Sau Khi Đọc Được Tiếng Lòng Của Tôi, Anh Trai Yêu Quý Lập Tức Tỉnh Ngộ!
Chương 39: Sao Hạng A Đương Đại Phải Quỳ Hát Ca Khúc “Chinh Phục”
Túng Lý
07/11/2024
“Giờ chúng ta đang đối mặt với một vấn đề rất nghiêm túc, bài đăng công khai của Nhiếp Xứ phải được đăng như thế nào đây? Mọi người có ý tưởng gì không?” Diệp Tầm Tri chắp tay trước mặt, giọng điệu nghiêm túc.
Diệp Lam giơ tay, chân thành nói: “Cậu nghĩ sao nếu bắt anh ấy cởi trần, đứng dưới mưa hát Chinh Phục, rồi thề rằng, ‘Tôi, Nhiếp Xứ, cả đời này không thể đánh bại Diệp Lam’?”
Đầu dây bên kia, người quản lý đã chuẩn bị sẵn kế hoạch xử lý khủng hoảng, sẵn sàng chiến đấu suốt ba ngày ba đêm, lại bất ngờ bị ý tưởng này làm cho bối rối, hào hứng phát biểu: “Tôi nghĩ kiểu video đó có khi sẽ bị cấm. Chúng ta là người văn minh, hay là để anh ấy trả lời câu hỏi trong Luận Ngữ, xem có bao nhiêu câu ‘Tử viết’, nếu trả lời không đúng, thì cúi đầu lạy ba cái.”
Diệp Tầm Tri, vốn là một người tốt bụng, không khỏi choáng váng trước hai ý kiến này.
[Đây chính là người lớn làm việc trong giới giải trí đây sao? Thật đê tiện, thật vô liêm sỉ, tôi thật sự rất thích.]
Nhìn nhóm người này ngang nhiên bàn bạc trước mặt mình, mắt của Nhiếp Xứ gần như trợn tròn.
[Haha, các bạn có phải là ác quỷ không? Haha ai để ý thấy biểu cảm của bé Tri chưa? Nhìn trông hiểu biết ghê ấy haha...]
[Nhiếp Xứ: Cảm ơn cả nhà các người, rõ ràng có thể kết liễu tôi ngay, nhưng lại còn cho tôi thêm tội danh.]
Là người chiến thắng cuối cùng, Diệp Tầm Tri có quyền quyết định sẽ áp dụng ý tưởng của ai.
[Làm sao đây, ý của anh hai tàn nhẫn quá, muốn xem quá, nhưng ý của quản lý lại thiếu đạo đức một cách đáng xem không kém.]
Diệp Lam thở dài bất lực, anh cũng muốn xem, tiếc là chỉ có thể chọn một trong hai...
[Không thể kết hợp lại sao? Ví dụ như bắt anh ấy cởi trần, đứng dưới mưa, quỳ xuống cúi ba cái rồi hát Chinh Phục, kết thúc bằng câu ‘Tôi, Nhiếp Xứ, cả đời này không thể đánh bại Diệp Lam.’]
Diệp Lam dừng suy nghĩ lại, nhìn em gái mình. Không ngờ kẻ hiểm độc nhất lại là...
[Thôi bỏ đi, như thế đối phương chắc sẽ nhảy dựng lên đánh nhau mất, mà nói ra như thế có khi sẽ phá hỏng hình ảnh hiền lành, dễ thương của tôi trong mắt anh hai.]
Diệp Tầm Tri cân nhắc điểm này, ân cần tiến tới, vỗ vai Nhiếp Xứ, ánh mắt đầy cảm thông: “Vậy thế này, dù gì anh cũng là người trong cuộc, phải có chút quyền quyết định chứ. Hãy chọn một trong hai phương án đi.”
Nhiếp Xứ: “...”
Nghe thử mà xem, đây đúng là “giết người mà không đổ máu”, lời này mà có thể phát ra từ miệng con người sao?!
Chuyện này có khác gì hỏi anh ta muốn chém đầu hay bị xé thành năm mảnh!
Cuối cùng, Nhiếp Xứ chọn phương án hát Chinh Phục, thà thề thốt cũng không cúi đầu trước kẻ đối đầu, đó là sự kiên cường cuối cùng của anh ta.
