Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 25: Úy Trì xuất kích
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
18/07/2024
Thanh niên trước mặt này vô cùng tuấn tú, nhưng ngôn ngữ cử chỉ đều lộ ra sự ngây thơ chưa từng nhiễm thế tục lõi đời, thậm chí so với vị thiếu niên bên cạnh kia mới mười sáu mười bảy tuổi còn không đáng tin bằng.
Hai người này là quan hệ sư huynh đệ?
Úy Trì chỉ cười không nói.
Thấy Quý Từ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn mình, Úy Trì liền nhếch khóe môi: "Đừng hung dữ như vậy, chỉ là khen sư đệ ngươi một chút mà thôi."
Quý Từ nhíu mày: "Ta cảnh cáo ngươi không nên có suy nghĩ khác."
Úy Trì mỉm cười gật đầu.
So với băng sơn mỹ nhân bên cạnh, tựa như vị tiểu thái dương hoạt bát ngây thơ này càng hợp tâm ý của hắn.
Chỉ là những lời này, Úy Trì không nói ra.
Sau khi tất cả trở về yên tĩnh, Quý Từ giục tiểu sư đệ nhanh ăn cơm, sầu lo nói: "Tiểu sư đệ à, làm sao đi đâu, cũng có người liếm mặt mơ ước tới đệ?"
Tần Giác cụp mắt, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của người Tây Vực kia, nhếch châm chọc môi.
"Sư huynh, ta hoài nghi huynh giả ngu hay ngu thật vậy."
Vừa nghe xong, Quý Từ lập tức gắp thịt vừa mới đặt vào trong bát Tần Giác về, tức giận nói: "Đệ ăn cơm trắng đi!"
Sao tiểu sư đệ hở chút là mắng người vậy?
Không đáng yêu chút nào.
Quý Từ thở dài, bi ai thầm nghĩ.
Mấy ngày kế tiếp, Quý Từ phát hiện mọi nơi mọi lúc mình luôn nhìn thấy Úy Trì.
Bọn họ vốn ở cùng một khách điếm, cơ hội gặp mặt vốn đã nhiều, chớ nói chi Úy Trì lặp đi lặp lại nhiều lần "tình cờ gặp gỡ".
Vài ngày trôi qua, Quý Từ thật sự chịu không nổi.
Cậu vừa đặt nước thùng xuống, cau may nhìn Úy Trì: "Ngươi không cần si tâm vọng tưởng, tiểu sư đệ nhà ta không có khả năng tốt với ngươi."
Nghe thế, Úy Trì nhướng mày, rất có hứng thú hỏi: "Ngươi cảm thấy ta là vì tiểu sư đệ của ngươi?"
"Nếu không thì sao?" Quý Từ xách thùng nước đẩy hắn ra, đi về phía trước, "Nếu không ngươi cứ tới ngăn cản ta làm gì?"
Sau đó đi nhanh vài bước đuổi theo: "Ngươi vì sao lại cảm thấy ta tới vì tiểu sư đệ nhà ngươi?"
"Các ngươi không phải đều vậy sao?" Quý Từ liếc mắt một cái, "Tất cả đều thấy sắc là sáng mắt, muốn ủi cải trắng nhà ta."
Hai chữ lợn rừng bị cậu nuốt xuống, người Tây Vực này tu vi hình như lợi hại hơn cậu, vẫn là không nên chọc giận.
Nghe thấy câu trả lời này, Úy Trì cười cười, cũng không phủ nhận, chỉ chuyển đề tài hỏi: "Quý tiểu hữu, ngươi xách thùng nước lớn như vậy, muốn làm gì vậy?"
"Nấu cơm." Quý Từ ngại Úy Trì đứng ở đây gây vướng víu, đưa tay đẩy cậu sang bên cạnh, "Tiểu sư đệ không ăn cay, ta làm chút đồ thanh đạm cho đệ ấy."
