Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 37: Ngươi không có tư cách và lập trường tranh giành với ta
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
18/07/2024
Nghe thế, Quý Từ khựng lại: "Thật sao?"
Úy Trì trợn tròn mắt nói dối: "Thật."
Nói xong, hắn không biết nghĩ tới điều gì, tiếp tục nói: "Nếu như ta ngủ ngoài đường, không có tiền ăn cơm, ta xách không nổi kiếm, không tham gia được Thịnh Nguyên đại điển, cũng không cách nào luận bàn kiếm pháp cùng Quý tiểu hữu..."
"Được rồi ngươi câm miệng." Quý Từ cắt ngang, sắc mặt phức tạp," Vậy ngươi đi theo chúng ta đi."
Úy Trì lộ vẻ cảm động: "Cảm ơn Quý tiểu hữu!"
Nói xong liền không nhanh không chậm theo sau hai người.
Thần sắc Tần Giác không phân biệt được hỉ nộ, chỉ quen làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng.
Y quay đầu nhìn Úy Trì một cái, đáy mắt chứa sự cảnh cáo.
Úy Trì giả ngu như không nhìn thấy.
Sân chính của Thịnh Nguyên đại điển ở Kinh Hồ, địa bàn của Tam Thanh Đạo Tông, đệ tử Đạo Tông khó tránh khỏi sẽ có chút ưu đãi.
Tỷ như những phòng ốc xây bên cạnh sân này, là chuẩn bị cho đệ tử Đạo Tông không muốn quay về tông môn.
Phòng ốc bên trong trang hoàng khiêm tốn chất phác, nhưng nên có không ít, không tính là xa hoa, nhưng thắng ở chỗ ở thoải mái.
Vốn định cho đệ tử Đạo Tông mỗi người một gian, nhưng Tần Giác và Quý Từ ở chung một chỗ, cho nên bọn họ lén lút mang giường lại đây, ghép lại ngủ cùng nhau.
Úy Trì vô tình nhìn qua khe cửa, tâm liền trầm xuống.
Lúc đó Quý Từ đang bận rộn trong bếp.
Nhưng cậu chỉ bận nhảy lên nhảy xuống trong phòng bếp, thỉnh thoảng giúp một chút, người chân chính đang nấu cơm là Tần Giác.
Quý Từ chơi đã chán: "Nếu không hay là ta làm cho, không phải đệ đói bụng sao?"
"Không phải quá đói," giọng nói Tần Giác bình tĩnh," Hơn nữa huynh vừa khỏi bệnh, vẫn là nghỉ ngơi tốt trước đi."
Quý Từ nhất thời cảm động: "Cám ơn tiểu sư đệ, tiểu sư đệ thật tốt."
"Nếu phòng bếp không có chuyện của ta, ta đi tìm Úy Trì so kiếm."
Nói xong liền kích động muốn chạy ra ngoài.
Tần Giác: "......"
Giọng y trầm xuống: "Có việc, huynh về đây!"
Câu cuối cùng nhấn mạnh hơn.
Quý Từ đành phải xám xịt chạy về, giọng nói có chút ủy khuất: "Vậy đệ nói xem có chuyện gì không."
"Giúp đầu bếp." Tần Giác lời ít ý nhiều bỏ lại hai chữ này, thuận tiện ném một bó rau cho cậu.
Quý Từ cầm bó rau, trong lòng hơi có chút bất bình, nhưng khi cậu thấy sườn mặt tiểu sư đệ xinh đẹp nghiêm túc, cớn tức lại tiêu tan.
Quên đi quên đi, không so đo với y.
Ai bảo tiểu sư đệ lớn lên xinh đẹp chứ? Quý Từ mặc kệ nam nữ, lớn lên đẹp mắt thì thích.
Nghĩ vậy, Quý Từ liền bắt đầu rửa rau.
Bên này bọn họ đang bận rộn, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Quý Từ bớt chút thời gian quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức nói: "Mau tới đậy, coi như ngươi là khách cũng phải rửa rau."
Úy • Chưa từng làm việc nặng • Trì: "... Ta nên làm như thế nào?"