Tiền thì lúc nào cũng kiếm được, nhưng màn kịch vui không phải lúc nào cũng có để xem. Vì thế, hai anh em nhà Diệp bỏ qua việc kiếm tiền để thưởng thức cảnh tượng này trước đã.
Nhiếp Xứ quỳ bên một đài phun nước, hát Chinh Phục.
Fan của Nhiếp Xứ vừa khóc thút thít trước màn hình, vừa cắt từng khung hình, vừa đau lòng vì anh phải chịu quá nhiều cực khổ.
Bài hát kết thúc, Nhiếp Xứ hét lên: “Tôi, Nhiếp Xứ, cả đời này không thể đánh bại Diệp Lam!!!”
Nói xong, anh ta chạy đi, có vẻ như đang tìm góc nào đó để buồn.
Diệp Lam bình luận một cách “đanh thép”: “Hát dở quá, dáng người thì như cây gậy khẳng khiu.”
Diệp Tầm Tri: “Nhún nhảy cũng khá đó, nhưng mà lố quá, có chút khó coi, không biết ai là đối tượng nhận cái màn này, nhưng tôi là một nạn nhân đấy.”
Bài đăng của Nhiếp Xứ vừa lên, lần đầu tiên trong đời anh ta được trải nghiệm cảm giác leo lên hot search chỉ trong vòng chưa đầy mười phút.
Fan của anh ta không thể ngờ rằng một ngày nào đó, thần tượng của mình lại được fan của Diệp Lam đồng lòng đưa lên hot search.
[Không cần cảm ơn, đây là điều anh xứng đáng, nếu nhất thiết phải cảm ơn thì gọi bọn tôi là Lôi Phong cũng được.]
[Này, đây không phải Nhiếp Xứ sao, sau bao năm cuối cùng cũng sáng mắt ra rồi, cuối cùng cũng phải chịu khuất phục trước sức hút của anh nhà chúng tôi.]
[Fan của Diệp Lam đừng kiêu ngạo quá, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, hiểu không!]
[Hiểu, ba mươi năm Hà Đông, đừng khinh người trẻ. Ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh kẻ trung niên nghèo khó. Ba mươi năm nữa, đừng khinh kẻ cao tuổi, chết là to nhất. Yên tâm, đến ngày thần tượng của anh xuống mồ, chúng tôi chắc chắn sẽ đến viếng.]
Fan của Nhiếp Xứ đồng loạt suy sụp, bị “đánh” cho đến mức không còn sức chống đỡ.
Hai anh em nhà Diệp cầm 1000 đồng vừa kiếm được, tiếp tục hành trình tìm kho báu của mình.
Trạm thứ hai, họ tìm được một gian hàng bóng bay. Với tài bắn súng của mình, Diệp Lam dễ dàng kiếm thêm 100 đồng.
Trạm thứ ba là một trạm giao hàng, cần phải giao 20 kiện hàng. Diệp Tầm Tri được giữ lại để phụ trách ở trạm, còn Diệp Lam đi học cách giao hàng từ một anh shipper.
Khi Diệp Lam khổ sở mãi mới giao xong kiện hàng thứ bảy, anh shipper nhận được điện thoại từ đồng nghiệp báo nhiệm vụ đã hoàn thành. Một cô gái trẻ lái chiếc xe máy nhỏ phóng vù đi, giao hết kiện hàng rồi quay lại nhận tiền công 500 đồng.
Điểm dừng thứ tư là một quán ăn…
Khi trời bắt đầu tối, lượng người xem trong phòng livestream không những không giảm mà còn tăng lên nhanh chóng, nhất là sau khi Nhiếp Xứ đăng xong bài trên Weibo, lượng người xem lại càng tăng vọt. Đạo diễn Mễ vui đến mức cười híp cả mắt.
Sau một ngày vất vả, thái độ của fan Diệp Lam đối với Diệp Tầm Tri đã có sự thay đổi 180 độ.
[Tưởng rằng là show “Anh tôi ở đâu”, hóa ra lại là show “Em gái ở đâu”]
[Đây không phải show của ảnh đế Diệp sao, chẳng lẽ không phải là “Bùng cháy tình thân!” à?]
