Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 17: Trong khoảng thời gian này ta phát điên tìm huynh
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
18/07/2024
Ba chữ đại công tử vừa thốt ra, Lý lão gia cầm đầu mấy người Lý gia trong chính sảnh nhất thời trợn mắt, hoảng sợ quỳ trên đất, trong miệng không ngừng hô: "Tiên nhân tha mạng, tiên nhân tha mạng, chúng ta chẳng qua chỉ là nhất thời quỷ mê hoặc, lúc này mới nổi lên ý niệm dùng người sống luyện thi trấn trạch!"
"Chúng ta sai rồi! Chúng ta sai rồi! Cầu tiên nhân tha cho chúng ta một mạng!"
Nghe bọn họ nói nhảm, Tần Giác nheo mắt, giọng nói âm u lạnh lùng: "Ta nói lại lần cuối, đại công tử các ngươi khi còn sống thích đi đâu nhất?"
"Phía sau trấn chúng ta có một ngọn núi, tên là Cửu Loan, con trai lớn của ta trước kia thích vào trong núi kia chơi nhất!"
Mắt Tần Giác không phân vui giận: "Thật sao?"
Lý lão gia dập đầu trên đất: "Nếu ta nói dối, ta sẽ lấy cái chết tạ tội!"
Nghe thế, khóe môi Tần Giác không có ý cười nhưng lại cong lên: "Nhưng các ngươi làm những chuyện thương thiên hại lý này, đã sớm đủ cho các ngươi chết tám trăm lần rồi."
Nói xong, linh kiếm trong tay Tần Giác bay ra, lưỡi kiếm sắc bén, một dải ngân quang lóe lên, đầu những người này giống như kẹo hồ lô bị cắt xuống.
Trong chính sảnh bị bắn đầy máu tươi, trước khi Lý lão gia chết trên mặt còn giữ lại nụ cười nịnh nọt, chết không nhắm mắt.
Linh kiếm lần nữa bay về tay Tần Giác, phát ra tiếng hưng phấn.
Một tháng sau khi chủ nhân tỉnh lại, thanh kiếm này được uống máu người lần đầu.
Tần Giác xoay người, ngọn nến trong chính sảnh chập chờn, dưới ánh nến mờ nhạt, khuôn mặt nhiễm máu của thiếu niên kia khủng bố như ác quỷ Sâm La.
Nếu Quý Từ ở đây, chỉ sợ cũng sẽ không có tâm tư bảo vệ y thật tốt.
Trong đầu Tần Giác hiện lên thanh niên đang mỉm cười, thấp giọng nói: "...... Cửu Loan Sơn."
"Vì sao ngọn núi này tên là Cửu Loan? "Quý Từ hỏi.
Cương thi hình như không gật đầu được, sau đó dùng móng vuốt xóa đi chữ nó viết trên cát.
"Này, xóa đi làm gì? "Quý Từ có chút sốt ruột.
Cậu nắm lấy tay cương thi và đẩy nó ra xa.
Cương thi kia gào một tiếng, mạnh mẽ rút tay của mấy về, con ngươi vẩn đục gắt gao nhìn chằm chằm Quý Từ.
Tính cách Quý Từ vốn niềm nở vui vẻ hòa đồng, qua một buổi tối, cậu biết cương thi này căn bản sẽ không giết cậu, lá gan càng lớn hơn, hôm nay còn trừng lại: "Nhìn gì mà nhìn! Cương thi như ngươi sao lại khó tính như vậy? Chẳng qua chỉ cầm tay thôi, ngươi cào rách vai ta ta còn chưa tính sổ đâu!"
Nghe thế, tiếng gừ không ngưng lại, xoay người đi như tức giận.
Quý Từ không quản nó, mà dùng cành cây viết hai chữ "Cửu Loan" trên đất lần nữa, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, lộ ra sự tiêu sái đặc biệt.
Cậu hi vọng lúc tiểu sư đệ tới, nhìn thấy những chữ trên đất này, sẽ biết đây là cậu viết, sau đó tới cứu cậu.
Trải qua chuyện lần này, cậu cũng đã biết cương thi này biết chữ, cho nên nếu trắng trợn viết "Sư đệ mau tới cứu ta", phỏng chừng Quý Từ sẽ làm cương thi giận dữ giáo huấn một trận.
Cương thi nghe hiểu tiếng người, biết chữ còn có thể viết chữ, nhưng không muốn thả Quý Từ đi.
Quý Từ căn cứ vào hành vi của cương thi này thường ngày, suy đoán ra, hắn có lẽ đang coi mình là sủng vật.
Nuôi nhốt một người là một cách làm rất độc đáo.
