Sau Khi Đọc Được Tiếng Lòng Của Tôi, Anh Trai Yêu Quý Lập Tức Tỉnh Ngộ!

Chương 51: Tóc Của Tôi, Thật Là Oan Uổng!

Túng Lý

11/11/2024

“Thi cuối kỳ?!”

Trời còn chưa sáng, Diệp Tầm Tri nắm chặt tóc, muốn trốn tránh thực tại. Thế giới này sao lại có thể tàn nhẫn đến mức tạo ra bốn chữ độc ác như vậy.

Diệp Khải An cúi xuống xem điện thoại rồi đưa tin nhắn của ông nội cho Diệp Tầm Tri xem:

“Đúng rồi, thấy chưa, còn đúng một ngày nữa là thi cuối kỳ. Trước kỳ thi, các lớp sẽ có buổi ôn tập gấp. Ông bảo anh đưa em về trường, tranh thủ ôn lại một chút.”

Nghĩ đến những gì đã nghe từ anh cả về những tổn thương tâm lý mà cô em có thể đã trải qua, Diệp Khải An hạ giọng dịu dàng hơn:

“Vấn đề của mấy thầy cô và bạn học cũ, em không cần lo lắng nữa. Gia đình đã giải quyết xong hết rồi. Em sẽ đổi lớp, từ bạn học đến giáo viên, không ai dám ức hiếp em đâu.”

[Mấy lời đơn giản này sao mà nghe như báo hiệu một trận mưa gió nhỉ?]

Diệp Khải An lạnh lùng nghĩ, đúng là vậy, anh cả đã dùng quan hệ để đưa chuyện này lên sở giáo dục. Vì trường Ninh Đức thường ngày nhận không ít lợi ích từ phụ huynh, thậm chí còn bao che cho một số việc xấu của học sinh, nên gần như kiểm tra là phát hiện ra.

Toàn bộ ban lãnh đạo của trường đều trải qua một đợt thay đổi lớn.

Diệp Tầm Tri ôm lấy cặp sách vừa được Diệp Khải An nhét vào tay, ỉu xìu nói:

“Anh à, cái… việc học này có nhất thiết phải đi không? Thực ra ôn thi cũng chẳng có ích gì cả.”

“Mọi người còn ôm gấp lấy sách vở trước khi thi, em cũng thử xem, biết đâu thêm được một điểm thì sao.” Diệp Khải An nâng cao gọng kính vàng, vẻ mặt lạnh lùng không lay chuyển.

[Anh ba đúng là một người đàn ông vô cùng lạnh lùng.]

Nghe thấy tiếng than thở của cô, Diệp Khải An hạ cốc cà phê xuống, đưa điện thoại cho cô, mở trang tin nhắn của anh hai.

“Nếu em có thể thuyết phục anh hai, thì em không cần đến trường nữa.”

“Thật á!” Diệp Tầm Tri hồ hởi cầm điện thoại, vội nhắn tin:

[Khoa học chính là sức mạnh: Anh hai anh hai, em không muốn cố gắng nữa, hay là em theo anh ra phim trường chơi, anh nuôi em ăn là được.]

Diệp Lam, đang học thuộc kịch bản trên phim trường, nhìn thấy tin nhắn, liền nhướng mày.

[Lam: Em gái? Nhưng dạo này không phải em sắp thi cuối kỳ sao? Ông nội chắc đã bảo em về trường ôn tập rồi.]

[Khoa học chính là sức mạnh: Anh hai, em nói anh nghe, thật ra ôn gấp cũng chẳng có ích gì, vì kiến thức là thứ vừa học xong là lại quên mất.]

[Lam: Người dũng cảm thật sự dám đối mặt với sách mới, một cốc trà, một bộ đề, học từ sáng đến tối.]

[Khoa học chính là sức mạnh: …]



Diệp Tầm Tri lặng lẽ nhìn vào cuộc trò chuyện.

[Thật sự yêu kỳ thi cuối kỳ, cảm giác như bị ép uống nước rửa chân vậy.]

[Anh hai đúng là một người đàn ông lạnh lùng, so ra anh ba còn tốt chán, ít ra cũng không dội gáo nước lạnh vào mình.]

Diệp Khải An khẽ mỉm cười, giấu nụ cười sau tách cà phê. Đúng là có so sánh mới thấy tốt hơn.

“Lại đây anh buộc tóc cho, chuẩn bị đi học thôi.” Diệp Khải An bỏ điện thoại xuống, vỗ lên ghế trước mặt.

Diệp Tầm Tri có mái tóc dài ngang lưng, nhưng vì lười biếng, ở nhà thậm chí còn chẳng buộc tóc, bảo là như vậy dễ dàng nằm nghỉ hơn.

Có một tiền bối ở viện nghiên cứu của Diệp Khải An có cô con gái nhỏ, ngày nào cũng không ngừng khoe về việc buộc tóc cho con, nghe đến nỗi Diệp Khải An muốn thử cảm giác ấy trên tóc của em gái. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.

“Xem thử thích không, kiểu tóc công chúa Pháp nhé.”

Diệp Tầm Tri nhìn vào kiểu tóc phức tạp trong hướng dẫn, thương anh ba quá nên cũng chẳng nỡ từ chối.

