Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 82: Đại điện hạ ngài ấy hồi cung rồi
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
18/07/2024
Lời nói dối của A Hồ, Quý Từ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Nhưng sau nhiều lần suy nghĩ, Quý Từ vẫn quyết định mắt nhắm mắt mở.
Dù sao con chồn nhỏ này đạo hạnh không cao, tổng thể mà nói vừa không có hại cho người cũng không có ý xấu, nếu hắn muốn đến kinh thành, vậy mang theo thêm một người như hắn cũng không thành vấn đề.
Vì thế, sau khi lay phu xe tỉnh lại, bọn họ liền tiếp tục lên đường.
A Hồ biến trở về nguyên hình, một con chồn nho nhỏ ghé vào đùi Quý Từ, mở to một đôi mắt đen sáng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Tay Quý Từ không thành thật, luôn thích sờ lông mềm mại trên người A Hồ, cuối cùng bị Tần Giác bắt lấy giữ lại.
Cậu nhìn lại, không rõ nguyên nhân nói: "Làm gì vậy?"
Lông mi Tần Giác run run, thấp giọng nói: "Lông sắp bị huynh vuốt hói hết rồi, cẩn thận hắn bị bức tới nóng nảy lại cắn huynh."
Đối với việc này, Quý Từ không chút để ý: "Cái này có là gì, ta tin tưởng A Hồ sẽ không làm như vậy, A Hồ, ngươi nói có phải hay không?"
A Hồ vùi đầu trong móng vuốt, làm bộ như không nghe thấy.
"Xem kìa, hắn cũng không cự tuyệt, chứng tỏ trong lòng vẫn có ta mà."
Tần Giác muốn hỏi cậu có phải ai cũng trêu chọc như vậy hay không, rồi lại cảm thấy mình không có lập trường này để mở miệng, đáy mắt hiện lên một tia tối tăm.
Cũng may Quý Từ cũng không thích lông lá nhiều.
Nhiều năm như vậy, cậu được Tần Giác và Minh Viễn còn có Chiết Liễu bao bọc, A Hồ rất nhanh đã bị cậu chán ghét, cuối cùng ghét bỏ A Hồ ở trong lòng mình, cậu cũng không tiện ăn cái gì ném A Hồ cho Tần Giác.
Đột nhiên bị đổi vị trí, A Hồ còn đang mê man có chút không kịp phản ứng.
Hắn vốn là muốn giống như ở trên đùi Quý Từ, bới vài mảnh góc áo miễn cưỡng xây tổ, ai ngờ vừa dính vào, A Hồ liền như rơi xuống hầm băng, cảm giác mình bị một tấm lưới lớn lạnh như băng bao phủ, uy áp cùng hàn khí làm cho hắn cơ hồ không thở nổi.
Trong cổ họng A Hồ phát ra tiếng rên rỉ áp lực.
Hắn cố gắng ngước mắt lên nhìn, phát hiện Tần Giác chính diện không chút thay đổi nhìn mình, đáy mắt không có chút ấm áp nào.
A Hồ trong nháy mắt ý thức được người trước mặt này cũng không tốt bụng như Quý Từ, lập tức thành thật.
Tần Giác đặt hắn lên chiếc giường mềm bên cạnh mình.
A Hồ len lén nâng mắt lên nhìn một chút, phát hiện đối phương chẳng biết từ lúc nào đã thu liễm uy áp linh lực âm thầm đâm vào, giờ phút này y mỉm cười đưa một miếng bánh gạo tới bên môi Quý Từ.
Hai người thân mật, bầu không khí kỳ lạ người bên ngoài bất luận thế nào cũng không thể chen vào.
A Hồ loáng thoáng hiểu được điều gì, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Tình nhân thối tha."
......
Xe ngựa một đường xuất phát hướng về kinh thành Đại Lương, rốt cục hơn mười ngày sau, đến cổng thành.
Đại Lương là vương triều có thực lực cường thịnh nhất trong thiên hạ, thiết kỵ đóng ở biên cảnh mấy chục năm qua chưa bao giờ thất thủ, mặc cho Nam Man Bắc Địch Hung Nô nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo Trung Nguyên này, cũng chưa từng đánh hạ biên giới.
