa, cậu không thể khống chế cong môi, truy hỏi: "Không giống chỗ nào?"
Tần Giác nhìn bộ dạng hân hoan nhảy nhót của cậu, muốn nói cậu khá ngốc nghếch, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống: "Không có vì sao, đối với ta, sư huynh chính là độc nhất vô nhị."
Lời này có chút có lệ, nhưng dùng để có lệ với Quý Từ đã đủ rồi.
Nháy mắt cậu đã được dỗ vui vẻ, lông mày không thấy chút lo lắng nào.
Trong lòng Tần Giác chế giễu cậu, trong đầu vẫn là cảnh tượng vừa rồi.
Quý Từ mỉm cười ngồi xuống, trong tay là khăn lau qua bàn, thiếu niên có vẻ ngoài nổi bật đối diện nói chuyện mặt mày hớn hở, không biết nói cái gì, sư huynh kia của y vậy mà lộ ra nụ cười không chút che giấu, tâm tình tựa hồ vô cùng thoải mái.
Nhìn một màn kia, trong lòng Tần Giác bất chợt nghĩ đến - -
Vốn sư huynh cũng không đơn thuần là chỉ đối tốt với một mình y, đổi lại là bất kỳ người nào, cậu đều có thể không oán không hối mà cho đối phương ưu đãi.
Nhỏ thì giúp lau bàn, lớn thì lúc ở chung chủ động giúp nấu cơm.
Cậu rất hiền lành, đây là định nghĩa dưới đáy lòng Tần Giác dành cho Quý Từ.
Không ai không thích thanh niên như vậy, cậu có thể chăm sóc cẩn thận cho tất cả mọi người.
Ở chung lâu rồi, không ai không thích cậu.
Vừa lúc đó, cách đó không xa Quý Từ ném túi tiền trong tay, đứng ở quán kẹo hồ lô bên cạnh vẫy tay với y, ý bảo y đi qua.
Tần Giác dừng bước một chút, đi qua.
Kẹo hồ lô lạnh lẽo nhanh chóng để bên môi y, Quý Từ cười dài gọi y ăn.
Ánh mắt Tần Giác dừng trên người cậu, há miệng cắn một cái.
Còn lại tất cả đều vào trong bụng Quý Từ.
Bọn họ ra khỏi thành này, nghe nói do Cô Hồng trưởng lão thả ra.
Quý Từ chậc chậc lấy làm kỳ lạ: "Trưởng lão đại tông môn quả nhiên không giống nhau, một thành lớn như vậy, nói thả người liền thả người."
Vẻ mặt Tần Giác lãnh đạm: "Kinh Hồ là địa bàn của Đạo Tông, được Đạo Tông che chở, một câu nói của trưởng lão Đạo Tông, so với Phủ Y huyện lệnh còn có trọng lượng hơn."
Thì ra là thế.
Quý Từ ngồi trên là lưng ngựa vẻ mặt ngơ ngác: "Vậy chúng ta phải đi đâu?"
" Huynh không phải không thể dùng kiếm sao? Dẫn huynh đến Linh Kiếm Trì chọn một cái."
Nghe thế, Quý Từ nháy mắt ngồi xuống lưng ngựa: "Thật sao?"
Tần Giác nhìn cậu, học theo thói quen làm của cậu, nhướng mày, nói: "Thật."
Tướng mạo thiếu niên lạnh lùng, lúc nhướng mày như vậy, có thêm chút khí phách thiếu niên.
Quý Từ nhất thời nhìn ngây người, sau đó lẩm bẩm nói: "Tiểu sư đệ, đệ cũng thật đẹp mắt a, khó trách bọn họ đều thích đệ."
Tần Giác nhớ tới Đường Tử Thần lúc trước, khóe môi hơi thu lại nụ cười: "Không bằng sư huynh được người ta yêu thích."
Đường Tử Thần nhìn cậu con ngươi cũng muốn rớt ra, Quý Từ hồ hồ không biết.
Kết quả Quý Từ giống như nghe được chuyện cười lớn: "Thích ta? Tiểu sư đệ đệ đang nằm mơ à?"
Tần Giác: "......"
Y không nói lời nào, giục ngựa tăng tốc đi về phía trước.
Bọn họ lên đường gấp gáp, trên đường đổi ngựa thành Linh Chu, lúc này mới tới Linh Kiếm Trì.
Linh Kiếm Trì nằm ở Ba Thục, xây trong thành Bạch Đế.
Hàng năm tu sĩ đến Linh Kiếm Trì cầu lấy được linh kiếm tu sĩ đếm không xuể, Linh Kiếm Trì mỗi giữa tháng mở một lần, cách thời gian này còn hơn mười ngày.
Tần Giác đặt phòng trong khách điếm, kéo Quý Từ hưng phấn không thôi đi vào.
Bạch Đế thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cả tòa thành đều là tu sĩ, thường thường sẽ vì các loại nguyên nhân đánh nhau.
Quý Từ ghé vào bên cửa sổ, nhìn hai gã tán tu đánh nhau.
Nhìn nhìn, cậu bỗng nhiên nhớ tới: "Đúng rồi, Ba Thục có phải là địa giới của Cửu Trọng Thiên không?"
Tần Giác tiện tay kéo một thanh kiếm, cúi đầu "Ừm" một tiếng.
Quý Từ gần như nháy mắt liền nhớ tới Đường Tử Thần.
Mà thôi, đối phương bây giờ phỏng chừng còn ở Kinh Hồ, sao có thể đột nhiên trở về chứ?
Đang nghĩ vậy, bên kia Tần Giác liền mở miệng: "Đang nghĩ đến ai?"
Quý Từ theo bản năng trả lời: "Lúc trước gặp phải Đường cái gì kia."
Ngay sau đó, Tần Giác liền đen mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.