Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 47: Trận đấu thứ hai
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
18/07/2024
Lúc trước cũng không biết, trên đầu gối Tần Giác đã sưng lên thật to, thậm chí bầm xanh bầm tím, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
"Đệ nhìn xem đầu gối đệ này, đều thành cái dạng gì rồi, qua vài ngày trận thứ hai Thịnh Nguyên đại điển sẽ bắt đầu, đệ đây là..."
Cậu chân tay luống cuống tìm kiếm thuốc mỡ, cũng không biết muốn nói gì. Nghiêm mặt bắt đầu bôi thuốc cho Tần Giác.
Lúc quỳ ở chỗ đó, Tần Giác không rên một tiếng, từ đầu đến cuối sống lưng đều thẳng tắp, Quý Từ cho rằng y không có gì đáng ngại.
Hiện tại xem ra, nguyên nhân y không nói lời nào phần lớn là vì đau chịu không nổi, lúc này mới không lên tiếng.
Quý Từ sắp bị Tần Giác tức chết: "Hàn Sinh trưởng lão thương đệ như vậy, đệ nhận sai, lùi một bước, thì sẽ không phải chịu phạt như vậy?"
Vừa nói xong, Tần Giác liền ngước mắt lên nhìn cậu: "Cho nên, ý của huynh là, để ta bỏ huynh lại, rồi để huynh một mình chịu phạt?"
Quý Từ nhíu mày: "Có gì đâu, không phải quỳ một ngày thôi sao? Đệ xem ta bây giờ chẳng sao cả."
Ánh mắt Tần Giác lãnh đạm, cuối cùng dời mắt đi: "Mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ không cúi đầu với bọn họ."
Nói đến nước này, Quý Từ sao có thể không biết ý của y.
Cẩn thận nghĩ lại, cũng đúng.
Tần Giác không thích những trưởng lão Đạo Tông này, nguyên nhân Quý Từ trong lòng cũng hiểu rõ.
Bởi vì chút chuyện này mà chịu thua Hàn Sinh trưởng lão, không khỏi cũng quá không có cốt khí.
Nghĩ vậy, trong lòng Quý Từ liền chán nản một chút.
Cậu càng cẩn thận bôi thuốc lên đầu gối Tần Giác, động tác nhẹ nhàng, sợ bị đụng đau.
Đối phương cúi đầu, lộ ra một nửa gáy trắng nõn như ngọc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn y một cái, trong con ngươi tràn đầy thần sắc lo lắng.
Tần Giác không biết lần thứ bao nhiêu ý thức được, thanh niên trước mặt này, đúng là trong lòng tràn đầy đều là y.
Đợi sau khi bôi thuốc mỡ xong, Quý Từ bảo Tần Giác chờ một chút, chờ thuốc mỡ khô rồi mới buông ống quần xuống, Tần Giác đồng ý.
Sau đó, y cầm thuốc mỡ còn lại từ tay Quý Từ, thanh âm hơi khàn: "Ngồi yên, ta giúp huynh bôi thuốc."
Quý Từ lo lắng vết thương của y, có chút sốt ruột: "Không cần, ta tự làm là được rồi, đệ..."
Còn chưa nói xong, Quý Từ đã bị Tần Giác đè lên giường.
Chính cậu còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó bắp chân chợt lạnh.
Thiếu niên ngồi ở mép giường, một tay ôm lấy cổ chân Quý Từ, cẩn thận bôi thuốc cho cậu.
Quý Từ chẳng biết vì sao có chút hoảng hốt: "Tiểu sư đệ?"
Tần Giác ngước mắt nhìn cậu, thờ ơ "Ừm" một tiếng, tiếp theo tiếp tục bôi thuốc.
Làn da dưới lòng bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi, xương thịt đều đặn, Quý Từ thường xuyên nói Tần Giác mỏng manh, nhưng trong mắt Tần Giác, cậu mới thật sự là người mỏng manh.
Tần Giác che đi ám sắc trong mắt, bôi đều thuốc mỡ lên.
Quý Từ lúc đầu có chút kinh hoảng, cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng, cậu để chân lơ lửng tựa người ở đầu giường, nghiêng đầu nhìn tiểu sư đệ dưới ánh nến.
Cái rắm cầu vồng há mồm là tới, dù sao đều khen Tần Giác xinh đẹp đẹp trai, săn sóc quan tâm.
Tần Giác không rõ ý nhìn cậu, cuối cùng vẫn không nói gì.
Cuối cùng y trải chăn đệm trên giường xong, hai người ôm nhau ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, Quý Từ đều không cho phép Tần Giác xuống đất đi lại, mọi chuyện đều do cậu lo liệu, nói gì cũng phải dưỡng thương chân cho Tần Giác.
Trên đường ngoại trừ Hàn Sinh trưởng lão, hai vị trưởng lão khác đều đến thăm.
Bọn họ không chỉ hỏi thương thế của Tần Giác, còn nhân tiện hỏi Quý Từ, lúc ấy Quý Từ thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói mình vẫn khỏe, không vấn đề gì lớn.
Quan trọng nhất là, Cô Hồng trưởng lão sau đó hỏi tới linh thạch gã ta tặng.
Quý Từ đầu óc chập mạch tại chỗ.
Linh thạch kia bị cậu đưa cho Trương tiên sinh rồi, đâu ra mà còn, huống hồ trong linh thạch kia có cổ trùng, Cô Hồng trưởng lão đây là muốn hại cậu, thuận tiện còn muốn hỏi hung khí như thế nào.
Quý Từ đành phải đánh qua loa mắt, nói ra: "Cô Hồng trưởng lão đưa linh thạch đệ tử tất nhiên giữ gì thật tốt, đặt trong rương gỗ, chưa từng mở ra."
Cô Hồng trưởng lão ngước mắt nhìn cậu, lặp lại một lần: "Chưa từng mở ra?"
Quý Từ vội vàng gật đầu.
Nói đùa, về sau chưa đụng qua khối linh thạch kia, tạm thời còn có thể nói là may mắn tránh được một kiếp. Nếu ngày ngày mang trên người nhưng không bị thương tổn gì, Cô Hồng trưởng lão nếu nhìn không ra có vấn đề thì có quỷ mới tin!
Lúc Quý Từ nói những lời kia, nụ cười của mình cũng sắp cứng đờ.
Không nghĩ tới cô Hồng trưởng lão nói một câu bảo Quý Từ trả khối linh thạch kia lại cho gã ta.
Phản ứng đầu tiên của Quý Từ đối phương không phải là đang hối hận chứ? Hối hận vì đã làm tổn thương một mỹ nam tử đẹp trai bức người như cậu.
Nhưng trả lại thì không thể trả lại, linh thạch đều bị cậu ném cho người khác hết rồi, lấy cái gì trả?
Cho nên Quý Từ kiên định cự tuyệt gã ta: "Cô Hồng trưởng lão, lễ vật đã tặng nào có đạo lý lấy lại? Hơn nữa, đây là lễ vật đầu tiên Cô Hồng trưởng lão tặng đệ tử, nên đệ tử rất rất quý trọng."
Tóm lại chính là nói nhảm bịp Cô Hồng trưởng lão cho qua chuyện.
Đợi sau khi mấy vị trưởng lão rời đi, Quý Từ vẫn còn sợ hãi.
Quả nhiên, nghiệt đã tạo sớm muộn gì cũng phải trả.
Mấy ngày kế tiếp, Quý Từ vứt bỏ hết thảy tạp niệm, chuyên tâm chăm sóc tiểu sư đệ, cuối cùng trước khi trận thứ hai của Thịnh Nguyên đại điển bắt đầu vết thương trên đầu gối của y đã ổn.
Ít nhất xuống đất đi lại chạy nhảy không thành vấn đề.
Trận đấu thứ hai của Thịnh Nguyên đại điển cũng không phải là kiếm pháp.
Chưởng môn Cửu Trọng Thiên có một bức tranh giang sơn ngàn dặm, đây không phải là tranh phong cảnh bình thường, mà là một bí cảnh.