Đại Lương bất khả xâm phạm, mở cửa thị trường nước ngoài và ngoại thương, đối nội phát triển phồn vinh, không ít tộc nhân ngoại tộc quan hệ cũng không tệ lắm đều sẽ đến quốc tử Đại Lương học tập.
Cửa thành cũng náo nhiệt vô cùng, dân chúng xếp hàng vào thành đếm không xuể, mấy trăm sĩ binh xếp thành hàng tuần tra ở cửa thành, tiếng thiết giáp va chạm không dứt bên tai.
Quý Từ có chút tò mò vén rèm xe ngựa lên, ánh mắt vừa vặn đụng vào xe ngựa sát vách.
Chiếc xe ngựa mái vòm dát vàng, điểm xuyết tua rua, thoạt nhìn đặc biệt quý phái.
Quý Từ suy nghĩ một lát, quay đầu chọc chọc cánh tay Tần Giác: "Tiểu sư đệ, đệ xem chiếc xe ngựa này, đẹp không?"
Ngón tay Tần Giác sờ hà bao của mình, sắc mặt ngưng trọng: "Sư huynh, nếu như huynh muốn mua chiếc xe ngựa này, chỉ sợ ta phải giảm đi một ít linh thạch."
Dù sao phàm giới không xem linh thạch, chỉ xem bạc.
Chỉ có ông chủ trong tiệm cầm đồ hơi biết hàng.
Người tu tiên sau khi xuống núi, thường làm nhất chính là dùng linh thạch đổi bạc.
Nghe được lời của y, Quý Từ kinh ngạc: "Ta là loại người đó sao? Ta chỉ cảm thán một câu chiếc xe ngựa kia đẹp mà thôi."
Tần Giác biết nghe lời phải: "Đó là do ta lo lắng quá nhiều."
Nói xong, y lại bất động thanh sắc, Khoe tiềm lực tài chính của mình với đàn anh như con công xòe đuôi: "Nhưng nếu sư huynh muốn, ta cũng mua nổi."
Của cải của y coi là nhiều, cho dù sư huynh ăn ở xa xỉ như thế nào, y cũng nuôi nổi.
Thần kinh Quý Từ căng thẳng, hoàn toàn không lĩnh hội được ý của Tần Giác.
Cậu chỉ nghịch quạt trong tay, thuận miệng nói: "Xe ngựa hoa lệ như vậy làm gì, tóm lại chỉ là công cụ di chuyển mà thôi."
Nói xong, cậu lại nghiêng đầu nhìn chiếc xe ngựa sát vách.
Vừa vặn, rèm xe bên trong xe ngựa cũng bị chủ nhân kéo ra, lộ ra khuôn mặt của chủ nhân.
Người nọ mày kiếm tinh mắt, cánh môi hơi mỏng, màu môi hơi nhạt, mặc hoa phục đỏ thẫm, ánh mắt lãnh đạm liếc về phía Quý Từ.
Hai người nhìn nhau, Quý Từ chẳng những không xấu hổ khi bị bắt quả tang nhìn trộm xe ngựa, ngược lại lộ ra một nụ cười sáng lạn hướng về đối phương, giơ tay lên chào hỏi.
Ánh mặt trời giữa trưa trút xuống, làm cho thanh niên một tầng viền vàng nhạt, nhìn vừa hoạt bát lại sinh động.
Nam tử mặc hoa phục nhất thời giật mình.
Đáng tiếc không đợi hắn nhìn nhiều, bên kia màn xe bỗng nhiên bị một cái khớp xương nhô ra tay kéo xuống, tất cả phong cảnh đều biến mất.
Nam tử khôi phục tinh thần lại, khẽ nhíu mày.
Thanh niên vừa rồi...... Vì sao cho hắn một loại cảm giác quen thuộc?
Bên này.
Thời điểm Quý Từ bị Tần Giác một tay ôm lại, có chút không kịp phản ứng.
Cậu dùng quạt xếp chống vào ngực tiểu sư đệ, kéo hai người ra một khoảng cách, nhướng mày nửa đùa nửa thật nói: "Gấp gáp như vậy làm gì? Hay là sợ sư huynh của đệ chạy theo người khác à?"