Quý Từ thở dài, cảm thấy mình thật đúng là xui xẻo cực độ.
Sao lại có người lưu lạc đến mức bị cương thi nuôi nhốt chứ......
Chỉ ngẫm lại, Quý Từ đã cảm thấy ngột ngạt.
Hơn nữa cương thi nhiều năm không tắm rửa, rất thối, Quý Từ muốn đây hắn xuống sông tắm rửa một cái.
Kết quả cương thi này sống chết không theo.
Quý Từ không hiểu, bạn nói xem cương thi này hắn có thể xuống nước bắt cá, sao lại không thể xuống nước tắm rửa chứ!
Sau đó cậu thấy cương thi cầm quần áo của mình, lúc này mới mơ hồ hiểu được.
Cương thi này chỉ có một bộ quần áo, người thối, quần áo cũng thối, nhưng nếu giặt sạch, hắn sẽ không có quần áo mặc.
Cương thi từ chối trần truồng chạy long nhong.
Quý Từ: "......"
Không nhìn ra, hắn còn rất chú ý.
Không còn cách nào, Quý Từ thở dài, chỉ có thể hy vọng tiểu sư đệ có thể tìm thấy.
Cương thi phát ra một tiếng gào lớn, bắt đầu xua Quý Từ về sơn động.
Quý Từ cảm thấy mình giống gà vịt dê bò hay chó tạm thời được phép thả ra chơi, đến giờ phải về nhà.
Mẹ kiếp, thế sự vô thường.
A a a tiểu sư đệ mau tới mang cậu về nhà!
Sau khi trở lại sơn động, Quý Từ liền nằm trên đống cỏ khô cương thi trải cho cậu.
Cỏ này do cương thi chạy vào nhà một thợ săn trong núi trộm, sau đó bỏ từng cây vào nước rửa sạch, rồi ôm về sơn động trải thành giường cho Quý Từ.
Nhưng cương thi không biết nói, dụng tâm lần này Quý Từ lại không biết.
Huống hồ cương thi luôn cảm thấy, nếu nhân loại bị nhốt biết cỏ này là trộm được, có lẽ cậu ấy sẽ không chịu ngủ.
Nhân loại thật phiền toái.
Cương thi vừa nghĩ như vậy, vừa đem trái cây đã rửa sạch đặt trước mặt Quý Từ.
Sau đó chạy ra ngoài đốt lửa nướng.
Bây giờ hắn biết rằng con người chỉ ăn thức ăn nấu chín.
Quý Từ ăn trái cây, cảm thấy hiện tại mình sống chết cũng khá dễ chịu.
Cậu chăm sóc tiểu sư đệ lâu như vậy, hiện tại lại có người... Không, có cương thi chăm sóc cậu, hình như cũng không tệ.
Nhưng Quý Từ không thể mãi ở sơn động này, bị một cương thi nuôi.
Nghĩ như vậy, cậu cũng có chút thất thần.
Nếu như tiểu sư đệ không thể tìm được, cậu phải nghĩ cách tự mình chạy trốn.
Quý Từ mím môi, từ trong đống trái cây trước mặt lấy ra một quả màu đỏ.
Trái cây này ăn sẽ bị say, tác dụng chậm nhưng hiệu quả, sau khi ăn xong ngủ không biết chuyện gì xảy ra.
Quý Từ đã lấy thân thử độc rồi.
Không biết trái cây này có tác dụng với cương thi không.
Nhưng mọi chuyện thế nào, vẫn phải thử một chút.
Cậu cầm quả này, trong lòng có chút áy náy.
Không lâu sau, cương thi xuất hiện.
Đối phương cầm chân thỏ đã nướng chín, đưa cho Quý Từ, để cậu ăn.
Quý Từ nhận lấy cắn một miếng, sau đó lặng lẽ giữ chặt ống tay áo cương thi, hỏi: "Ngươi muốn ăn trái cây sao?"
Cương thi không thích ăn trái cây, vì thế hắn lắc đầu.
Quý Từ không cho phép hắn lắc đầu, nói: "Không, ngươi muốn ăn."
Cậu lấy trái cây ra, ra lệnh: "Ngoan, há miệng."
Chỉ số thông minh của cương thi không cao, hắn không rõ vì sao nhân loại này nhất định muốn hắn ăn trái cây, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng.
Yết hầu Quý Từ giật giật, có chút khẩn trương, tới gần cương thi, dự định ném loại quả làm người bị say này vào miệng cương thi.
Kết quả trong chớp mắt, một thanh kiếm lóe ngân quang từ bên ngoài bay vào, xuyên thẳng qua khe hở của hai người, đóng trên vách núi.
