Sau Khi Đính Hôn, Tôi Bị Cả Nhà Bạn Trai Đến Đòi Tiền
Chương 3
Vân Hạ Tương Tư
07/01/2025
Tôi quay đầu xác nhận với Lý Kiệt, gượng cười:
"Chuyện sính lễ mấy hôm trước chúng ta không phải đã thống nhất rồi sao?"
"Lúc bàn bạc cả nhà anh đều có mặt, cũng không ai phản đối."
"Có phải bác trai bác gái hiểu lầm gì tôi không?"
Lý Kiệt ánh mắt lảng tránh, thờ ơ vỗ vỗ vai tôi:
"Ấy, lúc đó không phải sợ em không đồng ý, muốn dỗ em vui sao?"
"Chúng mình đâu phải xem mắt, cần gì sính lễ."
"Tiền nhà anh cũng không phải từ trên trời rơi xuống, cưới nhau rồi anh đối tốt với em là được chứ gì?"
Nói xong, anh ta càng nói càng hăng, chẳng có chút ngại ngùng nào.
Nhìn khuôn mặt Lý Kiệt, tôi bỗng thấy ngỡ ngàng.
Cứ như thể tôi mới gặp anh ta lần đầu.
Rõ ràng mới tuần trước, anh ta còn thề trước mặt bố mẹ tôi.
Rằng sẽ lấy tôi làm trung tâm, bất kể khi nào cũng không để người nhà anh ta bắt nạt tôi.
Yêu nhau ba năm, anh ta không phải người theo đuổi tôi xuất sắc nhất.
Nhưng anh ta luôn chu đáo và kiên nhẫn nhất.
Anh ta từng cõng tôi đi bộ ba cây số đến phòng khám khi tôi bị bong gân.
Sáng nào cũng dậy từ sáu giờ để làm bữa sáng cho tôi.
Ngày nào cũng đưa đón tôi đi làm, bất kể mưa gió, dù bận rộn mệt mỏi cũng không bao giờ vắng mặt.
Sẽ mua cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn ăn, dù là ba giờ sáng cũng sẵn sàng bật dậy.
Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần một người đối xử tốt với mình, thì đó chính là tình yêu đích thực.
Nhưng đến giờ tôi mới biết, tôi đã sai.
Muốn kết hôn, muốn có tương lai, tuyệt đối không thể chỉ cần anh ta đối xử tốt với mình.
Vì sự tốt đẹp của một người đàn ông là thứ dễ thay đổi nhất, cũng là thứ rẻ mạt nhất.
Thực ra, chi tiêu của chúng tôi vẫn luôn là chia đôi.
Anh ta cũng chưa từng tặng tôi món quà nào đáng giá.
Ngược lại, thấy anh ta vất vả, tôi còn tặng anh ta và gia đình anh ta không ít giày dép, đồng hồ hàng hiệu.
Tôi luôn nghĩ, gia đình hai bên chênh lệch khá lớn, anh ta xuất thân nghèo khó, không nên đòi hỏi gì ở anh ta.
Nên ngay cả sính lễ tôi cũng chỉ lấy con số tượng trưng cho may mắn, lấy lệ thôi.
Nhưng trong mắt bố mẹ anh ta, sáu vạn tệ đó lại như lấy mạng của họ.
Nhìn bố mẹ Lý Kiệt hùng hổ, cùng Lý Kiệt đứng bên cạnh khoanh tay.
Tôi không nhịn được cười lạnh.
"Vậy, anh cũng ủng hộ bố mẹ anh báo cảnh sát sao?"
"Còn cố tình đợi tôi mua xe xong mới đưa tôi đến đây, sao, sợ tôi đổi ý không mua à?"
Lý Kiệt bị chọc trúng chỗ đau, lập tức nổi cơn tam bành:
"Chuyện này thì liên quan gì đến xe? Em đừng có đánh trống lảng!"
"Vương Viện, em thực dụng thế sao? Tôi thấy nhà em cũng đâu có thiếu mấy đồng đó."
"Không có sáu vạn đó thì em không cưới à!"
Tôi đã hiểu, giờ anh ta đã có xe trong tay, hôn lễ cũng đã đính ước.
Cứ tưởng là nắm chắc tôi rồi.
