Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 32: Tiểu sư đệ cũng biết nấu cơm sao
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
18/07/2024
"Cái này gọi là một chút vết thương?"
Quý Từ hổn hển: "Đệ mau trở về đi! Vết thương này của đệ sắp nặng hơn rồi!"
Vừa nói, Quý Từ vừa đẩy Tần Giác ra.
Tần Giác cũng không nhúc nhích một chút: "Không dễ nặng như vậy."
"Hàn Sinh trưởng lão nói, chỉ cần ta có thể phá cấm chế này, liền cho phép ta mang huynh về."
Nghe thế, Quý Từ chỉ cảm thấy tâm lạnh lẽo: "Vậy nếu như đệ không thành công phá vỡ cấm chế thì sao?"
Tần Giác dán túi nước nóng lên cổ cậu, cảm nhận được sự run rẩy đột ngột của đối phương, khóe môi nhếch lên: "Vậy thì ta không biết huynh sẽ quỳ ở đây bao lâu nữa."
Nói xong, y đứng lên, vươn tay đỡ Quý Từ, kéo người từ trên mặt tuyết lên.
"Hàn Sinh trưởng lão vốn muốn ngăn cản ta, nhưng không ngăn cản được."
Quý Từ nghe được ý kiêu ngạo nhàn nhạt, cười một tiếng, khen: "Thật lợi hại."
Tần Giác dừng bước một chút: "Ừm."
Hai người ra khỏi sân.
Bên ngoài không dùng pháp thuật ngưng kết băng tuyết, nhiệt độ cao hơn rất nhiều.
Quý Từ và Tần Giác dìu nhau.
Y nghiêng mắt nhìn dáng vẻ anh tuấn của thiếu niên, nhịn không được nói: "Xin lỗi."
Tần Giác phát ra một tiếng nghi vấn.
"Ta nghĩ sau khi đệ đi sẽ không tới tìm ta nữa, ta còn đang mắng đên đấy." Quý Từ nói.
Lúc ấy Tần Giác nói đi là đi, thoạt nhìn hoàn toàn không quan tâm cậu, nói không buồn, nhất định là giả.
Tần Giác: "Vậy sao? Vậy huunh mắng ta cái gì?"
Quý Từ nghĩ nghĩ: "Ta mắng đệ là súc sinh không bằng heo chó, hỗn đản, lương tâm bị chó ăn, bệnh thần kinh."
Nói xong, Quý Từ cười khanh khách.
Tần Giác cười nhạo nói: "Miệng còn rất lợi."
Nhưng cậu nói không sai.
Tần Giác che đi ánh mắt thâm trầm.
Y vốn dĩ, đích thật là không có ý định vội vàng chọc vào rắc rối của các trưởng lão.
Nhưng chờ Tần Giác trở lại ngọn núi của mình, sau khi nhìn thấy hộp mứt hoa quả trên giá sách, trong lòng lại có chút đau đớn.
Sau khi y suy nghĩ ở nhiều phương diện, mới hạ quyết tâm tới tìm Quý Từ.
Tần Giác ít khi xúc động như vậy, nhưng y cảm thấy nếu Quý Từ chết vào lúc này, chỉ sợ sau này mình cũng sẽ không quên được cậu.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Ngay khi Tần Giác đang suy nghĩ sâu xa, y bỗng nhiên cảm giác được vai mình bị người ta chọc chọc.
Y quay đầu lại: "Sao vậy?"
Chỉ thấy trên mặt Quý Từ nở nụ cười, trên tay cầm một người tuyết nhỏ trong suốt: "Cái này là ta vừa mới nặn cho đệ, Tiểu Tần Giác, đẹp không?"
Thân người tuyết tròn vo, rất đáng yêu, chỉ là không có mắt mũi, nhìn kỹ kỳ thật có chút xấu xí đầu voi hổ não.
Tần Giác dừng một chút, nhịn không được nói: "Nặn gì mà xấu quá."
