Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 7: Thanh Ngọc chính là cái loại mặt người dạ thú
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
18/07/2024
Không nhớ rõ lắm, Quý Từ ngày xưa tuy rằng có danh đại sư huynh, thiên phú cũng coi như không tệ, nhưng so với Tiểu Giác vẫn kém một chút.
Hơn nữa tính cách hắn tối tăm, luôn cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, Thanh Ngọc tự nhiên cũng không chú ý quá nhiều tói hắn.
Hôm nay vừa thấy, mới phát hiện da của hắn cũng coi là đẹp.
Quý Từ có chút ngây người: "Thanh Ngọc trưởng lão?"
Sau khi kịp phản ứng, hắn vội vàng thả cái bịch xuống, khom lưng thi lễ: "Bái kiến Thanh Ngọc trưởng lão."
"Không cần đa lễ." Thanh Ngọc thu quạt lại, ánh mắt dừng trên mặt Quý Từ, nở nụ cười," Tiểu Giác thế nào rồi?"
Tâm Quý Từ nói quả nhiên, câu nói đầu tiên của mỗi người tất cả đều hỏi tình trạng của tiểu sư đệ.
Hắn ho một tiếng, nói: "Tiểu sư đệ hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, trưởng lão muốn đi thăm sao?"
Thanh Ngọc để tay lên cằm, hơi suy tư một hồi, cuối cùng lắc đầu nói: "Thôi, thuốc mới hái về còn chưa luyện hóa, ta phải làm việc một lát, ngươi thay ta hỏi thăm Tiểu Giác được không."
Quý Từ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ."
Thanh Ngọc nhíu mày, mỉm cười nhìn hắn, đang muốn nói gì đó, ánh mắt đột nhiên dừng lại, nhíu mày: "Tay ngươi bị sao vậy?"
Quý Từ sửng sốt, kịp phản ứng: "A, ngài nói cái này à."
Hắn giơ tay lên lắc lắc, chẳng hề để ý nói: "Bị đụng phải, bị rách da, trưởng lão không cần lo lắng, ta đã bôi thuốc rồi, rất nhanh sẽ khỏi."
Thanh Ngọc cười cười, ôn hòa nói: "Không phải, ta chỉ muốn hỏi, ngươi ở cùng Tiểu Giác, ngươi bỗng nhiên bị thương nặng như vậy, Tiểu Giác không sao chứ?"
Vẻ mặt Quý Từ cứng đờ, cảm động vất vả mới có trong nháy mắt tan thành mây khói.
Hắn hít sâu nói: "Trưởng lão ngài yên tâm, cho dù ta bị lột da rút xương chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, cũng sẽ không để tiểu sư đệ bị thương đến một sợi tóc."
Nghe vậy, Thanh Ngọc ôn nhu nhìn hắn: "Đừng nói loại lời xui xẻo này."
Quý Từ: "......"
Nhưng nhận được lời hứa này hắn ta rõ ràng rất cao hứng.
Hắn che giấu bi phẫn trong lòng, nhấc cái bịch trên đất lên: "Trưởng lão, nếu như không có việc gì thì ta về trước, Tiểu Giác còn chờ ta làm gà quay cho hắn ăn."
Nói xong, Quý Từ muốn rời đi.
"Khoan đã," Thanh Ngọc bỗng nhiên mở miệng, hắn ta móc ra một cái bình bạch ngọc trong tay áo, đưa cho Quý Từ, "Đây là Kim Sang dược ta nghiên cứu ra, so với đan dược bình thường tốt hơn nhiều. Tay của ngươi nhìn qua bị thương rất nghiêm trọng, nếu như không chê, hay là dùng cái này đi."
Cầm bình bạch ngọc trong tay thấy ấm ấm lạnh lạnh, mùi thuốc tỏa ra bốn phía, Quý Từ nháy mắt cảm động: "Đa tạ trưởng lão."
Thanh Ngọc cười ôn nhu: "Nếu thật sự muốn tạ ơn, thì chia gà quay này cho trưởng lão một ít đi."
