Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 27: Chiết Liễu kiếm
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
18/07/2024
Trong nước vô cùng yên tĩnh, càng xuống đáy hồ, uy áp linh lực lại càng cường thịnh.
Linh kiếm cắm trên đá ngầm dưới đáy hồ nhiều vô số kể, Quý Từ liếc mắt nhìn qua, hồng trắng lục phấn, thoạt nhìn có chút đồ sộ.
Vất vả lắm mới xuống được đáy hồ, giẫm lên cát, đi về phía đá ngầm, thoáng nhìn quanh, lập tức để ý một thanh kiếm to đỏ rực.
Nhìn bề ngoài của thanh kiếm này, mười phần uy vũ khí phách, tinh thạch đỏ như lửa khảm ở chuôi kiếm và lưỡi kiếm, phản xạ ra hồng quang trong nước từ đó, vô cùng chói mắt.
Quý Từ nhìn thấy liền thích, đưa tay muốn rút thanh kiếm này ra.
Kết quả kiếm này giống như mọc rễ trên đá ngầm, sống chết không chịu ra.
Quý Từ biết đây là linh kiếm không có ý chọn cậu, không khỏi có chút tức giận.
Trong miệng cậu ngậm Bế Thủy đan, không thể nói chuyện, thế nhưng cũng không gây trở ngại cho cậu chửi bíp bíp trong lòng.
Không chọn ta, ta muốn ngươi được đẹp mắt, trên thế giới này không có nam nhân nào cường tráng uy vũ hơn Quý Từ ta, về sau người tới nơi này khẳng định đều là ma ốm đi được một chút thở lên thở xuống, nói không chừng ngay cả kiếm cũng cầm không nổi.
Tuy Quý Từ một câu cũng không nói, nhưng ánh mắt đã bán đứng cậu cực độ.
Bên trong toàn bộ đều là thần sắc quật cường không phục.
Quanh thân linh kiếm phát ra uy áp mãnh liệt, trực tiếp hất Quý Từ ra.
Quý Từ ngã trên cát, tiếp theo mặt không chút thay đổi bò dậy, đi về phía đá ngầm.
Kiếm này không chọn ta, tự có kiếm chọn ta.
Đi vòng qua khúc cua, Quý Từ thấy được rất nhiều linh kiếm vô cùng đẹp ở phía sau đá ngầm.
Mỗi cái đường nét đều lưu loát, màu sắc diễm lệ, khi Quý Từ lại gần, vội vàng không ngừng chấn động lưỡi kiếm của mình, tỏ vẻ mình có thể bị rút ra.
Quý Từ không muốn.
Cậu muốn tìm một thanh "Mãnh Nam kiếm", như vậy mới có thể xứng với thân phận của cậu.
Đáng tiếc không như mong muốn, coi trọng Quý Từ toàn bộ đều là "Tiểu Bạch kiểm".
Thậm chí có một thanh kiếm cư nhiên tự rút mình từ trong đá ngầm ra, hưng phấn chạy đến bên người Quý Từ, thấy Quý Từ quay mặt qua làm bộ không nhìn thấy nó, liền thở phì phò lấy chuôi kiếm đâm mông cậu.
Quý Từ hoảng sợ, thầm nghĩ kiếm này sao lại lưu manh như vậy!
Nhìn ra được, thanh kiếm kia kỳ thật cũng là linh kiếm thượng phẩm, lưỡi kiếm trắng như tuyết, chuôi kiếm xanh biếc, bên trên quấn quanh cành dương liễu tinh tế, xinh đẹp tuyệt trần.
Giờ phút này, thanh linh kiếm thượng phẩm này thể hiện mình ở phương vị không góc chết, cố gắng để cho Quý Từ nhìn trúng nó sau đó mang nó về nhà.
Quý Từ kiên định cự tuyệt, quay đầu bỏ chạy.
Linh kiếm tức giận phát ra tiếng kêu, nhanh chóng đâm vào mông Quý Từ.
Một người một kiếm ở dưới nước chạy hơn nửa ngày, rốt cục cũng mệt mỏi.
Quý Từ nhìn linh kiếm hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trước mặt, thở dài, đưa tay cầm chuôi kiếm.