Úy Trì hào hứng bừng bừng hỏi: "Ngươi còn biết nấu cơm?"
"Ừ," Quý Từ đổ dầu vào nồi, kiêu ngạo nói, "Đây là kỹ năng cơ bản của một người đàn ông ưu tú."
Nghe thế, Úy Trì phơi nắng.
Hắn không để ý bị từ chối mà lại gần: "Cần ta giúp không?"
"Không cần, ngươi vướng víu lắm."
Nói xong, Quý Từ bực mình đẩy hắn ra, đi tới bàn lấy cải trắng.
Thần sắc Úy Trì có chút vô tội, hắn nói: "Ta cũng biết nấu ăn, không cần ta phụ bếp sao?"
Lúc này, Quý Từ mới nể mặt nhìn hắn: "Ngươi biết cái gì?"
Úy Trì xung phong nhận việc: "Ta có thể rửa nồi rửa rau và gọt vỏ."
Quý Từ: "......"
Cậu "chậc" một tiếng, lấy ra mấy củ khoai tây dính bùn trong giỏ trúc, ném cho Úy Trì để cho hắn tự gọt.
Dáng vẻ như đuổi tiểu hài tử cũng không khác nhiều lắm.
Úy Trì nhất thời nghẹn lời, đang muốn kháng nghị gì đó, dừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt Quý Từ.
Đối phương mím môi, sống mũi cao thẳng, lúc an tĩnh nấu cơm ít đi vài phần khí phách ngây thơ, toàn thân trên dưới tản ra khí tức hiền lành.
Úy Trì hít một hơi, nhìn khoai tây trong tay, ngồi xổm xuống bắt đầu gọt vỏ.
Khoai tây này rất bẩn, đều là bùn, Úy Trì nhíu mày, cuối cùng vẫn cố nén gọt xong.
Bên kia Quý Từ đang cho cải trắng vào nồi, cậu nghĩ, có nên làm mấy cái sủi cảo cho tiểu sư đệ không?
Đều là chút đồ chay cũng không no bụng a.
Nói đến cái này Quý Từ cũng có chút lo lắng, Bạch Đế thành thức ăn không thanh đạm, Tần Giác không thích ăn, vài ngày trôi qua, Quý Từ luôn cảm thấy tiểu sư đệ hình như gầy đi rất nhiều.
Mỗi lần nhắc tới chuyện này, Tần Giác lại nói là cậu quan tâm thì loạn, nhìn hại mắt.
Nhưng Quý Từ lại không cho là đúng, đừng tưởng rằng cậu không thấy được, tiểu sư đệ nhà cậu đói gương mặt mập mạp trẻ con cũng không có.
Quý Từ lo lắng không được, cuối cùng vẫn trộm túi tiền của sư đệ, dùng tiền tìm chủ khách điếm mượn dùng phòng bếp một chút, dự định làm một bữa ăn cho tiểu sư đệ.
Cậu không nói chuyện khác, trù nghệ coi như không tệ. Hơn nữa Úy Trì cũng chịu khó, động tác lưu loát.
Không lâu sau, sủi cảo, thịt xào và canh thịt nấm đều được ra lò.
Bỏ ớt không nhiều lắm, Quý Từ nếm thử một chút, không cảm nhận được vị cay, tiểu sư đệ hẳn cũng không quá kén chọn.
Cậu vô cùng hài lòng, bỏ những món này vào trong hộp, muốn lập tức mang lên cho tiểu sư đệ ăn.
Kết quả quay người lại liền đụng vào ngực Úy Trì.
Người này cũng không biết ăn cái gì, cơ ngực cứng cáp, đụng phải làm sống mũi cậu phát đau.
Nước mắt cũng sắp chảy ra.
Úy Trì liếm môi, hứng thú nhìn cậu giơ tay lau nước mắt, sau đó hỏi: "Tốt xấu gì ta cũng giúp nhiều như vậy, Quý tiểu hữu, ngay cả một miếng ngươi cũng không cho ta ăn sao?"