Quý Từ nhìn về phía hắn: "Không phải chứ, ngươi lớn như vậy mà không biết rửa rau à?"
Úy Trì cố gắng giải thích.
Không đợi hắn nói, Tần Giác bên kia liền lạnh giọng mở miệng: "Nơi này không cần ngươi, chờ ăn là được rồi."
Nói xong, Quý Từ lập tức kháng nghị: "Không được! Dựa vào đâu hắn không cần làm gì cũng có ăn? Cái này không công bằng, hắn cũng phải làm việc!"
Tần Giác: "......"
Khóe miệng y giật giật, cuối cùng bỏ lại một câu: "Tùy huynh."
Giọng điệu này hẳn là tức giận.
Quý Từ không quan tâm chút nào, không sao, việc này cậu không làm sai.
Cái tật động một chút là tức giận này của tiểu sư đệ nhất định phải sửa, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày bị tức chết.
Sau đó cậu rút ra một cái chậu ở đằng sau, nhét vào tay Úy Trì, sau đó lấy hơn phân nữa rau trong chậu của mình đưa cho Úy Trì, bảo hắn đi rửa.
Úy Trì nhìn chậu rau đầy ắp của mình, lại nhìn chậu rau trống rỗng của Quý Từ, muốn nói lại thôi.
Quý Từ hiếm thấy có chút chột dạ, cậu giả mù sa mưa cười: "Úy Trì đại ca, mau đi rửa rau đi, thất thần cái gì?"
Cái xưng hô này vừa nói ra, đừng nói Úy Trì ngây ngẩn cả người, ngay cả Tần Giác đang cắt thịt bên kia cũng không nhịn được dùng sức chém con dao xuống, rớt xuống thớt gỗ phát ra tiếng động nặng nề.
Quý Từ bị dọa nhảy dựng, oán giận nói: "Tiểu sư đệ đệ kiềm chế một chút, đừng đểt thớt gỗ bị đệ làm hư."
Tần Giác không nói gì, y nghiêm mặt, vẻ mặt cực kỳ dọa người.
Úy Trì vui vẻ tự tại, hắn vô cùng tích cực bưng chậu rau lên: "Đại ca giúp ngươi rửa rau."
"Phập!" Một tiếng, tiếng dao phay rơi trên thớt gỗ vang lên càng lớn.
Quý Từ lặng lẽ nhìn Tần Giác một cái, phát hiện môi tiểu sư đệ mím chặt, thoạt nhìn đúng là bộ dáng rất không vui.
Cậu vô duyên vô cớ cũng có chút chột dạ.
Nhưng mà...... không phải chỉ là rửa rau thôi sao?
Sao lại giận dữ thế?
Quý Từ không hiểu, dứt khoát không nghĩ nữa.
Sau khi nấu xong toàn bộ thức ăn, Quý Từ ân cần đi qua xới cơm bưng thức ăn, ở trên bàn cơm cũng vẫn gắp thức ăn cho y. ngôn tình hài
"Tiểu sư đệ, đệ nếm thử cái này đi."
"Tiểu sư đệ, cái này ăn ngon lắm nè."
"Tiểu sư đệ, ta gắp cho đệ sao đệ không ăn?"
Tần Giác không nói gì, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cho Quý Từ, Quý Từ không khỏi có chút buồn phiền.
Thấy thế, khóe môi Úy Trì khẽ nhếch lên.
Hắn nói: "Quý tiểu hữu, tiểu sư đệ nhà ngươi cũng biết nấu cơm à?"
Phàm là người khác phun ra tên Tần Giác, Quý Từ đều tự dưng cảnh giác.
Cậu nhìn về phía Úy Trì, nói: "Đúng vậy, thì sao?"
"Không có gì," Úy Trì cười nói, "Chỉ là có chút kỳ quái, nếu hắn biết nấu cơm, sao lần trước ở Ba Thục, hắn không tự mình xuống làm, nhất định phải để ngươi làm chứ?"
Quý Từ: "Gần đây đệ ấy mới học, khi đó hẳn là không biết làm."
