Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 68
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
18/07/2024
...........
Về chuyện rời tông, Quý Từ tìm thời gian thương lượng với Tần Giác một chút.
Động tác lau kiếm của Tần Giác khựng lại.
Y nhìn Quý Từ, ánh mắt có chút sâu: "Rời tông? Sư huynh tại sao lại có ý nghĩ này?"
Quý Từ gảy một cọng cỏ dại trong tay, nói: "Ừm..... Bởi vì ta ở đây không thoải mái lắm."
Nói trắng ra, chính là vì trưởng lão nơi này đều là biến thái.
Làm cho cậu cảm thấy sinh lý khó chịu.
Đặc biệt là Vân Thời kia, trong khoảng thời gian này luôn tìm đủ loại cớ tới bên cạnh cậu, sau đó động tay động chân.
Quý Từ phiền không chịu nổi, sau đó dứt khoát không đi ra ngoài, cả ngày trong viện đợi tiểu sư đệ.
Những người đó có thể là cố kỵ tiểu sư đệ, cũng không tiếp tục xuất hiện trước mặt Quý Từ.
Nhưng Quý Từ vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cậu mơ hồ có loại cảm giác sự việc đã không thể khống chế.
Kỳ thật không chỉ có Quý Từ, Tần Giác cũng nghĩ như vậy.
Y nhìn thanh niên thần sắc khó xử trước mặt, ánh mắt có chút động dung: "Sư huynh, chuyện rời tông cũng không vội. Đến lúc đó ta và sư huynh cùng đi."
Nghe được y nói như vậy, Quý Từ liền yên lòng, hai người lại hàn huyên vài câu, Quý Từ liền ra sân.
Tính toán thời gian, hiện tại cũng là lúc Thịnh Nguyên đại điển kết thúc.
Quý Từ cảm thấy mình ít nhiều cũng coi như là một thiên tài, nếu như không xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, cậu vốn là có thể dựa vào Thịnh Nguyên đại điển nâng cao tên tuổi.
Đáng tiếc ông trời cũng không nhìn trúng cậu, an bài cho cậu nhiều chuyện như vậy.
Chậc, cậu có thể làm sao bây giờ, chỉ vào ông trời mắng ổng là tiểu yêu tinh giày vò người sao?
Quý Từ một bên suy nghĩ, một bên theo bản năng vuốt Tử Giới Hoàn.
Tiếp theo, cậu liền nghĩ tới gì đó.
Quý Từ vội vàng thả Minh Viễn ra.
Cương thi lớn này bị nhốt ở Tử Giới Hoàn rất lâu, lúc được thả ra còn có một chút mê mang.
Con ngươi xanh trắng của hắn bình tĩnh nhìn Quý Từ một hồi, sau đó từ trong cổ họng phát ra tiếng rít rất nhỏ.
Nhớ tới lúc trước ở Quỷ Vực, Minh Viễn không ngủ không nghỉ canh giữ ở bên cạnh cậu lâu như vậy, Quý Từ liền đau lòng.
Vì thế câu quyết định vì Minh Viễn làm một chuyện cực kỳ có ý nghĩa.
Quý Từ vỗ vỗ vai Minh Viễn, trong ánh mắt nghi hoặc của đối phương, trịnh trọng nói: "Minh Viễn huynh, ngươi chờ chút, ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt."
Nói xong, Quý Từ liền chạy đi nấu nước nóng, kéo ra một cái chậu gỗ lớn, cho xà phòng bồ kết vào, thử nhiệt độ nước, bảo đảm nước ấm vừa vặn, liền lôi Minh Viễn qua, nói: "Minh Viễn huynh, đến đây, tắm rửa."
Thoáng chốc, Quý Từ giống như nhìn thấy cương thi này vốn xám xịt mắt bắt đầu toát ra ánh sáng.
Quý Từ thầm nghĩ quả nhiên như thế, Minh Viễn huynh là cương thi tốt chỉ thích sạch sẽ.
Bàn tay khô quéo của Minh Viễn nắm lấy ống tay áo Quý Từ, trong cổ họng "grừ grừ" nói gì đó.
Tuy rằng Quý Từ nghe không hiểu, nhưng điều này không cản trở Quý Từ hiểu ý của hắn.
