Sau Khi Dọn Sạch Kho Địch, Mang Theo Vật Tư Vượt Qua Năm Tai Họa
Chương 37: Muối Thô 2
Oa Cái Tiểu Ngọc
25/12/2023
Tử Ngọc không thích sống cuộc sống của người nguyên thủy, không có điều kiện thì phải sáng tạo điều kiện.
Trong thời đại không có thú vui ban đêm này, Tử Ngọc ngồi vào trong màn trướng, ôm Tử Lạc đang ngủ say trốn vào không gian, rồi nhẹ nhàng đặt tiểu tử kia lên xe ngựa phía sau nhà gỗ.
Vì mớ thực phẩm tươi sống ngày mai, Tử Ngọc mở máy nông nghiệp đa năng đi đào ao cá mới, hai cái ao chỉ cần nửa canh giờ là hoàn thành.
Pha nước chảy ra với muối thô, điều chế thành nước muối nhạt, Tử Ngọc đem mớ trai mua được đổ vào trong sọt treo ở trong ao để trai nhả cát ra.
Làm xong công tác chuẩn bị, Tử Ngọc thoải mái vào lầu gỗ tắm rửa, than thở việc tắm rửa ở thời đại này quá bất tiện.
…
Có lẽ là do nhớ thương chuyện thôn Sa Thạch, Tử Ngọc dậy rất sớm, thấy Tiểu Lạc còn đang ngủ giang tay giang chân như chú heo con.
Ôm heo con lười ra khỏi không gian, Tử Ngọc thẳng tay ném hắn lên trên giường, thế mà cũng vẫn còn ngủ được.
Đường phố ngày càng náo nhiệt, tràn ngập tiếng rao cùng tiếng cò kè mặc cả, Tử Ngọc đứng ở bên cửa sổ nhìn phố xá sống động dưới lầu, hoạt động gân cốt.
Trong gian phòng chưa tới 20 mét vuông này, thân thể nàng hoạt động linh hoạt, trình diễn một bộ động tác giết người sắc bén.
Mỗi lần ra chiêu đều là nhằm mục đích giết người, hoàn toàn không có chiêu thức hoa mỹ, bởi vì những người nàng từng bảo hộ đều là chính khách, lãnh đạo.
Mỗi lần nàng đều không thể có chút sơ suất, nếu không là sẽ chết.
“Bốp bốp bốp!”
Tiểu Lạc không biết đã tỉnh từ lúc nào, hưng phấn vỗ tay nhỏ, chảy nước miếng cũng không biết.
“Ca ca, ngươi thật là lợi hại! Ta cũng muốn học!”
Tiểu Lạc trượt xuống giường, tách vạt áo ra, lộ ra cái bụng phình phình, nhào về phía Tử Ngọc.
"Tiểu Lạc rất có ánh mắt nha!"
Tử Ngọc nghe hắn nói liền dừng lại, đón lấy đứa bé mũm mĩm nhào lại, còn tung hắn lên cao vài lần.
“A… Cạc cạc…”
Tiểu Lạc hưng phấn cười ra tiếng vịt kêu, tay chân đạp loạn lại không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Tử Ngọc bị ma âm vọng vào tai, đã sớm quen với bộ dạng ngốc nghếch của tiểu tử này. So với khi mới gặp, tiểu tử đã thay đổi rất nhiều.
Nàng đặt Tiểu Lạc lên mặt đất, ra lệnh.
"Mau mặc quần áo vào, chúng ta đi thôi!"
"Vâng!"
Tiểu gia hỏa mặt búng ra sữa nghiêm túc tự mặc quần áo mang giày, tuy rằng không được chỉnh tề cho lắm, nhưng cũng đã tự mình làm được những thứ cơ bản nhất như ăn cơm mặc quần áo.
Mấy hôm Tử Ngọc không có ở nhà, hắn đều tự ngủ, mặc quần áo, cực kỳ ngoan.
Nửa canh giờ sau, hai người mới sửa sang xong, rời khỏi khách điếm, Tử Ngọc dắt xe la đi tìm món ăn đặc sản của thành thị này.
Anh đào, cơm đen, cá viên, bánh ngải, bánh tráng v. v., ẩm thực truyền thống nguyên nước nguyên vị, kém xa mỹ vị mà Tử Ngọc chờ mong đã lâu.
Hải sản chủ yếu là theo phong cách thanh đạm, tuy rằng giữ được nguyên vị của nguyên vật liệu, nhưng cũng khiến Tử Ngọc thiếu đi rất nhiều lạc thú khi ăn.
Xem ra chỉ có tự mình nấu mới có thể cơm no áo ấm.
Chỉ có Tiểu Lạc là ăn ngon lành, hắn đặc biệt thích anh đào chua ngọt, thỉnh thoảng nhếch miệng hớp gió.
Tử Ngọc dắt xe la, vào hai cửa hàng tạp hóa mua 100 cân muối thô, sau đó đánh xe ra khỏi thành.
"Ca ca, ăn trái cây!"
"Không ăn, chua!"
Tử Ngọc lắc đầu cự tuyệt, lúc này anh đào nhìn thì đỏ rực, chứ thực sự ăn vào mấy quả là chua ê cả răng, nàng không thèm.
"Ha~, răng của Tiểu Lạc rụng mất rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị chua đến mức nhăn nhó, đứa nhỏ khóc chít chít, há miệng hà hơi, khiến cho Tử Ngọc cười to một trận.
"Ha ha ha, ai bảo ngươi tham ăn, nếu không ngậm miệng lại sẽ rụng hết răng đó."
Hài tử sợ tới mức dùng hai tay gắt gao bụm miệng, mắt to ngấn nước nhìn quanh xem có răng rụng trong xe la không.
Trong thời đại không có thú vui ban đêm này, Tử Ngọc ngồi vào trong màn trướng, ôm Tử Lạc đang ngủ say trốn vào không gian, rồi nhẹ nhàng đặt tiểu tử kia lên xe ngựa phía sau nhà gỗ.
Vì mớ thực phẩm tươi sống ngày mai, Tử Ngọc mở máy nông nghiệp đa năng đi đào ao cá mới, hai cái ao chỉ cần nửa canh giờ là hoàn thành.
Pha nước chảy ra với muối thô, điều chế thành nước muối nhạt, Tử Ngọc đem mớ trai mua được đổ vào trong sọt treo ở trong ao để trai nhả cát ra.
Làm xong công tác chuẩn bị, Tử Ngọc thoải mái vào lầu gỗ tắm rửa, than thở việc tắm rửa ở thời đại này quá bất tiện.
…
Có lẽ là do nhớ thương chuyện thôn Sa Thạch, Tử Ngọc dậy rất sớm, thấy Tiểu Lạc còn đang ngủ giang tay giang chân như chú heo con.
Ôm heo con lười ra khỏi không gian, Tử Ngọc thẳng tay ném hắn lên trên giường, thế mà cũng vẫn còn ngủ được.
Đường phố ngày càng náo nhiệt, tràn ngập tiếng rao cùng tiếng cò kè mặc cả, Tử Ngọc đứng ở bên cửa sổ nhìn phố xá sống động dưới lầu, hoạt động gân cốt.
Trong gian phòng chưa tới 20 mét vuông này, thân thể nàng hoạt động linh hoạt, trình diễn một bộ động tác giết người sắc bén.
Mỗi lần ra chiêu đều là nhằm mục đích giết người, hoàn toàn không có chiêu thức hoa mỹ, bởi vì những người nàng từng bảo hộ đều là chính khách, lãnh đạo.
Mỗi lần nàng đều không thể có chút sơ suất, nếu không là sẽ chết.
“Bốp bốp bốp!”
Tiểu Lạc không biết đã tỉnh từ lúc nào, hưng phấn vỗ tay nhỏ, chảy nước miếng cũng không biết.
“Ca ca, ngươi thật là lợi hại! Ta cũng muốn học!”
Tiểu Lạc trượt xuống giường, tách vạt áo ra, lộ ra cái bụng phình phình, nhào về phía Tử Ngọc.
"Tiểu Lạc rất có ánh mắt nha!"
Tử Ngọc nghe hắn nói liền dừng lại, đón lấy đứa bé mũm mĩm nhào lại, còn tung hắn lên cao vài lần.
“A… Cạc cạc…”
Tiểu Lạc hưng phấn cười ra tiếng vịt kêu, tay chân đạp loạn lại không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Tử Ngọc bị ma âm vọng vào tai, đã sớm quen với bộ dạng ngốc nghếch của tiểu tử này. So với khi mới gặp, tiểu tử đã thay đổi rất nhiều.
Nàng đặt Tiểu Lạc lên mặt đất, ra lệnh.
"Mau mặc quần áo vào, chúng ta đi thôi!"
"Vâng!"
Tiểu gia hỏa mặt búng ra sữa nghiêm túc tự mặc quần áo mang giày, tuy rằng không được chỉnh tề cho lắm, nhưng cũng đã tự mình làm được những thứ cơ bản nhất như ăn cơm mặc quần áo.
Mấy hôm Tử Ngọc không có ở nhà, hắn đều tự ngủ, mặc quần áo, cực kỳ ngoan.
Nửa canh giờ sau, hai người mới sửa sang xong, rời khỏi khách điếm, Tử Ngọc dắt xe la đi tìm món ăn đặc sản của thành thị này.
Anh đào, cơm đen, cá viên, bánh ngải, bánh tráng v. v., ẩm thực truyền thống nguyên nước nguyên vị, kém xa mỹ vị mà Tử Ngọc chờ mong đã lâu.
Hải sản chủ yếu là theo phong cách thanh đạm, tuy rằng giữ được nguyên vị của nguyên vật liệu, nhưng cũng khiến Tử Ngọc thiếu đi rất nhiều lạc thú khi ăn.
Xem ra chỉ có tự mình nấu mới có thể cơm no áo ấm.
Chỉ có Tiểu Lạc là ăn ngon lành, hắn đặc biệt thích anh đào chua ngọt, thỉnh thoảng nhếch miệng hớp gió.
Tử Ngọc dắt xe la, vào hai cửa hàng tạp hóa mua 100 cân muối thô, sau đó đánh xe ra khỏi thành.
"Ca ca, ăn trái cây!"
"Không ăn, chua!"
Tử Ngọc lắc đầu cự tuyệt, lúc này anh đào nhìn thì đỏ rực, chứ thực sự ăn vào mấy quả là chua ê cả răng, nàng không thèm.
"Ha~, răng của Tiểu Lạc rụng mất rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị chua đến mức nhăn nhó, đứa nhỏ khóc chít chít, há miệng hà hơi, khiến cho Tử Ngọc cười to một trận.
"Ha ha ha, ai bảo ngươi tham ăn, nếu không ngậm miệng lại sẽ rụng hết răng đó."
Hài tử sợ tới mức dùng hai tay gắt gao bụm miệng, mắt to ngấn nước nhìn quanh xem có răng rụng trong xe la không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.