Cùng lúc đó, âm thanh lãnh đạm của Tần Giác từ ngoài truyền vào, nghe kỹ còn mang theo chút tức giận: "Trong khoảng thời gian này ta phát điên tìm huynh, sư huynh ngược lại ở đây sống rất thoải mái."
"Chúng ta sai rồi! Chúng ta sai rồi! Cầu tiên nhân tha cho chúng ta một mạng!"
Nghe bọn họ nói nhảm, Tần Giác nheo mắt, giọng nói âm u lạnh lùng: "Ta nói lại lần cuối, đại công tử các ngươi khi còn sống thích đi đâu nhất?"
"Phía sau trấn chúng ta có một ngọn núi, tên là Cửu Loan, con trai lớn của ta trước kia thích vào trong núi kia chơi nhất!"
Mắt Tần Giác không phân vui giận: "Thật sao?"
Lý lão gia dập đầu trên đất: "Nếu ta nói dối, ta sẽ lấy cái chết tạ tội!"
Nghe thế, khóe môi Tần Giác không có ý cười nhưng lại cong lên: "Nhưng các ngươi làm những chuyện thương thiên hại lý này, đã sớm đủ cho các ngươi chết tám trăm lần rồi."
Nói xong, linh kiếm trong tay Tần Giác bay ra, lưỡi kiếm sắc bén, một dải ngân quang lóe lên, đầu những người này giống như kẹo hồ lô bị cắt xuống.
Trong chính sảnh bị bắn đầy máu tươi, trước khi Lý lão gia chết trên mặt còn giữ lại nụ cười nịnh nọt, chết không nhắm mắt.
Linh kiếm lần nữa bay về tay Tần Giác, phát ra tiếng hưng phấn.
Một tháng sau khi chủ nhân tỉnh lại, thanh kiếm này được uống máu người lần đầu.
Tần Giác xoay người, ngọn nến trong chính sảnh chập chờn, dưới ánh nến mờ nhạt, khuôn mặt nhiễm máu của thiếu niên kia khủng bố như ác quỷ Sâm La.
Nếu Quý Từ ở đây, chỉ sợ cũng sẽ không có tâm tư bảo vệ y thật tốt.
Trong đầu Tần Giác hiện lên thanh niên đang mỉm cười, thấp giọng nói: "...... Cửu Loan Sơn."
"Vì sao ngọn núi này tên là Cửu Loan? "Quý Từ hỏi.
Cương thi hình như không gật đầu được, sau đó dùng móng vuốt xóa đi chữ nó viết trên cát.
"Này, xóa đi làm gì? "Quý Từ có chút sốt ruột.
Cậu nắm lấy tay cương thi và đẩy nó ra xa.
Cương thi kia gào một tiếng, mạnh mẽ rút tay của mấy về, con ngươi vẩn đục gắt gao nhìn chằm chằm Quý Từ.
Tính cách Quý Từ vốn niềm nở vui vẻ hòa đồng, qua một buổi tối, cậu biết cương thi này căn bản sẽ không giết cậu, lá gan càng lớn hơn, hôm nay còn trừng lại: "Nhìn gì mà nhìn! Cương thi như ngươi sao lại khó tính như vậy? Chẳng qua chỉ cầm tay thôi, ngươi cào rách vai ta ta còn chưa tính sổ đâu!"
Nghe thế, tiếng gừ không ngưng lại, xoay người đi như tức giận.
Quý Từ không quản nó, mà dùng cành cây viết hai chữ "Cửu Loan" trên đất lần nữa, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, lộ ra sự tiêu sái đặc biệt.
Cậu hi vọng lúc tiểu sư đệ tới, nhìn thấy những chữ trên đất này, sẽ biết đây là cậu viết, sau đó tới cứu cậu.
Trải qua chuyện lần này, cậu cũng đã biết cương thi này biết chữ, cho nên nếu trắng trợn viết "Sư đệ mau tới cứu ta", phỏng chừng Quý Từ sẽ làm cương thi giận dữ giáo huấn một trận.
Cương thi nghe hiểu tiếng người, biết chữ còn có thể viết chữ, nhưng không muốn thả Quý Từ đi.
Quý Từ căn cứ vào hành vi của cương thi này thường ngày, suy đoán ra, hắn có lẽ đang coi mình là sủng vật.
Nuôi nhốt một người là một cách làm rất độc đáo.
Quý Từ thở dài, cảm thấy mình thật đúng là xui xẻo cực độ.
Sao lại có người lưu lạc đến mức bị cương thi nuôi nhốt chứ......
Chỉ ngẫm lại, Quý Từ đã cảm thấy ngột ngạt.