Quý Từ trấn an hắn: "Yên tâm, quần áo ta đã sớm chuẩn bị tốt cho ngươi, chờ Minh Viễn huynh tắm rửa xong, ta nhất định cho ngươi ăn mặc xinh đẹp từ trên xuống dưới!"
Nghe vậy, Minh Viễn thập phần hài lòng.
Hắn đẩy mạnh Quý Từ trong phòng, không cho cậu nhìn, sau đó bắt đầu cởi quần áo tắm rửa.
Lúc vào nhà, Quý Từ đụng phải Tần Giác.
Thấy y muốn đi ra ngoài, Quý Từ vội vàng giữ chặt y: "Tiểu sư đệ, không thể!"
Tần Giác dừng bước, nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"
"Bên ngoài có người đang tắm, hắn rất sợ người lạ, đệ đi qua đó chỉ sợ hắn sẽ xấu hổ muốn chết."
Quý Từ nói nghiêm túc, làm Tần Giác trầm mặc.
Thật lâu sau, y mới mở miệng hỏi: "Sân của chúng ta, tại sao lại có người khác đang tắm?"
Quý Từ nhìn y, nghiêm túc giải thích: "Là Minh Viễn."
Tần Giác khẽ nhíu mày, hỏi: "Minh Viễn là ai?"
Quý Từ: "...?"
Cậu mở to mắt: "Sao ngay cả Minh Viễn đệ cũng không nhớ?"
Giọng Tần Giác lạnh lùng trầm xuống: "Ta có quen biết sao? Đây là người tốt bụng nào mà huynh quen biết ở bên ngoài?"
Khóe môi thiếu niên kéo căng, đôi mắt đen sâu thẳm như mực, đích xác là dáng vẻ không nhớ rõ.
Quý Từ nhíu mày: "Trí nhớ của đệ thật kém."
Vừa dứt lời, Tần Giác liền bất chấp Quý Từ ngăn cản đi vào trong viện.
Quý Từ sửng sốt, vội vàng kéo lấy y: "Hả?!"
Tần Giác bắt lấy tay Quý Từ, ngay cả cậu bị cũng kéo ra ngoài.
Y muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai lá gan lớn như vậy, không nói một lời đến đây thì thôi, vậy mà còn muốn tắm rửa trong nhà bọn họ.
Khí chất quanh người Tần Giác ngưng tụ, chờ y đi vào trong sân, liền thấy Minh Viễn cả người xanh trắng đang tẩy rửa thân thể của mình.
Răng nanh hiện ra ngoài, móng tay sắc nhọn, vì thân thể tử vong quá lâu, sau khi thịt dính nước còn kêu "Lách tách lách tách".
Ngay sau đó, Minh Viễn dừng động tác lau mình lại, đối diện với Tần Giác cách đó không xa.
Tần Giác: "......"
Y hít sâu một hơi, đang định nói cái gì, Quý Từ liền lên tiếng từ phía sau: "Nhìn lén cương thi tắm rửa, tiểu sư đệ đệ cư nhiên là loại người này."
Thái dương Tần Giác giật mạnh: "... Câm miệng."
Nhưng mà Quý Từ chỉ lo xem kịch vui, quên mất một chuyện, đó chính là Minh Viễn vô cùng, vô cùng, vô cùng không thích Tần Giác.
Sau khi Minh Viễn kịp phản ứng, lập tức rống lên với Tần Giác.
Ánh mắt hung ác, ngay cả móng tay cũng có xu thế muốn dài ra.
Quý Từ thầm nghĩ, vội vàng giấu Tần Giác ra sau lưng mình.
Minh Viễn vốn sắp lao ra phát động công kích dừng lại trong nháy mắt, thanh âm hắn khàn khàn, khó chịu trừng mắt nhìn Quý Từ, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét ý vị không rõ ràng.
Nhớ tới bộ dáng lúc trước Minh Viễn ở Quỷ Vực liều chết bảo vệ của hắn, Quý Từ không hung dữ với hắn được, chỉ là giục nói: "Được rồi, không phải muốn tắm sao? Chậm trễ nữa nước sẽ nguội mất."
Nghe thế, thân thể Minh Viễn cứng đờ, môi xanh trắng cắn chặt, như là đang do dự.
