Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 22: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
02/11/2024
Nắm tay là thật đấy, vừa nắm khi nãy đấy thôi.
Còn hôn và ngủ thì chỉ là cô đang nói bừa thôi.
Tuy cô và Việt Ngôn Quy là vợ chồng chưa cưới nhưng chỉ được mỗi cái danh nghĩa thôi. Ngoài việc đôi khi đánh nhau ra thì chưa bao giờ đụng chạm cơ thể gì cả, đừng nói đến những hành động thân mật kia.
Việt Ngôn Quy len lén hít một hơi, ngửi thấy được mùi hương ngạt ngào từ người Kiều Anh Đào.
Anh cử động yết hầu một cách khó khăn, cố gắng giải thích: “Cô Kiều, cô thật sự đã nhận nhầm người rồi...”
Kiều Anh Đào đưa tay choàng lấy cổ của anh, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn, quyến rũ của mình đến trước mặt anh: “Không sao đâu anh Ngôn Quy. Cho dù anh quên hết mọi thứ, em cũng sẽ giúp anh nhớ lại từng chút một.”
Việt Ngôn Quy chưa nói hết câu đã bị đôi môi anh đào mềm mại của Kiều Anh Đào phủ lên. Chiếc lưỡi linh hoạt của cô cố gắng khắc phục sự vụng về mà tấn công anh. Giống như bước vào chốn không người, cô thưởng thức đôi môi của anh từng chút, từng chút một. Cô chưa từng làm chứ đâu phải chưa từng thấy người ta làm.
Môi lưỡi quấn quít lấy nhau, tạo nên cảm giác run rẩy khó tả trong tâm hồn. Bên tai của Việt Ngôn Quy gần như có thể nghe thấy được tiếng thở ngọt ngào, như có như không của Kiều Anh Đào. Một cảm giác khó tả truyền đi khắp cơ thể, anh cảm thấy cả người nóng bừng, bên dưới cũng bắt đầu cứng lên.
“Không được!” Khuôn mặt tuấn tú của Việt Ngôn Quy ửng hồng, vội vàng đẩy Kiều Anh Đào đang hôn mình ra: “Cô Kiều, cô đang... xin cô giữ tự trọng.”
Sự quấn quít nóng bỏng cứ vậy mà chấm dứt.
Thể lực của nam và nữ khác nhau. Điều này thật không công bằng.
Kiều Anh Đào bị đẩy ra. Gò má cô ửng hồng, liếm môi như thể vẫn chưa thỏa mãn. Đây là nụ hôn đầu của cô đấy, cô còn tưởng rằng hôn lưỡi sẽ rất ghê tởm nhưng hình như không phải vậy...
Lỗ tai Việt Ngôn Quy đã trở ửng đỏ, cô nhìn anh với vẻ đầy mong chờ đôi mắt anh đào sáng lấp lánh như bụi mịn đến từ các vì sao: “Anh Quy Ngôn, trước đây chúng ta đã hôn như vậy, anh đã nhớ lại bé ngoan của anh chưa? Anh còn nhớ không, trước đây anh đã gọi em như vậy đấy.”
Ngoan cái con khỉ mốc ấy!
Kiều Anh Đào cô thì liên quan gì đến chữ ngoan được chứ?
Bé ngoan với chả không ngoan, đều là do Kiều Anh Đào tự bịa chuyện thôi.
Cô nhìn vị giám đốc Việt vừa bị cô hôn xong, rõ ràng là đang rất ngại nhưng lại cố làm ra vẻ bình tĩnh. Phần tóc mái đen dài rủ xuống trước mặt, hàng mi đen mềm mại cũng rủ xuống, làn da trắng sáng của anh khiến anh có phần trẻ trung hơn. Trước khi mất trí nhớ, đây là con sói hung dữ luôn kiểm soát được mọi chuyện, vậy mà giờ đây lại như một chú chó con đẹp trai và vô hại.
Còn hôn và ngủ thì chỉ là cô đang nói bừa thôi.
Tuy cô và Việt Ngôn Quy là vợ chồng chưa cưới nhưng chỉ được mỗi cái danh nghĩa thôi. Ngoài việc đôi khi đánh nhau ra thì chưa bao giờ đụng chạm cơ thể gì cả, đừng nói đến những hành động thân mật kia.
Việt Ngôn Quy len lén hít một hơi, ngửi thấy được mùi hương ngạt ngào từ người Kiều Anh Đào.
Anh cử động yết hầu một cách khó khăn, cố gắng giải thích: “Cô Kiều, cô thật sự đã nhận nhầm người rồi...”
Kiều Anh Đào đưa tay choàng lấy cổ của anh, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn, quyến rũ của mình đến trước mặt anh: “Không sao đâu anh Ngôn Quy. Cho dù anh quên hết mọi thứ, em cũng sẽ giúp anh nhớ lại từng chút một.”
Việt Ngôn Quy chưa nói hết câu đã bị đôi môi anh đào mềm mại của Kiều Anh Đào phủ lên. Chiếc lưỡi linh hoạt của cô cố gắng khắc phục sự vụng về mà tấn công anh. Giống như bước vào chốn không người, cô thưởng thức đôi môi của anh từng chút, từng chút một. Cô chưa từng làm chứ đâu phải chưa từng thấy người ta làm.
Môi lưỡi quấn quít lấy nhau, tạo nên cảm giác run rẩy khó tả trong tâm hồn. Bên tai của Việt Ngôn Quy gần như có thể nghe thấy được tiếng thở ngọt ngào, như có như không của Kiều Anh Đào. Một cảm giác khó tả truyền đi khắp cơ thể, anh cảm thấy cả người nóng bừng, bên dưới cũng bắt đầu cứng lên.
“Không được!” Khuôn mặt tuấn tú của Việt Ngôn Quy ửng hồng, vội vàng đẩy Kiều Anh Đào đang hôn mình ra: “Cô Kiều, cô đang... xin cô giữ tự trọng.”
Sự quấn quít nóng bỏng cứ vậy mà chấm dứt.
Thể lực của nam và nữ khác nhau. Điều này thật không công bằng.
Kiều Anh Đào bị đẩy ra. Gò má cô ửng hồng, liếm môi như thể vẫn chưa thỏa mãn. Đây là nụ hôn đầu của cô đấy, cô còn tưởng rằng hôn lưỡi sẽ rất ghê tởm nhưng hình như không phải vậy...
Lỗ tai Việt Ngôn Quy đã trở ửng đỏ, cô nhìn anh với vẻ đầy mong chờ đôi mắt anh đào sáng lấp lánh như bụi mịn đến từ các vì sao: “Anh Quy Ngôn, trước đây chúng ta đã hôn như vậy, anh đã nhớ lại bé ngoan của anh chưa? Anh còn nhớ không, trước đây anh đã gọi em như vậy đấy.”
Ngoan cái con khỉ mốc ấy!
Kiều Anh Đào cô thì liên quan gì đến chữ ngoan được chứ?
Bé ngoan với chả không ngoan, đều là do Kiều Anh Đào tự bịa chuyện thôi.
Cô nhìn vị giám đốc Việt vừa bị cô hôn xong, rõ ràng là đang rất ngại nhưng lại cố làm ra vẻ bình tĩnh. Phần tóc mái đen dài rủ xuống trước mặt, hàng mi đen mềm mại cũng rủ xuống, làn da trắng sáng của anh khiến anh có phần trẻ trung hơn. Trước khi mất trí nhớ, đây là con sói hung dữ luôn kiểm soát được mọi chuyện, vậy mà giờ đây lại như một chú chó con đẹp trai và vô hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.