Úy Trì tươi cười nhạt xuống, "Ta cảm thấy vẫn là Quý Tiểu Hữu làm ăn ngon hơn một chút."
Vừa dứt lời, Tần Giác liền lạnh nhạt mở miệng: "Nếu ngươi không thích, có thể ra ngoài."
Thanh âm trầm thấp, vừa nghe liền biết là động chân hỏa.
Quý Từ sợ hai người đánh nhau, vội vàng gắp cải trắng cho Tần Giác, cười híp mắt nói: "Thanh nhiệt, giải hỏa."
Tần Giác nhìn cậu một cái, sau đó lại cúi đầu.
Bầu không khí trên bàn ăn quỷ dị, Quý Từ không hiểu Tần Giác tức giận ở đâu, nhất thời không hiểu.
Đột nhiên cũng có chút hối hận mang Úy Trì về đây ăn cơm.
Úy Trì nói nhiều, trong bữa cơm vẫn nói không ngừng.
Đợi đến khi kết thúc, Úy Trì bỗng nhiên ngậm miệng, vẫy vẫy Quý Từ: "Quý tiểu hữu, ngươi lại đây một chút."
"Hả?" Quý Từ có chút nghi hoặc, đi tới hỏi, "Chuyện gì?"
Lời còn chưa dứt, đã thấy Úy Trì bỗng nhiên cúi người xuống, mặt hai người cách nhau không quá nửa tấc, Quý Từ nhíu mày.
Cùng lúc đó, một thanh kiếm nhanh chóng vọt tới, mục tiêu nhắm thẳng vào vai Úy Trì.
Một kiếm này bị linh kiếm Úy Trì chặn lại.
Quý Từ nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân, cậu chẳng biết vì sao không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý để Úy Trì lấy khăn ra lau bên môi cậu, thanh âm lưu luyến: "Nơi này bẩn rồi, giúp ngươi lau sạch sẽ."
Nói xong, hắn ngước mắt lên, đối diện với Tần Giác với ánh mắt u ám, sau đó khẽ mỉm cười: "Ta vẫn là câu nói kia, ngươi không có tư cách và lập trường tranh giành với ta."
Úy Trì trợn tròn mắt nói dối: "Thật."
Nói xong, hắn không biết nghĩ tới điều gì, tiếp tục nói: "Nếu như ta ngủ ngoài đường, không có tiền ăn cơm, ta xách không nổi kiếm, không tham gia được Thịnh Nguyên đại điển, cũng không cách nào luận bàn kiếm pháp cùng Quý tiểu hữu..."
"Được rồi ngươi câm miệng." Quý Từ cắt ngang, sắc mặt phức tạp," Vậy ngươi đi theo chúng ta đi."
Úy Trì lộ vẻ cảm động: "Cảm ơn Quý tiểu hữu!"
Nói xong liền không nhanh không chậm theo sau hai người.
Thần sắc Tần Giác không phân biệt được hỉ nộ, chỉ quen làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng.
Y quay đầu nhìn Úy Trì một cái, đáy mắt chứa sự cảnh cáo.
Úy Trì giả ngu như không nhìn thấy.
Sân chính của Thịnh Nguyên đại điển ở Kinh Hồ, địa bàn của Tam Thanh Đạo Tông, đệ tử Đạo Tông khó tránh khỏi sẽ có chút ưu đãi.
Tỷ như những phòng ốc xây bên cạnh sân này, là chuẩn bị cho đệ tử Đạo Tông không muốn quay về tông môn.
Phòng ốc bên trong trang hoàng khiêm tốn chất phác, nhưng nên có không ít, không tính là xa hoa, nhưng thắng ở chỗ ở thoải mái.
Vốn định cho đệ tử Đạo Tông mỗi người một gian, nhưng Tần Giác và Quý Từ ở chung một chỗ, cho nên bọn họ lén lút mang giường lại đây, ghép lại ngủ cùng nhau.
Úy Trì vô tình nhìn qua khe cửa, tâm liền trầm xuống.
Lúc đó Quý Từ đang bận rộn trong bếp.