[Không phải, bạn nhớ nhầm rồi, show này tên là “Em gái đưa anh đi khắp nơi” cơ (ôm tim)]
[…]
Một ngày bận rộn trôi qua, các nhiệm vụ về sau chủ yếu là những điểm thưởng nhỏ 100 tệ, nhưng hôm nay họ cũng đã thu hoạch khá. Nhóm Diệp Lam và Diệp Tầm Tri kiếm được tổng cộng 2500 tệ. Thời Triết và Thời Dao tuy không gặp được điểm nhiệm vụ 1000 tệ nhưng gặp nhiều nhiệm vụ 500 tệ, có thể gọi là vận may hoàng gia, tổng cộng kiếm được 3000 tệ. Giang Minh Chi mang theo hai đứa nhỏ, cũng kiếm được không dưới 2300 tệ.
Nhiếp Xứ và An Viễn bên này thì thảm nhất, do bị đả kích tinh thần từ đầu, Nhiếp Xứ phải chịu tổn thương sâu sắc, mãi gần cuối mới vực lại được tinh thần, kiếm được 200 tệ.
Nghĩ rằng dù sao kỳ sau cũng không đến nữa, Nhiếp Xứ quyết định chuyển 200 tệ này cho Giang Minh Chi, khiến đối phương cảm động muốn khóc.
Chương trình “Bùng cháy tình thân!” kỳ một dần đi đến hồi kết, đạo diễn tập hợp tất cả các khách mời trong ngôi nhà chính. Mọi người ngồi thành vòng tròn, đạo diễn Mễ cười tít mắt ngồi đối diện, tay cầm loa:
“Sau tối nay, kỳ một chính thức kết thúc. Tin rằng qua hai ngày bên nhau, mọi người đã có chút hiểu biết về nhau cũng như về chương trình. Vậy, tiếp theo chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ sau bữa tối.”
“Chơi trò Thật hay Thách nhé, người bị chỉ định sẽ bị người ngồi đối diện đặt câu hỏi hoặc chỉ định nhiệm vụ.”
Tổ chương trình mang ra một chiếc vòng quay, đối diện với Diệp Lam là Nhiếp Xứ. Không thể không nói đây đúng là duyên nợ, đối phương dường như đang nóng lòng muốn trả thù chuyện hôm nay.
Tuy nhiên, ngoài cậu ta ra, Diệp Lam với khả năng quan sát nhạy bén còn phát hiện Giang Minh Chi cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Diệp Lam khẽ nhíu mày, không nhớ mình từng có liên hệ gì với ca sĩ này. Một người trong giới âm nhạc, một người trong làng diễn xuất, cũng không thể là vì xung đột nghề nghiệp.
Diệp Lam giơ tay, chân thành nói: “Cậu nghĩ sao nếu bắt anh ấy cởi trần, đứng dưới mưa hát Chinh Phục, rồi thề rằng, ‘Tôi, Nhiếp Xứ, cả đời này không thể đánh bại Diệp Lam’?”
Đầu dây bên kia, người quản lý đã chuẩn bị sẵn kế hoạch xử lý khủng hoảng, sẵn sàng chiến đấu suốt ba ngày ba đêm, lại bất ngờ bị ý tưởng này làm cho bối rối, hào hứng phát biểu: “Tôi nghĩ kiểu video đó có khi sẽ bị cấm. Chúng ta là người văn minh, hay là để anh ấy trả lời câu hỏi trong Luận Ngữ, xem có bao nhiêu câu ‘Tử viết’, nếu trả lời không đúng, thì cúi đầu lạy ba cái.”
Diệp Tầm Tri, vốn là một người tốt bụng, không khỏi choáng váng trước hai ý kiến này.
[Đây chính là người lớn làm việc trong giới giải trí đây sao? Thật đê tiện, thật vô liêm sỉ, tôi thật sự rất thích.]
Nhìn nhóm người này ngang nhiên bàn bạc trước mặt mình, mắt của Nhiếp Xứ gần như trợn tròn.
[Haha, các bạn có phải là ác quỷ không? Haha ai để ý thấy biểu cảm của bé Tri chưa? Nhìn trông hiểu biết ghê ấy haha...]
[Nhiếp Xứ: Cảm ơn cả nhà các người, rõ ràng có thể kết liễu tôi ngay, nhưng lại còn cho tôi thêm tội danh.]
Là người chiến thắng cuối cùng, Diệp Tầm Tri có quyền quyết định sẽ áp dụng ý tưởng của ai.
