Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 48: Mệt Rồi, Muốn Làm Gì Thì Làm!
Lê Manh Ngư
07/07/2024
Thẩm Chiêu Chiêu cũng có chút không thể tin được mình lại nói được những lời động viên như vậy.
Cô không còn là Thẩm Chiêu Chiêu ban đầu nữa rồi!
Ở cùng nhóm người chăm học nên cô bị lây theo.
Sợ hãi! ! !
"Được rồi, bây giờ tôi sẽ công bố kết quả của kỳ thi này. So với lần trước, mọi người đều có tiến bộ nhất định. Đặc biệt là một số thành viên trong nhóm Thịnh Trử Ý đã có tiến bộ lớn nhất, giành được vị trí đứng thứ nhất."
Khi giọng nói của Trần Thạc vừa rơi xuống, Hạ Miêu kích động ôm chặt Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Chiêu Chiêu, chúng ta đã giành được vị trí thứ nhất."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Thịnh Trử Ý, theo sau là một giọng chất vấn:
"Thầy ơi, thầy có nhầm không ạ? Làm sao nhóm các bạn ấy có thể đứng vị trí thứ nhất, phải là thứ nhất từ dưới lên mới đúng chứ ạ?" Chu Tuấn Minh trừng mắt nhìn về phía Hạ Miêu, lớn tiếng nói.
"Đúng đấy ạ, trong nhóm họ có hai thành viên cuối bảng. Cho dù có Thịnh Trử Ý ở trong nhóm, họ cũng không thể giành được vị trí thứ nhất."
"Nhưng tớ thấy gần đây những người trong đội bọn họ rất cố gắng, mỗi tối Thịnh Trử Ý còn giảng bài cho họ....."
Bốn phía có rất nhiều cuộc thảo luận.
"Trật tự!”
Trần Thạc gõ gõ bàn, cắt ngang mọi người: “Đây là bài thi của các thành viên trong nhóm, nếu có ai không phục thì có thể lên xem. Lần này, trong nhóm họ có hai điểm tuyệt đối, còn những người khác đều trên 90 điểm, mặc dù điểm trung bình của nhóm lần trước không cao lắm, nhưng lần này quả thực họ đứng đầu."
"Được rồi, để tôi công bố điểm của các nhóm khác..."
Theo giọng nói trầm xuống của Trần Thạc, lại có ba nhóm học sinh nữa được phụ huynh đưa về nhà.
Phòng học vốn có bốn mươi tám người, giờ chỉ còn lại ba mươi người.
"Lần này cậu may mắn thôi. Tớ không tin lần sau cậu có thể ở lại được." Giọng nói khó chịu thường ngày của bạn học Chu Tuấn Minh lại xuất hiện.
Là nhóm đứng thứ hai, đối phương cũng ở lại.
Hạ Miêu trực tiếp không để ý tới đối phương khiêu khích, hiện tại đối phương đã bị đánh bại, không đáng để cô ấy để ý.
Cô ấy ôm Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Chiêu Chiêu, cậu thật lợi hại! Lần thi này cậu thực sự được 100 điểm!"
Thẩm Chiêu Chiêu không có hứng thú: "A, bây giờ tớ ngủ được chưa?”
Nhóm đứng nhất, có nghĩa là cô phải ở lại.
Đây quả là một chuyện đáng buồn.
Cô cần phải chợp mắt nhanh chóng để chữa lành tâm trạng.
“Đương nhiên là chưa được!”
Hạ Miêu vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi nhóm được đứng đầu, toàn thân như bị dồn nén: "Vất vả lắm mới được ở lại, đương nhiên chúng ta phải tiếp tục cố gắng rồi!"
Cái gì?
Vẫn chưa xong sao?
Thẩm Chiêu Chiêu muốn ném bàn.
"Chiêu Chiêu, tớ biết cậu không quan tâm có thể tham gia cuộc thi hay không, nhưng đã đến đây rồi, tớ nghĩ chúng ta nên cố gắng học tập, cố gắng ở lại đến cuối cùng."
Đương nhiên, cô ấy không có hy vọng mình có thể đại diện thành phố tham gia cuộc thi, nhưng, khoảng thời gian này cô ấy đã học được rất nhiều điều.
Bây giờ có thể tham gia cuộc thi hay không cũng không quan trọng, cô ấy chỉ muốn ở lại đến cuối cùng, theo chân thầy để học hỏi thêm từ mọi người.
Thẩm Chiêu Chiêu không hiểu được lòng cầu tiến của đối phương, sở dĩ cô cố gắng cùng mọi người chỉ là vì không muốn nhìn thấy mọi người bị loại.
À nhân tiện, lão Trần vẫn chưa công bố thể lệ loại trừ của kỳ thi thứ ba.
Muốn cái gì tới cái đó.
Chẳng bao lâu sau, Trần Thạc đã đưa ra những quy tắc mới của mình.
"Một tuần sau, chúng ta sẽ có bài kiểm tra thứ ba. Lần này sẽ đánh giá dựa trên thành tích cá nhân. Kết thúc bài đánh giá, hai mươi học sinh sẽ bị loại, mong mọi người tiếp tục cố gắng."