Quý Từ cảm thấy so với Hàn Sinh trưởng lão, Thanh Ngọc trưởng lão quả thực ôn nhu không thể tưởng tượng nổi, lập tức đồng ý: "Trưởng lão ngài yên tâm, dù ta không ăn, cũng sẽ đem gà quay chia cho ngài!"
Như bị trêu chọc, Thanh Ngọc cúi đầu nở nụ cười: "Được, chớ để Tiểu Giác đói bụng."
Quý Từ: "Chắc chắn sẽ không!"
Nói xong, hắn tạm biệt Thanh Ngọc trưởng lão lần nữa, mang theo cái bịch đến ngọn núi của tiểu sư đệ.
Chờ bóng lưng Quý Từ hoàn toàn biến mất, ý cười ôn hòa bên môi Thanh Ngọc liền thu lại.
Nam nhân nhắm mắt lại, lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa, khiến người ta đoán không ra.
Quý Từ trở lại ngọn núi của Tần Giác, việc đầu tiên là đốt lò, thêm củi vào lửa.
Con gà kia đã được xử lý vô cùng sạch sẽ, trụi lủi, nội tạng cũng bị móc không còn một cái.
Chỉ nhìn, Quý Từ cũng có thể tưởng tượng được con gà này sau khi nướng chín sẽ thơm biết bao nhiêu.
Hắn liếm liếm môi, càng ra sức làm khô.
Đợi đến khi bếp lò gần chây, Quý Từ liền đem con gà bọc lá chuối, bỏ vào trong bếp nướng.
Đoán chừng sắp hoàn thành, có thể tạm thời rời khỏi, Quý Từ liền lấy Kim Sang dược Thanh Ngọc trưởng lão đưa cho hắn ra, trở về phòng chuẩn bị bôi thuốc.
Lúc đó, Tần Giác đang ngồi thiền trên giường.
Quý Từ ngồi xuống ghế bên cạnh y, lần nữa cảm thán nhân vật chính thịnh thế mỹ nhan, tiếp theo liền mở bình bạch ngọc.
Mùi thơm ngát đặc trưng của thảo dược Trung Quốc rất nhanh bay tán trong gian phòng, mùi vị quen thuộc này khiến Tần Giác ngồi thiền bên cạnh nhất thời mở mắt.
Trên trán thiếu niên không biết đổ mồ hôi lạnh từ lúc nào, sau khi thấy rõ thứ trong tay Quý Từ, đồng tử đột nhiên co lại, lớn tiếng quát: "Thứ này huynh lấy ở đâu?!"
Quý Từ bị dọa hết hồn, thiếu chút nữa làm đỗ Kim Sang dược lên đất.
Hắn có chút mờ mịt: "... Thanh Ngọc trưởng lão cho ta, tiểu sư đệ, là có vấn đề gì sao?"
Tần Giác không trả lời, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bình thuốc kia, thật lâu sau, y mới thấp giọng nói: "Đưa thuốc cho ta."
Quý Từ không rõ nguyên do, vẫn có chút luyến tiếc, "Tiểu sư đệ, đệ bị thương ở đâu sao?"
Hắn nhìn Kim Sang dược trong tay, thấy Tần Giác thật sự muốn, liền thở dài, đưa cho y.
Ai biết, thuốc vừa đến tay Tần Giác, đã bị y dùng sức đập mạnh xuống đất.
Một tiếng bạch ngọc vỡ vụn giòn vang, gọi Quý Từ trong mờ mịt về.
Hắn khiếp sợ nhìn về phía Tần Giác: "Tiểu sư đệ, đệ đây là......"
Quý Từ đau lòng nói: "Đây là Kim Sang dược Thanh Ngọc trưởng lão ban cho ta a! Đệ cứ đập như vậy sao?"
Nói xong, liền muốn đứng dậy đi xem xét tình trạng hư hao của thuốc kia.
Kết quả còn chưa tới gần, cánh tay Quý Từ đã bị thiếu niên bắt lấy, hung hăng kéo về phía sau.
Quý Từ ngã xuống giường.
Từ đó, tính tình Quý Từ có tốt đến đâu cũng có chút tức giận: "Tiểu sư đệ, đệ nổi điên cái gì?!"
