Sau Khi Đòi Ly Hôn, Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 20:
Đào Tử Vị Đích Miên Hoa Đường
19/03/2024
Lúc mặt trời chiều ngã về tây, Tiểu Bảo ngồi trên cổ chú Lục Quân được cõng về, dọc theo đường đi cười khanh khách không ngừng.
Lục Phong Thu đi phía sau bọn nhỏ, một tay xách một túi cá trích to bằng lòng bàn tay, tay kia có một con cá chép lớn xỏ bằng dây cỏ.
Ngay sau đó Lục Xuyên cũng đã về, trên mặt mang theo nụ cười, vừa vào nhà đã nhanh chóng đưa giỏ cho mẹ xem.
Bên trong có một cái đùi dê và một miếng thịt bò nặng chừng bốn năm cân.
"Haha, thịt này tươi thế. Xuyên Tử, anh đổi ở đâu vậy?"
Trương Tiểu Hồng lại gần nhìn, không khỏi vui mừng cười to.
Đều là thịt ngon khó có được, cũng không chiêu đãi riêng mẹ con Tô Ngọc Kiều, cả nhà đều được ăn.
"Anh mua ở nhà Lục Tử. Thôn bên nhà mẹ vợ anh ta có đầu trâu bò ngã chết, nhà mẹ đẻ anh ta gọi người tới thịt. Lục Tử lấy được nhiều thịt, anh chọn miếng ngon nhất."
Lục Xuyên đắc ý nói.
Lục Tiểu Lục đầu óc linh hoạt, thường chạy ở mấy thôn xung quanh, anh ta có cách thường xuyên kiếm được hàng tốt. Bán ngay trong thôn không công ai, mọi người cũng không truyền ra ngoài, nhà ai muốn ăn thịt thì đến nhà anh ta nhất định có thể hoặc đổi hoặc mua được. Cho dù ngày hôm đó không có thì ngày hôm sau cũng có thể kiếm được.
“Chân dê kia anh thấy không tệ nên cũng mua về rồi.”
Bà Lục bắt đầu sờ rồi gật đầu nói:
"Đúng là thịt tươi. Chắc mới vừa làm thịt nên còn đỏ hửng. Tối nay làm món thịt bò hầm. Còn chân dê này đợi lát nữa mẹ lấy muối ướp một chút rồi treo trong giếng cho đông lạnh để ngày mai Ngọc Kiều mang về nhà ăn.”
"Mẹ, vậy con đi ướp chân dê cho. Hầm thịt là sở trường của mẹ nên mẹ cứ làm thịt bò đi."
Trương Tiểu Hồng không có ý kiến, hôm nay trong nhà nhận được nhiều quà tặng quý giá như vậy đều là Tô Ngọc Kiều mua, chỉ có cái đùi dê nên thoải mái vui vẻ.
Ăn cơm tối xong Lục Quân lại dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi. Trong một buổi chiều, Tiểu Bảo đã quen với hai anh trai nhà anh cả và chú út.
Lục Quân luôn luôn sùng bái anh ba mình làm lính, cháu trai nhỏ trắng trẻo non nớt đáng yêu nên cậu cũng tình nguyện cõng cậu bé chơi.
Đương nhiên Tô Ngọc Kiều sẽ không ngăn cản con trai thân thiết với người Lục gia, chỉ là ở nông thôn muỗi hơi nhiều, cô dặn dò chú út đừng có dẫn Tiểu Bảo đi đến nơi cây cỏ nhiều.
“Chị dâu ba yên tâm đi, em đưa Tiểu Bảo đi phơi nắng xem đá bóng ấy mà.”
Chân Lục Quân mang giày thể thao mới, anh nóng lòng muốn biểu diễn kỹ thuật chơi bóng cho cháu trai xem.
…
Một đêm ngon giấc, Tô Ngọc Kiều một mạch đến lúc tự nhiên mở mắt, thì Tiểu Bảo ngồi ở bên cạnh đang nghịch tóc của cô, không khóc không gây tiếng.
Bên ngoài trời sáng chói, lại không có động tĩnh gì, Tô Ngọc Kiều "Ưm" một tiếng, ảo não đưa tay che mắt lại.
Vốn tưởng rằng tối hôm qua khả năng cô sẽ mất ngủ, ai ngờ lại ngủ một giấc thẳng đến khi mặt trời phơi mông.
Thế là xong, ấn tượng cô lười chảy thây, hết ăn lại nằm không thể sửa được rồi.
Tô Ngọc Kiều bật dậy thay một bộ váy ngắn tay màu trắng phối với chân váy màu xanh da trời, lúc mang đôi giày ra đã gần mười giờ trưa.
Người Lục gia đã ăn cơm xong từ lâu, bụng Tiểu Bảo kêu đói ùng ục nhưng mẹ chưa dậy nên cậu con trai cũng chịu đựng không lên tiếng chút nào.
Giương mắt nhìn thấy bà Lục ngồi ở trong sân lặt bắp, Tô Ngọc Kiều xấu hổ lên tiếng chào hỏi:
"Mẹ à, chào buổi sáng. Hôm nay, con dậy hơn muộn."
“Không muộn đâu, bọn họ cũng đều ngủ nướng rồi mới dậy á.”
Bà Lục cười híp mắt nói:
"Có đói bụng không? Con dẫn Tiểu Bảo đi rửa mặt trước đi, rồi mẹ bưng cơm ra cho các con.”
Trước kia buổi sáng nhà họ Lục đều ăn cháo ngũ cốc với bánh bắp. Hôm nay ưu tiên cho hai mẹ con Tô Ngọc Kiều nên bà Lục dậy từ sớm nấu một nồi cháo gạo sền sệt, còn hấp một nồi bánh bao trắng trộn bột mì với bột bắp lớn và luộc mấy quả trứng vịt muối để ăn.