Nhưng cậu chỉ bận nhảy lên nhảy xuống trong phòng bếp, thỉnh thoảng giúp một chút, người chân chính đang nấu cơm là Tần Giác.
Quý Từ chơi đã chán: "Nếu không hay là ta làm cho, không phải đệ đói bụng sao?"
"Không phải quá đói," giọng nói Tần Giác bình tĩnh," Hơn nữa huynh vừa khỏi bệnh, vẫn là nghỉ ngơi tốt trước đi."
Quý Từ nhất thời cảm động: "Cám ơn tiểu sư đệ, tiểu sư đệ thật tốt."
"Nếu phòng bếp không có chuyện của ta, ta đi tìm Úy Trì so kiếm."
Nói xong liền kích động muốn chạy ra ngoài.
Tần Giác: "......"
Giọng y trầm xuống: "Có việc, huynh về đây!"
Câu cuối cùng nhấn mạnh hơn.
Quý Từ đành phải xám xịt chạy về, giọng nói có chút ủy khuất: "Vậy đệ nói xem có chuyện gì không."
"Giúp đầu bếp." Tần Giác lời ít ý nhiều bỏ lại hai chữ này, thuận tiện ném một bó rau cho cậu.
Quý Từ cầm bó rau, trong lòng hơi có chút bất bình, nhưng khi cậu thấy sườn mặt tiểu sư đệ xinh đẹp nghiêm túc, cớn tức lại tiêu tan.
Quên đi quên đi, không so đo với y.
Ai bảo tiểu sư đệ lớn lên xinh đẹp chứ? Quý Từ mặc kệ nam nữ, lớn lên đẹp mắt thì thích.
Nghĩ vậy, Quý Từ liền bắt đầu rửa rau.
Bên này bọn họ đang bận rộn, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Quý Từ bớt chút thời gian quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức nói: "Mau tới đậy, coi như ngươi là khách cũng phải rửa rau."
Úy • Chưa từng làm việc nặng • Trì: "... Ta nên làm như thế nào?"
Quý Từ nhìn về phía hắn: "Không phải chứ, ngươi lớn như vậy mà không biết rửa rau à?"
Úy Trì cố gắng giải thích.
Không đợi hắn nói, Tần Giác bên kia liền lạnh giọng mở miệng: "Nơi này không cần ngươi, chờ ăn là được rồi."
Nói xong, Quý Từ lập tức kháng nghị: "Không được! Dựa vào đâu hắn không cần làm gì cũng có ăn? Cái này không công bằng, hắn cũng phải làm việc!"
Tần Giác: "......"
Khóe miệng y giật giật, cuối cùng bỏ lại một câu: "Tùy huynh."
Giọng điệu này hẳn là tức giận.
Quý Từ không quan tâm chút nào, không sao, việc này cậu không làm sai.
Cái tật động một chút là tức giận này của tiểu sư đệ nhất định phải sửa, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày bị tức chết.
Sau đó cậu rút ra một cái chậu ở đằng sau, nhét vào tay Úy Trì, sau đó lấy hơn phân nữa rau trong chậu của mình đưa cho Úy Trì, bảo hắn đi rửa.
Úy Trì nhìn chậu rau đầy ắp của mình, lại nhìn chậu rau trống rỗng của Quý Từ, muốn nói lại thôi.
Quý Từ hiếm thấy có chút chột dạ, cậu giả mù sa mưa cười: "Úy Trì đại ca, mau đi rửa rau đi, thất thần cái gì?"
Cái xưng hô này vừa nói ra, đừng nói Úy Trì ngây ngẩn cả người, ngay cả Tần Giác đang cắt thịt bên kia cũng không nhịn được dùng sức chém con dao xuống, rớt xuống thớt gỗ phát ra tiếng động nặng nề.
Quý Từ bị dọa nhảy dựng, oán giận nói: "Tiểu sư đệ đệ kiềm chế một chút, đừng đểt thớt gỗ bị đệ làm hư."
Tần Giác không nói gì, y nghiêm mặt, vẻ mặt cực kỳ dọa người.