Hốc mắt Tần Giác đỏ bừng, ánh mắt lạnh lẽo, y gắt gao nhìn Quý Từ một hồi, môi giật giật, cuối cùng có chút lạnh lùng dời mắt: "Ta cảnh cáo huynh, không nên nhận đồ của hắn ta."
Quý Từ mím môi, hỏi: "Ai? Thanh Ngọc trưởng lão sao?"
Tần Giác không nói gì, ngầm thừa nhận.
Quý Từ muốn nói thêm gì nữa, nhưng mắt hắn thoáng nhìn, liền thấy được đuôi mắt hơi đỏ của tiểu sư đệ, lông mi cũng có chút ướt át, môi mím chặt, thoạt nhìn đáng thương lại đáng yêu.
Quý Từ: "......"
Hắn cuối cùng cũng biết vì sao tất cả mọi người đều thích tiểu sư đệ, nhìn bộ dáng ủy khuất này, ai nhìn không mềm lòng?
Quý Từ thở dài: "Đệ nói xem, không phải chỉ là một lọ thuốc thôi sao? Sao lại ầm ĩ như vậy?"
"Lần này thì tốt rồi, cục diện rối rắm lại phải để ta dọn dẹp."
Nói xong, Quý Từ đứng lên, ra ngoài cầm chổi, bắt đầu quét dọn mảnh vỡ trên đất.
Tần Giác tựa hồ còn có chút chưa lấy lại tinh thần, thật lâu sau, y ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh dừng ở trên người Quý Từ, nói: "Đừng lấy đồ của hắn ta."
Quý Từ nhìn về phía y: "Hả?"
"Đồ của Thanh Ngọc, đừng lấy."
Tần Giác chỉ thấp giọng nói một câu này, sau đó liền nhắm hai mắt lại.
Thanh Ngọc chính là cái loại mặt người dạ thú, bề ngoài giả bộ ôn nhu hiền lành, trên thực tế âm hiểm vô cùng. Thường dùng xuân dược mạnh trộn vào trong thuốc trị thương, lúc trước y cũng trúng kế chiêu này.
Cũng may y tự mình vượt qua.
Nhưng nếu đổi thành Quý Từ ngốc nghếch này, sẽ ra sao thì không biết được.
Hơn nữa tính cách hắn tối tăm, luôn cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, Thanh Ngọc tự nhiên cũng không chú ý quá nhiều tói hắn.
Hôm nay vừa thấy, mới phát hiện da của hắn cũng coi là đẹp.
Quý Từ có chút ngây người: "Thanh Ngọc trưởng lão?"
Sau khi kịp phản ứng, hắn vội vàng thả cái bịch xuống, khom lưng thi lễ: "Bái kiến Thanh Ngọc trưởng lão."
"Không cần đa lễ." Thanh Ngọc thu quạt lại, ánh mắt dừng trên mặt Quý Từ, nở nụ cười," Tiểu Giác thế nào rồi?"
Tâm Quý Từ nói quả nhiên, câu nói đầu tiên của mỗi người tất cả đều hỏi tình trạng của tiểu sư đệ.
Hắn ho một tiếng, nói: "Tiểu sư đệ hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, trưởng lão muốn đi thăm sao?"
Thanh Ngọc để tay lên cằm, hơi suy tư một hồi, cuối cùng lắc đầu nói: "Thôi, thuốc mới hái về còn chưa luyện hóa, ta phải làm việc một lát, ngươi thay ta hỏi thăm Tiểu Giác được không."
Quý Từ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ."
Thanh Ngọc nhíu mày, mỉm cười nhìn hắn, đang muốn nói gì đó, ánh mắt đột nhiên dừng lại, nhíu mày: "Tay ngươi bị sao vậy?"
Quý Từ sửng sốt, kịp phản ứng: "A, ngài nói cái này à."
Hắn giơ tay lên lắc lắc, chẳng hề để ý nói: "Bị đụng phải, bị rách da, trưởng lão không cần lo lắng, ta đã bôi thuốc rồi, rất nhanh sẽ khỏi."
