Sau Khi Dọn Sạch Kho Địch, Mang Theo Vật Tư Vượt Qua Năm Tai Họa
Chương 32: Cải Tạo Không Gian 1
Oa Cái Tiểu Ngọc
24/12/2023
Tử Ngọc thuê được nhà là nhờ người môi giới, thông qua giới thiệu nàng tìm đến xưởng mộc Thụy Phúc có tay nghề tốt nhất phủ Khánh Dương.
“Phúc đại sư, làm ăn thịnh vượng!” Trần Trung chắp tay chào lão giả thấp hơn hắn một thước.
Phúc đại sư ngẩng đầu nhìn hắn một cái, gật gật đầu, rồi lại cúi đầu chuyên tâm làm công việc trên tay.
"Trần Trung Nhân, có chuyện gì có thể nói với ta, gia gia ta không thích có người quấy rầy."
Một thanh niên cường tráng ước chừng khoảng 25 cười tiếp đón bọn họ, rồi mời hai người đến phòng chuyên dùng để tiếp khách ngồi.
Trong sân lớn bày một đống vật liệu gỗ, cùng với vài thợ mộc vẫn đang làm việc, ở đây có hai mươi người làm, cũng được coi là một xưởng có quy mô tương đối lớn.
"Vị tiểu ca này, ta muốn đặt làm hai bộ phòng ốc bằng gỗ, một bộ hai tầng phải được chế tác thật hoàn mỹ, bộ còn lại thì làm thành tiểu viện nông gia." Tử Ngọc chủ động nói.
"Công tử có yêu cầu gì cụ thể không? Xưởng của chúng ta thường cũng xây lầu cao và nhà ở, mấy thứ này đều không thành vấn đề."
"Xin hỏi tu sửa ở đâu, diện tích cỡ nào!"
Thanh niên vừa nghe muốn làm hai căn nhà gỗ, lại hỏi tỉ mỉ cụ thể hơn, bởi vì công tác chuẩn bị cho giai đoạn đầu cần rất nhiều thời gian.
Nếu trong quá trình có biến cố gì, người chịu thiệt sẽ chính là xưởng của bọn họ.
Hai người trao đổi chi tiết mất nửa ngày, rồi mới xác định là cần ba tháng để hoàn thành.
Tử Ngọc bắt đầu tính toán ba tháng đó, công việc thu gom đất bùn cũng vừa vặn hoàn thành, phòng ở có thể trực tiếp xây ở sân vườn đã thuê cách thôn mười dặm kia.
“Được, cứ quyết định như vậy đi, ba tháng sau ta sẽ tới dẫn các ngươi đến chỗ cần xây.”
"Đa tạ công tử chiếu cố, cần đặt cọc trước 100 lượng, để cho chúng ta mua gỗ."
Hai người nhờ Trần Trung làm chứng, ký khế thư, trả tiền đặt cọc 100 lượng.
Tử Ngọc lại trả thêm 200 lượng để đặt làm thêm bộ đồ gỗ lim, đến lúc đó đồ dùng trong tiểu viện cứ mua mấy đồ bình thường là được.
Sau khi Tử Ngọc làm xong chuyện này liền không ngừng nghỉ thu thập cây cối, cây ăn quả.
Để cải tạo lại không gian, mỗi ngày Tử Ngọc đều rất bận rộn, nhưng nàng vẫn cố gắng dành ra thời gian để chơi cùng Tử Lạc.
Bởi vì nàng phát hiện tiểu tử kia luôn không có cảm giác an toàn, mỗi lần tiễn nàng ra cửa ánh mắt đều chứa đầy nước mắt, nhưng lại cố kìm lại.
Nhưng vì kế hoạch lâu dài, có một số chuyện Tử Ngọc cần phải làm, cho nên mỗi lần đều dứt khoát rời đi.
Thời gian hai người chung nhà ngày càng nhiều, Tử Ngọc đã hoàn toàn tiếp nhận tiểu gia hỏa dính người kia, coi hắn là người thân duy nhất của mình.
…
Năm Thiên Khánh thứ 29, cuối tháng ba.
Hai căn nhà gỗ do Tử Ngọc nhờ người làm đã được đặt trong tiểu viện, cây cối ở rìa tiểu viện nông gia cũng đã trồng xong, lầu gỗ hai tầng được đặt ở trước tòa nhà.
Trong tòa nhà bằng gỗ được trang trí bằng bộ đồ dùng bằng gỗ lim, giường cao gối mềm vật dụng sinh hoạt hàng ngày đều rất đầy đủ.
Rèm cửa sổ thì dùng tơ lụa trắng như tuyết, gió nhẹ thổi qua rèm cửa, nhẹ nhàng phiêu đãng.
500 mẫu đất khô cằn, trải qua ba tháng cái tạo của Tử Ngọc, đã biến thành một mảnh đất màu mỡ.
Có tiền làm gì cũng rất dễ dàng, câu nói này luôn đúng ở bất cứ thời đại nào.
Cây cối, cây ăn quả, gia cầm, ao cá, 200 mẫu lúa mì cũng đã nảy mầm, 100 mẫu lúa, 100 mẫu trang trại chăn nuôi, tất cả đều đã được cải tạo thành một không gian sinh thái tự nhiên.
Bởi vì có máy nông nghiệp đa chức năng, việc làm nông ở đây cũng trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Đồ dùng trong tiểu viện nhà nông cùng tất cả vật phẩm cũng đã được chuẩn bị tốt, hiện tại chỉ thiếu mỗi trù nương, thợ thêu, nông phụ.
Đúng vậy, Tử Ngọc muốn mua mấy nữ nhân đưa vào không gian, dù sao bên trong cũng có một ít việc cần nhân công xử lý.
Nàng không có khả năng cái gì cũng tự làm được, mà không gian này cũng không thể dựa vào tinh thần lực để khống chế mọi thứ.
Ngoại trừ việc tự mình thu đồ, những chuyện khác đều cần phải tự nàng làm.
“Phúc đại sư, làm ăn thịnh vượng!” Trần Trung chắp tay chào lão giả thấp hơn hắn một thước.
Phúc đại sư ngẩng đầu nhìn hắn một cái, gật gật đầu, rồi lại cúi đầu chuyên tâm làm công việc trên tay.
"Trần Trung Nhân, có chuyện gì có thể nói với ta, gia gia ta không thích có người quấy rầy."
Một thanh niên cường tráng ước chừng khoảng 25 cười tiếp đón bọn họ, rồi mời hai người đến phòng chuyên dùng để tiếp khách ngồi.
Trong sân lớn bày một đống vật liệu gỗ, cùng với vài thợ mộc vẫn đang làm việc, ở đây có hai mươi người làm, cũng được coi là một xưởng có quy mô tương đối lớn.
"Vị tiểu ca này, ta muốn đặt làm hai bộ phòng ốc bằng gỗ, một bộ hai tầng phải được chế tác thật hoàn mỹ, bộ còn lại thì làm thành tiểu viện nông gia." Tử Ngọc chủ động nói.
"Công tử có yêu cầu gì cụ thể không? Xưởng của chúng ta thường cũng xây lầu cao và nhà ở, mấy thứ này đều không thành vấn đề."
"Xin hỏi tu sửa ở đâu, diện tích cỡ nào!"
Thanh niên vừa nghe muốn làm hai căn nhà gỗ, lại hỏi tỉ mỉ cụ thể hơn, bởi vì công tác chuẩn bị cho giai đoạn đầu cần rất nhiều thời gian.
Nếu trong quá trình có biến cố gì, người chịu thiệt sẽ chính là xưởng của bọn họ.
Hai người trao đổi chi tiết mất nửa ngày, rồi mới xác định là cần ba tháng để hoàn thành.
Tử Ngọc bắt đầu tính toán ba tháng đó, công việc thu gom đất bùn cũng vừa vặn hoàn thành, phòng ở có thể trực tiếp xây ở sân vườn đã thuê cách thôn mười dặm kia.
“Được, cứ quyết định như vậy đi, ba tháng sau ta sẽ tới dẫn các ngươi đến chỗ cần xây.”
"Đa tạ công tử chiếu cố, cần đặt cọc trước 100 lượng, để cho chúng ta mua gỗ."
Hai người nhờ Trần Trung làm chứng, ký khế thư, trả tiền đặt cọc 100 lượng.
Tử Ngọc lại trả thêm 200 lượng để đặt làm thêm bộ đồ gỗ lim, đến lúc đó đồ dùng trong tiểu viện cứ mua mấy đồ bình thường là được.
Sau khi Tử Ngọc làm xong chuyện này liền không ngừng nghỉ thu thập cây cối, cây ăn quả.
Để cải tạo lại không gian, mỗi ngày Tử Ngọc đều rất bận rộn, nhưng nàng vẫn cố gắng dành ra thời gian để chơi cùng Tử Lạc.
Bởi vì nàng phát hiện tiểu tử kia luôn không có cảm giác an toàn, mỗi lần tiễn nàng ra cửa ánh mắt đều chứa đầy nước mắt, nhưng lại cố kìm lại.
Nhưng vì kế hoạch lâu dài, có một số chuyện Tử Ngọc cần phải làm, cho nên mỗi lần đều dứt khoát rời đi.
Thời gian hai người chung nhà ngày càng nhiều, Tử Ngọc đã hoàn toàn tiếp nhận tiểu gia hỏa dính người kia, coi hắn là người thân duy nhất của mình.
…
Năm Thiên Khánh thứ 29, cuối tháng ba.
Hai căn nhà gỗ do Tử Ngọc nhờ người làm đã được đặt trong tiểu viện, cây cối ở rìa tiểu viện nông gia cũng đã trồng xong, lầu gỗ hai tầng được đặt ở trước tòa nhà.
Trong tòa nhà bằng gỗ được trang trí bằng bộ đồ dùng bằng gỗ lim, giường cao gối mềm vật dụng sinh hoạt hàng ngày đều rất đầy đủ.
Rèm cửa sổ thì dùng tơ lụa trắng như tuyết, gió nhẹ thổi qua rèm cửa, nhẹ nhàng phiêu đãng.
500 mẫu đất khô cằn, trải qua ba tháng cái tạo của Tử Ngọc, đã biến thành một mảnh đất màu mỡ.
Có tiền làm gì cũng rất dễ dàng, câu nói này luôn đúng ở bất cứ thời đại nào.
Cây cối, cây ăn quả, gia cầm, ao cá, 200 mẫu lúa mì cũng đã nảy mầm, 100 mẫu lúa, 100 mẫu trang trại chăn nuôi, tất cả đều đã được cải tạo thành một không gian sinh thái tự nhiên.
Bởi vì có máy nông nghiệp đa chức năng, việc làm nông ở đây cũng trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Đồ dùng trong tiểu viện nhà nông cùng tất cả vật phẩm cũng đã được chuẩn bị tốt, hiện tại chỉ thiếu mỗi trù nương, thợ thêu, nông phụ.
Đúng vậy, Tử Ngọc muốn mua mấy nữ nhân đưa vào không gian, dù sao bên trong cũng có một ít việc cần nhân công xử lý.
Nàng không có khả năng cái gì cũng tự làm được, mà không gian này cũng không thể dựa vào tinh thần lực để khống chế mọi thứ.
Ngoại trừ việc tự mình thu đồ, những chuyện khác đều cần phải tự nàng làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.