Hơn nữa cương thi nhiều năm không tắm rửa, rất thối, Quý Từ muốn đây hắn xuống sông tắm rửa một cái.
Kết quả cương thi này sống chết không theo.
Quý Từ không hiểu, bạn nói xem cương thi này hắn có thể xuống nước bắt cá, sao lại không thể xuống nước tắm rửa chứ!
Sau đó cậu thấy cương thi cầm quần áo của mình, lúc này mới mơ hồ hiểu được.
Cương thi này chỉ có một bộ quần áo, người thối, quần áo cũng thối, nhưng nếu giặt sạch, hắn sẽ không có quần áo mặc.
Cương thi từ chối trần truồng chạy long nhong.
Quý Từ: "......"
Không nhìn ra, hắn còn rất chú ý.
Không còn cách nào, Quý Từ thở dài, chỉ có thể hy vọng tiểu sư đệ có thể tìm thấy.
Cương thi phát ra một tiếng gào lớn, bắt đầu xua Quý Từ về sơn động.
Quý Từ cảm thấy mình giống gà vịt dê bò hay chó tạm thời được phép thả ra chơi, đến giờ phải về nhà.
Mẹ kiếp, thế sự vô thường.
A a a tiểu sư đệ mau tới mang cậu về nhà!
Sau khi trở lại sơn động, Quý Từ liền nằm trên đống cỏ khô cương thi trải cho cậu.
Cỏ này do cương thi chạy vào nhà một thợ săn trong núi trộm, sau đó bỏ từng cây vào nước rửa sạch, rồi ôm về sơn động trải thành giường cho Quý Từ.
Nhưng cương thi không biết nói, dụng tâm lần này Quý Từ lại không biết.
Huống hồ cương thi luôn cảm thấy, nếu nhân loại bị nhốt biết cỏ này là trộm được, có lẽ cậu ấy sẽ không chịu ngủ.
Nhân loại thật phiền toái.
Cương thi vừa nghĩ như vậy, vừa đem trái cây đã rửa sạch đặt trước mặt Quý Từ.
Sau đó chạy ra ngoài đốt lửa nướng.
Bây giờ hắn biết rằng con người chỉ ăn thức ăn nấu chín.
Quý Từ ăn trái cây, cảm thấy hiện tại mình sống chết cũng khá dễ chịu.
Cậu chăm sóc tiểu sư đệ lâu như vậy, hiện tại lại có người... Không, có cương thi chăm sóc cậu, hình như cũng không tệ.
Nhưng Quý Từ không thể mãi ở sơn động này, bị một cương thi nuôi.
Nghĩ như vậy, cậu cũng có chút thất thần.
Nếu như tiểu sư đệ không thể tìm được, cậu phải nghĩ cách tự mình chạy trốn.
Quý Từ mím môi, từ trong đống trái cây trước mặt lấy ra một quả màu đỏ.
Trái cây này ăn sẽ bị say, tác dụng chậm nhưng hiệu quả, sau khi ăn xong ngủ không biết chuyện gì xảy ra.
Quý Từ đã lấy thân thử độc rồi.
Không biết trái cây này có tác dụng với cương thi không.
Nhưng mọi chuyện thế nào, vẫn phải thử một chút.
Cậu cầm quả này, trong lòng có chút áy náy.
Không lâu sau, cương thi xuất hiện.
Đối phương cầm chân thỏ đã nướng chín, đưa cho Quý Từ, để cậu ăn.
Quý Từ nhận lấy cắn một miếng, sau đó lặng lẽ giữ chặt ống tay áo cương thi, hỏi: "Ngươi muốn ăn trái cây sao?"
Cương thi không thích ăn trái cây, vì thế hắn lắc đầu.
Quý Từ không cho phép hắn lắc đầu, nói: "Không, ngươi muốn ăn."
Cậu lấy trái cây ra, ra lệnh: "Ngoan, há miệng."
Chỉ số thông minh của cương thi không cao, hắn không rõ vì sao nhân loại này nhất định muốn hắn ăn trái cây, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng.
Yết hầu Quý Từ giật giật, có chút khẩn trương, tới gần cương thi, dự định ném loại quả làm người bị say này vào miệng cương thi.
Kết quả trong chớp mắt, một thanh kiếm lóe ngân quang từ bên ngoài bay vào, xuyên thẳng qua khe hở của hai người, đóng trên vách núi.
Cùng lúc đó, âm thanh lãnh đạm của Tần Giác từ ngoài truyền vào, nghe kỹ còn mang theo chút tức giận: "Trong khoảng thời gian này ta phát điên tìm huynh, sư huynh ngược lại ở đây sống rất thoải mái."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.