Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 32: Đối Thủ Một Mất Một Còn Mất Trí Nhớ
Nhị Vân
02/11/2024
Việt Ngôn Quy dùng gần như toàn bộ lý trí của mình mới có thể miễn cưỡng đẩy Kiều Anh Đào ra xa.
“Anh cứ mở cửa đi, ra ngoài ngay bây giờ đi! Anh đã quên hết mọi thứ về em rồi thì em còn quan tâm mặt mũi làm gì nữa? Anh là một tên xấu xa, bội tình bạc nghĩa, tại sao anh lại có thể quên bé ngoan của anh chứ?” Kiều Anh Đào cố gắng nhịn cười, đắm chìm trong phần trình diễn bi thương của bản thân: “Anh biết em đau lòng thế nào không? Nhưng em sẽ không bỏ cuộc đâu, em nhất định sẽ giúp anh Ngôn Quy nhớ ra em, em nhất định sẽ khiến anh nhớ ra em!”
Một bàn tay khác của cô men theo vùng bụng tám múi của Việt Ngôn Quy di chuyển xuống dưới một cách thuần thục.
Thuận lợi vượt mọi chướng ngại vật, đưa tay vào bên trong quần của anh, chạm vào vật đã tỉnh dậy khỏi cơn ngủ mê, đang như cung đã lên dây kia. Cô đưa tay nắm trọn lấy vật vừa dài vừa nóng bỏng kia với tâm trạng hiếu kỳ.
Cô bất ngờ nhận ra thứ này cũng to tròn đến nỗi cô không thể nắm trọn nó trong tay, cảm giác nóng hổi của nó lan khắp tay cô, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được sự cử động mạnh mẽ của những đường gân trên đó, càng lúc càng lớn, càng lúc càng nóng...
“Trước đây lúc nào anh cũng cưỡng ép em, cứ lấy tay của em cho vào trong giúp anh sờ nắn nó, cái cây gậy... cái cây gậy to lớn này của anh... Nó và anh Ngôn Quy đều xấu xa như nhau, đều giống như lúc này, em chỉ sờ có vài cái mà thứ đó của anh Ngôn Quy đã cứng đến vậy rồi. Anh Ngôn Quy, anh thế này người ta gọi là sức lực dồi dào đấy...”
“Đừng nói nữa!” Còn chưa đợi Kiều Anh Đào kịp nghĩ xem sẽ nói những câu táo bạo gì tiếp theo thì Việt Ngôn Quy đã không nghe nổi nữa rồi, anh đưa tay bịt lấy cái miệng đang nói không ngừng của cô.
Anh dù sao cũng là một người đàn ông đang ở độ tuổi trai tráng đấy, làm sao có thể chịu đựng nổi sự trêu chọc của một cơ thể ngọc ngà đang ở trong lòng thế này?
Cho dù cố gắng nhẫn nhịn thì ở bụng dưới vẫn bất giác nổi lên một ngọn lửa nhỏ.
Ngay lúc này lại bị bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại và có chút hơi lạnh của Kiều Anh Đào chạm nhẹ vào thì chẳng khác nào bị một thùng dầu nóng đổ vào.
Sức nóng của cả cơ thể tụ về nơi dưới kia, ngọn lửa càng trở nên dữ dội hơn, tất cả trở thành một xung động muốn được thoát ra ngoài, thứ dưới cơ thể kia đã cứng đến nỗi đứng thẳng lên...
“Anh cứ mở cửa đi, ra ngoài ngay bây giờ đi! Anh đã quên hết mọi thứ về em rồi thì em còn quan tâm mặt mũi làm gì nữa? Anh là một tên xấu xa, bội tình bạc nghĩa, tại sao anh lại có thể quên bé ngoan của anh chứ?” Kiều Anh Đào cố gắng nhịn cười, đắm chìm trong phần trình diễn bi thương của bản thân: “Anh biết em đau lòng thế nào không? Nhưng em sẽ không bỏ cuộc đâu, em nhất định sẽ giúp anh Ngôn Quy nhớ ra em, em nhất định sẽ khiến anh nhớ ra em!”
Một bàn tay khác của cô men theo vùng bụng tám múi của Việt Ngôn Quy di chuyển xuống dưới một cách thuần thục.
Thuận lợi vượt mọi chướng ngại vật, đưa tay vào bên trong quần của anh, chạm vào vật đã tỉnh dậy khỏi cơn ngủ mê, đang như cung đã lên dây kia. Cô đưa tay nắm trọn lấy vật vừa dài vừa nóng bỏng kia với tâm trạng hiếu kỳ.
Cô bất ngờ nhận ra thứ này cũng to tròn đến nỗi cô không thể nắm trọn nó trong tay, cảm giác nóng hổi của nó lan khắp tay cô, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được sự cử động mạnh mẽ của những đường gân trên đó, càng lúc càng lớn, càng lúc càng nóng...
“Trước đây lúc nào anh cũng cưỡng ép em, cứ lấy tay của em cho vào trong giúp anh sờ nắn nó, cái cây gậy... cái cây gậy to lớn này của anh... Nó và anh Ngôn Quy đều xấu xa như nhau, đều giống như lúc này, em chỉ sờ có vài cái mà thứ đó của anh Ngôn Quy đã cứng đến vậy rồi. Anh Ngôn Quy, anh thế này người ta gọi là sức lực dồi dào đấy...”
“Đừng nói nữa!” Còn chưa đợi Kiều Anh Đào kịp nghĩ xem sẽ nói những câu táo bạo gì tiếp theo thì Việt Ngôn Quy đã không nghe nổi nữa rồi, anh đưa tay bịt lấy cái miệng đang nói không ngừng của cô.
Anh dù sao cũng là một người đàn ông đang ở độ tuổi trai tráng đấy, làm sao có thể chịu đựng nổi sự trêu chọc của một cơ thể ngọc ngà đang ở trong lòng thế này?
Cho dù cố gắng nhẫn nhịn thì ở bụng dưới vẫn bất giác nổi lên một ngọn lửa nhỏ.
Ngay lúc này lại bị bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại và có chút hơi lạnh của Kiều Anh Đào chạm nhẹ vào thì chẳng khác nào bị một thùng dầu nóng đổ vào.
Sức nóng của cả cơ thể tụ về nơi dưới kia, ngọn lửa càng trở nên dữ dội hơn, tất cả trở thành một xung động muốn được thoát ra ngoài, thứ dưới cơ thể kia đã cứng đến nỗi đứng thẳng lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.