Cuối cùng, Minh Viễn cân nhắc nhiều lần, cảm thấy tắm sạch mùi quan trọng hơn, hắn gầm lên uy hiếp Tần Giác phía sau Quý Từ, liền chạy vào trong thùng tắm.
Tần Giác mặt không chút thay đổi, ánh mắt rất khinh thường.
Y dời mắt, chờ Minh Viễn tắm rửa xong, liền vứt thùng tắm này đi.
Quý Từ quay đầu nhìn về phía y, vẻ mặt nghi hoặc: "Kỳ quái, Minh Viễn sao hết lần này tới lần khác đều không thích đệ nhỉ?"
Tuy nói hai người bọn họ lần đầu gặp mặt quả thật có mâu thuẫn, còn từng đánh nhau, nhưng Quý Từ cũng đã giải thích với hắn, Tần Giác vốn muốn độ hóa hắn, cũng không có ác ý.
Nhưng mỗi khi Quý Từ nói như vậy, Minh Viễn sẽ ngồi xổm trên đất che tai, làm bộ mình không nghe thấy gì cả, có đôi khi nói nhiều, Minh Viễn sẽ không kiên nhẫn mà phát ra tiếng gừ.
Vẻ mặt Tần Giác tủi thân, câu được câu không thưởng thức ngón tay Quý Từ, nói: "Không biết, có thể là vì ta không được yêu thích."
Quý Từ nhíu mày, nháy mắt liền đau lòng: "Nói bừa cái gì? Sao đệ có thể..."
Chưa dứt lời, chỗ cao liền truyền đến tiếng thét chói tai quen thuộc.
Đường Tử Thần ngã chổng vó trên tường viện, thần sắc hoảng sợ nhìn Minh Viễn đang tắm, lại nhìn về phía Quý Từ và Tần Giác, không thể tin tưởng nói: "Các ngươi bắt cương thi thì thôi, vậy mà còn vây xem cương thi tắm rửa?!"
Huyệt thái dương Quý Từ nhảy thình thịch: "Tiểu tử ngươi tìm đánh có phải không!"
Về chuyện rời tông, Quý Từ tìm thời gian thương lượng với Tần Giác một chút.
Động tác lau kiếm của Tần Giác khựng lại.
Y nhìn Quý Từ, ánh mắt có chút sâu: "Rời tông? Sư huynh tại sao lại có ý nghĩ này?"
Quý Từ gảy một cọng cỏ dại trong tay, nói: "Ừm..... Bởi vì ta ở đây không thoải mái lắm."
Nói trắng ra, chính là vì trưởng lão nơi này đều là biến thái.
Làm cho cậu cảm thấy sinh lý khó chịu.
Đặc biệt là Vân Thời kia, trong khoảng thời gian này luôn tìm đủ loại cớ tới bên cạnh cậu, sau đó động tay động chân.
Quý Từ phiền không chịu nổi, sau đó dứt khoát không đi ra ngoài, cả ngày trong viện đợi tiểu sư đệ.
Những người đó có thể là cố kỵ tiểu sư đệ, cũng không tiếp tục xuất hiện trước mặt Quý Từ.
Nhưng Quý Từ vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cậu mơ hồ có loại cảm giác sự việc đã không thể khống chế.
Kỳ thật không chỉ có Quý Từ, Tần Giác cũng nghĩ như vậy.
Y nhìn thanh niên thần sắc khó xử trước mặt, ánh mắt có chút động dung: "Sư huynh, chuyện rời tông cũng không vội. Đến lúc đó ta và sư huynh cùng đi."
Nghe được y nói như vậy, Quý Từ liền yên lòng, hai người lại hàn huyên vài câu, Quý Từ liền ra sân.
Tính toán thời gian, hiện tại cũng là lúc Thịnh Nguyên đại điển kết thúc.
Quý Từ cảm thấy mình ít nhiều cũng coi như là một thiên tài, nếu như không xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, cậu vốn là có thể dựa vào Thịnh Nguyên đại điển nâng cao tên tuổi.
Đáng tiếc ông trời cũng không nhìn trúng cậu, an bài cho cậu nhiều chuyện như vậy.