Nghe m thế, Quý Từ có chút do dự.
Hình như là vậy, cũng không thể để người ta làm không công chứ?
"Nếu không...... Ta trả tiền cho ngươi? "Quý Từ hỏi.
Úy Trì: "......"
"Không cần, ta muốn nếm thử một chút đồ ăn ngươi làm, chỉ một chút thôi."
Quý Từ ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện vẻ mặt người này khẩn thiết, không khỏi mềm lòng: "Được rồi được rồi, chỉ có thể ăn một chút."
Nói xong, Quý Từ liền cầm đôi đũa sạch sẽ đưa cho hắn.
Kết quả Úy Trì giơ hai tay dính bùn lên, đáng thương nói: "Quý tiểu hữu, hay là ngươi đút cho ta ăn đi?"
Tay hắn thật sự rất bẩn, Quý Từ nghĩ, hai đại nam nhân có cái gì, đút thì đút.
"Được."
Nói xong, Quý Từ liền mở ra hộp, cẩn thận từng li từng tí gắp một miếng thịt nhỏ nhất thịt, chuẩn bị đút cho Úy Trì ăn.
Kết quả còn chưa đút, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh nhạt giận dữ: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Quý Từ sửng sốt, quay đầu lại.
Đúng lúc này, Úy Trì nắm chặt cổ tay Quý Từ, tự động kéo tay cậu đút cho mình.
Quý Từ choáng váng: "Này, ngươi làm gì vậy?"
Úy Trì buông tay cậu ra, cười híp mắt nói: "Mùi vị không tệ."
"Tay ta bẩn hết rồi! Áo cũng vậy!"
Quý Từ phiền không chịu được, cố gắng tránh Tần Giác, xoay người đi lấy nước rửa tay.
Cho nên cậu không phát hiện, ánh mắt Tần Giác tối sầm, đang hung bạo nhìn Úy Trì.
Úy Trì nuốt miếng thịt Quý Từ tự tay đút, ngước mắt lên, có chút khiêu khích nở nụ cười với Tần Giác.
Hai người này là quan hệ sư huynh đệ?
Úy Trì chỉ cười không nói.
Thấy Quý Từ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn mình, Úy Trì liền nhếch khóe môi: "Đừng hung dữ như vậy, chỉ là khen sư đệ ngươi một chút mà thôi."
Quý Từ nhíu mày: "Ta cảnh cáo ngươi không nên có suy nghĩ khác."
Úy Trì mỉm cười gật đầu.
So với băng sơn mỹ nhân bên cạnh, tựa như vị tiểu thái dương hoạt bát ngây thơ này càng hợp tâm ý của hắn.
Chỉ là những lời này, Úy Trì không nói ra.
Sau khi tất cả trở về yên tĩnh, Quý Từ giục tiểu sư đệ nhanh ăn cơm, sầu lo nói: "Tiểu sư đệ à, làm sao đi đâu, cũng có người liếm mặt mơ ước tới đệ?"
Tần Giác cụp mắt, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của người Tây Vực kia, nhếch châm chọc môi.
"Sư huynh, ta hoài nghi huynh giả ngu hay ngu thật vậy."
Vừa nghe xong, Quý Từ lập tức gắp thịt vừa mới đặt vào trong bát Tần Giác về, tức giận nói: "Đệ ăn cơm trắng đi!"
Sao tiểu sư đệ hở chút là mắng người vậy?
Không đáng yêu chút nào.
Quý Từ thở dài, bi ai thầm nghĩ.
Mấy ngày kế tiếp, Quý Từ phát hiện mọi nơi mọi lúc mình luôn nhìn thấy Úy Trì.
Bọn họ vốn ở cùng một khách điếm, cơ hội gặp mặt vốn đã nhiều, chớ nói chi Úy Trì lặp đi lặp lại nhiều lần "tình cờ gặp gỡ".