"Sao đệ có thể nói Tiểu Tần Giác xấu!" Quý Từ nóng nảy, thiếu chút nữa muốn chọi người tuyết lên mặt Tần Giác.
Nhìn người tuyết trước mặt mình, Tần Giác thở dài, nói: "Đẹp."
Quý Từ: "Đẹp đúng không? Vậy ta tặng cho đệ."
Người tuyết này lúc đi ra đã được cậu rót vào một ít linh khí, sẽ không tan cũng sẽ không vỡ.
Cầm làm vật trang trí nhỏ rất hợp.
Tần Giác không nói gì, nhận người tuyết nhỏ nhét vào trong tay áo.
Sau một ngày đó, Quý Từ sốt cao.
Cậu nằm trên giường không quá nửa tháng mới từ từ chuyển biến tốt đẹp.
Có nên nói hay không, tuyết của Cô Hồng trưởng lão thật sự rất lợi hại, lúc Quý Từ nằm ở trên giường không ngừng ho khan, đều nằm mơ thấy mình bị Cô Hồng trưởng lão ấn đầu vào tuyết không ngừng ma sát.
Trong lúc đó mấy vị trưởng lão đều đến thăm cậu.
Nhưng thần trí Quý Từ không tỉnh táo lắm, vừa nhìn thấy khuôn mặt của Cô Hồng trưởng lão sẽ gặp ác mộng, cuối cùng vẻ mặt Tần Giác lạnh như băng đuổi Cô Hồng ra ngoài.
Cô Hồng đen mặt, vẻ mặt không lo lắng, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Đợi đến khi Quý Từ tốt hơn chút, cũng đã gần tới Thịnh Nguyên đại điển.
Cậu nằm trên giường, Chiết Liễu kiếm trong tay cậu không ngừng cong cong, bản thân chơi đến quên cả trời đất.
Quý Từ cười nói thanh kiếm này thành tinh, Tần Giác lúc này từ ngoài đi vào: "Không phải thành tinh, là kiếm linh."
"Kiếm linh?" Quý Từ nhíu mày.
Có danh hiệu này, Chiết Liễu kiếm hưng phấn dị thường, lưỡi kiếm đứng trên giường, ở giữa hướng ra ngoài phồng lên, giống như là nhân loại kiêu ngạo ưỡn ngực.
Quý Từ nhìn có chút ghét bỏ, mắng: "Đừng đem mũi kiếm đứng trên giường, ta còn nằm đâu, vạn nhất ngươi cắt đũng quần rách thì sao, ngươi tới số với ta."
Tần Giác: "... Sư huynh chớ nói hươu nói vượn."
Chiết Liễu kiếm sợ hãi không thôi, thành thật chui vào trong vỏ kiếm.
Quý Từ nhận lấy bát thuốc tiểu sư đệ bưng tới: "Tiểu kiếm linh này chơi rất vui a."
"Tiểu sư đệ, đệ nói xem kiếm linh này có hình người hay không? Nếu có, là nam hay là nữ? Có thể làm vợ sư huynh không?"
Tần Giác: "......"
Y đè tay Quý Từ lại, rót thuốc vào, ngăn cái miệng không ngừng lải nhải kia.
Mấy ngày nay Tần Giác vì Quý Từ bận lên bận xuống, toàn tông môn đều biết Quý Từ bị thương, đệ tử lục tục tới thăm rất nhiều.
Ngay cả đại nương nhà ăn Đạo Tông cũng xách hai con gà mái tới, nhổ lông làm thịt gà.
Sau khi nghe tin, Quý Từ vốn muốn rời giường đi xem, nhưng Tần Giác ngăn cậu lại, tự mình đi qua.
Đại nương xử lý gà xong, nhìn Tần Giác cười: "Tiểu Giác à, biết nấu cơm không?"
Tần Giác khựng một chút: "Không biết."
Y chỉ biết ăn cơm thôi.
