Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 84: Vị này tiên trưởng, có thể lên xe một chút không
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
18/07/2024
Sáng sớm hôm sau, Quý Từ và Tần Giác cùng đến chiếu ngục.
Lương Hoàng không phải là người bướng bỉnh, hơn nữa nhi tử đã lâu không gặp mặt này của mình là một tiên nhân thật sự, dù thế nào cũng không tiện vừa về liền làm cậu mất mặt, chỉ là vào chiếu ngục một lần mà thôi, không có gì ghê gớm.
Quý Từ vừa bước vào chiếu ngục, liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Cậu theo bản năng ôm lấy cánh tay Tần Giác: "Nơi này có phải phong thủy không tốt, sao nhiệt độ lại thấp hơn so với bên ngoài như vậy?"
Tần Giác thấy cậu lạnh, liền theo thói quen cầm tay cậu, truyền hơi nóng qua, nói: "Chiếu ngục, từ trước đến nay là như thế."
Hoàn cảnh nơi này gian khổ, cũng không biết Trương Thiệu Viễn ở đây thế nào.
Hai người dưới sự dẫn dắt của trưởng ngục đi thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại trước một phòng giam nhỏ hẹp.
Trưởng ngục dùng chìa khóa đụng vào lan can sắt, nói cho tội phạm bên trong, người bên ngoài tới, tiếp theo mở cửa phòng giam, xoay người về hướng Quý Từ lộ ra một nụ cười nịnh nọt tha thiết.
Quý Từ không thể không gật đầu, dẫn đầu đi vào.
Gian phòng giam này nhỏ hẹp âm u, góc tường bên cạnh chất một tấm chiếu cỏ rách nát, bản thân Trương Thiệu để Quý Từ lo lắng nhiều ngày như vậy Viễn, ngay cả tiếng chìa khóa đụng cửa lớn như vậy cũng không nghe thấy.
Hắn đang mặc một thân áo tù màu trắng, nằm nghiêng mặt hướng về vách tường, ngủ say sưa.
Thấy vậy, Tần Giác không quá để ý dời mắt, phát ra một tiếng cười nhẹ không thể nghe thấy.
Một tiếng này ngay cả Quý Từ cũng không nghe thấy, ngược lại là cái người vốn đang ngủ Trương Thiệu Viễn kia lười biếng mở miệng: "Gọi ngươi tới cứu ta, sao ngươi còn mang theo cái lề mề tới?"
"Nhìn xem, y khinh thường ta nhất."
Ngê thế, Quý Từ cũng ý thức được người này không phải thật ngủ, liền vươn mũi giày nhẹ nhàng đạp hắn: "Nói hươu nói vượn, tiểu sư đệ ta sao lại khinh thường ngươi?"
Trương Thiệu Viễn làm như không nghe thấy Quý Từ nói tiếp, chỉ duỗi lưng đứng lên.
Hắn giống như mấy ngày không tắm, trên mặt trên người trên quần áo, toàn bộ đều dơ bẩn, ngay cả bộ râu đẹp được cố ý chăm chút cũng dính chút bùn đất.
Sau khi Quý Từ nhìn thấy, vẻ mặt hơi dừng lại, sau đó chán ghét nói: "Ngươi tên gia hỏa này, sao lại không lau chùi chính mình?"
"Không có thời gian, chiếu ngục này lại không dễ chịu." Trương Thiệu Viễn hết sức vô tội, giống như người vừa rồi đối mặt với vách tường rêu mốc ngủ không phải hắn.
Quý Từ lười nhiều lời với hắn, chỉ hỏi: "Ngươi làm sao lại nói bên trong tẩm điện hoàng đế có quỷ?"
"Không biết." Trương Thiệu Viễn nói, "Vả lại, trong phòng hắn thật sự có quỷ, lão Trương tôi chưa bao giờ nói dối."
Nghe vậy, Quý Từ ngược lại có chút hứng thú: "Thật sao?"
Trương Thiệu Viễn dương dương đắc ý, "Ta gần như vừa vào phòng liền nhận ra không thích hợp, nơi đó rất âm u, đạo hạnh của con quỷ kia rất cao, vẫn ghé vào xà nhà Dưỡng Tâm điện hút long khí trên người Hoàng đế, nhưng Hoàng đế và người bên cạnh ngài không tin ta."
Hắn không cần phải gạt người, loại chuyện này, lúc hắn chu du các nước Cửu Châu gặp qua không ít, đã sớm không cảm thấy mới mẻ.
Nhưng hết lần này tới lần khác Trương Thiệu Viễn không tinh thông tiên thuật, ngay cả linh căn cũng không tính là thượng thừa, nhận ra, giải trừ không được.
Vốn tưởng rằng Khâm Thiên Giám và đại sư Thanh Tịnh Tự gì gì đó có thể bắt được ác quỷ này, ai biết hai người kia là thủy sản ham ăn hơn so với hắn, hoàng đế còn thiên vị bọn họ.
Không cẩn thận, Trương Thiệu Viễn đã bị bắt tới chiếu ngục, thật xui xẻo.
Vẻ mặt Trương Thiệu Viễn buồn bực.
Nghe xong sự tình hắn trải qua, Quý Từ lại chỉ muốn cười: "Ngươi thật là, ngược lại thật nghẹn lời, ngươi cũng nói, đạo hành của con quỷ kia cao, sao không nghĩ tới có lẽ người bên ngoài cũng không làm gì được nó đâu?"
Trương Thiệu Viễn lầm bầm: "Ai biết một hoàng đế như ngài ấy, người bên cạnh lại phế như vậy?"
"Được rồi, người lớn tuổi còn không biết nặng nhẹ như vậy." Quý Từ thuận miệng quở trách hắn vài câu, lại móc ra cái bánh nướng nửa đường mua được từ trong ngực ra nhét cho hắn, "Ăn trước đi, ở chiếu ngục thức ăn không tốt, con quỷ ở tẩm điện hoàng đế kia, ta chọn ngày sẽ đi xem, bắt được có thể thay ngươi rửa sạch oan khuất."
Cậu nói cái gì, Trương Thiệu Viễn kỳ thật cũng không nghe rõ, hiện tại trong mắt hắn đều là cái bánh nướng kia, đoạt lấy liền bắt đầu ăn như hổ đói, vừa ăn vừa nói: "Haizzz, vẫn phải là Tiểu Từ a, nhiệt tình tâm địa còn thiện lương, đến thăm ta còn biết mang cho ta một cái bánh nướng."
Quý Từ bật cười: "Đỡ nghèo, chờ đi, ta sẽ mang ngươi ra ngoài."
"Được." Trương Thiệu Viễn nuốt xuống một miếng bánh, "Kỳ thật ta ở đây coi như không tệ, mệt nhọc có giường ngủ, đói bụng có cơm tù ăn."
Quý Từ: "......"
Ăn cơm tù đi, đồ ngốc.
Cậu hừ một tiếng, mang theo Tần Giác rời đi.
Ra khỏi phòng giam, bọn họ còn có thể nghe thấy tiếng nhai nuốt của Trương Thiệu Viễn.
Sau khi hoàn toàn rời khỏi chiếu ngục, Quý Từ chỉ cảm thấy toàn thân ấm lại, liền nghe thấy thanh âm lãnh đạm của Tần Giác bên cạnh: "Giao hảo với sư huynh, sao đều là người như vậy?"
Nghe vậy, Quý Từ cảm thấy có chút kỳ quái: "Người như thế nào?"
Tần Giác nghẹn một lúc lâu, cuối cùng thốt ra một câu: "... Không câu nệ tiểu tiết."
Nghe thế, Quý Từ ôm bụng cười.
Cậu nói: "Thật ra đệ muốn nói, sao lại không biết lễ nghĩa, điên điên khùng đúng không?"
Tần Giác không nói gì, ý là ngầm thừa nhận.
Quý Từ vui vẻ nhìn vẻ mặt y nghiêm túc, dáng vẻ nghĩ mãi không ra, liền nói: "Lời này của đệ, Trương Thiệu Viễn tuy rằng tính tình cổ quái một chút, nhưng không phải người xấu, huống hồ kiến thức rộng rãi, ta và hắn ở chung một chỗ, thường thường có thể biết được rất nhiều chuyện."