Thanh Ngọc cười cười, ôn hòa nói: "Không phải, ta chỉ muốn hỏi, ngươi ở cùng Tiểu Giác, ngươi bỗng nhiên bị thương nặng như vậy, Tiểu Giác không sao chứ?"
Vẻ mặt Quý Từ cứng đờ, cảm động vất vả mới có trong nháy mắt tan thành mây khói.
Hắn hít sâu nói: "Trưởng lão ngài yên tâm, cho dù ta bị lột da rút xương chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, cũng sẽ không để tiểu sư đệ bị thương đến một sợi tóc."
Nghe vậy, Thanh Ngọc ôn nhu nhìn hắn: "Đừng nói loại lời xui xẻo này."
Quý Từ: "......"
Nhưng nhận được lời hứa này hắn ta rõ ràng rất cao hứng.
Hắn che giấu bi phẫn trong lòng, nhấc cái bịch trên đất lên: "Trưởng lão, nếu như không có việc gì thì ta về trước, Tiểu Giác còn chờ ta làm gà quay cho hắn ăn."
Nói xong, Quý Từ muốn rời đi.
"Khoan đã," Thanh Ngọc bỗng nhiên mở miệng, hắn ta móc ra một cái bình bạch ngọc trong tay áo, đưa cho Quý Từ, "Đây là Kim Sang dược ta nghiên cứu ra, so với đan dược bình thường tốt hơn nhiều. Tay của ngươi nhìn qua bị thương rất nghiêm trọng, nếu như không chê, hay là dùng cái này đi."
Cầm bình bạch ngọc trong tay thấy ấm ấm lạnh lạnh, mùi thuốc tỏa ra bốn phía, Quý Từ nháy mắt cảm động: "Đa tạ trưởng lão."
Thanh Ngọc cười ôn nhu: "Nếu thật sự muốn tạ ơn, thì chia gà quay này cho trưởng lão một ít đi."
Quý Từ cảm thấy so với Hàn Sinh trưởng lão, Thanh Ngọc trưởng lão quả thực ôn nhu không thể tưởng tượng nổi, lập tức đồng ý: "Trưởng lão ngài yên tâm, dù ta không ăn, cũng sẽ đem gà quay chia cho ngài!"
Như bị trêu chọc, Thanh Ngọc cúi đầu nở nụ cười: "Được, chớ để Tiểu Giác đói bụng."
Quý Từ: "Chắc chắn sẽ không!"
Nói xong, hắn tạm biệt Thanh Ngọc trưởng lão lần nữa, mang theo cái bịch đến ngọn núi của tiểu sư đệ.
Chờ bóng lưng Quý Từ hoàn toàn biến mất, ý cười ôn hòa bên môi Thanh Ngọc liền thu lại.
Nam nhân nhắm mắt lại, lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa, khiến người ta đoán không ra.
Quý Từ trở lại ngọn núi của Tần Giác, việc đầu tiên là đốt lò, thêm củi vào lửa.
Con gà kia đã được xử lý vô cùng sạch sẽ, trụi lủi, nội tạng cũng bị móc không còn một cái.
Chỉ nhìn, Quý Từ cũng có thể tưởng tượng được con gà này sau khi nướng chín sẽ thơm biết bao nhiêu.
Hắn liếm liếm môi, càng ra sức làm khô.
Đợi đến khi bếp lò gần chây, Quý Từ liền đem con gà bọc lá chuối, bỏ vào trong bếp nướng.
Đoán chừng sắp hoàn thành, có thể tạm thời rời khỏi, Quý Từ liền lấy Kim Sang dược Thanh Ngọc trưởng lão đưa cho hắn ra, trở về phòng chuẩn bị bôi thuốc.
Lúc đó, Tần Giác đang ngồi thiền trên giường.
Quý Từ ngồi xuống ghế bên cạnh y, lần nữa cảm thán nhân vật chính thịnh thế mỹ nhan, tiếp theo liền mở bình bạch ngọc.
Mùi thơm ngát đặc trưng của thảo dược Trung Quốc rất nhanh bay tán trong gian phòng, mùi vị quen thuộc này khiến Tần Giác ngồi thiền bên cạnh nhất thời mở mắt.