"À, đúng rồi," Dừng lại một chút, ông nói thêm, "Những học sinh đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra trước có thể được thăng cấp trực tiếp."
Cô không còn là Thẩm Chiêu Chiêu ban đầu nữa rồi!
Ở cùng nhóm người chăm học nên cô bị lây theo.
Sợ hãi! ! !
"Được rồi, bây giờ tôi sẽ công bố kết quả của kỳ thi này. So với lần trước, mọi người đều có tiến bộ nhất định. Đặc biệt là một số thành viên trong nhóm Thịnh Trử Ý đã có tiến bộ lớn nhất, giành được vị trí đứng thứ nhất."
Khi giọng nói của Trần Thạc vừa rơi xuống, Hạ Miêu kích động ôm chặt Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Chiêu Chiêu, chúng ta đã giành được vị trí thứ nhất."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Thịnh Trử Ý, theo sau là một giọng chất vấn:
"Thầy ơi, thầy có nhầm không ạ? Làm sao nhóm các bạn ấy có thể đứng vị trí thứ nhất, phải là thứ nhất từ dưới lên mới đúng chứ ạ?" Chu Tuấn Minh trừng mắt nhìn về phía Hạ Miêu, lớn tiếng nói.
"Đúng đấy ạ, trong nhóm họ có hai thành viên cuối bảng. Cho dù có Thịnh Trử Ý ở trong nhóm, họ cũng không thể giành được vị trí thứ nhất."
"Nhưng tớ thấy gần đây những người trong đội bọn họ rất cố gắng, mỗi tối Thịnh Trử Ý còn giảng bài cho họ....."
Bốn phía có rất nhiều cuộc thảo luận.
"Trật tự!”
Trần Thạc gõ gõ bàn, cắt ngang mọi người: “Đây là bài thi của các thành viên trong nhóm, nếu có ai không phục thì có thể lên xem. Lần này, trong nhóm họ có hai điểm tuyệt đối, còn những người khác đều trên 90 điểm, mặc dù điểm trung bình của nhóm lần trước không cao lắm, nhưng lần này quả thực họ đứng đầu."
"Được rồi, để tôi công bố điểm của các nhóm khác..."
Theo giọng nói trầm xuống của Trần Thạc, lại có ba nhóm học sinh nữa được phụ huynh đưa về nhà.
Phòng học vốn có bốn mươi tám người, giờ chỉ còn lại ba mươi người.
"Lần này cậu may mắn thôi. Tớ không tin lần sau cậu có thể ở lại được." Giọng nói khó chịu thường ngày của bạn học Chu Tuấn Minh lại xuất hiện.
Là nhóm đứng thứ hai, đối phương cũng ở lại.
Hạ Miêu trực tiếp không để ý tới đối phương khiêu khích, hiện tại đối phương đã bị đánh bại, không đáng để cô ấy để ý.
Cô ấy ôm Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Chiêu Chiêu, cậu thật lợi hại! Lần thi này cậu thực sự được 100 điểm!"
Thẩm Chiêu Chiêu không có hứng thú: "A, bây giờ tớ ngủ được chưa?”
Nhóm đứng nhất, có nghĩa là cô phải ở lại.
Đây quả là một chuyện đáng buồn.
Cô cần phải chợp mắt nhanh chóng để chữa lành tâm trạng.
“Đương nhiên là chưa được!”
Hạ Miêu vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi nhóm được đứng đầu, toàn thân như bị dồn nén: "Vất vả lắm mới được ở lại, đương nhiên chúng ta phải tiếp tục cố gắng rồi!"
Cái gì?
Vẫn chưa xong sao?
Thẩm Chiêu Chiêu muốn ném bàn.
"Chiêu Chiêu, tớ biết cậu không quan tâm có thể tham gia cuộc thi hay không, nhưng đã đến đây rồi, tớ nghĩ chúng ta nên cố gắng học tập, cố gắng ở lại đến cuối cùng."
Đương nhiên, cô ấy không có hy vọng mình có thể đại diện thành phố tham gia cuộc thi, nhưng, khoảng thời gian này cô ấy đã học được rất nhiều điều.
Bây giờ có thể tham gia cuộc thi hay không cũng không quan trọng, cô ấy chỉ muốn ở lại đến cuối cùng, theo chân thầy để học hỏi thêm từ mọi người.
Thẩm Chiêu Chiêu không hiểu được lòng cầu tiến của đối phương, sở dĩ cô cố gắng cùng mọi người chỉ là vì không muốn nhìn thấy mọi người bị loại.
À nhân tiện, lão Trần vẫn chưa công bố thể lệ loại trừ của kỳ thi thứ ba.
Muốn cái gì tới cái đó.
Chẳng bao lâu sau, Trần Thạc đã đưa ra những quy tắc mới của mình.
"Một tuần sau, chúng ta sẽ có bài kiểm tra thứ ba. Lần này sẽ đánh giá dựa trên thành tích cá nhân. Kết thúc bài đánh giá, hai mươi học sinh sẽ bị loại, mong mọi người tiếp tục cố gắng."
"À, đúng rồi," Dừng lại một chút, ông nói thêm, "Những học sinh đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra trước có thể được thăng cấp trực tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.