Nghe thấy câu trả lời này, đại nương cũng ngẩn người, sau đó nói: "Không sao, để đại nương làm."
Nói xong, nàng không nhịn được nhìn về phía Tần Giác: "Nhưng Tiểu Giác à, ngươi là sư đệ, vẫn phải chăm sóc tốt cho sư huynh, trước kia đều là Tiểu Từ nấu cơm cho ngươi? Ngươi xem, Tiểu Từ ngã bệnh, ngươi sẽ không có cơm ăn."
Tần Giác không nói chuyện người tích cốc không cần ăn cơm, chỉ do dự một hồi, liền nói: "Vậy đại nương dạy ta đi."
Đại nương vui vẻ: "Được a, hảo hài tử, lại đây."
Nghỉ ngơi hơn nửa tháng, Quý Từ cũng được phép xuống giường đi lại.
Sau khi cậu ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy Tần Giác đứng bên cạnh bếp lò, xem ra là đang nấu cơm.
Tiểu sư đệ cũng biết nấu cơm sao?
Quý Từ nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, lại gần: "Nấu cơm à?"
"Ừm," Tần Giác ngước mắt nhìn cậu một cái, " Huynh ra bàn ngồi đi, lát nữa bị khói dầu hun đầy mặt đó."
Quý Từ vui vẻ không cần tự mình động tay, nhưng vẫn làm bộ làm tịch nói: "Ai nha như vậy sao được, tay tiểu sư đệ là vàng ngọc a, hay để ta làm cho."
Vừa nói xong, chỉ thấy Tần Giác mặt không chút thay đổi giơ một khối than lửa lên, Quý Từ biết nếu mình không đi, than lửa này phải đập vào mặt cậu, vội vàng rời đi.
Thật ngạc nhiên a, tiểu sư đệ bây giờ lại biết nấu cơm.
Cậu sinh bệnh lại còn có chỗ tốt này.
Ngay lúc Quý Từ trầm tư, bên ngoài sân bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Quý Từ vội vàng chạy tới mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài, sắc mặt cậu trắng bệch: "... Cô Hồng trưởng lão.
Quý Từ hổn hển: "Đệ mau trở về đi! Vết thương này của đệ sắp nặng hơn rồi!"
Vừa nói, Quý Từ vừa đẩy Tần Giác ra.
Tần Giác cũng không nhúc nhích một chút: "Không dễ nặng như vậy."
"Hàn Sinh trưởng lão nói, chỉ cần ta có thể phá cấm chế này, liền cho phép ta mang huynh về."
Nghe thế, Quý Từ chỉ cảm thấy tâm lạnh lẽo: "Vậy nếu như đệ không thành công phá vỡ cấm chế thì sao?"
Tần Giác dán túi nước nóng lên cổ cậu, cảm nhận được sự run rẩy đột ngột của đối phương, khóe môi nhếch lên: "Vậy thì ta không biết huynh sẽ quỳ ở đây bao lâu nữa."
Nói xong, y đứng lên, vươn tay đỡ Quý Từ, kéo người từ trên mặt tuyết lên.
"Hàn Sinh trưởng lão vốn muốn ngăn cản ta, nhưng không ngăn cản được."
Quý Từ nghe được ý kiêu ngạo nhàn nhạt, cười một tiếng, khen: "Thật lợi hại."
Tần Giác dừng bước một chút: "Ừm."
Hai người ra khỏi sân.
Bên ngoài không dùng pháp thuật ngưng kết băng tuyết, nhiệt độ cao hơn rất nhiều.
Quý Từ và Tần Giác dìu nhau.
Y nghiêng mắt nhìn dáng vẻ anh tuấn của thiếu niên, nhịn không được nói: "Xin lỗi."
Tần Giác phát ra một tiếng nghi vấn.
"Ta nghĩ sau khi đệ đi sẽ không tới tìm ta nữa, ta còn đang mắng đên đấy." Quý Từ nói.