Lục Phong Thu đi phía sau bọn nhỏ, một tay xách một túi cá trích to bằng lòng bàn tay, tay kia có một con cá chép lớn xỏ bằng dây cỏ.
Ngay sau đó Lục Xuyên cũng đã về, trên mặt mang theo nụ cười, vừa vào nhà đã nhanh chóng đưa giỏ cho mẹ xem.
Bên trong có một cái đùi dê và một miếng thịt bò nặng chừng bốn năm cân.
"Haha, thịt này tươi thế. Xuyên Tử, anh đổi ở đâu vậy?"
Trương Tiểu Hồng lại gần nhìn, không khỏi vui mừng cười to.
Đều là thịt ngon khó có được, cũng không chiêu đãi riêng mẹ con Tô Ngọc Kiều, cả nhà đều được ăn.
"Anh mua ở nhà Lục Tử. Thôn bên nhà mẹ vợ anh ta có đầu trâu bò ngã chết, nhà mẹ đẻ anh ta gọi người tới thịt. Lục Tử lấy được nhiều thịt, anh chọn miếng ngon nhất."
Lục Xuyên đắc ý nói.
Lục Tiểu Lục đầu óc linh hoạt, thường chạy ở mấy thôn xung quanh, anh ta có cách thường xuyên kiếm được hàng tốt. Bán ngay trong thôn không công ai, mọi người cũng không truyền ra ngoài, nhà ai muốn ăn thịt thì đến nhà anh ta nhất định có thể hoặc đổi hoặc mua được. Cho dù ngày hôm đó không có thì ngày hôm sau cũng có thể kiếm được.
“Chân dê kia anh thấy không tệ nên cũng mua về rồi.”
Bà Lục bắt đầu sờ rồi gật đầu nói:
"Đúng là thịt tươi. Chắc mới vừa làm thịt nên còn đỏ hửng. Tối nay làm món thịt bò hầm. Còn chân dê này đợi lát nữa mẹ lấy muối ướp một chút rồi treo trong giếng cho đông lạnh để ngày mai Ngọc Kiều mang về nhà ăn.”
"Mẹ, vậy con đi ướp chân dê cho. Hầm thịt là sở trường của mẹ nên mẹ cứ làm thịt bò đi."
Trương Tiểu Hồng không có ý kiến, hôm nay trong nhà nhận được nhiều quà tặng quý giá như vậy đều là Tô Ngọc Kiều mua, chỉ có cái đùi dê nên thoải mái vui vẻ.
Ăn cơm tối xong Lục Quân lại dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi. Trong một buổi chiều, Tiểu Bảo đã quen với hai anh trai nhà anh cả và chú út.
Lục Quân luôn luôn sùng bái anh ba mình làm lính, cháu trai nhỏ trắng trẻo non nớt đáng yêu nên cậu cũng tình nguyện cõng cậu bé chơi.
Đương nhiên Tô Ngọc Kiều sẽ không ngăn cản con trai thân thiết với người Lục gia, chỉ là ở nông thôn muỗi hơi nhiều, cô dặn dò chú út đừng có dẫn Tiểu Bảo đi đến nơi cây cỏ nhiều.
“Chị dâu ba yên tâm đi, em đưa Tiểu Bảo đi phơi nắng xem đá bóng ấy mà.”
Chân Lục Quân mang giày thể thao mới, anh nóng lòng muốn biểu diễn kỹ thuật chơi bóng cho cháu trai xem.
…
Một đêm ngon giấc, Tô Ngọc Kiều một mạch đến lúc tự nhiên mở mắt, thì Tiểu Bảo ngồi ở bên cạnh đang nghịch tóc của cô, không khóc không gây tiếng.
Bên ngoài trời sáng chói, lại không có động tĩnh gì, Tô Ngọc Kiều "Ưm" một tiếng, ảo não đưa tay che mắt lại.
Vốn tưởng rằng tối hôm qua khả năng cô sẽ mất ngủ, ai ngờ lại ngủ một giấc thẳng đến khi mặt trời phơi mông.
Thế là xong, ấn tượng cô lười chảy thây, hết ăn lại nằm không thể sửa được rồi.
Tô Ngọc Kiều bật dậy thay một bộ váy ngắn tay màu trắng phối với chân váy màu xanh da trời, lúc mang đôi giày ra đã gần mười giờ trưa.
Người Lục gia đã ăn cơm xong từ lâu, bụng Tiểu Bảo kêu đói ùng ục nhưng mẹ chưa dậy nên cậu con trai cũng chịu đựng không lên tiếng chút nào.
Giương mắt nhìn thấy bà Lục ngồi ở trong sân lặt bắp, Tô Ngọc Kiều xấu hổ lên tiếng chào hỏi:
"Mẹ à, chào buổi sáng. Hôm nay, con dậy hơn muộn."
“Không muộn đâu, bọn họ cũng đều ngủ nướng rồi mới dậy á.”
Bà Lục cười híp mắt nói:
"Có đói bụng không? Con dẫn Tiểu Bảo đi rửa mặt trước đi, rồi mẹ bưng cơm ra cho các con.”
Trước kia buổi sáng nhà họ Lục đều ăn cháo ngũ cốc với bánh bắp. Hôm nay ưu tiên cho hai mẹ con Tô Ngọc Kiều nên bà Lục dậy từ sớm nấu một nồi cháo gạo sền sệt, còn hấp một nồi bánh bao trắng trộn bột mì với bột bắp lớn và luộc mấy quả trứng vịt muối để ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.