Tần Giác thần sắc khó phân biệt: "Vâng."
Vừa rồi người kia, tròng mắt cũng muốn rơi xuống đất, đừng tưởng rằng y không nhìn thấy.
Nghe vậy, Quý Từ "Hứ" một tiếng, cậu đẩy Tần Giác ra, sửa sang lại mái tóc hơi rối, ai oán nói: "Một bên không thể rời khỏi sư huynh, một bên lại muốn cùng sư huynh chia giường ngủ, trẻ tuổi bây giờ làm việc sao lại mâu thuẫn như vậy?"
Tần Giác: "......"
Y bất đắc dĩ cười khổ: "Sao còn nhớ lại chuyện này?"
Quý Từ liếc mắt: "Đương nhiên là nhớ."
Ngay khi hai người bọn họ đùa giỡn, màn xe bị vén lên, binh lính mặc một thân thiết giáp đen huyền, thanh âm thô kệch: "Mời xuất trình hộ tịch."
Tần Giác ngừng nói, lấy lệnh bài Tam Thanh Đạo Tông từ bên hông xuống đưa cho binh lính.
Sau khi xem qua, binh sĩ kia thần sắc sợ hãi: "Thì ra là tiên nhân của Đạo Tông."
"Cho qua!"
Xe ngựa đi thẳng vào trong thành.
Phu xe lúc này liền xin từ chức rời đi, xe ngựa được Tần Giác an trí ở phía dưới khách điếm.
A Hồ ghé vào vai Quý Từ giả vờ ngủ, Quý Từ đứng ở cửa khách điếm, nghe tiếng mắng chửi ồn ào trên đường, hứng thú đi dạo khắp nơi, sau đó liền dẫn người đi đến hoàng cung.
Trước khi tiến cung, Quý Từ đưa ngọc bội hoàng tử, nhất thời kinh động cả hoàng cung.
Thông báo tầng tầng truyền lên, đến cuối cùng, một gã tiểu hoàng môn* lảo đảo chạy vào ngự thư phòng: "Bệ hạ! Bệ hạ! Đại điện hạ ngài ấy hồi cung rồi!"
* là một chức thái giám trong triều đại nhà Hán.
Nhưng sau nhiều lần suy nghĩ, Quý Từ vẫn quyết định mắt nhắm mắt mở.
Dù sao con chồn nhỏ này đạo hạnh không cao, tổng thể mà nói vừa không có hại cho người cũng không có ý xấu, nếu hắn muốn đến kinh thành, vậy mang theo thêm một người như hắn cũng không thành vấn đề.
Vì thế, sau khi lay phu xe tỉnh lại, bọn họ liền tiếp tục lên đường.
A Hồ biến trở về nguyên hình, một con chồn nho nhỏ ghé vào đùi Quý Từ, mở to một đôi mắt đen sáng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Tay Quý Từ không thành thật, luôn thích sờ lông mềm mại trên người A Hồ, cuối cùng bị Tần Giác bắt lấy giữ lại.
Cậu nhìn lại, không rõ nguyên nhân nói: "Làm gì vậy?"
Lông mi Tần Giác run run, thấp giọng nói: "Lông sắp bị huynh vuốt hói hết rồi, cẩn thận hắn bị bức tới nóng nảy lại cắn huynh."
Đối với việc này, Quý Từ không chút để ý: "Cái này có là gì, ta tin tưởng A Hồ sẽ không làm như vậy, A Hồ, ngươi nói có phải hay không?"
A Hồ vùi đầu trong móng vuốt, làm bộ như không nghe thấy.
"Xem kìa, hắn cũng không cự tuyệt, chứng tỏ trong lòng vẫn có ta mà."
Tần Giác muốn hỏi cậu có phải ai cũng trêu chọc như vậy hay không, rồi lại cảm thấy mình không có lập trường này để mở miệng, đáy mắt hiện lên một tia tối tăm.
Cũng may Quý Từ cũng không thích lông lá nhiều.
Nhiều năm như vậy, cậu được Tần Giác và Minh Viễn còn có Chiết Liễu bao bọc, A Hồ rất nhanh đã bị cậu chán ghét, cuối cùng ghét bỏ A Hồ ở trong lòng mình, cậu cũng không tiện ăn cái gì ném A Hồ cho Tần Giác.