Điều tuyển thủ dự thi cần làm, chính là tiến vào trong bức tranh này, trải qua trùng trùng điệp điệp trạm kiểm soát, tới điểm cuối của lối ra.
Lúc này đây trên sân thi đấu, lấy top 500.
Có thể tiến vào trận đấu thứ hai đại khái cũng chỉ hơn một ngàn người, một lần tranh tài loại bỏ một nửa, cạnh tranh không thể nói là không kịch liệt.
Quý Từ cùng Tần Giác đi tới giữa quảng trường, bức tranh giang sơn ngàn dặm kia cực dài, bị chưởng môn Cửu Trọng Thiên dùng linh lực bày ra, thoạt nhìn đặc biệt đồ sộ.
Quý Từ vốn chỉ là muốn thưởng thức một chút bức họa này, ai biết vừa nhấc mắt liền thấy được đám người Tư Tu viện kia.
Cầu Xuyên cầm đầu, những người khác đều trợn mắt nhìn Quý Từ.
Hiện tại Quý Từ nhìn thấy bọn họ liền phiền, theo thói quen cực kỳ muốn giơ ngón giữa, nhưng nghĩ lại, đám người cổ đại này phỏng chừng không biết ngón giữa mang nghĩa gì, liền lui xuống, làm cái động tác cắt cổ.
Thần thái động tác đều cực kỳ đáng đánh kiêu ngạo.
Một gã đệ tử Tư Tu viện trong đó thậm chí rùng mình một cái.
Quý Từ nhận ra đó là lần trước lúc cậu trên nóc nhà giơ ngón giữa đụng phải nhị đệ tử.
Chậc, lá gan thật nhỏ.
Bọn họ không thể chậm trễ ở bên ngoài quá lâu, lần này các trưởng lão Đạo Tông không nhiều lời, vung tay lên, hơn một ngàn người ở đây liền tiến vào trong tranh.
Quý Từ theo bản năng muốn đi bắt ống tay áo Tần Giác, nhưng lại bắt hụt.
Cậu chỉ cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt, chờ tới khi cậu giẫm chân trên mặt đất lần nữa, trước mặt thình lình xuất hiện một đầu người máu chảy đầm đìa.
"Đệ nhìn xem đầu gối đệ này, đều thành cái dạng gì rồi, qua vài ngày trận thứ hai Thịnh Nguyên đại điển sẽ bắt đầu, đệ đây là..."
Cậu chân tay luống cuống tìm kiếm thuốc mỡ, cũng không biết muốn nói gì. Nghiêm mặt bắt đầu bôi thuốc cho Tần Giác.
Lúc quỳ ở chỗ đó, Tần Giác không rên một tiếng, từ đầu đến cuối sống lưng đều thẳng tắp, Quý Từ cho rằng y không có gì đáng ngại.
Hiện tại xem ra, nguyên nhân y không nói lời nào phần lớn là vì đau chịu không nổi, lúc này mới không lên tiếng.
Quý Từ sắp bị Tần Giác tức chết: "Hàn Sinh trưởng lão thương đệ như vậy, đệ nhận sai, lùi một bước, thì sẽ không phải chịu phạt như vậy?"
Vừa nói xong, Tần Giác liền ngước mắt lên nhìn cậu: "Cho nên, ý của huynh là, để ta bỏ huynh lại, rồi để huynh một mình chịu phạt?"
Quý Từ nhíu mày: "Có gì đâu, không phải quỳ một ngày thôi sao? Đệ xem ta bây giờ chẳng sao cả."
Ánh mắt Tần Giác lãnh đạm, cuối cùng dời mắt đi: "Mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ không cúi đầu với bọn họ."
Nói đến nước này, Quý Từ sao có thể không biết ý của y.
Cẩn thận nghĩ lại, cũng đúng.
Tần Giác không thích những trưởng lão Đạo Tông này, nguyên nhân Quý Từ trong lòng cũng hiểu rõ.
Bởi vì chút chuyện này mà chịu thua Hàn Sinh trưởng lão, không khỏi cũng quá không có cốt khí.
Nghĩ vậy, trong lòng Quý Từ liền chán nản một chút.