Trên trán thiếu niên không biết đổ mồ hôi lạnh từ lúc nào, sau khi thấy rõ thứ trong tay Quý Từ, đồng tử đột nhiên co lại, lớn tiếng quát: "Thứ này huynh lấy ở đâu?!"
Quý Từ bị dọa hết hồn, thiếu chút nữa làm đỗ Kim Sang dược lên đất.
Hắn có chút mờ mịt: "... Thanh Ngọc trưởng lão cho ta, tiểu sư đệ, là có vấn đề gì sao?"
Tần Giác không trả lời, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bình thuốc kia, thật lâu sau, y mới thấp giọng nói: "Đưa thuốc cho ta."
Quý Từ không rõ nguyên do, vẫn có chút luyến tiếc, "Tiểu sư đệ, đệ bị thương ở đâu sao?"
Hắn nhìn Kim Sang dược trong tay, thấy Tần Giác thật sự muốn, liền thở dài, đưa cho y.
Ai biết, thuốc vừa đến tay Tần Giác, đã bị y dùng sức đập mạnh xuống đất.
Một tiếng bạch ngọc vỡ vụn giòn vang, gọi Quý Từ trong mờ mịt về.
Hắn khiếp sợ nhìn về phía Tần Giác: "Tiểu sư đệ, đệ đây là......"
Quý Từ đau lòng nói: "Đây là Kim Sang dược Thanh Ngọc trưởng lão ban cho ta a! Đệ cứ đập như vậy sao?"
Nói xong, liền muốn đứng dậy đi xem xét tình trạng hư hao của thuốc kia.
Kết quả còn chưa tới gần, cánh tay Quý Từ đã bị thiếu niên bắt lấy, hung hăng kéo về phía sau.
Quý Từ ngã xuống giường.
Từ đó, tính tình Quý Từ có tốt đến đâu cũng có chút tức giận: "Tiểu sư đệ, đệ nổi điên cái gì?!"
Hốc mắt Tần Giác đỏ bừng, ánh mắt lạnh lẽo, y gắt gao nhìn Quý Từ một hồi, môi giật giật, cuối cùng có chút lạnh lùng dời mắt: "Ta cảnh cáo huynh, không nên nhận đồ của hắn ta."
Quý Từ mím môi, hỏi: "Ai? Thanh Ngọc trưởng lão sao?"
Tần Giác không nói gì, ngầm thừa nhận.
Quý Từ muốn nói thêm gì nữa, nhưng mắt hắn thoáng nhìn, liền thấy được đuôi mắt hơi đỏ của tiểu sư đệ, lông mi cũng có chút ướt át, môi mím chặt, thoạt nhìn đáng thương lại đáng yêu.
Quý Từ: "......"
Hắn cuối cùng cũng biết vì sao tất cả mọi người đều thích tiểu sư đệ, nhìn bộ dáng ủy khuất này, ai nhìn không mềm lòng?
Quý Từ thở dài: "Đệ nói xem, không phải chỉ là một lọ thuốc thôi sao? Sao lại ầm ĩ như vậy?"
"Lần này thì tốt rồi, cục diện rối rắm lại phải để ta dọn dẹp."
Nói xong, Quý Từ đứng lên, ra ngoài cầm chổi, bắt đầu quét dọn mảnh vỡ trên đất.
Tần Giác tựa hồ còn có chút chưa lấy lại tinh thần, thật lâu sau, y ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh dừng ở trên người Quý Từ, nói: "Đừng lấy đồ của hắn ta."
Quý Từ nhìn về phía y: "Hả?"
"Đồ của Thanh Ngọc, đừng lấy."
Tần Giác chỉ thấp giọng nói một câu này, sau đó liền nhắm hai mắt lại.
Thanh Ngọc chính là cái loại mặt người dạ thú, bề ngoài giả bộ ôn nhu hiền lành, trên thực tế âm hiểm vô cùng. Thường dùng xuân dược mạnh trộn vào trong thuốc trị thương, lúc trước y cũng trúng kế chiêu này.
Cũng may y tự mình vượt qua.
Nhưng nếu đổi thành Quý Từ ngốc nghếch này, sẽ ra sao thì không biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.