Lúc ấy Tần Giác nói đi là đi, thoạt nhìn hoàn toàn không quan tâm cậu, nói không buồn, nhất định là giả.
Tần Giác: "Vậy sao? Vậy huunh mắng ta cái gì?"
Quý Từ nghĩ nghĩ: "Ta mắng đệ là súc sinh không bằng heo chó, hỗn đản, lương tâm bị chó ăn, bệnh thần kinh."
Nói xong, Quý Từ cười khanh khách.
Tần Giác cười nhạo nói: "Miệng còn rất lợi."
Nhưng cậu nói không sai.
Tần Giác che đi ánh mắt thâm trầm.
Y vốn dĩ, đích thật là không có ý định vội vàng chọc vào rắc rối của các trưởng lão.
Nhưng chờ Tần Giác trở lại ngọn núi của mình, sau khi nhìn thấy hộp mứt hoa quả trên giá sách, trong lòng lại có chút đau đớn.
Sau khi y suy nghĩ ở nhiều phương diện, mới hạ quyết tâm tới tìm Quý Từ.
Tần Giác ít khi xúc động như vậy, nhưng y cảm thấy nếu Quý Từ chết vào lúc này, chỉ sợ sau này mình cũng sẽ không quên được cậu.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Ngay khi Tần Giác đang suy nghĩ sâu xa, y bỗng nhiên cảm giác được vai mình bị người ta chọc chọc.
Y quay đầu lại: "Sao vậy?"
Chỉ thấy trên mặt Quý Từ nở nụ cười, trên tay cầm một người tuyết nhỏ trong suốt: "Cái này là ta vừa mới nặn cho đệ, Tiểu Tần Giác, đẹp không?"
Thân người tuyết tròn vo, rất đáng yêu, chỉ là không có mắt mũi, nhìn kỹ kỳ thật có chút xấu xí đầu voi hổ não.
Tần Giác dừng một chút, nhịn không được nói: "Nặn gì mà xấu quá."
"Sao đệ có thể nói Tiểu Tần Giác xấu!" Quý Từ nóng nảy, thiếu chút nữa muốn chọi người tuyết lên mặt Tần Giác.
Nhìn người tuyết trước mặt mình, Tần Giác thở dài, nói: "Đẹp."
Quý Từ: "Đẹp đúng không? Vậy ta tặng cho đệ."
Người tuyết này lúc đi ra đã được cậu rót vào một ít linh khí, sẽ không tan cũng sẽ không vỡ.
Cầm làm vật trang trí nhỏ rất hợp.
Tần Giác không nói gì, nhận người tuyết nhỏ nhét vào trong tay áo.
Sau một ngày đó, Quý Từ sốt cao.
Cậu nằm trên giường không quá nửa tháng mới từ từ chuyển biến tốt đẹp.
Có nên nói hay không, tuyết của Cô Hồng trưởng lão thật sự rất lợi hại, lúc Quý Từ nằm ở trên giường không ngừng ho khan, đều nằm mơ thấy mình bị Cô Hồng trưởng lão ấn đầu vào tuyết không ngừng ma sát.
Trong lúc đó mấy vị trưởng lão đều đến thăm cậu.
Nhưng thần trí Quý Từ không tỉnh táo lắm, vừa nhìn thấy khuôn mặt của Cô Hồng trưởng lão sẽ gặp ác mộng, cuối cùng vẻ mặt Tần Giác lạnh như băng đuổi Cô Hồng ra ngoài.
Cô Hồng đen mặt, vẻ mặt không lo lắng, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Đợi đến khi Quý Từ tốt hơn chút, cũng đã gần tới Thịnh Nguyên đại điển.
Cậu nằm trên giường, Chiết Liễu kiếm trong tay cậu không ngừng cong cong, bản thân chơi đến quên cả trời đất.
Quý Từ cười nói thanh kiếm này thành tinh, Tần Giác lúc này từ ngoài đi vào: "Không phải thành tinh, là kiếm linh."
"Kiếm linh?" Quý Từ nhíu mày.
Có danh hiệu này, Chiết Liễu kiếm hưng phấn dị thường, lưỡi kiếm đứng trên giường, ở giữa hướng ra ngoài phồng lên, giống như là nhân loại kiêu ngạo ưỡn ngực.
Quý Từ nhìn có chút ghét bỏ, mắng: "Đừng đem mũi kiếm đứng trên giường, ta còn nằm đâu, vạn nhất ngươi cắt đũng quần rách thì sao, ngươi tới số với ta."
Tần Giác: "... Sư huynh chớ nói hươu nói vượn."
Chiết Liễu kiếm sợ hãi không thôi, thành thật chui vào trong vỏ kiếm.
Quý Từ nhận lấy bát thuốc tiểu sư đệ bưng tới: "Tiểu kiếm linh này chơi rất vui a."
"Tiểu sư đệ, đệ nói xem kiếm linh này có hình người hay không? Nếu có, là nam hay là nữ? Có thể làm vợ sư huynh không?"
Tần Giác: "......"
Y đè tay Quý Từ lại, rót thuốc vào, ngăn cái miệng không ngừng lải nhải kia.
Mấy ngày nay Tần Giác vì Quý Từ bận lên bận xuống, toàn tông môn đều biết Quý Từ bị thương, đệ tử lục tục tới thăm rất nhiều.
Ngay cả đại nương nhà ăn Đạo Tông cũng xách hai con gà mái tới, nhổ lông làm thịt gà.
Sau khi nghe tin, Quý Từ vốn muốn rời giường đi xem, nhưng Tần Giác ngăn cậu lại, tự mình đi qua.
Đại nương xử lý gà xong, nhìn Tần Giác cười: "Tiểu Giác à, biết nấu cơm không?"
Tần Giác khựng một chút: "Không biết."
Y chỉ biết ăn cơm thôi.
Nghe thấy câu trả lời này, đại nương cũng ngẩn người, sau đó nói: "Không sao, để đại nương làm."
Nói xong, nàng không nhịn được nhìn về phía Tần Giác: "Nhưng Tiểu Giác à, ngươi là sư đệ, vẫn phải chăm sóc tốt cho sư huynh, trước kia đều là Tiểu Từ nấu cơm cho ngươi? Ngươi xem, Tiểu Từ ngã bệnh, ngươi sẽ không có cơm ăn."
Tần Giác không nói chuyện người tích cốc không cần ăn cơm, chỉ do dự một hồi, liền nói: "Vậy đại nương dạy ta đi."
Đại nương vui vẻ: "Được a, hảo hài tử, lại đây."
Nghỉ ngơi hơn nửa tháng, Quý Từ cũng được phép xuống giường đi lại.
Sau khi cậu ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy Tần Giác đứng bên cạnh bếp lò, xem ra là đang nấu cơm.
Tiểu sư đệ cũng biết nấu cơm sao?
Quý Từ nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, lại gần: "Nấu cơm à?"
"Ừm," Tần Giác ngước mắt nhìn cậu một cái, " Huynh ra bàn ngồi đi, lát nữa bị khói dầu hun đầy mặt đó."
Quý Từ vui vẻ không cần tự mình động tay, nhưng vẫn làm bộ làm tịch nói: "Ai nha như vậy sao được, tay tiểu sư đệ là vàng ngọc a, hay để ta làm cho."
Vừa nói xong, chỉ thấy Tần Giác mặt không chút thay đổi giơ một khối than lửa lên, Quý Từ biết nếu mình không đi, than lửa này phải đập vào mặt cậu, vội vàng rời đi.
Thật ngạc nhiên a, tiểu sư đệ bây giờ lại biết nấu cơm.
Cậu sinh bệnh lại còn có chỗ tốt này.
Ngay lúc Quý Từ trầm tư, bên ngoài sân bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Quý Từ vội vàng chạy tới mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài, sắc mặt cậu trắng bệch: "... Cô Hồng trưởng lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.