Cậu càng cẩn thận bôi thuốc lên đầu gối Tần Giác, động tác nhẹ nhàng, sợ bị đụng đau.
Đối phương cúi đầu, lộ ra một nửa gáy trắng nõn như ngọc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn y một cái, trong con ngươi tràn đầy thần sắc lo lắng.
Tần Giác không biết lần thứ bao nhiêu ý thức được, thanh niên trước mặt này, đúng là trong lòng tràn đầy đều là y.
Đợi sau khi bôi thuốc mỡ xong, Quý Từ bảo Tần Giác chờ một chút, chờ thuốc mỡ khô rồi mới buông ống quần xuống, Tần Giác đồng ý.
Sau đó, y cầm thuốc mỡ còn lại từ tay Quý Từ, thanh âm hơi khàn: "Ngồi yên, ta giúp huynh bôi thuốc."
Quý Từ lo lắng vết thương của y, có chút sốt ruột: "Không cần, ta tự làm là được rồi, đệ..."
Còn chưa nói xong, Quý Từ đã bị Tần Giác đè lên giường.
Chính cậu còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó bắp chân chợt lạnh.
Thiếu niên ngồi ở mép giường, một tay ôm lấy cổ chân Quý Từ, cẩn thận bôi thuốc cho cậu.
Quý Từ chẳng biết vì sao có chút hoảng hốt: "Tiểu sư đệ?"
Tần Giác ngước mắt nhìn cậu, thờ ơ "Ừm" một tiếng, tiếp theo tiếp tục bôi thuốc.
Làn da dưới lòng bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi, xương thịt đều đặn, Quý Từ thường xuyên nói Tần Giác mỏng manh, nhưng trong mắt Tần Giác, cậu mới thật sự là người mỏng manh.
Tần Giác che đi ám sắc trong mắt, bôi đều thuốc mỡ lên.
Quý Từ lúc đầu có chút kinh hoảng, cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng, cậu để chân lơ lửng tựa người ở đầu giường, nghiêng đầu nhìn tiểu sư đệ dưới ánh nến.
Cái rắm cầu vồng há mồm là tới, dù sao đều khen Tần Giác xinh đẹp đẹp trai, săn sóc quan tâm.
Tần Giác không rõ ý nhìn cậu, cuối cùng vẫn không nói gì.
Cuối cùng y trải chăn đệm trên giường xong, hai người ôm nhau ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, Quý Từ đều không cho phép Tần Giác xuống đất đi lại, mọi chuyện đều do cậu lo liệu, nói gì cũng phải dưỡng thương chân cho Tần Giác.
Trên đường ngoại trừ Hàn Sinh trưởng lão, hai vị trưởng lão khác đều đến thăm.
Bọn họ không chỉ hỏi thương thế của Tần Giác, còn nhân tiện hỏi Quý Từ, lúc ấy Quý Từ thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói mình vẫn khỏe, không vấn đề gì lớn.
Quan trọng nhất là, Cô Hồng trưởng lão sau đó hỏi tới linh thạch gã ta tặng.
Quý Từ đầu óc chập mạch tại chỗ.
Linh thạch kia bị cậu đưa cho Trương tiên sinh rồi, đâu ra mà còn, huống hồ trong linh thạch kia có cổ trùng, Cô Hồng trưởng lão đây là muốn hại cậu, thuận tiện còn muốn hỏi hung khí như thế nào.
Quý Từ đành phải đánh qua loa mắt, nói ra: "Cô Hồng trưởng lão đưa linh thạch đệ tử tất nhiên giữ gì thật tốt, đặt trong rương gỗ, chưa từng mở ra."
Cô Hồng trưởng lão ngước mắt nhìn cậu, lặp lại một lần: "Chưa từng mở ra?"
Quý Từ vội vàng gật đầu.
Nói đùa, về sau chưa đụng qua khối linh thạch kia, tạm thời còn có thể nói là may mắn tránh được một kiếp. Nếu ngày ngày mang trên người nhưng không bị thương tổn gì, Cô Hồng trưởng lão nếu nhìn không ra có vấn đề thì có quỷ mới tin!