Úy Trì vui vẻ tự tại, hắn vô cùng tích cực bưng chậu rau lên: "Đại ca giúp ngươi rửa rau."
"Phập!" Một tiếng, tiếng dao phay rơi trên thớt gỗ vang lên càng lớn.
Quý Từ lặng lẽ nhìn Tần Giác một cái, phát hiện môi tiểu sư đệ mím chặt, thoạt nhìn đúng là bộ dáng rất không vui.
Cậu vô duyên vô cớ cũng có chút chột dạ.
Nhưng mà...... không phải chỉ là rửa rau thôi sao?
Sao lại giận dữ thế?
Quý Từ không hiểu, dứt khoát không nghĩ nữa.
Sau khi nấu xong toàn bộ thức ăn, Quý Từ ân cần đi qua xới cơm bưng thức ăn, ở trên bàn cơm cũng vẫn gắp thức ăn cho y. ngôn tình hài
"Tiểu sư đệ, đệ nếm thử cái này đi."
"Tiểu sư đệ, cái này ăn ngon lắm nè."
"Tiểu sư đệ, ta gắp cho đệ sao đệ không ăn?"
Tần Giác không nói gì, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cho Quý Từ, Quý Từ không khỏi có chút buồn phiền.
Thấy thế, khóe môi Úy Trì khẽ nhếch lên.
Hắn nói: "Quý tiểu hữu, tiểu sư đệ nhà ngươi cũng biết nấu cơm à?"
Phàm là người khác phun ra tên Tần Giác, Quý Từ đều tự dưng cảnh giác.
Cậu nhìn về phía Úy Trì, nói: "Đúng vậy, thì sao?"
"Không có gì," Úy Trì cười nói, "Chỉ là có chút kỳ quái, nếu hắn biết nấu cơm, sao lần trước ở Ba Thục, hắn không tự mình xuống làm, nhất định phải để ngươi làm chứ?"
Quý Từ: "Gần đây đệ ấy mới học, khi đó hẳn là không biết làm."
Úy Trì tươi cười nhạt xuống, "Ta cảm thấy vẫn là Quý Tiểu Hữu làm ăn ngon hơn một chút."
Vừa dứt lời, Tần Giác liền lạnh nhạt mở miệng: "Nếu ngươi không thích, có thể ra ngoài."
Thanh âm trầm thấp, vừa nghe liền biết là động chân hỏa.
Quý Từ sợ hai người đánh nhau, vội vàng gắp cải trắng cho Tần Giác, cười híp mắt nói: "Thanh nhiệt, giải hỏa."
Tần Giác nhìn cậu một cái, sau đó lại cúi đầu.
Bầu không khí trên bàn ăn quỷ dị, Quý Từ không hiểu Tần Giác tức giận ở đâu, nhất thời không hiểu.
Đột nhiên cũng có chút hối hận mang Úy Trì về đây ăn cơm.
Úy Trì nói nhiều, trong bữa cơm vẫn nói không ngừng.
Đợi đến khi kết thúc, Úy Trì bỗng nhiên ngậm miệng, vẫy vẫy Quý Từ: "Quý tiểu hữu, ngươi lại đây một chút."
"Hả?" Quý Từ có chút nghi hoặc, đi tới hỏi, "Chuyện gì?"
Lời còn chưa dứt, đã thấy Úy Trì bỗng nhiên cúi người xuống, mặt hai người cách nhau không quá nửa tấc, Quý Từ nhíu mày.
Cùng lúc đó, một thanh kiếm nhanh chóng vọt tới, mục tiêu nhắm thẳng vào vai Úy Trì.
Một kiếm này bị linh kiếm Úy Trì chặn lại.
Quý Từ nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân, cậu chẳng biết vì sao không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý để Úy Trì lấy khăn ra lau bên môi cậu, thanh âm lưu luyến: "Nơi này bẩn rồi, giúp ngươi lau sạch sẽ."
Nói xong, hắn ngước mắt lên, đối diện với Tần Giác với ánh mắt u ám, sau đó khẽ mỉm cười: "Ta vẫn là câu nói kia, ngươi không có tư cách và lập trường tranh giành với ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.