Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi
Chương 14:
Hòa Độ
25/02/2024
Phòng tắm tràn đầy hơi nước ấm áp, dáng người thiếu nữ duyên dáng uyển chuyển, da trắng như tuyết.
Với mái tóc vẫn còn rối tung, Tần Từ nhanh chóng rửa sạch người.
Lúc đi ra mặc quần áo mới phát hiện, áo đồng phục học sinh đã bị mồ hôi thấm ướt, ướt đến mức không thể mặc được nữa.
Lúc ấy áo lót đã bị anh trai đẩy lên trên, không chạm vào da thịt, như vậy hoá ra lại may, chỉ có dây lưng phía sau là ướt, còn đâu thì vẫn có thể miễn cưỡng dùng được.
Không có thời gian để lúng túng rồi bời nữa! Xong rồi, sắp phải đến lớp rồi!
Cô xấu hổ cắn môi, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ thông minh, hoảng hốt phát hiện ra chỉ còn 13 phút nữa là vào tiết năm rồi.
Cô cắn răng, dứt khoát khoác chiếc áo ướt nhẹp lên người, nhanh nhẹn buộc lại tóc, sau đó cuống quít mở cửa phòng tắm ra.
"Anh ơi, em phải đi đây." Cô dùng tốc độ nhanh nhất đi giày thể thao vào, ngồi xổm xuống buộc dây giày, nói với Lục Tranh đang ngồi trên giường: "Có đủ thời gian sửa máy tính không, nếu không thì hết tiết thứ sáu em đến lớp anh lấy nhé?"
Lục Tranh đang khẽ nhíu mày dựa vào đầu giường, ngón tay nhẹ như bay thao tác lách cách gì đó trên bàn phím sô cô la*, không đáp lại cô.
(*) Loại bàn phím không có tiếng ồn, các phím khá thoáng, dễ gõ.
"Anh ơi?" Tần Từ đi tới, cúi người nhìn, phát hiện hoá ra anh đang thay màn hình khóa máy tính.
"Oa oa!" Cô khẽ hô đầy vẻ sùng bái: "Anh, đúng là đỉnh quá, vậy mà đã khởi động được máy rồi, tốc độ của anh nhanh thế?"
Lục Tranh nhướng mày nhìn cô một cái, dừng tay, ánh mắt trở nên thâm trầm trong tích tắc: "Em chuẩn bị mặc như vậy đi à?" Theo ánh nhìn nóng hừng hực của anh, Tần Từ cúi đầu.
Rèm cửa phòng ngủ đã được kéo ra, dưới ánh sáng, phong cảnh bộ ngực cô như ẩn như hiện dưới lớp đồng phục màu xanh trắng trong suốt, kiểu dáng đồ lót bảo thủ nhất, lại ôm lấy rãnh ngực xinh đẹp, cùng với hô hấp phập phồng, đường vân trên đồ lót hiện ra hết sức rõ ràng, không thể bỏ qua được phần da thịt trắng nõn.
Giống như mặc đồ xuyên thấu vậy...
Tần Từ giang hai tay ra, lập tức che lấy ngực, sắc mặt đỏ bừng: "Không, không có cách nào khác... Trường trung học phụ thuộc quy định phải mặc đồng phục học sinh mà, gần đây giáo viên chủ nhiệm đều bắt buộc, nếu không mặc đồng phục học sinh thì không cho vào... Ở chỗ anh cũng chỉ có váy dài của em, đồng phục học sinh còn sạch thì ở ký túc xá hết rồi..."
"Phụ nữ đúng là phiền toái."
Lục Tranh đứng dậy, nhảy xuống giường, chân dài sải rộng, vững vàng đến trước tủ quần áo, cầm một cái hộp đựng quần áo ở trên cao xuống, đặt lên giường, mở nắp, lấy ra một bộ đồng phục nam của trung học phụ thuộc.
Ngoài miệng ra vẻ ghét bỏ, tay lại hết sức dứt khoát, không đổi sắc mặt ném quần áo cho cô: "Trước tiên cứ mặc đồ của anh đi đã, còn của em thì để ở đây, anh giặt sạch cho em, buổi tối tới đây lấy."
Tần Từ so sánh thân hình một chút, kích thước cũng không coi là quá dài rộng, cô cũng chỉ có thể gật đầu với vẻ khó xử: "Vâng, cảm ơn anh."
Cô nhanh chóng chạy về phòng tắm, cởi đồ bỏ vào sọt quần áo của mình, đổi sang đồng phục của anh trai.
Cô mặc đồng phục nam rộng thùng thình đi ra, áo dài đến tới trên đùi và đầu gối, che đi hơn một nửa quần đồng phục.
Lục Tranh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt mang theo sự thưởng thức, ngoắc ngoắc đầu ngón tay: "Lại đây."