[Làm sao đây, ý của anh hai tàn nhẫn quá, muốn xem quá, nhưng ý của quản lý lại thiếu đạo đức một cách đáng xem không kém.]
Diệp Lam thở dài bất lực, anh cũng muốn xem, tiếc là chỉ có thể chọn một trong hai...
[Không thể kết hợp lại sao? Ví dụ như bắt anh ấy cởi trần, đứng dưới mưa, quỳ xuống cúi ba cái rồi hát Chinh Phục, kết thúc bằng câu ‘Tôi, Nhiếp Xứ, cả đời này không thể đánh bại Diệp Lam.’]
Diệp Lam dừng suy nghĩ lại, nhìn em gái mình. Không ngờ kẻ hiểm độc nhất lại là...
[Thôi bỏ đi, như thế đối phương chắc sẽ nhảy dựng lên đánh nhau mất, mà nói ra như thế có khi sẽ phá hỏng hình ảnh hiền lành, dễ thương của tôi trong mắt anh hai.]
Diệp Tầm Tri cân nhắc điểm này, ân cần tiến tới, vỗ vai Nhiếp Xứ, ánh mắt đầy cảm thông: “Vậy thế này, dù gì anh cũng là người trong cuộc, phải có chút quyền quyết định chứ. Hãy chọn một trong hai phương án đi.”
Nhiếp Xứ: “...”
Nghe thử mà xem, đây đúng là “giết người mà không đổ máu”, lời này mà có thể phát ra từ miệng con người sao?!
Chuyện này có khác gì hỏi anh ta muốn chém đầu hay bị xé thành năm mảnh!
Cuối cùng, Nhiếp Xứ chọn phương án hát Chinh Phục, thà thề thốt cũng không cúi đầu trước kẻ đối đầu, đó là sự kiên cường cuối cùng của anh ta.
Tiền thì lúc nào cũng kiếm được, nhưng màn kịch vui không phải lúc nào cũng có để xem. Vì thế, hai anh em nhà Diệp bỏ qua việc kiếm tiền để thưởng thức cảnh tượng này trước đã.
Nhiếp Xứ quỳ bên một đài phun nước, hát Chinh Phục.
Fan của Nhiếp Xứ vừa khóc thút thít trước màn hình, vừa cắt từng khung hình, vừa đau lòng vì anh phải chịu quá nhiều cực khổ.
Bài hát kết thúc, Nhiếp Xứ hét lên: “Tôi, Nhiếp Xứ, cả đời này không thể đánh bại Diệp Lam!!!”
Nói xong, anh ta chạy đi, có vẻ như đang tìm góc nào đó để buồn.
Diệp Lam bình luận một cách “đanh thép”: “Hát dở quá, dáng người thì như cây gậy khẳng khiu.”
Diệp Tầm Tri: “Nhún nhảy cũng khá đó, nhưng mà lố quá, có chút khó coi, không biết ai là đối tượng nhận cái màn này, nhưng tôi là một nạn nhân đấy.”
Bài đăng của Nhiếp Xứ vừa lên, lần đầu tiên trong đời anh ta được trải nghiệm cảm giác leo lên hot search chỉ trong vòng chưa đầy mười phút.
Fan của anh ta không thể ngờ rằng một ngày nào đó, thần tượng của mình lại được fan của Diệp Lam đồng lòng đưa lên hot search.
[Không cần cảm ơn, đây là điều anh xứng đáng, nếu nhất thiết phải cảm ơn thì gọi bọn tôi là Lôi Phong cũng được.]
[Này, đây không phải Nhiếp Xứ sao, sau bao năm cuối cùng cũng sáng mắt ra rồi, cuối cùng cũng phải chịu khuất phục trước sức hút của anh nhà chúng tôi.]
[Fan của Diệp Lam đừng kiêu ngạo quá, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, hiểu không!]
[Hiểu, ba mươi năm Hà Đông, đừng khinh người trẻ. Ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh kẻ trung niên nghèo khó. Ba mươi năm nữa, đừng khinh kẻ cao tuổi, chết là to nhất. Yên tâm, đến ngày thần tượng của anh xuống mồ, chúng tôi chắc chắn sẽ đến viếng.]
Fan của Nhiếp Xứ đồng loạt suy sụp, bị “đánh” cho đến mức không còn sức chống đỡ.