Đột nhiên bị đổi vị trí, A Hồ còn đang mê man có chút không kịp phản ứng.
Hắn vốn là muốn giống như ở trên đùi Quý Từ, bới vài mảnh góc áo miễn cưỡng xây tổ, ai ngờ vừa dính vào, A Hồ liền như rơi xuống hầm băng, cảm giác mình bị một tấm lưới lớn lạnh như băng bao phủ, uy áp cùng hàn khí làm cho hắn cơ hồ không thở nổi.
Trong cổ họng A Hồ phát ra tiếng rên rỉ áp lực.
Hắn cố gắng ngước mắt lên nhìn, phát hiện Tần Giác chính diện không chút thay đổi nhìn mình, đáy mắt không có chút ấm áp nào.
A Hồ trong nháy mắt ý thức được người trước mặt này cũng không tốt bụng như Quý Từ, lập tức thành thật.
Tần Giác đặt hắn lên chiếc giường mềm bên cạnh mình.
A Hồ len lén nâng mắt lên nhìn một chút, phát hiện đối phương chẳng biết từ lúc nào đã thu liễm uy áp linh lực âm thầm đâm vào, giờ phút này y mỉm cười đưa một miếng bánh gạo tới bên môi Quý Từ.
Hai người thân mật, bầu không khí kỳ lạ người bên ngoài bất luận thế nào cũng không thể chen vào.
A Hồ loáng thoáng hiểu được điều gì, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Tình nhân thối tha."
......
Xe ngựa một đường xuất phát hướng về kinh thành Đại Lương, rốt cục hơn mười ngày sau, đến cổng thành.
Đại Lương là vương triều có thực lực cường thịnh nhất trong thiên hạ, thiết kỵ đóng ở biên cảnh mấy chục năm qua chưa bao giờ thất thủ, mặc cho Nam Man Bắc Địch Hung Nô nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo Trung Nguyên này, cũng chưa từng đánh hạ biên giới.
Đại Lương bất khả xâm phạm, mở cửa thị trường nước ngoài và ngoại thương, đối nội phát triển phồn vinh, không ít tộc nhân ngoại tộc quan hệ cũng không tệ lắm đều sẽ đến quốc tử Đại Lương học tập.
Cửa thành cũng náo nhiệt vô cùng, dân chúng xếp hàng vào thành đếm không xuể, mấy trăm sĩ binh xếp thành hàng tuần tra ở cửa thành, tiếng thiết giáp va chạm không dứt bên tai.
Quý Từ có chút tò mò vén rèm xe ngựa lên, ánh mắt vừa vặn đụng vào xe ngựa sát vách.
Chiếc xe ngựa mái vòm dát vàng, điểm xuyết tua rua, thoạt nhìn đặc biệt quý phái.
Quý Từ suy nghĩ một lát, quay đầu chọc chọc cánh tay Tần Giác: "Tiểu sư đệ, đệ xem chiếc xe ngựa này, đẹp không?"
Ngón tay Tần Giác sờ hà bao của mình, sắc mặt ngưng trọng: "Sư huynh, nếu như huynh muốn mua chiếc xe ngựa này, chỉ sợ ta phải giảm đi một ít linh thạch."
Dù sao phàm giới không xem linh thạch, chỉ xem bạc.
Chỉ có ông chủ trong tiệm cầm đồ hơi biết hàng.
Người tu tiên sau khi xuống núi, thường làm nhất chính là dùng linh thạch đổi bạc.
Nghe được lời của y, Quý Từ kinh ngạc: "Ta là loại người đó sao? Ta chỉ cảm thán một câu chiếc xe ngựa kia đẹp mà thôi."
Tần Giác biết nghe lời phải: "Đó là do ta lo lắng quá nhiều."
Nói xong, y lại bất động thanh sắc, Khoe tiềm lực tài chính của mình với đàn anh như con công xòe đuôi: "Nhưng nếu sư huynh muốn, ta cũng mua nổi."
Của cải của y coi là nhiều, cho dù sư huynh ăn ở xa xỉ như thế nào, y cũng nuôi nổi.