Tần Từ ngoan ngoãn đi qua, Lục Tranh ôm chầm lấy cổ cô, đầu hai người áp sát, hai trán dán lên nhau, tay kia Lục Tranh giơ điện thoại lên: "Nhìn ống kính."
Tần Từ nghe lời ngẩng đầu, ngây thơ nhìn về phía camera trước điện thoại di động của anh trai, "tách" một tiếng, một tấm ảnh chụp chung thân mật không có khoảng cách đã được ghi lại trong điện thoại.
"Anh, sao lại đột nhiên chụp ảnh thế?" Tần Từ có chút ngơ ngác.
Lục Tranh mở máy tính ra, đăng nhập vào WeChat của mình, nhanh chóng gửi ảnh qua, nhấp vào ảnh nhấn lưu, sau đó đặt lại ảnh nền màn hình chính và màn hình khóa máy tính, động tác liền mạch lưu loát, chưa đến hơn mười giây, nhanh đến mức khiến cho Tần Từ trợn mắt há hốc mồm.
"Sau này đừng đặt những ảnh chụp của mấy ngôi sao nam kia làm ảnh nền nữa, một đám người gầy như que củi, gió thổi một cái là bay mất, đàn ông con trai tô son điểm phấn như phụ nữ thì còn ra thể thống gì?" Lục Tranh ném điện thoại di động của mình lên giường, nét mặt nghiêm túc nhìn về phía Tần Từ đầy vẻ vô tội bên cạnh.
Tần Từ biến thành con chim cút, chỉ vào app hình nền trên màn hình, khao khát sống mãnh liệt khiến cho cô phản xạ có điều kiện, yếu ớt giải thích: "Phần mềm tự động thiết lập như vậy. Anh cứ yên tâm vào mắt thẩm mỹ của em, em cũng không quá hứng thú với loại con trai như thế..."
Lúc này Lục Tranh mới thu lại sát khí đầy người, tiếp tục khôi phục ppt mà cô chưa kịp lưu, sau khi lấy về thành công rồi, còn lưu lại vào mặt hình chính, đổi tên khác: Bài tập thực hành nhóm Tần Từ lớp 11 (5).pptx
Lục Tranh hỏi: "Có cần làm ppt cho em luôn không?"
Tần Từ vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, em tự làm được."
Lục Tranh nhíu mày: "Không phải vẫn chưa xong à, tiết thứ tám đã lên thuyết trình rồi, kịp không?"
Tần Từ tự tin gật đầu: "Kịp chứ, đến giờ hết tiết em làm, tiết thứ bảy là giờ thể dục, tôi có thể xin giáo viên cho nghỉ."
Lục Tranh đứng dậy: "Được rồi, ngồi xe anh chở đi, đừng đi xe đạp nữa."
Đúng lúc này, tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên du dương trong khuôn viên trường trung học phụ thuộc, là khúc nhạc "Lyphard Melodie" của Richard Clayderman, bắt đầu từ hồi Lục Tranh còn vác sách đi học ở trường trung học phụ thuộc, cũng là khúc nhạc này, chưa từng thay đổi.
"Đi thôi." Lục Tranh xách theo máy tính của cô, cầm lấy chìa khóa xe, một tay đưa về phía cô.
"A!" Tần Từ kéo vạt áo thun trắng của anh trai, tay phải đặt vào trong bàn tay ấm áp của anh, sung sướng nhếch khóe miệng lên cười rộ, nép sát theo sau.
Với mái tóc vẫn còn rối tung, Tần Từ nhanh chóng rửa sạch người.
Lúc đi ra mặc quần áo mới phát hiện, áo đồng phục học sinh đã bị mồ hôi thấm ướt, ướt đến mức không thể mặc được nữa.
Lúc ấy áo lót đã bị anh trai đẩy lên trên, không chạm vào da thịt, như vậy hoá ra lại may, chỉ có dây lưng phía sau là ướt, còn đâu thì vẫn có thể miễn cưỡng dùng được.
Không có thời gian để lúng túng rồi bời nữa! Xong rồi, sắp phải đến lớp rồi!
Cô xấu hổ cắn môi, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ thông minh, hoảng hốt phát hiện ra chỉ còn 13 phút nữa là vào tiết năm rồi.
Cô cắn răng, dứt khoát khoác chiếc áo ướt nhẹp lên người, nhanh nhẹn buộc lại tóc, sau đó cuống quít mở cửa phòng tắm ra.
"Anh ơi, em phải đi đây." Cô dùng tốc độ nhanh nhất đi giày thể thao vào, ngồi xổm xuống buộc dây giày, nói với Lục Tranh đang ngồi trên giường: "Có đủ thời gian sửa máy tính không, nếu không thì hết tiết thứ sáu em đến lớp anh lấy nhé?"
