Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 76: Tuyên chỉ

Nhất Ngôn Cửu Đỉnh

18/07/2024

Lúc tin tức này truyền ra, Quý Từ giống như đại gia ngồi trên ghế mây, bức bách Chiết Liễu kiếm khiêu vũ cho cậu.

Thanh linh kiếm thượng phẩm màu xanh biếc này một chút cũng không cảm thấy bị hạ giá trị, nó đặt mũi kiếm đứng ở trên bàn đá, trái phải trước sau uốn lượn lưỡi kiếm, thể hiện thân thể linh hoạt uyển chuyển của mình.

Quý Từ hài lòng gật đầu, không hổ là linh kiếm vừa mới gặp mặt liền chọc mông cậu, màn nhảy múa này cũng là cảnh đẹp ý vui dị thường.

Bên kia, Tần Giác nhìn Quý Từ và linh kiếm kia của cậu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn tự mình yên lặng luyện kiếm.

Mà thôi, lỡ sau khi khuyên can, sư huynh bảo y nhay múa thay thì sao?

Dù sao nếu như là Quý Từ thì, hình như thật sự chuyện kỳ lạ gì cũng có thể làm được.

Quý Từ cũng không biết hình tượng của mình trong cảm nhận của tiểu sư đệ như thế nào, giờ phút này cậu vì Chiết Liễu kiếm tới một động tác có độ khó cao xoay người vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Tốt!"

Vừa dứt lời, một đạo đồng liền đẩy cửa viện ra, cung kính nói: "Quý sư huynh, Vân tông chủ gọi tới."

Quý Từ trầm trồ khen ngợi im bặt, Chiết Liễu Kiếm kia cũng nổi giận đùng đùng mà chuyển hướng về phía đạo đồng, như là hết sức bất mãn có người cắt ngang màn biểu diễn của mình.

Nhưng Chiết Liễu Kiếm còn chưa lao ra, đã bị Quý Từ túm lấy đuôi, cũng chính là chuôi kiếm, vô tình nhét vào vỏ kiếm.

Chiết Liễu Kiếm ngoan ngoãn nằm không làm ầm ĩ nữa.

Quý Từ đứng dậy khỏi ghế mây, tiện tay bưng một đĩa bánh ngọt từ trên bàn đá, bỏ vào tay tiểu đạo đồng, cười híp mắt nói: "Được, vất vả cho ngươi tới đây một chuyến, cái này ngươi cầm đi."

Đó là một đĩa bánh ngọt được chế tác tinh xảo, nhìn từ bề ngoài, hình như là món ăn vặt Giang Nam nhu kỷ ngọt nhè nhẹ.

Đạo đồng hơi ngẩn ra, đỏ mặt nhận lấy bánh ngọt, thấp giọng nói: "Đa tạ."

"Đừng khách khí."

Quý Từ cong mắt thành trăng lưỡi liềm: "Nhưng mà, ta thấy ngươi rất quen mắt, năm năm trước hình như cũng là ngươi cũng trực mệnh Vân tông chủ nhỉ?"

"Tại sao năm năm trôi qua, ngươi một chút cũng không cao vậy?"

Sắc mặt đạo đồng cứng đờ, sau đó hoàn toàn lạnh mặt, cứng rắn nói: "Quý sư huynh, việc này không liên quan, hay là mời huynh mau đi tới người ngọn núi của chưởng môn đi."

Ngọn núi của chưởng môn, Thái Cực điện.

Quý Từ có chút khổ sở sờ sờ linh kiếm bên hông.

Không muốn đi lắm.

Lão Vân Thời khó đối phó, tuy rằng đã năm năm không gặp mặt, nhưng là thái độ ngả ngớn mập mờ của chưởng môn, vẫn làm cho Quý Từ vừa nghĩ tới liền nổi da gà.

Đúng lúc này, vai của cậu bị người khác vỗ vỗ.

Quý Từ xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Tần Giác một thân bạch y, thái dương còn thấm mồ hôi mịn màng vì luyện kiếm.

Thanh niên dáng người đã cao lớn hơn cậu nhìn đạo đồng một cái, sau đó rũ mắt xuống, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Quý Từ: "Ta đi cùng huynh."

Quý Từ suy nghĩ một chút: "Cũng được."



  ......

Thái Cực điện, Quý Từ cảm thấy cái tên này này thật sự diệu kỳ.

Bởi vì mỗi một lần đến Thái Cực điện, cậu đều phải đánh Thái Cực với lão thất phu Vân Thời kia, quả thực khiến người ta khổ sở.

Chớ nói chi là, ngay tại thời điểm cậu muốn bước vào cửa điện, Tần Giác bên cạnh liền bị người khác ngăn lại.

Sắc mặt Tần Giác không tốt, Quý Từ cũng chỉ có thể an ủi y hai câu, lúc này mới đi vào trong điện.

Thái Cực điện và lúc trước không có gì khác biệt, vẫn là hoa quý phi phàm, phô trương lãng phí giống nhau.

Quý Từ sau khi đi vào, vừa nhấc mắt liền thấy được mây trên đài mây.

Chưởng môn đầu tơ bạc trắng như tuyết, khuôn mặt tuấn dật xuất trần, mắt như điểm sơn, lúc giương mắt nhìn tới, tựa như tuyết liên hoa thanh tuyệt trên đỉnh núi.

Đáy mắt còn cất giấu một chút ý cười.