Hai anh em nhà Diệp cầm 1000 đồng vừa kiếm được, tiếp tục hành trình tìm kho báu của mình.
Trạm thứ hai, họ tìm được một gian hàng bóng bay. Với tài bắn súng của mình, Diệp Lam dễ dàng kiếm thêm 100 đồng.
Trạm thứ ba là một trạm giao hàng, cần phải giao 20 kiện hàng. Diệp Tầm Tri được giữ lại để phụ trách ở trạm, còn Diệp Lam đi học cách giao hàng từ một anh shipper.
Khi Diệp Lam khổ sở mãi mới giao xong kiện hàng thứ bảy, anh shipper nhận được điện thoại từ đồng nghiệp báo nhiệm vụ đã hoàn thành. Một cô gái trẻ lái chiếc xe máy nhỏ phóng vù đi, giao hết kiện hàng rồi quay lại nhận tiền công 500 đồng.
Điểm dừng thứ tư là một quán ăn…
Khi trời bắt đầu tối, lượng người xem trong phòng livestream không những không giảm mà còn tăng lên nhanh chóng, nhất là sau khi Nhiếp Xứ đăng xong bài trên Weibo, lượng người xem lại càng tăng vọt. Đạo diễn Mễ vui đến mức cười híp cả mắt.
Sau một ngày vất vả, thái độ của fan Diệp Lam đối với Diệp Tầm Tri đã có sự thay đổi 180 độ.
[Tưởng rằng là show “Anh tôi ở đâu”, hóa ra lại là show “Em gái ở đâu”]
[Đây không phải show của ảnh đế Diệp sao, chẳng lẽ không phải là “Bùng cháy tình thân!” à?]
[Không phải, bạn nhớ nhầm rồi, show này tên là “Em gái đưa anh đi khắp nơi” cơ (ôm tim)]
[…]
Một ngày bận rộn trôi qua, các nhiệm vụ về sau chủ yếu là những điểm thưởng nhỏ 100 tệ, nhưng hôm nay họ cũng đã thu hoạch khá. Nhóm Diệp Lam và Diệp Tầm Tri kiếm được tổng cộng 2500 tệ. Thời Triết và Thời Dao tuy không gặp được điểm nhiệm vụ 1000 tệ nhưng gặp nhiều nhiệm vụ 500 tệ, có thể gọi là vận may hoàng gia, tổng cộng kiếm được 3000 tệ. Giang Minh Chi mang theo hai đứa nhỏ, cũng kiếm được không dưới 2300 tệ.
Nhiếp Xứ và An Viễn bên này thì thảm nhất, do bị đả kích tinh thần từ đầu, Nhiếp Xứ phải chịu tổn thương sâu sắc, mãi gần cuối mới vực lại được tinh thần, kiếm được 200 tệ.
Nghĩ rằng dù sao kỳ sau cũng không đến nữa, Nhiếp Xứ quyết định chuyển 200 tệ này cho Giang Minh Chi, khiến đối phương cảm động muốn khóc.
Chương trình “Bùng cháy tình thân!” kỳ một dần đi đến hồi kết, đạo diễn tập hợp tất cả các khách mời trong ngôi nhà chính. Mọi người ngồi thành vòng tròn, đạo diễn Mễ cười tít mắt ngồi đối diện, tay cầm loa:
“Sau tối nay, kỳ một chính thức kết thúc. Tin rằng qua hai ngày bên nhau, mọi người đã có chút hiểu biết về nhau cũng như về chương trình. Vậy, tiếp theo chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ sau bữa tối.”
“Chơi trò Thật hay Thách nhé, người bị chỉ định sẽ bị người ngồi đối diện đặt câu hỏi hoặc chỉ định nhiệm vụ.”
Tổ chương trình mang ra một chiếc vòng quay, đối diện với Diệp Lam là Nhiếp Xứ. Không thể không nói đây đúng là duyên nợ, đối phương dường như đang nóng lòng muốn trả thù chuyện hôm nay.
Tuy nhiên, ngoài cậu ta ra, Diệp Lam với khả năng quan sát nhạy bén còn phát hiện Giang Minh Chi cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Diệp Lam khẽ nhíu mày, không nhớ mình từng có liên hệ gì với ca sĩ này. Một người trong giới âm nhạc, một người trong làng diễn xuất, cũng không thể là vì xung đột nghề nghiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.