Sau một khắc, hào quang vạn trượng, từ lưỡi kiếm phát ra ánh sáng xanh biếc nhu hòa, chui vào trong linh phù của Quý Từ.
Linh phù vốn khô cạn như được tưới tiêu, nháy mắt những nhánh cây dài sinh trưởng liên tục.
Sinh cơ bừng bừng, phảng phất như mới sinh.
Cùng lúc đó, Quý Từ mơ hồ cảm giác linh phù có dấu hiệu muốn đột phá lần nữa.
Cậu che ngực, bất đắc dĩ nhìn linh kiếm trong tay.
Đều nói liệt nữ sợ triền lang, hiện tại thì tốt rồi, mãnh nam cũng sợ triền kiếm.
Linh kiếm phát ra âm thanh vang dội, Quý Từ trấn an nó đơn giản, cười khổ một tiếng, bơi lên trên.
Nháy mắt lên bờ, Quý Từ nhìn thấy Tần Giác đầu tiên.
Thiếu niên chi lan ngọc thụ, đứng cầm kiếm, ánh mắt lạnh nhạt như lưu ly, môi mím lại, nhìn thấy Quý Từ đi ra, người như băng điêu ngọc mới có thần sắc: "Sư huynh?"
Quý Từ nở nụ cười, nhảy lên bờ.
Nhờ Bế Thủy Đan, cậu không bị ướt.
Thanh niên lấy linh kiếm trong tay ra, đưa tới trước mắt Tần Giác như hiến bảo.
Thấy vậy, Tần Giác cụp mắt nhìn, có chút ngoài ý muốn: "Linh kiếm thượng phẩm?"
Quý Từ: "Đúng vậy, ta lợi hại chứ?"
Linh kiếm kia thoạt nhìn vô cùng hoạt bát, hẳn là lần đầu sinh ra linh thức, sau khi được chủ nhân khen ngợi, bắt đầu run rẩy lưỡi kiếm của mình.
"Không tồi." Tần Giác nói.
Ngón tay Quý Từ lướt qua hai chữ "Chiết Liễu" khắc trên chuôi kiếm, đáy mắt nở nụ cười: "Tiểu sư đệ, ta nói cho đệ biết, Chiết Liễu cũng không rụt rè chút nào, ta cũng không chọn nó đâu, nó liền tự mình thoát khỏi đá ngầm, còn chọc mông ta, thật sự muốn ta chọn nó, nếu không không cho ta đi."
Nghe thế, Tần Giác sửng sốt, ánh mắt trở nên phức tạp.
Từ một mức độ nào đó mà nói, linh kiếm phụ thuộc vào Linh Kiếm trì để sinh tồn.
Rời khỏi đá ngầm, nghĩa là không có nơi sinh tồn, nếu không có chủ nhân chọn trúng nó, phỏng chừng cũng chỉ có kết cục tiêu tán.
Xem ra thanh Chiết Liễu này, quả nhiên là rất thích Quý Từ.
Tần Giác đè chuyện này xuống đáy lòng, chỉ thản nhiên nói: "Nên đi rồi, chớ chậm trễ thời gian."
"Được rồi."
Hai người ra khỏi Linh Kiếm trì, Quý Từ nhớ tới cảm giác bí ẩn của mình, đang muốn nói cho tiểu sư đệ chuyện mình có thể đột phá, phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm: "Tần sư huynh!"
Thanh âm này có chút quen tai, hai người đều dừng chân lại.
Đuôi mày Tần Giác hiện lên vẻ chán ghét, đang muốn kéo Quý Từ đi nhanh, đối phương lại xoay người trước y một bước, nghi hoặc hỏi: "Đường Tử Thần?"
Người này rõ ràng chính là Cửu Trọng Thiên thiếu chủ đã gặp ở Kinh Hồ thành.
Thấy Quý Từ vẫn còn nhớ rõ hắn, Đường Tử Thần hưng phấn mà quơ quơ hai tay, nhanh chóng chạy tới: "Là ta là ta!"
Ánh mắt của hắn đầu tiên là lướt một vòng trên mặt Tần Giác, sau đó lại ngượng ngùng dời đi, chuyên chú nhìn về phía Quý Từ: "Các ngươi khó lắm mới tới Ba Thục một chuyến, có muốn đến Cửu Trọng Thiên chúng ta chơi một chút không?"