Đẹp thì đẹp, nhưng người tu tiên, có chỗ nào không đẹp?

Trong lòng Quý Từ, tiểu sư đệ so với lão thất phu này còn đẹp hơn gấp trăm lần.

Cậu cứ đứng như vậy trong điện rất lâu.

Vân Thời trong tay nắm một cây bút son, không biết trên bàn vẽ cái gì, thỉnh thoảng liền có chút thú vị liếc mắt nhìn Quý Từ một cái.

Quý Từ đợi chừng nửa khắc, rốt cục cũng không đợi được nữa, lên tiếng gọi: "Vân tông chủ."

Vân Thời dừng bút, chưởng môn cười tủm tỉm ngẩng đầu lên, cong môi nói: "Nửa khắc đồng hồ, Tiểu Từ à, ngươi ở đây nửa khắc, mới bắt đầu gọi tên ta."

Quý Từ: "Thế nào, ngươi là yêu thú bị người ta gọi tên muốn gào khóc nhào tới ăn thịt người sao?"

Sắc mặt cậu nháy mắt nhăn lại, thật sự không biết nói gì với vị tông chủ hỉ nộ vô thường này, liền đi thẳng vào vấn đề: "Vân tông chủ, về chuyện ta và tiểu sư đệ xuất tông......"

"Dừng." Vân Thời hời hợt dừng câu nói của Quý Từ.

Chưởng môn đặt bút xuống, chống cằm, giơ tay về phía Quý Từ.

Không đợi Quý Từ nói thêm gì nữa, cậu đã bị một lực quen thuộc cuốn lên, thoáng cái liền tới trước mặt Vân Thời.

Chưởng môn ngồi dựa vào cuốn sách.

Quý Từ kinh hoảng, ngón tay đánh đổ hộp chu sa đặt trên đó.

Màu sắc diễm lệ của Tiên Nghiên nháy mắt nhuộm lên bàn tay và ngón tay trắng nõn của thanh niên, hai loại màu sắc hòa lẫn vào nhau, thoạt nhìn đặc biệt câu người.

Ngón tay Quý Từ cuộn tròn - - Mẹ nó, dính quá.

Cậu muốn tìm một thứ gì đó lau tay, vừa ngước mắt đã nhìn thấy đôi mắt nóng rực của Vân Thời.



Quý Từ:???

Cậu bình tĩnh đặt tay mình ra sau lưng, nói: "Vân tông chủ, bế quan năm năm, ngài cô đơn à?"

Nếu không sao lại dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm cậu?

Quý Từ trầm ngâm một lát: "Vân tông chủ nếu thật sự cần giải quyết nhu cầu bản thân, đệ tử có thể hỗ trợ dán thông cáo xem mắt."

Cậu thành khẩn nói: "Ta tin bằng vào tướng mạo và năng lực của Vân tông chủ, nhất định sẽ có vô số cô nương tốt và công tử tốt của tu tiên thế gia tới tìm ngài."

Vừa dứt lời, trong phòng đột ngột yên tĩnh.

Nụ cười Vân Thời thu liễm một chút, cặp mắt kia chuyên chú nhìn Quý Từ, chuyển đề tài: "Ta nghe nói, Tiểu Từ gần đây lại muốn xuất tông?"

"Vâng." Quý Từ hào phóng thừa nhận.

Vân Thời thở dài nói: "Thế giới bên ngoài vô cùng tàn khốc, không bằng đạo tông thanh tịnh."

Chưởng môn dùng ánh mắt thương hại nhìn Quý Từ: "Người như ngươi...... Bên ngoài sẽ chịu rất nhiều đau khổ."

Quý Từ: "......"

Vẻ mặt cậu ăn phải ruồi bọ.

Không phải là, trong mắt Vân Thời, Quý Từ cậu chẳng lẽ không có thành tựu chỉ là một đóa vô tội nhu nhược sao?

Đùa gì vậy?!

Cậu một quyền có thể đánh chết mười nam tử cường tráng Tây Vực!

Quý Từ mím môi: "Tông chủ lo lắng nhiều rồi, đệ tử cũng không yếu đuối như người tưởng tượng."

Đôi mắt trong suốt của cậu nâng lên, bên trong là thần sắc kiên nghị: "Đệ tử đã cập quan, chỉ là xuất tông làm việc mà thôi, chẳng lẽ ngay cả chút tự do này cũng không có sao?"

Quý Từ còn muốn nói thêm gì nữa, lại thấy Vân Thời tựa hồ căn bản không nghe thấy.

Lúc này cậu mới phát hiện hình như mình còn ngồi dựa vào thư án, rất gần Vân Thời.

Quý Từ hơi nhíu mày.

Khoảng cách này quả thực không an toàn lắm.

Cậu xoay người một cái xuống khỏi thư án, đứng lui lại phía sau, ánh mắt liền dừng ở trên thư án.

Đó là một tờ giấy Tuyên Thành chất liệu thượng thừa, trên giấy Tuyên Thành dùng màu sắc tươi đẹp vẽ một thanh niên dáng người cao ngất như trúc.

Thanh niên nằm dưới bụi hoa hải đường, vạt áo mở rộng, khuôn mặt tuấn tú, đuôi mắt đỏ rực......

Thanh niên trong tranh kia, chính là Quý Từ.

Cậu sững sờ đứng tại chỗ, cảm giác da đầu "bùm" nổ tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook