Sau Khi Đòi Chia Tay, Nữ Phụ Mỹ Nhân Không Muốn Làm Cực Phẩm
Chương 2: Tỉnh Mộng (2)
Đào Tử Vị Đích Miên Hoa Đường
02/05/2024
Ánh mắt Khương Minh Nguyệt chuyển từ người cô sang tay mình, thấy y tá đang chuẩn bị rút kim, vô thức dời mắt nhìn Điền Tiểu Quyên.
"Tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu, Tiểu Quyên."
Khương Minh Nguyệt cong môi nhẹ nhàng cười với cô.
Cô có một khuôn mặt xinh đẹp ngoan ngoãn, khóe mắt còn vương chút ửng hồng do sốt cao, nhìn vào khiến người ta mềm lòng.
Y tá rút xong kim đang dọn dẹp dụng cụ ở bên cạnh, nhìn cô cũng không nhịn được dặn dò thêm một câu: "Em gái nhỏ sau này phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều hơn."
Khương Minh Nguyệt cảm nhận được sự quan tâm của cô, cong cong mắt cười, nhỏ giọng đáp lại: "Em sẽ chú ý, làm phiền chị rồi."
"Em nằm nghỉ một lúc, sáng mai chị lại qua xem, nếu bệnh không tái phát thì có thể xuất viện rồi."
Dặn dò xong, y tá cất lọ thuốc rỗng rồi đi.
Trong phòng bệnh còn có bệnh nhân khác đang nghỉ ngơi, Điền Tiểu Quyên và Khương Minh Nguyệt nói chuyện đều hạ giọng.
Hai người tuy học cùng trường lại ở cùng một ký túc xá nhưng hơn hai năm qua Điền Tiểu Quyên ngày nào cũng bận học, ngoài ngủ ra cơ bản không ở ký túc xá, còn Khương Minh Nguyệt tuy cũng thích học nhưng cô cũng thích tiếp xúc với những thứ mới mẻ trong thành phố, ngoài giờ học còn tham gia mấy câu lạc bộ, thỉnh thoảng còn đi chơi với bạn học, cho nên trước đây hai người không tiếp xúc nhiều.
Lần này đưa Khương Minh Nguyệt đến bệnh viện, Điền Tiểu Quyên không chỉ cõng người từ ký túc xá tầng ba xuống mà còn giúp cô trả tiền thuốc men.
Tình lý mà nói, Khương Minh Nguyệt rất biết ơn cô bạn này, cũng là lần đầu tiên phát hiện Điền Tiểu Quyên thực sự là người rất tốt.
Điền Tiểu Quyên đối mặt với lời cảm ơn của cô mà có chút mất tự nhiên, mỉm cười ngại ngùng rồi lắc đầu nói: "Chúng ta đều là bạn học ở cùng một ký túc xá, đây là việc tôi nên làm."
Nói thì nói vậy nhưng Khương Minh Nguyệt tự hiểu, Điền Tiểu Quyên bình thường học hành chăm chỉ, cuộc sống cũng rất tiết kiệm, lần này giúp cô trả tiền thuốc men ước chừng có thể bằng nửa tháng tiền sinh hoạt của cô ấy, cô ấy có thể dứt khoát lấy ra như vậy, ân tình này phải nhớ kỹ.
Hai người nói chuyện không được mấy câu, Điền Tiểu Quyên thấy cô không còn tỉnh táo liền tìm cớ nói đi vệ sinh, để cô nghỉ ngơi cho khỏe, tự mình đóng cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài trời vẫn còn tối, Khương Minh Nguyệt nhắm mắt cũng không ngủ được, trong đầu toàn là cảnh tượng vửa mơ.
"Tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu, Tiểu Quyên."
Khương Minh Nguyệt cong môi nhẹ nhàng cười với cô.
Cô có một khuôn mặt xinh đẹp ngoan ngoãn, khóe mắt còn vương chút ửng hồng do sốt cao, nhìn vào khiến người ta mềm lòng.
Y tá rút xong kim đang dọn dẹp dụng cụ ở bên cạnh, nhìn cô cũng không nhịn được dặn dò thêm một câu: "Em gái nhỏ sau này phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều hơn."
Khương Minh Nguyệt cảm nhận được sự quan tâm của cô, cong cong mắt cười, nhỏ giọng đáp lại: "Em sẽ chú ý, làm phiền chị rồi."
"Em nằm nghỉ một lúc, sáng mai chị lại qua xem, nếu bệnh không tái phát thì có thể xuất viện rồi."
Dặn dò xong, y tá cất lọ thuốc rỗng rồi đi.
Trong phòng bệnh còn có bệnh nhân khác đang nghỉ ngơi, Điền Tiểu Quyên và Khương Minh Nguyệt nói chuyện đều hạ giọng.
Hai người tuy học cùng trường lại ở cùng một ký túc xá nhưng hơn hai năm qua Điền Tiểu Quyên ngày nào cũng bận học, ngoài ngủ ra cơ bản không ở ký túc xá, còn Khương Minh Nguyệt tuy cũng thích học nhưng cô cũng thích tiếp xúc với những thứ mới mẻ trong thành phố, ngoài giờ học còn tham gia mấy câu lạc bộ, thỉnh thoảng còn đi chơi với bạn học, cho nên trước đây hai người không tiếp xúc nhiều.
Lần này đưa Khương Minh Nguyệt đến bệnh viện, Điền Tiểu Quyên không chỉ cõng người từ ký túc xá tầng ba xuống mà còn giúp cô trả tiền thuốc men.
Tình lý mà nói, Khương Minh Nguyệt rất biết ơn cô bạn này, cũng là lần đầu tiên phát hiện Điền Tiểu Quyên thực sự là người rất tốt.
Điền Tiểu Quyên đối mặt với lời cảm ơn của cô mà có chút mất tự nhiên, mỉm cười ngại ngùng rồi lắc đầu nói: "Chúng ta đều là bạn học ở cùng một ký túc xá, đây là việc tôi nên làm."
Nói thì nói vậy nhưng Khương Minh Nguyệt tự hiểu, Điền Tiểu Quyên bình thường học hành chăm chỉ, cuộc sống cũng rất tiết kiệm, lần này giúp cô trả tiền thuốc men ước chừng có thể bằng nửa tháng tiền sinh hoạt của cô ấy, cô ấy có thể dứt khoát lấy ra như vậy, ân tình này phải nhớ kỹ.
Hai người nói chuyện không được mấy câu, Điền Tiểu Quyên thấy cô không còn tỉnh táo liền tìm cớ nói đi vệ sinh, để cô nghỉ ngơi cho khỏe, tự mình đóng cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài trời vẫn còn tối, Khương Minh Nguyệt nhắm mắt cũng không ngủ được, trong đầu toàn là cảnh tượng vửa mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.