Sau Khi Đòi Chia Tay, Nữ Phụ Mỹ Nhân Không Muốn Làm Cực Phẩm
Chương 8: Hết Giận (3)
Đào Tử Vị Đích Miên Hoa Đường
04/05/2024
Trở lại phòng bệnh, Khương Minh Nguyệt hỏi anh: "Anh đến đây có mang tiền không?"
Cô vẫn còn nhớ phải trả tiền cho Điền Tiểu Quyên.
"Mang rồi."
Diệp Xuyên lấy ra từ trong túi một xấp tiền, tiền lẻ cộng lại có khoảng một hai trăm tệ.
Cô lấy ra tám tệ trả cho Điền Tiểu Quyên, thấy cô chuẩn bị về trường, lại kéo cô lại: "Đừng vội, bệnh viện gần trường chúng ta, cậu ăn sáng xong rồi về cũng được."
Điền Tiểu Quyên cảm thấy mình chỉ làm một việc thuận tay, sao có thể để người ta mời ăn sáng, đang định từ chối thì Diệp Xuyên nhận được tín hiệu của Khương Minh Nguyệt đã quay người ra ngoài mua đồ ăn.
"Dưới lầu có bán đồ ăn sáng, cậu ăn xong vừa kịp về học."
Khương Minh Nguyệt nhìn ra sự lo lắng của cô ấy, lại nói:
"Vừa hay tôi còn muốn nhờ cậu về trường giúp tôi xin phép thầy, nếu cứ để cậu đi như vậy tôi ngại mở lời lắm."
Hai người cùng chuyên ngành, lại là bạn cùng lớp, lý do này của cô khá hợp lý.
Nhưng Điền Tiểu Quyên ấp úng, thực ra vừa nãy cô ấy đã định hỏi có cần xin phép giúp không.
Diệp Xuyên hành động nhanh, chỉ ba năm phút đã xách đậu nành, quẩy và một túi bánh bao lên.
Đồ đã mua về rồi, nếu từ chối nữa thì không hay.
Điền Tiểu Quyên nói lời cảm ơn, nhận đồ rồi cùng Khương Minh Nguyệt ngồi xuống ăn sáng.
Cô ngồi ở cuối giường, Khương Minh Nguyệt ngồi ở đầu giường, Diệp Xuyên kéo chiếc ghế dựa tường lại ngồi đối diện Khương Minh Nguyệt, nhìn cô ăn sáng ngon miệng, chút lo lắng cuối cùng trong lòng anh mới hoàn toàn buông xuống.
Trong phòng bệnh đông người, Khương Minh Nguyệt không định ở đây cãi nhau với anh, đợi ăn sáng xong Điền Tiểu Quyên về trường trước, y tá lại đến kiểm tra phòng bệnh, đo nhiệt độ cho cô, lại hỏi thăm vài câu, xác định tình trạng bệnh của cô sẽ không tái phát mới nói có thể xuất viện.
Ra khỏi bệnh viện, Diệp Xuyên đạp xe chở Khương Minh Nguyệt về trường, cô chỉ nhờ Điền Tiểu Quyên xin giúp cô nghỉ nửa ngày, chiều còn phải về lớp học.
"Dừng ở đây." Khi đi ngang qua một công viên nhỏ, Khương Minh Nguyệt kéo Diệp Xuyên lại, hai người cùng dắt xe đi vào.
Nói ra thì từ khi Khương Minh Nguyệt tốt nghiệp cấp ba đến nay cũng đã hơn hai năm, trước đây chưa từng cãi nhau, thỉnh thoảng giận dỗi cũng chỉ là cô đơn phương gây sự, Diệp Xuyên tuy nhìn có vẻ lạnh lùng, ít nói nhưng đối xử với cô rất tốt, nhiều chuyện đều sẵn sàng nhường nhịn cô.
Cô vẫn còn nhớ phải trả tiền cho Điền Tiểu Quyên.
"Mang rồi."
Diệp Xuyên lấy ra từ trong túi một xấp tiền, tiền lẻ cộng lại có khoảng một hai trăm tệ.
Cô lấy ra tám tệ trả cho Điền Tiểu Quyên, thấy cô chuẩn bị về trường, lại kéo cô lại: "Đừng vội, bệnh viện gần trường chúng ta, cậu ăn sáng xong rồi về cũng được."
Điền Tiểu Quyên cảm thấy mình chỉ làm một việc thuận tay, sao có thể để người ta mời ăn sáng, đang định từ chối thì Diệp Xuyên nhận được tín hiệu của Khương Minh Nguyệt đã quay người ra ngoài mua đồ ăn.
"Dưới lầu có bán đồ ăn sáng, cậu ăn xong vừa kịp về học."
Khương Minh Nguyệt nhìn ra sự lo lắng của cô ấy, lại nói:
"Vừa hay tôi còn muốn nhờ cậu về trường giúp tôi xin phép thầy, nếu cứ để cậu đi như vậy tôi ngại mở lời lắm."
Hai người cùng chuyên ngành, lại là bạn cùng lớp, lý do này của cô khá hợp lý.
Nhưng Điền Tiểu Quyên ấp úng, thực ra vừa nãy cô ấy đã định hỏi có cần xin phép giúp không.
Diệp Xuyên hành động nhanh, chỉ ba năm phút đã xách đậu nành, quẩy và một túi bánh bao lên.
Đồ đã mua về rồi, nếu từ chối nữa thì không hay.
Điền Tiểu Quyên nói lời cảm ơn, nhận đồ rồi cùng Khương Minh Nguyệt ngồi xuống ăn sáng.
Cô ngồi ở cuối giường, Khương Minh Nguyệt ngồi ở đầu giường, Diệp Xuyên kéo chiếc ghế dựa tường lại ngồi đối diện Khương Minh Nguyệt, nhìn cô ăn sáng ngon miệng, chút lo lắng cuối cùng trong lòng anh mới hoàn toàn buông xuống.
Trong phòng bệnh đông người, Khương Minh Nguyệt không định ở đây cãi nhau với anh, đợi ăn sáng xong Điền Tiểu Quyên về trường trước, y tá lại đến kiểm tra phòng bệnh, đo nhiệt độ cho cô, lại hỏi thăm vài câu, xác định tình trạng bệnh của cô sẽ không tái phát mới nói có thể xuất viện.
Ra khỏi bệnh viện, Diệp Xuyên đạp xe chở Khương Minh Nguyệt về trường, cô chỉ nhờ Điền Tiểu Quyên xin giúp cô nghỉ nửa ngày, chiều còn phải về lớp học.
"Dừng ở đây." Khi đi ngang qua một công viên nhỏ, Khương Minh Nguyệt kéo Diệp Xuyên lại, hai người cùng dắt xe đi vào.
Nói ra thì từ khi Khương Minh Nguyệt tốt nghiệp cấp ba đến nay cũng đã hơn hai năm, trước đây chưa từng cãi nhau, thỉnh thoảng giận dỗi cũng chỉ là cô đơn phương gây sự, Diệp Xuyên tuy nhìn có vẻ lạnh lùng, ít nói nhưng đối xử với cô rất tốt, nhiều chuyện đều sẵn sàng nhường nhịn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.