Nói xong, cậu lại nhìn Tần Giác một cái, phát hiện tiểu hài tử này vẫn không có biểu tình gì.
Thấy vậy, Quý Từ muốn đi về phía trước, tiến lên ôm lấy bả vai Tần Giác.
Chỉ là mấy năm nay Tần Giác cao lên không ít, Quý Từ muốn ôm vai người khác có chút vất vả, đành phải chấp nhận ôm chỗ khác, kéo cánh tay tiểu sư đệ, nói: "Đệ a, tuổi còn nhỏ, vậy mà quản lý giao hữu của sư huynh."
Tần Giác không muốn nghe nhất chính là Quý Từ nói y còn nhỏ.
Thanh niên ôm lấy cổ tay Quý Từ, thần sắc khó phân biệt, giọng nói còn có chút nghiến răng nghiến lợi: "Sư huynh, ta đã không còn là tiểu hài tử."
Nghe vậy, Quý Từ nhẹ nhàng giãy khỏi tay Tần Giác, thờ ơ nói: "Được được được, đệ không phải tiểu hài tử."
Nói đến đây, cậu lại nháy mắt với Tần Giác, thanh âm ngọt ngào ghé vào tai y: "Đệ chính là tâm can bảo bối của sư huynh a."
Cậu thích trêu chọc, nói xong lời cuối cùng, âm cuối còn ngả ngớn cao lên, giống như là một cái móc nhỏ, sáng loáng móc một cái vào tim Tần Giác, chọc cho y ngứa ngáy khó nhịn.
Tần Giác đỏ mặt: "Sư huynh!"
Quý Từ cười ha ha, tự mình đi về phía trước.
Đúng lúc này, bên cạnh bọn họ có một chiếc xe ngựa dừng lại.
Rèm xe được một bàn tay thon dài nhấc lên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của chủ nhân trong xe, ánh mắt hắn chuyên chú dừng ở trên người Quý Từ, ôn hòa nói: "Vị tiên trưởng này, có thể lên xe một chút không?"
Lương Hoàng không phải là người bướng bỉnh, hơn nữa nhi tử đã lâu không gặp mặt này của mình là một tiên nhân thật sự, dù thế nào cũng không tiện vừa về liền làm cậu mất mặt, chỉ là vào chiếu ngục một lần mà thôi, không có gì ghê gớm.
Quý Từ vừa bước vào chiếu ngục, liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Cậu theo bản năng ôm lấy cánh tay Tần Giác: "Nơi này có phải phong thủy không tốt, sao nhiệt độ lại thấp hơn so với bên ngoài như vậy?"
Tần Giác thấy cậu lạnh, liền theo thói quen cầm tay cậu, truyền hơi nóng qua, nói: "Chiếu ngục, từ trước đến nay là như thế."
Hoàn cảnh nơi này gian khổ, cũng không biết Trương Thiệu Viễn ở đây thế nào.
Hai người dưới sự dẫn dắt của trưởng ngục đi thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại trước một phòng giam nhỏ hẹp.
Trưởng ngục dùng chìa khóa đụng vào lan can sắt, nói cho tội phạm bên trong, người bên ngoài tới, tiếp theo mở cửa phòng giam, xoay người về hướng Quý Từ lộ ra một nụ cười nịnh nọt tha thiết.
Quý Từ không thể không gật đầu, dẫn đầu đi vào.
Gian phòng giam này nhỏ hẹp âm u, góc tường bên cạnh chất một tấm chiếu cỏ rách nát, bản thân Trương Thiệu để Quý Từ lo lắng nhiều ngày như vậy Viễn, ngay cả tiếng chìa khóa đụng cửa lớn như vậy cũng không nghe thấy.
Hắn đang mặc một thân áo tù màu trắng, nằm nghiêng mặt hướng về vách tường, ngủ say sưa.
Thấy vậy, Tần Giác không quá để ý dời mắt, phát ra một tiếng cười nhẹ không thể nghe thấy.