[Vũ khí cỡ nhỏ còn chưa học đã muốn chơi đại bác? Anh ba lúc nào tự tin quá mức thế này.]

Diệp Khải An: Anh đây không chơi trận nhỏ! Xem anh chứng minh bản thân!

Nửa tiếng sau, Diệp Khải An hí hửng chụp một tấm ảnh kiểu tóc vừa làm cho Diệp Tầm Tri, gửi vào nhóm gia đình.

Diệp Khải An: “Bởi vậy nên hãy tin tưởng anh ba.”

Diệp Tầm Tri lặng lẽ nhìn vào lọn tóc rụng dưới đất, nở một nụ cười kiên cường.

[Kiểu tóc của anh thành công rồi, nhưng đầu của em đã hói mất rồi.]

[Tóc của tôi! Các bạn chết thật là oan uổng!]

Diệp Khải An khẽ quay đi để che giấu vẻ ngượng ngùng, rút từ túi ra một chiếc kẹp tóc hồng phấn rất “chuẩn gu đàn ông thẳng”, cài lên tóc cô.

Vỗ đầu Diệp Tầm Tri: “Xuất phát nào.”

Trước khi ra khỏi cửa, Diệp Tầm Tri nhận được tin nhắn của anh hai châm chọc, không chịu thua mà bảo rằng lần sau khi lên chương trình anh ấy cũng có thể giúp cài tóc cho mọi người.

Diệp Tầm Tri đáp lại bằng cách chụp ảnh những lọn tóc xõa dưới sàn gửi qua.

Diệp Lam: “…” “Vất vả rồi, lần sau anh sẽ luyện tay thật kỹ.”





Diệp Khải An đưa Diệp Tầm Tri đến cổng trường, ban đầu còn định giúp cô mang cặp lên lớp, nhưng thấy anh ba lúc nào cũng bận rộn, Diệp Tầm Tri quyết định tự mình đeo cặp. Cô ôm bụng, người khom xuống như đang bị cuộc sống đè nặng:

“Chỉ cần nghĩ đến việc phải đi học là em đã buồn đến muốn nôn rồi.”

“Đi nhanh lên.” Diệp Khải An giơ tay đẩy nhẹ cô và chỉ dẫn vị trí lớp mới.

Diệp Tầm Tri đeo cặp, đi vào trường, trước tiên đến văn phòng thầy cô để báo danh. Cô hỏi một thầy giáo đang đứng gần cửa:

“Thầy ơi, cho em hỏi thầy chủ nhiệm lớp Hai Sáu có ở đây không ạ?”

“Thầy đây, thầy là chủ nhiệm lớp Hai Sáu.” Một người đàn ông trung niên với nụ cười rạng rỡ, thái độ thân thiện bước đến, cười bảo:

“Em là Diệp Tầm Tri phải không?”

Diệp Tầm Tri: “Dạ là em ạ.”

“Được rồi.” Người đàn ông vẫn giữ nụ cười ấm áp trên khuôn mặt, dẫn cô đến lớp mới: “Thầy họ Thạch, em cứ gọi là thầy Thạch, thầy là chủ nhiệm lớp chọn. Nếu có việc gì, em cứ đến tìm thầy.”

Diệp Tầm Tri gật đầu kiểu như gà mổ thóc.

Thầy Thạch liếc nhìn cô một cái, trong lòng dán ngay nhãn: đây chắc là một cô bé ít nói, không giỏi giao tiếp.

Giờ đọc bài sáng, thấy hai người bước vào, ánh mắt cả lớp đều đổ dồn về phía Diệp Tầm Tri – gương mặt mới.

Thầy Thạch đưa cô ra giữa bục giảng, cười nói: “Đây là bạn học mới của lớp chúng ta, em tự giới thiệu một chút nhé.”

Dưới ánh mắt khích lệ của thầy, Diệp Tầm Tri đáp đơn giản, đúng mực: “Chào mọi người, mình là Diệp Tầm Tri.”

[Khai màn nhân vật mới: đẹp, ít nói, cao ngạo, lạnh lùng, người luôn giữ vẻ không quan tâm.]

Hết.

Thầy Thạch càng thêm chắc chắn đây là một cô bé rụt rè, nhút nhát, nhìn dáng vẻ này là biết ngay rồi.

Thầy lại nói thêm vài lời, đại loại là mong các bạn sau này hòa thuận với nhau.

Trước đó, anh cả đã hỏi Diệp Tầm Tri muốn ngồi đâu trong lớp mới. Cô đã nói là muốn một vị trí không gây chú ý, rõ ràng anh cả đã truyền đạt lại với thầy Thạch.

Thầy xếp cô vào một chỗ ngồi gần cửa sổ, ánh sáng đầy đủ. Chỉ cần quay đầu là có thể thấy sân trường với hàng cây xanh mát, góc nhìn đẹp, lại ít bị thầy cô chú ý – đúng là thiên đường cho việc trốn tiết!

Diệp Tầm Tri quyết định sẽ thích thầy chủ nhiệm này, sắp xếp thế này đúng là hợp ý quá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Đọc Được Tiếng Lòng Của Tôi, Anh Trai Yêu Quý Lập Tức Tỉnh Ngộ!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook