Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 27: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
02/11/2024
Nhưng Lâm Lai Hề khi nãy tại sao lại không thừa nhận Châu Tiểu Ngư chính là Việt Ngôn Quy chứ? Lời nói dối khập khiễng thế này rất dễ bị vạch trần, cũng chỉ có Việt Ngôn Thăng, người yêu thầm nữ phụ, tên ngu ngốc luôn muốn thay thế vị trí của anh họ mình mới tin thôi. Hay là do đã qua lâu rồi nên cô nhớ nhầm?
Kiều Anh Đào nghĩ không ra nên không muốn nghĩ nữa. Cô vui vẻ nằm xuống, thẫn thờ nhìn chiếc rèm xanh ngọc bích thêu hoa đang treo trên đầu.
Kế đó, cô lại nhìn một lượt các đồ nội thất cổ xưa trong phòng. Ở trong góc đặt một tấm bình phong lớn, kê thêm một cái bàn bát tiên, bên trên đặt thêm ít hoa và bộ trà tách được làm từ tre thôi mà lại là phòng hạng nhất, 2800 đồng một ngày?
Dùng danh nghĩa phong cách cổ xưa, biến một nhà khách nhỏ thành nhà khách lớn có một không hai, bà cô ham tiền kia chắc chắn không nghĩ ra được ý hay như vậy, nhất định là tên hồ ly nham hiểm họ Việt kia nghĩ ra rồi. Cho dù mất trí nhớ nhưng vẫn không thay đổi được bản chất của một nhà tư bản lừa tiền người khác nhỉ...
Vào đêm, gió thổi càng mạnh, sấm chớp vang trời.
Kiều Anh Đào uống hai ly rượu trái cây do bà cô ủ để lấy can đảm.
“Anh Ngôn Quy, không mời em vào trong sao?” Cô mở cửa phòng của Việt Ngôn Quy một cách thuận lợi. Đây là thứ mà cô đã tốn 1000 đồng tiền boa để hỏi thăm người phục vụ của nhà khách đấy.
Cậu chàng đẹp trai ăn mặc như người phục vụ này hình như là nam thứ ba, nam thứ tư gì đó trong tiểu thuyết thì phải, là thanh mai trúc mã của nữ chính. Anh là con trai của một nhà giàu có trên đảo, hạ mình đến nhà khách nhỏ này làm việc. Tất nhiên, anh ta yêu thầm nữ chính nên hỏi anh ta Việt Ngôn Quy ở đâu là chuẩn không cần chỉnh...
Từ xưa đến nay, thanh mai trúc mã không đánh lại người mới đột ngột xuất hiện. Cô như vậy, cậu chàng phục vụ này cũng như vậy.
Kiều Anh Đào nghiêng đầu, vờ ra vẻ đáng yêu, cúi người chui qua cánh tay của Việt Ngôn Quy bước vào phòng. Căn phòng nhỏ để đồ linh tinh mà anh đang ở chỉ cần nhìn một cái là đã thấy hết mọi thứ.
Ngoài những món đồ linh tinh thì chỉ có mỗi một cái giường nhỏ, một cái bàn gỗ và hai cái ghế tròn.
Chỗ sát tường có đặt một chiếc tủ quần áo cũ lớn, căn phòng vẫn còn thoang thoảng mùi ẩm mốc.
Cô kinh ngạc nói: “Mấy hôm nay anh đều ở trong căn phòng này à?” Đại thiếu gia họ Việt kiêu ngạo, sang trọng, thậm chí còn sạch sẽ quá mức mà nửa tháng nay đều ở trong căn phòng sơ sài này sao?
Kiều Anh Đào nghĩ không ra nên không muốn nghĩ nữa. Cô vui vẻ nằm xuống, thẫn thờ nhìn chiếc rèm xanh ngọc bích thêu hoa đang treo trên đầu.
Kế đó, cô lại nhìn một lượt các đồ nội thất cổ xưa trong phòng. Ở trong góc đặt một tấm bình phong lớn, kê thêm một cái bàn bát tiên, bên trên đặt thêm ít hoa và bộ trà tách được làm từ tre thôi mà lại là phòng hạng nhất, 2800 đồng một ngày?
Dùng danh nghĩa phong cách cổ xưa, biến một nhà khách nhỏ thành nhà khách lớn có một không hai, bà cô ham tiền kia chắc chắn không nghĩ ra được ý hay như vậy, nhất định là tên hồ ly nham hiểm họ Việt kia nghĩ ra rồi. Cho dù mất trí nhớ nhưng vẫn không thay đổi được bản chất của một nhà tư bản lừa tiền người khác nhỉ...
Vào đêm, gió thổi càng mạnh, sấm chớp vang trời.
Kiều Anh Đào uống hai ly rượu trái cây do bà cô ủ để lấy can đảm.
“Anh Ngôn Quy, không mời em vào trong sao?” Cô mở cửa phòng của Việt Ngôn Quy một cách thuận lợi. Đây là thứ mà cô đã tốn 1000 đồng tiền boa để hỏi thăm người phục vụ của nhà khách đấy.
Cậu chàng đẹp trai ăn mặc như người phục vụ này hình như là nam thứ ba, nam thứ tư gì đó trong tiểu thuyết thì phải, là thanh mai trúc mã của nữ chính. Anh là con trai của một nhà giàu có trên đảo, hạ mình đến nhà khách nhỏ này làm việc. Tất nhiên, anh ta yêu thầm nữ chính nên hỏi anh ta Việt Ngôn Quy ở đâu là chuẩn không cần chỉnh...
Từ xưa đến nay, thanh mai trúc mã không đánh lại người mới đột ngột xuất hiện. Cô như vậy, cậu chàng phục vụ này cũng như vậy.
Kiều Anh Đào nghiêng đầu, vờ ra vẻ đáng yêu, cúi người chui qua cánh tay của Việt Ngôn Quy bước vào phòng. Căn phòng nhỏ để đồ linh tinh mà anh đang ở chỉ cần nhìn một cái là đã thấy hết mọi thứ.
Ngoài những món đồ linh tinh thì chỉ có mỗi một cái giường nhỏ, một cái bàn gỗ và hai cái ghế tròn.
Chỗ sát tường có đặt một chiếc tủ quần áo cũ lớn, căn phòng vẫn còn thoang thoảng mùi ẩm mốc.
Cô kinh ngạc nói: “Mấy hôm nay anh đều ở trong căn phòng này à?” Đại thiếu gia họ Việt kiêu ngạo, sang trọng, thậm chí còn sạch sẽ quá mức mà nửa tháng nay đều ở trong căn phòng sơ sài này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.