Sau Khi Đòi Ly Hôn, Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 16:
Đào Tử Vị Đích Miên Hoa Đường
15/03/2024
Bà Lục nấu mì xong gọi vợ con trai cả giúp mang đến, Tô Ngọc Kiều cũng nhanh chân đứng lên đưa Tiểu Bảo đi rửa tay.
“Ngọc Kiều mau tới ăn đi, lúc trưa các con chỉ ăn vài mẩu bánh quy chắc chưa no, mau tới ăn thử mì mẹ nấu được không?”
Bà Lục nói xong, lại đút cho Tiểu Bảo ăn.
Tô Ngọc Kiều không dám từ chối, cô chỉ nói với mẹ chồng không cần đút cho cậu, lấy đôi đũa cho Tiểu Bảo tự ăn.
Bà Lục liền khen Tiểu Bảo giỏi, biết tự mình ăn cơm, bà làm theo lời Tô Ngọc Kiều, lấy một cái chén sạch sẽ cho nửa phần mì nguội vào, sau đó đưa đũa cho cậu tự ăn.
Chén của nhà họ Lục không nhỏ, một chén mì dường như làm cho Tô Ngọc Kiều ăn bằng 2 bữa cơm, nhưng buổi sáng cô cũng ăn ít, giữa trưa lại không ăn cái gì, cố cũng ăn được hết bát mì kia.
Nhưng quả thực món mì này rất ngon, sợi mì dai, nước sốt thanh, Tô Ngọc Kiều cũng thích.
Trong trí nhớ lúc trước mẹ chồng cũng đã làm cho cô nhưng cô không thích món nước nên không ăn.
Tô Ngọc Kiều xấu hổ nở nụ cười, dọn chén của con trai xong định đi xuống bếp rửa thì Trương Tiểu Hồng nhận lấy chén, đẩy cô ngồi xuống rồi nói:
“Để chị, để chị, em cứ ngồi nghỉ ngơi đi.”
Bà Lục khua tay gọi cô lại, Tô Ngọc Kiều hơi do dự nhưng vẫn đi tới trước mặt mẹ chồng.
Tiểu Bảo ăn no căng bụng đang được bà nội ngồi quạt mát cho, cậu thoải mái quá ngáp một cái.
“Ôi, cháu của bà buồn ngủ rồi hả? Bà ôm cháu ngủ nha?”
Tiểu Bảo nắm lấy ngón tay gầy của bà lắc đầu rồi nói với bà nội:
“Tiểu Bảo nặng lắm, bà nội dắt cháu đi.”
“Được rồi, bà nội dắt ha, Tiểu Bảo giỏi quá, bà dắt vào phòng ngủ nha.”
Đi theo bà nội được hai bước, Tiểu Bảo híp mắt quay đầu lại tìm mẹ, nhìn thấy Tô Ngọc Kiều ở phía sau liền đưa tay ra đòi mẹ bế:
“Mẹ, ngủ với con.”
Bà Lục ngừng lại một chút, quay đầu lại cười nói:
“Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo chờ mẹ một chút, mẹ đi dọn dẹp phòng thằng Ba, hai đứa vào trong mà nghỉ.”
“Thôi mẹ, để con làm cho, mẹ trông Tiểu Bảo đi.”
Tô Ngọc Kiều nói.
“Con không biết chăn đệm trong nhà cất chỗ nào, để mẹ làm cho, mẹ thường xuyên quét dọn phòng thằng Ba nên trong phòng sạch sẽ lắm, hai ngày trước mẹ cũng vừa phơi chăn, để mẹ lấy chăn cho.”
Bà Lục nói xong, nhanh nhẹn đi dọn dẹp phòng ở.
Tô Ngọc Kiều nhìn chị dâu trong nhà bếp, lại nhìn mẹ chồng dọn dẹp phòng cho mình, nghĩ thầm cô đến để hối lỗi chuộc tội mà sao ngược hết rồi!!!
Cả hai người đều không cần cô động tay, Tô Ngọc Kiều ôm lấy Tiểu Bảo đang buồn ngủ dụi mắt rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu, dỗ cậu ghé vào vai mình ngủ tạm.
Tiểu Bảo đã dạy ngủ trưa thành thói quen, lúc trưa vẫn còn ở trên xe đi hơi xóc cho nên không ngủ được, bây giờ cơ thể đều mệt mỏi, mới ôm lấy cổ mẹ đã nhắm tịt mắt lại.
Bà Lục dọn phòng rất nhanh, trải hai cái chăn mới lên giường cho Tô Ngọc Kiều, ở nông thôn muỗi nhiều, màn cũng được mắc lên.
Tô Ngọc Kiều hơi ngượng ngùng, nhưng thấy mẹ chồng và chị dâu không để tâm nên cô cũng không nhiều lời liền ôm con trai lên giường ngủ một giấc.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Tô Ngọc Kiều loáng thoáng nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào của trẻ em, không bao lâu sau tiếng ồn nhỏ lại.
Cuối cùng cô dần tỉnh tại, trong đầu nhớ lại mục đích hôm nay cô đến nông thôn là để tạ tội với mẹ chồng và người nhà chồng mới tỉnh mắt.
Qua tấm màn cô thấy được ánh sáng mờ mờ, Tô Ngọc Kiều lấy tay vén màn lên, hiện tại đã là 3 giờ 40 chiều, cô cũng ngủ hơn một tiếng đồng hồ.