Quý Từ nhướng mày: "Cửu Trọng Thiên?"
Đường Tử Thần gật gật đầu.
Xưa nay nghe nói Cửu Trọng Thiên phú quý ngất trời, Quý Từ thật sự nổi lên mong muốn tới tham quan.
Cậu dùng khuỷu tay chọc chọc tiểu sư đệ bên cạnh, hỏi: "Đi không?"
Giọng Tần Giác lãnh đạm: "Cửu Trọng Thiên không có gì thú vị, chúng ta còn có việc phải làm."
Nghe thế, Đường Tử Thần uể oải cúi đầu.
Thiếu niên thu lại sự sắc bén, thoạt nhìn ngoan ngoãn lại đáng thương.
Quý Từ nghĩ thầm, quả nhiên chuyện bày làm chuyện khác thất vọng, lúc trước người này ở bên ngoài bao nhiêu uy phong a, hiện tại như chuột thấy mèo.
Cậu vươn tay vỗ vỗ đầu Đường Tử Thần, thiếu niên kia kinh ngạc ngẩng đầu, hai má đỏ nhỏ máu: "Ngươi sờ ta làm cái gì?"
Quý Từ hơi nhướng mày, lộ nụ cười mang vẻ phong lưu: "Thế nào? Tuổi thì nhỏ, ta sờ ngươi không được à?"
Đường Tử Thần tức giận, không biết giận hay xấu hổ, hai má nhìn như mông khỉ đít đỏ.
Quý Từ dời tay đi, thuận thế khoác lên vai tiểu sư đệ, "Đùa một chút thôi, thật khó lắm mới đến Bạch Đế thành một chuyến, cũng không thể cầm kiếm về liền?"
Tần Giác không nói gì, ánh mắt của y dừng trên mặt Quý Từ, sau đó lại dời đi: "Tùy huynh quyết định."
Quý Từ lập tức nhìn Đường Tử Thần: "Bọn ta sẽ không đến nhà ngươi, lúc đó bảy đại cô tám dì gì đó quá phiền toái, Bạch Đế thành có gì thú vị, ngươi dẫn chúng ta đi xem một chút đi."
Linh kiếm cắm trên đá ngầm dưới đáy hồ nhiều vô số kể, Quý Từ liếc mắt nhìn qua, hồng trắng lục phấn, thoạt nhìn có chút đồ sộ.
Vất vả lắm mới xuống được đáy hồ, giẫm lên cát, đi về phía đá ngầm, thoáng nhìn quanh, lập tức để ý một thanh kiếm to đỏ rực.
Nhìn bề ngoài của thanh kiếm này, mười phần uy vũ khí phách, tinh thạch đỏ như lửa khảm ở chuôi kiếm và lưỡi kiếm, phản xạ ra hồng quang trong nước từ đó, vô cùng chói mắt.
Quý Từ nhìn thấy liền thích, đưa tay muốn rút thanh kiếm này ra.
Kết quả kiếm này giống như mọc rễ trên đá ngầm, sống chết không chịu ra.
Quý Từ biết đây là linh kiếm không có ý chọn cậu, không khỏi có chút tức giận.
Trong miệng cậu ngậm Bế Thủy đan, không thể nói chuyện, thế nhưng cũng không gây trở ngại cho cậu chửi bíp bíp trong lòng.
Không chọn ta, ta muốn ngươi được đẹp mắt, trên thế giới này không có nam nhân nào cường tráng uy vũ hơn Quý Từ ta, về sau người tới nơi này khẳng định đều là ma ốm đi được một chút thở lên thở xuống, nói không chừng ngay cả kiếm cũng cầm không nổi.
Tuy Quý Từ một câu cũng không nói, nhưng ánh mắt đã bán đứng cậu cực độ.
Bên trong toàn bộ đều là thần sắc quật cường không phục.
Quanh thân linh kiếm phát ra uy áp mãnh liệt, trực tiếp hất Quý Từ ra.
Quý Từ ngã trên cát, tiếp theo mặt không chút thay đổi bò dậy, đi về phía đá ngầm.
Kiếm này không chọn ta, tự có kiếm chọn ta.
Đi vòng qua khúc cua, Quý Từ thấy được rất nhiều linh kiếm vô cùng đẹp ở phía sau đá ngầm.
Mỗi cái đường nét đều lưu loát, màu sắc diễm lệ, khi Quý Từ lại gần, vội vàng không ngừng chấn động lưỡi kiếm của mình, tỏ vẻ mình có thể bị rút ra.
Quý Từ không muốn.
Cậu muốn tìm một thanh "Mãnh Nam kiếm", như vậy mới có thể xứng với thân phận của cậu.
Đáng tiếc không như mong muốn, coi trọng Quý Từ toàn bộ đều là "Tiểu Bạch kiểm".
Thậm chí có một thanh kiếm cư nhiên tự rút mình từ trong đá ngầm ra, hưng phấn chạy đến bên người Quý Từ, thấy Quý Từ quay mặt qua làm bộ không nhìn thấy nó, liền thở phì phò lấy chuôi kiếm đâm mông cậu.
Quý Từ hoảng sợ, thầm nghĩ kiếm này sao lại lưu manh như vậy!
Nhìn ra được, thanh kiếm kia kỳ thật cũng là linh kiếm thượng phẩm, lưỡi kiếm trắng như tuyết, chuôi kiếm xanh biếc, bên trên quấn quanh cành dương liễu tinh tế, xinh đẹp tuyệt trần.
Giờ phút này, thanh linh kiếm thượng phẩm này thể hiện mình ở phương vị không góc chết, cố gắng để cho Quý Từ nhìn trúng nó sau đó mang nó về nhà.
Quý Từ kiên định cự tuyệt, quay đầu bỏ chạy.
Linh kiếm tức giận phát ra tiếng kêu, nhanh chóng đâm vào mông Quý Từ.
Một người một kiếm ở dưới nước chạy hơn nửa ngày, rốt cục cũng mệt mỏi.
Quý Từ nhìn linh kiếm hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trước mặt, thở dài, đưa tay cầm chuôi kiếm.
Sau một khắc, hào quang vạn trượng, từ lưỡi kiếm phát ra ánh sáng xanh biếc nhu hòa, chui vào trong linh phù của Quý Từ.
Linh phù vốn khô cạn như được tưới tiêu, nháy mắt những nhánh cây dài sinh trưởng liên tục.
Sinh cơ bừng bừng, phảng phất như mới sinh.
Cùng lúc đó, Quý Từ mơ hồ cảm giác linh phù có dấu hiệu muốn đột phá lần nữa.
Cậu che ngực, bất đắc dĩ nhìn linh kiếm trong tay.
Đều nói liệt nữ sợ triền lang, hiện tại thì tốt rồi, mãnh nam cũng sợ triền kiếm.
Linh kiếm phát ra âm thanh vang dội, Quý Từ trấn an nó đơn giản, cười khổ một tiếng, bơi lên trên.
Nháy mắt lên bờ, Quý Từ nhìn thấy Tần Giác đầu tiên.
Thiếu niên chi lan ngọc thụ, đứng cầm kiếm, ánh mắt lạnh nhạt như lưu ly, môi mím lại, nhìn thấy Quý Từ đi ra, người như băng điêu ngọc mới có thần sắc: "Sư huynh?"
Quý Từ nở nụ cười, nhảy lên bờ.
Nhờ Bế Thủy Đan, cậu không bị ướt.
Thanh niên lấy linh kiếm trong tay ra, đưa tới trước mắt Tần Giác như hiến bảo.
Thấy vậy, Tần Giác cụp mắt nhìn, có chút ngoài ý muốn: "Linh kiếm thượng phẩm?"
Quý Từ: "Đúng vậy, ta lợi hại chứ?"
Linh kiếm kia thoạt nhìn vô cùng hoạt bát, hẳn là lần đầu sinh ra linh thức, sau khi được chủ nhân khen ngợi, bắt đầu run rẩy lưỡi kiếm của mình.
"Không tồi." Tần Giác nói.
Ngón tay Quý Từ lướt qua hai chữ "Chiết Liễu" khắc trên chuôi kiếm, đáy mắt nở nụ cười: "Tiểu sư đệ, ta nói cho đệ biết, Chiết Liễu cũng không rụt rè chút nào, ta cũng không chọn nó đâu, nó liền tự mình thoát khỏi đá ngầm, còn chọc mông ta, thật sự muốn ta chọn nó, nếu không không cho ta đi."