Vài ngày trôi qua, Quý Từ thật sự chịu không nổi.
Cậu vừa đặt nước thùng xuống, cau may nhìn Úy Trì: "Ngươi không cần si tâm vọng tưởng, tiểu sư đệ nhà ta không có khả năng tốt với ngươi."
Nghe thế, Úy Trì nhướng mày, rất có hứng thú hỏi: "Ngươi cảm thấy ta là vì tiểu sư đệ của ngươi?"
"Nếu không thì sao?" Quý Từ xách thùng nước đẩy hắn ra, đi về phía trước, "Nếu không ngươi cứ tới ngăn cản ta làm gì?"
Sau đó đi nhanh vài bước đuổi theo: "Ngươi vì sao lại cảm thấy ta tới vì tiểu sư đệ nhà ngươi?"
"Các ngươi không phải đều vậy sao?" Quý Từ liếc mắt một cái, "Tất cả đều thấy sắc là sáng mắt, muốn ủi cải trắng nhà ta."
Hai chữ lợn rừng bị cậu nuốt xuống, người Tây Vực này tu vi hình như lợi hại hơn cậu, vẫn là không nên chọc giận.
Nghe thấy câu trả lời này, Úy Trì cười cười, cũng không phủ nhận, chỉ chuyển đề tài hỏi: "Quý tiểu hữu, ngươi xách thùng nước lớn như vậy, muốn làm gì vậy?"
"Nấu cơm." Quý Từ ngại Úy Trì đứng ở đây gây vướng víu, đưa tay đẩy cậu sang bên cạnh, "Tiểu sư đệ không ăn cay, ta làm chút đồ thanh đạm cho đệ ấy."
Úy Trì hào hứng bừng bừng hỏi: "Ngươi còn biết nấu cơm?"
"Ừ," Quý Từ đổ dầu vào nồi, kiêu ngạo nói, "Đây là kỹ năng cơ bản của một người đàn ông ưu tú."
Nghe thế, Úy Trì phơi nắng.
Hắn không để ý bị từ chối mà lại gần: "Cần ta giúp không?"
"Không cần, ngươi vướng víu lắm."
Nói xong, Quý Từ bực mình đẩy hắn ra, đi tới bàn lấy cải trắng.
Thần sắc Úy Trì có chút vô tội, hắn nói: "Ta cũng biết nấu ăn, không cần ta phụ bếp sao?"
Lúc này, Quý Từ mới nể mặt nhìn hắn: "Ngươi biết cái gì?"
Úy Trì xung phong nhận việc: "Ta có thể rửa nồi rửa rau và gọt vỏ."
Quý Từ: "......"
Cậu "chậc" một tiếng, lấy ra mấy củ khoai tây dính bùn trong giỏ trúc, ném cho Úy Trì để cho hắn tự gọt.
Dáng vẻ như đuổi tiểu hài tử cũng không khác nhiều lắm.
Úy Trì nhất thời nghẹn lời, đang muốn kháng nghị gì đó, dừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt Quý Từ.
Đối phương mím môi, sống mũi cao thẳng, lúc an tĩnh nấu cơm ít đi vài phần khí phách ngây thơ, toàn thân trên dưới tản ra khí tức hiền lành.
Úy Trì hít một hơi, nhìn khoai tây trong tay, ngồi xổm xuống bắt đầu gọt vỏ.
Khoai tây này rất bẩn, đều là bùn, Úy Trì nhíu mày, cuối cùng vẫn cố nén gọt xong.
Bên kia Quý Từ đang cho cải trắng vào nồi, cậu nghĩ, có nên làm mấy cái sủi cảo cho tiểu sư đệ không?
Đều là chút đồ chay cũng không no bụng a.