Một tiếng này ngay cả Quý Từ cũng không nghe thấy, ngược lại là cái người vốn đang ngủ Trương Thiệu Viễn kia lười biếng mở miệng: "Gọi ngươi tới cứu ta, sao ngươi còn mang theo cái lề mề tới?"
"Nhìn xem, y khinh thường ta nhất."
Ngê thế, Quý Từ cũng ý thức được người này không phải thật ngủ, liền vươn mũi giày nhẹ nhàng đạp hắn: "Nói hươu nói vượn, tiểu sư đệ ta sao lại khinh thường ngươi?"
Trương Thiệu Viễn làm như không nghe thấy Quý Từ nói tiếp, chỉ duỗi lưng đứng lên.
Hắn giống như mấy ngày không tắm, trên mặt trên người trên quần áo, toàn bộ đều dơ bẩn, ngay cả bộ râu đẹp được cố ý chăm chút cũng dính chút bùn đất.
Sau khi Quý Từ nhìn thấy, vẻ mặt hơi dừng lại, sau đó chán ghét nói: "Ngươi tên gia hỏa này, sao lại không lau chùi chính mình?"
"Không có thời gian, chiếu ngục này lại không dễ chịu." Trương Thiệu Viễn hết sức vô tội, giống như người vừa rồi đối mặt với vách tường rêu mốc ngủ không phải hắn.
Quý Từ lười nhiều lời với hắn, chỉ hỏi: "Ngươi làm sao lại nói bên trong tẩm điện hoàng đế có quỷ?"
"Không biết." Trương Thiệu Viễn nói, "Vả lại, trong phòng hắn thật sự có quỷ, lão Trương tôi chưa bao giờ nói dối."
Nghe vậy, Quý Từ ngược lại có chút hứng thú: "Thật sao?"
Trương Thiệu Viễn dương dương đắc ý, "Ta gần như vừa vào phòng liền nhận ra không thích hợp, nơi đó rất âm u, đạo hạnh của con quỷ kia rất cao, vẫn ghé vào xà nhà Dưỡng Tâm điện hút long khí trên người Hoàng đế, nhưng Hoàng đế và người bên cạnh ngài không tin ta."
Hắn không cần phải gạt người, loại chuyện này, lúc hắn chu du các nước Cửu Châu gặp qua không ít, đã sớm không cảm thấy mới mẻ.
Nhưng hết lần này tới lần khác Trương Thiệu Viễn không tinh thông tiên thuật, ngay cả linh căn cũng không tính là thượng thừa, nhận ra, giải trừ không được.
Vốn tưởng rằng Khâm Thiên Giám và đại sư Thanh Tịnh Tự gì gì đó có thể bắt được ác quỷ này, ai biết hai người kia là thủy sản ham ăn hơn so với hắn, hoàng đế còn thiên vị bọn họ.
Không cẩn thận, Trương Thiệu Viễn đã bị bắt tới chiếu ngục, thật xui xẻo.
Vẻ mặt Trương Thiệu Viễn buồn bực.
Nghe xong sự tình hắn trải qua, Quý Từ lại chỉ muốn cười: "Ngươi thật là, ngược lại thật nghẹn lời, ngươi cũng nói, đạo hành của con quỷ kia cao, sao không nghĩ tới có lẽ người bên ngoài cũng không làm gì được nó đâu?"
Trương Thiệu Viễn lầm bầm: "Ai biết một hoàng đế như ngài ấy, người bên cạnh lại phế như vậy?"
"Được rồi, người lớn tuổi còn không biết nặng nhẹ như vậy." Quý Từ thuận miệng quở trách hắn vài câu, lại móc ra cái bánh nướng nửa đường mua được từ trong ngực ra nhét cho hắn, "Ăn trước đi, ở chiếu ngục thức ăn không tốt, con quỷ ở tẩm điện hoàng đế kia, ta chọn ngày sẽ đi xem, bắt được có thể thay ngươi rửa sạch oan khuất."