Nghe thế, Tần Giác sửng sốt, ánh mắt trở nên phức tạp.
Từ một mức độ nào đó mà nói, linh kiếm phụ thuộc vào Linh Kiếm trì để sinh tồn.
Rời khỏi đá ngầm, nghĩa là không có nơi sinh tồn, nếu không có chủ nhân chọn trúng nó, phỏng chừng cũng chỉ có kết cục tiêu tán.
Xem ra thanh Chiết Liễu này, quả nhiên là rất thích Quý Từ.
Tần Giác đè chuyện này xuống đáy lòng, chỉ thản nhiên nói: "Nên đi rồi, chớ chậm trễ thời gian."
"Được rồi."
Hai người ra khỏi Linh Kiếm trì, Quý Từ nhớ tới cảm giác bí ẩn của mình, đang muốn nói cho tiểu sư đệ chuyện mình có thể đột phá, phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm: "Tần sư huynh!"
Thanh âm này có chút quen tai, hai người đều dừng chân lại.
Đuôi mày Tần Giác hiện lên vẻ chán ghét, đang muốn kéo Quý Từ đi nhanh, đối phương lại xoay người trước y một bước, nghi hoặc hỏi: "Đường Tử Thần?"
Người này rõ ràng chính là Cửu Trọng Thiên thiếu chủ đã gặp ở Kinh Hồ thành.
Thấy Quý Từ vẫn còn nhớ rõ hắn, Đường Tử Thần hưng phấn mà quơ quơ hai tay, nhanh chóng chạy tới: "Là ta là ta!"
Ánh mắt của hắn đầu tiên là lướt một vòng trên mặt Tần Giác, sau đó lại ngượng ngùng dời đi, chuyên chú nhìn về phía Quý Từ: "Các ngươi khó lắm mới tới Ba Thục một chuyến, có muốn đến Cửu Trọng Thiên chúng ta chơi một chút không?"
Quý Từ nhướng mày: "Cửu Trọng Thiên?"
Đường Tử Thần gật gật đầu.
Xưa nay nghe nói Cửu Trọng Thiên phú quý ngất trời, Quý Từ thật sự nổi lên mong muốn tới tham quan.
Cậu dùng khuỷu tay chọc chọc tiểu sư đệ bên cạnh, hỏi: "Đi không?"
Giọng Tần Giác lãnh đạm: "Cửu Trọng Thiên không có gì thú vị, chúng ta còn có việc phải làm."
Nghe thế, Đường Tử Thần uể oải cúi đầu.
Thiếu niên thu lại sự sắc bén, thoạt nhìn ngoan ngoãn lại đáng thương.
Quý Từ nghĩ thầm, quả nhiên chuyện bày làm chuyện khác thất vọng, lúc trước người này ở bên ngoài bao nhiêu uy phong a, hiện tại như chuột thấy mèo.
Cậu vươn tay vỗ vỗ đầu Đường Tử Thần, thiếu niên kia kinh ngạc ngẩng đầu, hai má đỏ nhỏ máu: "Ngươi sờ ta làm cái gì?"
Quý Từ hơi nhướng mày, lộ nụ cười mang vẻ phong lưu: "Thế nào? Tuổi thì nhỏ, ta sờ ngươi không được à?"
Đường Tử Thần tức giận, không biết giận hay xấu hổ, hai má nhìn như mông khỉ đít đỏ.
Quý Từ dời tay đi, thuận thế khoác lên vai tiểu sư đệ, "Đùa một chút thôi, thật khó lắm mới đến Bạch Đế thành một chuyến, cũng không thể cầm kiếm về liền?"
Tần Giác không nói gì, ánh mắt của y dừng trên mặt Quý Từ, sau đó lại dời đi: "Tùy huynh quyết định."
Quý Từ lập tức nhìn Đường Tử Thần: "Bọn ta sẽ không đến nhà ngươi, lúc đó bảy đại cô tám dì gì đó quá phiền toái, Bạch Đế thành có gì thú vị, ngươi dẫn chúng ta đi xem một chút đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.