Nhưng anh ta không biết, tôi ghét nhất là bị người khác tính kế.
Muốn moi tiền từ tôi, phải trả giá đắt!
"Chuyện sính lễ mấy hôm trước chúng ta không phải đã thống nhất rồi sao?"
"Lúc bàn bạc cả nhà anh đều có mặt, cũng không ai phản đối."
"Có phải bác trai bác gái hiểu lầm gì tôi không?"
Lý Kiệt ánh mắt lảng tránh, thờ ơ vỗ vỗ vai tôi:
"Ấy, lúc đó không phải sợ em không đồng ý, muốn dỗ em vui sao?"
"Chúng mình đâu phải xem mắt, cần gì sính lễ."
"Tiền nhà anh cũng không phải từ trên trời rơi xuống, cưới nhau rồi anh đối tốt với em là được chứ gì?"
Nói xong, anh ta càng nói càng hăng, chẳng có chút ngại ngùng nào.
Nhìn khuôn mặt Lý Kiệt, tôi bỗng thấy ngỡ ngàng.
Cứ như thể tôi mới gặp anh ta lần đầu.
Rõ ràng mới tuần trước, anh ta còn thề trước mặt bố mẹ tôi.
Rằng sẽ lấy tôi làm trung tâm, bất kể khi nào cũng không để người nhà anh ta bắt nạt tôi.
Yêu nhau ba năm, anh ta không phải người theo đuổi tôi xuất sắc nhất.
Nhưng anh ta luôn chu đáo và kiên nhẫn nhất.
Anh ta từng cõng tôi đi bộ ba cây số đến phòng khám khi tôi bị bong gân.
Sáng nào cũng dậy từ sáu giờ để làm bữa sáng cho tôi.
Ngày nào cũng đưa đón tôi đi làm, bất kể mưa gió, dù bận rộn mệt mỏi cũng không bao giờ vắng mặt.
Sẽ mua cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn ăn, dù là ba giờ sáng cũng sẵn sàng bật dậy.
Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần một người đối xử tốt với mình, thì đó chính là tình yêu đích thực.
Nhưng đến giờ tôi mới biết, tôi đã sai.
Muốn kết hôn, muốn có tương lai, tuyệt đối không thể chỉ cần anh ta đối xử tốt với mình.
Vì sự tốt đẹp của một người đàn ông là thứ dễ thay đổi nhất, cũng là thứ rẻ mạt nhất.
Thực ra, chi tiêu của chúng tôi vẫn luôn là chia đôi.
Anh ta cũng chưa từng tặng tôi món quà nào đáng giá.
Ngược lại, thấy anh ta vất vả, tôi còn tặng anh ta và gia đình anh ta không ít giày dép, đồng hồ hàng hiệu.
Tôi luôn nghĩ, gia đình hai bên chênh lệch khá lớn, anh ta xuất thân nghèo khó, không nên đòi hỏi gì ở anh ta.
Nên ngay cả sính lễ tôi cũng chỉ lấy con số tượng trưng cho may mắn, lấy lệ thôi.
Nhưng trong mắt bố mẹ anh ta, sáu vạn tệ đó lại như lấy mạng của họ.
Nhìn bố mẹ Lý Kiệt hùng hổ, cùng Lý Kiệt đứng bên cạnh khoanh tay.
Tôi không nhịn được cười lạnh.
"Vậy, anh cũng ủng hộ bố mẹ anh báo cảnh sát sao?"
"Còn cố tình đợi tôi mua xe xong mới đưa tôi đến đây, sao, sợ tôi đổi ý không mua à?"
Lý Kiệt bị chọc trúng chỗ đau, lập tức nổi cơn tam bành:
"Chuyện này thì liên quan gì đến xe? Em đừng có đánh trống lảng!"
"Vương Viện, em thực dụng thế sao? Tôi thấy nhà em cũng đâu có thiếu mấy đồng đó."
"Không có sáu vạn đó thì em không cưới à!"
Tôi đã hiểu, giờ anh ta đã có xe trong tay, hôn lễ cũng đã đính ước.
Cứ tưởng là nắm chắc tôi rồi.
Nhưng anh ta không biết, tôi ghét nhất là bị người khác tính kế.
Muốn moi tiền từ tôi, phải trả giá đắt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.