Nói đến cái này Quý Từ cũng có chút lo lắng, Bạch Đế thành thức ăn không thanh đạm, Tần Giác không thích ăn, vài ngày trôi qua, Quý Từ luôn cảm thấy tiểu sư đệ hình như gầy đi rất nhiều.
Mỗi lần nhắc tới chuyện này, Tần Giác lại nói là cậu quan tâm thì loạn, nhìn hại mắt.
Nhưng Quý Từ lại không cho là đúng, đừng tưởng rằng cậu không thấy được, tiểu sư đệ nhà cậu đói gương mặt mập mạp trẻ con cũng không có.
Quý Từ lo lắng không được, cuối cùng vẫn trộm túi tiền của sư đệ, dùng tiền tìm chủ khách điếm mượn dùng phòng bếp một chút, dự định làm một bữa ăn cho tiểu sư đệ.
Cậu không nói chuyện khác, trù nghệ coi như không tệ. Hơn nữa Úy Trì cũng chịu khó, động tác lưu loát.
Không lâu sau, sủi cảo, thịt xào và canh thịt nấm đều được ra lò.
Bỏ ớt không nhiều lắm, Quý Từ nếm thử một chút, không cảm nhận được vị cay, tiểu sư đệ hẳn cũng không quá kén chọn.
Cậu vô cùng hài lòng, bỏ những món này vào trong hộp, muốn lập tức mang lên cho tiểu sư đệ ăn.
Kết quả quay người lại liền đụng vào ngực Úy Trì.
Người này cũng không biết ăn cái gì, cơ ngực cứng cáp, đụng phải làm sống mũi cậu phát đau.
Nước mắt cũng sắp chảy ra.
Úy Trì liếm môi, hứng thú nhìn cậu giơ tay lau nước mắt, sau đó hỏi: "Tốt xấu gì ta cũng giúp nhiều như vậy, Quý tiểu hữu, ngay cả một miếng ngươi cũng không cho ta ăn sao?"
Nghe m thế, Quý Từ có chút do dự.
Hình như là vậy, cũng không thể để người ta làm không công chứ?
"Nếu không...... Ta trả tiền cho ngươi? "Quý Từ hỏi.
Úy Trì: "......"
"Không cần, ta muốn nếm thử một chút đồ ăn ngươi làm, chỉ một chút thôi."
Quý Từ ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện vẻ mặt người này khẩn thiết, không khỏi mềm lòng: "Được rồi được rồi, chỉ có thể ăn một chút."
Nói xong, Quý Từ liền cầm đôi đũa sạch sẽ đưa cho hắn.
Kết quả Úy Trì giơ hai tay dính bùn lên, đáng thương nói: "Quý tiểu hữu, hay là ngươi đút cho ta ăn đi?"
Tay hắn thật sự rất bẩn, Quý Từ nghĩ, hai đại nam nhân có cái gì, đút thì đút.
"Được."
Nói xong, Quý Từ liền mở ra hộp, cẩn thận từng li từng tí gắp một miếng thịt nhỏ nhất thịt, chuẩn bị đút cho Úy Trì ăn.
Kết quả còn chưa đút, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh nhạt giận dữ: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Quý Từ sửng sốt, quay đầu lại.
Đúng lúc này, Úy Trì nắm chặt cổ tay Quý Từ, tự động kéo tay cậu đút cho mình.
Quý Từ choáng váng: "Này, ngươi làm gì vậy?"
Úy Trì buông tay cậu ra, cười híp mắt nói: "Mùi vị không tệ."
"Tay ta bẩn hết rồi! Áo cũng vậy!"
Quý Từ phiền không chịu được, cố gắng tránh Tần Giác, xoay người đi lấy nước rửa tay.
Cho nên cậu không phát hiện, ánh mắt Tần Giác tối sầm, đang hung bạo nhìn Úy Trì.
Úy Trì nuốt miếng thịt Quý Từ tự tay đút, ngước mắt lên, có chút khiêu khích nở nụ cười với Tần Giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.