Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 7: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
02/11/2024
Nhưng bây giờ thì cứ để mặc ông giám đốc Vương mập mạp kia đi!
Cô cũng không muốn tiếp tục bán mạng cho công ty của Việt Ngôn Quy nữa, nhấc điện thoại dứt khoát xin nghỉ phép dài hạn.
Từ khi nhốt mình trong phòng, cô chính thức trở về hàng ngũ của các thiếu nữ nghiện mạng. Cô dự định sẽ mang tất cả những trò chơi mà trong hai năm qua do bận bịu công việc không chơi được ra chơi cho bằng hết.
Không có gì mà một ván trò chơi không giải quyết được cả. Nếu có, vậy thì chơi hai ván, ba ván. Chơi hết ván này đến ván khác, Kiều Anh Đào thua rồi lại muốn thắng, thắng rồi lại muốn tiếp tục thắng. Cô chơi hết ngày này qua ngày khác, quên luôn cả vị hôn phu, nam chính gì đó...
Những món ăn mà dì giúp việc đưa vào phòng phần lớn đều vẫn còn nguyên, có một vài phần ăn cô chỉ ăn một ít. Mỗi ngày, bố mẹ đều khuyên hết lời mong cô ra khỏi phòng nhưng cô quan tâm đến thắng thua trong trò chơi, cứ ngồi đờ đẫn ra đấy.
Bố Kiều và mẹ Kiều nhìn vẻ mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ lên, dưới mắt còn có quầng thâm do thức khuya của con gái, cứ nghĩ rằng con gái vì thằng nhóc Việt Ngôn Quy đã mất tích kia mà ăn không ngon, ngủ không yên, cũng không biết đã khóc hết bao nhiêu nước mắt.
Lại nhìn thấy con gái ngày càng ốm đi, quần áo ngày càng rộng ra, hai ông bà vô cùng đau lòng. Vậy nên cũng khóc theo con không biết bao nhiêu nước mắt...
Mẹ Kiều thương con gái mà lòng như lửa đốt, bà quyêt định mời mẹ của Việt Ngôn Quy đến nhà giúp khuyên con gái.
“Anh Đào, con gái ngoan.” Mẹ Việt nhìn dáng vẻ thất thần của Kiều Anh Đào, bà đau lòng xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp đã gầy rọc đi của cô: “Cho dù là vì Ngôn Quy, con cũng đừng không ăn không uống gì thế này chứ, có khỏe thế nào cũng không chịu được đâu.”
Hôn ước từ nhỏ này của Kiều Anh Đào và Việt Ngôn Quy là do ông nội Việt đề ra. Cách đây một khoảng thời gian, ông lại quyết định tổ chức lễ đính hôn cho cháu trai và Tiểu Anh Đào nhà họ Kiều ở trước giường bệnh.
Mẹ Việt không thích việc bố chồng tự ý làm chủ, bà cũng cảm thấy Kiều Anh Đào là một đứa trẻ kiêu kỳ, ngổ ngáo, tính tình quá thất thường, không dịu dàng hiều thục, không nhã nhặn đoan trang, không phải là người xứng với con trai mình. Nhưng bà lại không thể làm trái ý của bố chồng...
Bây giờ suy nghĩ của bà về Kiều Anh Đào có sự thay đổi vô cùng to lớn. Bà không ngờ đứa trẻ này thường ngày nhìn có vẻ vô tâm nhưng lại yêu Ngôn Quy đến như vậy.
Cô cũng không muốn tiếp tục bán mạng cho công ty của Việt Ngôn Quy nữa, nhấc điện thoại dứt khoát xin nghỉ phép dài hạn.
Từ khi nhốt mình trong phòng, cô chính thức trở về hàng ngũ của các thiếu nữ nghiện mạng. Cô dự định sẽ mang tất cả những trò chơi mà trong hai năm qua do bận bịu công việc không chơi được ra chơi cho bằng hết.
Không có gì mà một ván trò chơi không giải quyết được cả. Nếu có, vậy thì chơi hai ván, ba ván. Chơi hết ván này đến ván khác, Kiều Anh Đào thua rồi lại muốn thắng, thắng rồi lại muốn tiếp tục thắng. Cô chơi hết ngày này qua ngày khác, quên luôn cả vị hôn phu, nam chính gì đó...
Những món ăn mà dì giúp việc đưa vào phòng phần lớn đều vẫn còn nguyên, có một vài phần ăn cô chỉ ăn một ít. Mỗi ngày, bố mẹ đều khuyên hết lời mong cô ra khỏi phòng nhưng cô quan tâm đến thắng thua trong trò chơi, cứ ngồi đờ đẫn ra đấy.
Bố Kiều và mẹ Kiều nhìn vẻ mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ lên, dưới mắt còn có quầng thâm do thức khuya của con gái, cứ nghĩ rằng con gái vì thằng nhóc Việt Ngôn Quy đã mất tích kia mà ăn không ngon, ngủ không yên, cũng không biết đã khóc hết bao nhiêu nước mắt.
Lại nhìn thấy con gái ngày càng ốm đi, quần áo ngày càng rộng ra, hai ông bà vô cùng đau lòng. Vậy nên cũng khóc theo con không biết bao nhiêu nước mắt...
Mẹ Kiều thương con gái mà lòng như lửa đốt, bà quyêt định mời mẹ của Việt Ngôn Quy đến nhà giúp khuyên con gái.
“Anh Đào, con gái ngoan.” Mẹ Việt nhìn dáng vẻ thất thần của Kiều Anh Đào, bà đau lòng xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp đã gầy rọc đi của cô: “Cho dù là vì Ngôn Quy, con cũng đừng không ăn không uống gì thế này chứ, có khỏe thế nào cũng không chịu được đâu.”
Hôn ước từ nhỏ này của Kiều Anh Đào và Việt Ngôn Quy là do ông nội Việt đề ra. Cách đây một khoảng thời gian, ông lại quyết định tổ chức lễ đính hôn cho cháu trai và Tiểu Anh Đào nhà họ Kiều ở trước giường bệnh.
Mẹ Việt không thích việc bố chồng tự ý làm chủ, bà cũng cảm thấy Kiều Anh Đào là một đứa trẻ kiêu kỳ, ngổ ngáo, tính tình quá thất thường, không dịu dàng hiều thục, không nhã nhặn đoan trang, không phải là người xứng với con trai mình. Nhưng bà lại không thể làm trái ý của bố chồng...
Bây giờ suy nghĩ của bà về Kiều Anh Đào có sự thay đổi vô cùng to lớn. Bà không ngờ đứa trẻ này thường ngày nhìn có vẻ vô tâm nhưng lại yêu Ngôn Quy đến như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.