Con trai vẫn còn ngủ ngon lành trong lòng cô, Tô Ngọc Kiều lại nằm cùng cậu một lát rồi mới từ từ ngồi dậy.
“Ngọc Kiều mau tới ăn đi, lúc trưa các con chỉ ăn vài mẩu bánh quy chắc chưa no, mau tới ăn thử mì mẹ nấu được không?”
Bà Lục nói xong, lại đút cho Tiểu Bảo ăn.
Tô Ngọc Kiều không dám từ chối, cô chỉ nói với mẹ chồng không cần đút cho cậu, lấy đôi đũa cho Tiểu Bảo tự ăn.
Bà Lục liền khen Tiểu Bảo giỏi, biết tự mình ăn cơm, bà làm theo lời Tô Ngọc Kiều, lấy một cái chén sạch sẽ cho nửa phần mì nguội vào, sau đó đưa đũa cho cậu tự ăn.
Chén của nhà họ Lục không nhỏ, một chén mì dường như làm cho Tô Ngọc Kiều ăn bằng 2 bữa cơm, nhưng buổi sáng cô cũng ăn ít, giữa trưa lại không ăn cái gì, cố cũng ăn được hết bát mì kia.
Nhưng quả thực món mì này rất ngon, sợi mì dai, nước sốt thanh, Tô Ngọc Kiều cũng thích.
Trong trí nhớ lúc trước mẹ chồng cũng đã làm cho cô nhưng cô không thích món nước nên không ăn.
Tô Ngọc Kiều xấu hổ nở nụ cười, dọn chén của con trai xong định đi xuống bếp rửa thì Trương Tiểu Hồng nhận lấy chén, đẩy cô ngồi xuống rồi nói:
“Để chị, để chị, em cứ ngồi nghỉ ngơi đi.”
Bà Lục khua tay gọi cô lại, Tô Ngọc Kiều hơi do dự nhưng vẫn đi tới trước mặt mẹ chồng.
Tiểu Bảo ăn no căng bụng đang được bà nội ngồi quạt mát cho, cậu thoải mái quá ngáp một cái.
“Ôi, cháu của bà buồn ngủ rồi hả? Bà ôm cháu ngủ nha?”
Tiểu Bảo nắm lấy ngón tay gầy của bà lắc đầu rồi nói với bà nội:
“Tiểu Bảo nặng lắm, bà nội dắt cháu đi.”
“Được rồi, bà nội dắt ha, Tiểu Bảo giỏi quá, bà dắt vào phòng ngủ nha.”
Đi theo bà nội được hai bước, Tiểu Bảo híp mắt quay đầu lại tìm mẹ, nhìn thấy Tô Ngọc Kiều ở phía sau liền đưa tay ra đòi mẹ bế:
“Mẹ, ngủ với con.”
Bà Lục ngừng lại một chút, quay đầu lại cười nói:
“Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo chờ mẹ một chút, mẹ đi dọn dẹp phòng thằng Ba, hai đứa vào trong mà nghỉ.”
“Thôi mẹ, để con làm cho, mẹ trông Tiểu Bảo đi.”
Tô Ngọc Kiều nói.
“Con không biết chăn đệm trong nhà cất chỗ nào, để mẹ làm cho, mẹ thường xuyên quét dọn phòng thằng Ba nên trong phòng sạch sẽ lắm, hai ngày trước mẹ cũng vừa phơi chăn, để mẹ lấy chăn cho.”
Bà Lục nói xong, nhanh nhẹn đi dọn dẹp phòng ở.
Tô Ngọc Kiều nhìn chị dâu trong nhà bếp, lại nhìn mẹ chồng dọn dẹp phòng cho mình, nghĩ thầm cô đến để hối lỗi chuộc tội mà sao ngược hết rồi!!!
Cả hai người đều không cần cô động tay, Tô Ngọc Kiều ôm lấy Tiểu Bảo đang buồn ngủ dụi mắt rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu, dỗ cậu ghé vào vai mình ngủ tạm.
Tiểu Bảo đã dạy ngủ trưa thành thói quen, lúc trưa vẫn còn ở trên xe đi hơi xóc cho nên không ngủ được, bây giờ cơ thể đều mệt mỏi, mới ôm lấy cổ mẹ đã nhắm tịt mắt lại.
Bà Lục dọn phòng rất nhanh, trải hai cái chăn mới lên giường cho Tô Ngọc Kiều, ở nông thôn muỗi nhiều, màn cũng được mắc lên.
Tô Ngọc Kiều hơi ngượng ngùng, nhưng thấy mẹ chồng và chị dâu không để tâm nên cô cũng không nhiều lời liền ôm con trai lên giường ngủ một giấc.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Tô Ngọc Kiều loáng thoáng nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào của trẻ em, không bao lâu sau tiếng ồn nhỏ lại.
Cuối cùng cô dần tỉnh tại, trong đầu nhớ lại mục đích hôm nay cô đến nông thôn là để tạ tội với mẹ chồng và người nhà chồng mới tỉnh mắt.
Qua tấm màn cô thấy được ánh sáng mờ mờ, Tô Ngọc Kiều lấy tay vén màn lên, hiện tại đã là 3 giờ 40 chiều, cô cũng ngủ hơn một tiếng đồng hồ.
Con trai vẫn còn ngủ ngon lành trong lòng cô, Tô Ngọc Kiều lại nằm cùng cậu một lát rồi mới từ từ ngồi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.