Chậc, cậu có thể làm sao bây giờ, chỉ vào ông trời mắng ổng là tiểu yêu tinh giày vò người sao?
Quý Từ một bên suy nghĩ, một bên theo bản năng vuốt Tử Giới Hoàn.
Tiếp theo, cậu liền nghĩ tới gì đó.
Quý Từ vội vàng thả Minh Viễn ra.
Cương thi lớn này bị nhốt ở Tử Giới Hoàn rất lâu, lúc được thả ra còn có một chút mê mang.
Con ngươi xanh trắng của hắn bình tĩnh nhìn Quý Từ một hồi, sau đó từ trong cổ họng phát ra tiếng rít rất nhỏ.
Nhớ tới lúc trước ở Quỷ Vực, Minh Viễn không ngủ không nghỉ canh giữ ở bên cạnh cậu lâu như vậy, Quý Từ liền đau lòng.
Vì thế câu quyết định vì Minh Viễn làm một chuyện cực kỳ có ý nghĩa.
Quý Từ vỗ vỗ vai Minh Viễn, trong ánh mắt nghi hoặc của đối phương, trịnh trọng nói: "Minh Viễn huynh, ngươi chờ chút, ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt."
Nói xong, Quý Từ liền chạy đi nấu nước nóng, kéo ra một cái chậu gỗ lớn, cho xà phòng bồ kết vào, thử nhiệt độ nước, bảo đảm nước ấm vừa vặn, liền lôi Minh Viễn qua, nói: "Minh Viễn huynh, đến đây, tắm rửa."
Thoáng chốc, Quý Từ giống như nhìn thấy cương thi này vốn xám xịt mắt bắt đầu toát ra ánh sáng.
Quý Từ thầm nghĩ quả nhiên như thế, Minh Viễn huynh là cương thi tốt chỉ thích sạch sẽ.
Bàn tay khô quéo của Minh Viễn nắm lấy ống tay áo Quý Từ, trong cổ họng "grừ grừ" nói gì đó.
Tuy rằng Quý Từ nghe không hiểu, nhưng điều này không cản trở Quý Từ hiểu ý của hắn.
Quý Từ trấn an hắn: "Yên tâm, quần áo ta đã sớm chuẩn bị tốt cho ngươi, chờ Minh Viễn huynh tắm rửa xong, ta nhất định cho ngươi ăn mặc xinh đẹp từ trên xuống dưới!"
Nghe vậy, Minh Viễn thập phần hài lòng.
Hắn đẩy mạnh Quý Từ trong phòng, không cho cậu nhìn, sau đó bắt đầu cởi quần áo tắm rửa.
Lúc vào nhà, Quý Từ đụng phải Tần Giác.
Thấy y muốn đi ra ngoài, Quý Từ vội vàng giữ chặt y: "Tiểu sư đệ, không thể!"
Tần Giác dừng bước, nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"
"Bên ngoài có người đang tắm, hắn rất sợ người lạ, đệ đi qua đó chỉ sợ hắn sẽ xấu hổ muốn chết."
Quý Từ nói nghiêm túc, làm Tần Giác trầm mặc.
Thật lâu sau, y mới mở miệng hỏi: "Sân của chúng ta, tại sao lại có người khác đang tắm?"
Quý Từ nhìn y, nghiêm túc giải thích: "Là Minh Viễn."
Tần Giác khẽ nhíu mày, hỏi: "Minh Viễn là ai?"
Quý Từ: "...?"
Cậu mở to mắt: "Sao ngay cả Minh Viễn đệ cũng không nhớ?"
Giọng Tần Giác lạnh lùng trầm xuống: "Ta có quen biết sao? Đây là người tốt bụng nào mà huynh quen biết ở bên ngoài?"
Khóe môi thiếu niên kéo căng, đôi mắt đen sâu thẳm như mực, đích xác là dáng vẻ không nhớ rõ.
Quý Từ nhíu mày: "Trí nhớ của đệ thật kém."
Vừa dứt lời, Tần Giác liền bất chấp Quý Từ ngăn cản đi vào trong viện.
Quý Từ sửng sốt, vội vàng kéo lấy y: "Hả?!"
Tần Giác bắt lấy tay Quý Từ, ngay cả cậu bị cũng kéo ra ngoài.
Y muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai lá gan lớn như vậy, không nói một lời đến đây thì thôi, vậy mà còn muốn tắm rửa trong nhà bọn họ.
Khí chất quanh người Tần Giác ngưng tụ, chờ y đi vào trong sân, liền thấy Minh Viễn cả người xanh trắng đang tẩy rửa thân thể của mình.
Răng nanh hiện ra ngoài, móng tay sắc nhọn, vì thân thể tử vong quá lâu, sau khi thịt dính nước còn kêu "Lách tách lách tách".
Ngay sau đó, Minh Viễn dừng động tác lau mình lại, đối diện với Tần Giác cách đó không xa.
Tần Giác: "......"
Y hít sâu một hơi, đang định nói cái gì, Quý Từ liền lên tiếng từ phía sau: "Nhìn lén cương thi tắm rửa, tiểu sư đệ đệ cư nhiên là loại người này."
Thái dương Tần Giác giật mạnh: "... Câm miệng."
Nhưng mà Quý Từ chỉ lo xem kịch vui, quên mất một chuyện, đó chính là Minh Viễn vô cùng, vô cùng, vô cùng không thích Tần Giác.
Sau khi Minh Viễn kịp phản ứng, lập tức rống lên với Tần Giác.
Ánh mắt hung ác, ngay cả móng tay cũng có xu thế muốn dài ra.
Quý Từ thầm nghĩ, vội vàng giấu Tần Giác ra sau lưng mình.
Minh Viễn vốn sắp lao ra phát động công kích dừng lại trong nháy mắt, thanh âm hắn khàn khàn, khó chịu trừng mắt nhìn Quý Từ, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét ý vị không rõ ràng.
Nhớ tới bộ dáng lúc trước Minh Viễn ở Quỷ Vực liều chết bảo vệ của hắn, Quý Từ không hung dữ với hắn được, chỉ là giục nói: "Được rồi, không phải muốn tắm sao? Chậm trễ nữa nước sẽ nguội mất."
Nghe thế, thân thể Minh Viễn cứng đờ, môi xanh trắng cắn chặt, như là đang do dự.
Cuối cùng, Minh Viễn cân nhắc nhiều lần, cảm thấy tắm sạch mùi quan trọng hơn, hắn gầm lên uy hiếp Tần Giác phía sau Quý Từ, liền chạy vào trong thùng tắm.
Tần Giác mặt không chút thay đổi, ánh mắt rất khinh thường.
Y dời mắt, chờ Minh Viễn tắm rửa xong, liền vứt thùng tắm này đi.
Quý Từ quay đầu nhìn về phía y, vẻ mặt nghi hoặc: "Kỳ quái, Minh Viễn sao hết lần này tới lần khác đều không thích đệ nhỉ?"
Tuy nói hai người bọn họ lần đầu gặp mặt quả thật có mâu thuẫn, còn từng đánh nhau, nhưng Quý Từ cũng đã giải thích với hắn, Tần Giác vốn muốn độ hóa hắn, cũng không có ác ý.
Nhưng mỗi khi Quý Từ nói như vậy, Minh Viễn sẽ ngồi xổm trên đất che tai, làm bộ mình không nghe thấy gì cả, có đôi khi nói nhiều, Minh Viễn sẽ không kiên nhẫn mà phát ra tiếng gừ.
Vẻ mặt Tần Giác tủi thân, câu được câu không thưởng thức ngón tay Quý Từ, nói: "Không biết, có thể là vì ta không được yêu thích."
Quý Từ nhíu mày, nháy mắt liền đau lòng: "Nói bừa cái gì? Sao đệ có thể..."
Chưa dứt lời, chỗ cao liền truyền đến tiếng thét chói tai quen thuộc.
Đường Tử Thần ngã chổng vó trên tường viện, thần sắc hoảng sợ nhìn Minh Viễn đang tắm, lại nhìn về phía Quý Từ và Tần Giác, không thể tin tưởng nói: "Các ngươi bắt cương thi thì thôi, vậy mà còn vây xem cương thi tắm rửa?!"
Huyệt thái dương Quý Từ nhảy thình thịch: "Tiểu tử ngươi tìm đánh có phải không!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.