Lúc Quý Từ nói những lời kia, nụ cười của mình cũng sắp cứng đờ.
Không nghĩ tới cô Hồng trưởng lão nói một câu bảo Quý Từ trả khối linh thạch kia lại cho gã ta.
Phản ứng đầu tiên của Quý Từ đối phương không phải là đang hối hận chứ? Hối hận vì đã làm tổn thương một mỹ nam tử đẹp trai bức người như cậu.
Nhưng trả lại thì không thể trả lại, linh thạch đều bị cậu ném cho người khác hết rồi, lấy cái gì trả?
Cho nên Quý Từ kiên định cự tuyệt gã ta: "Cô Hồng trưởng lão, lễ vật đã tặng nào có đạo lý lấy lại? Hơn nữa, đây là lễ vật đầu tiên Cô Hồng trưởng lão tặng đệ tử, nên đệ tử rất rất quý trọng."
Tóm lại chính là nói nhảm bịp Cô Hồng trưởng lão cho qua chuyện.
Đợi sau khi mấy vị trưởng lão rời đi, Quý Từ vẫn còn sợ hãi.
Quả nhiên, nghiệt đã tạo sớm muộn gì cũng phải trả.
Mấy ngày kế tiếp, Quý Từ vứt bỏ hết thảy tạp niệm, chuyên tâm chăm sóc tiểu sư đệ, cuối cùng trước khi trận thứ hai của Thịnh Nguyên đại điển bắt đầu vết thương trên đầu gối của y đã ổn.
Ít nhất xuống đất đi lại chạy nhảy không thành vấn đề.
Trận đấu thứ hai của Thịnh Nguyên đại điển cũng không phải là kiếm pháp.
Chưởng môn Cửu Trọng Thiên có một bức tranh giang sơn ngàn dặm, đây không phải là tranh phong cảnh bình thường, mà là một bí cảnh.
Điều tuyển thủ dự thi cần làm, chính là tiến vào trong bức tranh này, trải qua trùng trùng điệp điệp trạm kiểm soát, tới điểm cuối của lối ra.
Lúc này đây trên sân thi đấu, lấy top 500.
Có thể tiến vào trận đấu thứ hai đại khái cũng chỉ hơn một ngàn người, một lần tranh tài loại bỏ một nửa, cạnh tranh không thể nói là không kịch liệt.
Quý Từ cùng Tần Giác đi tới giữa quảng trường, bức tranh giang sơn ngàn dặm kia cực dài, bị chưởng môn Cửu Trọng Thiên dùng linh lực bày ra, thoạt nhìn đặc biệt đồ sộ.
Quý Từ vốn chỉ là muốn thưởng thức một chút bức họa này, ai biết vừa nhấc mắt liền thấy được đám người Tư Tu viện kia.
Cầu Xuyên cầm đầu, những người khác đều trợn mắt nhìn Quý Từ.
Hiện tại Quý Từ nhìn thấy bọn họ liền phiền, theo thói quen cực kỳ muốn giơ ngón giữa, nhưng nghĩ lại, đám người cổ đại này phỏng chừng không biết ngón giữa mang nghĩa gì, liền lui xuống, làm cái động tác cắt cổ.
Thần thái động tác đều cực kỳ đáng đánh kiêu ngạo.
Một gã đệ tử Tư Tu viện trong đó thậm chí rùng mình một cái.
Quý Từ nhận ra đó là lần trước lúc cậu trên nóc nhà giơ ngón giữa đụng phải nhị đệ tử.
Chậc, lá gan thật nhỏ.
Bọn họ không thể chậm trễ ở bên ngoài quá lâu, lần này các trưởng lão Đạo Tông không nhiều lời, vung tay lên, hơn một ngàn người ở đây liền tiến vào trong tranh.
Quý Từ theo bản năng muốn đi bắt ống tay áo Tần Giác, nhưng lại bắt hụt.
Cậu chỉ cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt, chờ tới khi cậu giẫm chân trên mặt đất lần nữa, trước mặt thình lình xuất hiện một đầu người máu chảy đầm đìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.