Cậu nói cái gì, Trương Thiệu Viễn kỳ thật cũng không nghe rõ, hiện tại trong mắt hắn đều là cái bánh nướng kia, đoạt lấy liền bắt đầu ăn như hổ đói, vừa ăn vừa nói: "Haizzz, vẫn phải là Tiểu Từ a, nhiệt tình tâm địa còn thiện lương, đến thăm ta còn biết mang cho ta một cái bánh nướng."
Quý Từ bật cười: "Đỡ nghèo, chờ đi, ta sẽ mang ngươi ra ngoài."
"Được." Trương Thiệu Viễn nuốt xuống một miếng bánh, "Kỳ thật ta ở đây coi như không tệ, mệt nhọc có giường ngủ, đói bụng có cơm tù ăn."
Quý Từ: "......"
Ăn cơm tù đi, đồ ngốc.
Cậu hừ một tiếng, mang theo Tần Giác rời đi.
Ra khỏi phòng giam, bọn họ còn có thể nghe thấy tiếng nhai nuốt của Trương Thiệu Viễn.
Sau khi hoàn toàn rời khỏi chiếu ngục, Quý Từ chỉ cảm thấy toàn thân ấm lại, liền nghe thấy thanh âm lãnh đạm của Tần Giác bên cạnh: "Giao hảo với sư huynh, sao đều là người như vậy?"
Nghe vậy, Quý Từ cảm thấy có chút kỳ quái: "Người như thế nào?"
Tần Giác nghẹn một lúc lâu, cuối cùng thốt ra một câu: "... Không câu nệ tiểu tiết."
Nghe thế, Quý Từ ôm bụng cười.
Cậu nói: "Thật ra đệ muốn nói, sao lại không biết lễ nghĩa, điên điên khùng đúng không?"
Tần Giác không nói gì, ý là ngầm thừa nhận.
Quý Từ vui vẻ nhìn vẻ mặt y nghiêm túc, dáng vẻ nghĩ mãi không ra, liền nói: "Lời này của đệ, Trương Thiệu Viễn tuy rằng tính tình cổ quái một chút, nhưng không phải người xấu, huống hồ kiến thức rộng rãi, ta và hắn ở chung một chỗ, thường thường có thể biết được rất nhiều chuyện."
Nói xong, cậu lại nhìn Tần Giác một cái, phát hiện tiểu hài tử này vẫn không có biểu tình gì.
Thấy vậy, Quý Từ muốn đi về phía trước, tiến lên ôm lấy bả vai Tần Giác.
Chỉ là mấy năm nay Tần Giác cao lên không ít, Quý Từ muốn ôm vai người khác có chút vất vả, đành phải chấp nhận ôm chỗ khác, kéo cánh tay tiểu sư đệ, nói: "Đệ a, tuổi còn nhỏ, vậy mà quản lý giao hữu của sư huynh."
Tần Giác không muốn nghe nhất chính là Quý Từ nói y còn nhỏ.
Thanh niên ôm lấy cổ tay Quý Từ, thần sắc khó phân biệt, giọng nói còn có chút nghiến răng nghiến lợi: "Sư huynh, ta đã không còn là tiểu hài tử."
Nghe vậy, Quý Từ nhẹ nhàng giãy khỏi tay Tần Giác, thờ ơ nói: "Được được được, đệ không phải tiểu hài tử."
Nói đến đây, cậu lại nháy mắt với Tần Giác, thanh âm ngọt ngào ghé vào tai y: "Đệ chính là tâm can bảo bối của sư huynh a."
Cậu thích trêu chọc, nói xong lời cuối cùng, âm cuối còn ngả ngớn cao lên, giống như là một cái móc nhỏ, sáng loáng móc một cái vào tim Tần Giác, chọc cho y ngứa ngáy khó nhịn.
Tần Giác đỏ mặt: "Sư huynh!"
Quý Từ cười ha ha, tự mình đi về phía trước.
Đúng lúc này, bên cạnh bọn họ có một chiếc xe ngựa dừng lại.
Rèm xe được một bàn tay thon dài nhấc lên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của chủ nhân trong xe, ánh mắt hắn chuyên chú dừng ở trên người Quý Từ, ôn hòa nói: "Vị tiên trưởng này, có thể lên xe một chút không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.