Thần kinh Quý Từ căng thẳng, hoàn toàn không lĩnh hội được ý của Tần Giác.
Cậu chỉ nghịch quạt trong tay, thuận miệng nói: "Xe ngựa hoa lệ như vậy làm gì, tóm lại chỉ là công cụ di chuyển mà thôi."
Nói xong, cậu lại nghiêng đầu nhìn chiếc xe ngựa sát vách.
Vừa vặn, rèm xe bên trong xe ngựa cũng bị chủ nhân kéo ra, lộ ra khuôn mặt của chủ nhân.
Người nọ mày kiếm tinh mắt, cánh môi hơi mỏng, màu môi hơi nhạt, mặc hoa phục đỏ thẫm, ánh mắt lãnh đạm liếc về phía Quý Từ.
Hai người nhìn nhau, Quý Từ chẳng những không xấu hổ khi bị bắt quả tang nhìn trộm xe ngựa, ngược lại lộ ra một nụ cười sáng lạn hướng về đối phương, giơ tay lên chào hỏi.
Ánh mặt trời giữa trưa trút xuống, làm cho thanh niên một tầng viền vàng nhạt, nhìn vừa hoạt bát lại sinh động.
Nam tử mặc hoa phục nhất thời giật mình.
Đáng tiếc không đợi hắn nhìn nhiều, bên kia màn xe bỗng nhiên bị một cái khớp xương nhô ra tay kéo xuống, tất cả phong cảnh đều biến mất.
Nam tử khôi phục tinh thần lại, khẽ nhíu mày.
Thanh niên vừa rồi...... Vì sao cho hắn một loại cảm giác quen thuộc?
Bên này.
Thời điểm Quý Từ bị Tần Giác một tay ôm lại, có chút không kịp phản ứng.
Cậu dùng quạt xếp chống vào ngực tiểu sư đệ, kéo hai người ra một khoảng cách, nhướng mày nửa đùa nửa thật nói: "Gấp gáp như vậy làm gì? Hay là sợ sư huynh của đệ chạy theo người khác à?"
Tần Giác thần sắc khó phân biệt: "Vâng."
Vừa rồi người kia, tròng mắt cũng muốn rơi xuống đất, đừng tưởng rằng y không nhìn thấy.
Nghe vậy, Quý Từ "Hứ" một tiếng, cậu đẩy Tần Giác ra, sửa sang lại mái tóc hơi rối, ai oán nói: "Một bên không thể rời khỏi sư huynh, một bên lại muốn cùng sư huynh chia giường ngủ, trẻ tuổi bây giờ làm việc sao lại mâu thuẫn như vậy?"
Tần Giác: "......"
Y bất đắc dĩ cười khổ: "Sao còn nhớ lại chuyện này?"
Quý Từ liếc mắt: "Đương nhiên là nhớ."
Ngay khi hai người bọn họ đùa giỡn, màn xe bị vén lên, binh lính mặc một thân thiết giáp đen huyền, thanh âm thô kệch: "Mời xuất trình hộ tịch."
Tần Giác ngừng nói, lấy lệnh bài Tam Thanh Đạo Tông từ bên hông xuống đưa cho binh lính.
Sau khi xem qua, binh sĩ kia thần sắc sợ hãi: "Thì ra là tiên nhân của Đạo Tông."
"Cho qua!"
Xe ngựa đi thẳng vào trong thành.
Phu xe lúc này liền xin từ chức rời đi, xe ngựa được Tần Giác an trí ở phía dưới khách điếm.
A Hồ ghé vào vai Quý Từ giả vờ ngủ, Quý Từ đứng ở cửa khách điếm, nghe tiếng mắng chửi ồn ào trên đường, hứng thú đi dạo khắp nơi, sau đó liền dẫn người đi đến hoàng cung.
Trước khi tiến cung, Quý Từ đưa ngọc bội hoàng tử, nhất thời kinh động cả hoàng cung.
Thông báo tầng tầng truyền lên, đến cuối cùng, một gã tiểu hoàng môn* lảo đảo chạy vào ngự thư phòng: "Bệ hạ! Bệ hạ! Đại điện hạ ngài ấy hồi cung rồi!"
* là một chức thái giám trong triều đại nhà Hán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.