Lục Tranh đang khẽ nhíu mày dựa vào đầu giường, ngón tay nhẹ như bay thao tác lách cách gì đó trên bàn phím sô cô la*, không đáp lại cô.
(*) Loại bàn phím không có tiếng ồn, các phím khá thoáng, dễ gõ.
"Anh ơi?" Tần Từ đi tới, cúi người nhìn, phát hiện hoá ra anh đang thay màn hình khóa máy tính.
"Oa oa!" Cô khẽ hô đầy vẻ sùng bái: "Anh, đúng là đỉnh quá, vậy mà đã khởi động được máy rồi, tốc độ của anh nhanh thế?"
Lục Tranh nhướng mày nhìn cô một cái, dừng tay, ánh mắt trở nên thâm trầm trong tích tắc: "Em chuẩn bị mặc như vậy đi à?" Theo ánh nhìn nóng hừng hực của anh, Tần Từ cúi đầu.
Rèm cửa phòng ngủ đã được kéo ra, dưới ánh sáng, phong cảnh bộ ngực cô như ẩn như hiện dưới lớp đồng phục màu xanh trắng trong suốt, kiểu dáng đồ lót bảo thủ nhất, lại ôm lấy rãnh ngực xinh đẹp, cùng với hô hấp phập phồng, đường vân trên đồ lót hiện ra hết sức rõ ràng, không thể bỏ qua được phần da thịt trắng nõn.
Giống như mặc đồ xuyên thấu vậy...
Tần Từ giang hai tay ra, lập tức che lấy ngực, sắc mặt đỏ bừng: "Không, không có cách nào khác... Trường trung học phụ thuộc quy định phải mặc đồng phục học sinh mà, gần đây giáo viên chủ nhiệm đều bắt buộc, nếu không mặc đồng phục học sinh thì không cho vào... Ở chỗ anh cũng chỉ có váy dài của em, đồng phục học sinh còn sạch thì ở ký túc xá hết rồi..."
"Phụ nữ đúng là phiền toái."
Lục Tranh đứng dậy, nhảy xuống giường, chân dài sải rộng, vững vàng đến trước tủ quần áo, cầm một cái hộp đựng quần áo ở trên cao xuống, đặt lên giường, mở nắp, lấy ra một bộ đồng phục nam của trung học phụ thuộc.
Ngoài miệng ra vẻ ghét bỏ, tay lại hết sức dứt khoát, không đổi sắc mặt ném quần áo cho cô: "Trước tiên cứ mặc đồ của anh đi đã, còn của em thì để ở đây, anh giặt sạch cho em, buổi tối tới đây lấy."
Tần Từ so sánh thân hình một chút, kích thước cũng không coi là quá dài rộng, cô cũng chỉ có thể gật đầu với vẻ khó xử: "Vâng, cảm ơn anh."
Cô nhanh chóng chạy về phòng tắm, cởi đồ bỏ vào sọt quần áo của mình, đổi sang đồng phục của anh trai.
Cô mặc đồng phục nam rộng thùng thình đi ra, áo dài đến tới trên đùi và đầu gối, che đi hơn một nửa quần đồng phục.
Lục Tranh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt mang theo sự thưởng thức, ngoắc ngoắc đầu ngón tay: "Lại đây."
Tần Từ ngoan ngoãn đi qua, Lục Tranh ôm chầm lấy cổ cô, đầu hai người áp sát, hai trán dán lên nhau, tay kia Lục Tranh giơ điện thoại lên: "Nhìn ống kính."
Tần Từ nghe lời ngẩng đầu, ngây thơ nhìn về phía camera trước điện thoại di động của anh trai, "tách" một tiếng, một tấm ảnh chụp chung thân mật không có khoảng cách đã được ghi lại trong điện thoại.
"Anh, sao lại đột nhiên chụp ảnh thế?" Tần Từ có chút ngơ ngác.
Lục Tranh mở máy tính ra, đăng nhập vào WeChat của mình, nhanh chóng gửi ảnh qua, nhấp vào ảnh nhấn lưu, sau đó đặt lại ảnh nền màn hình chính và màn hình khóa máy tính, động tác liền mạch lưu loát, chưa đến hơn mười giây, nhanh đến mức khiến cho Tần Từ trợn mắt há hốc mồm.
"Sau này đừng đặt những ảnh chụp của mấy ngôi sao nam kia làm ảnh nền nữa, một đám người gầy như que củi, gió thổi một cái là bay mất, đàn ông con trai tô son điểm phấn như phụ nữ thì còn ra thể thống gì?" Lục Tranh ném điện thoại di động của mình lên giường, nét mặt nghiêm túc nhìn về phía Tần Từ đầy vẻ vô tội bên cạnh.
Tần Từ biến thành con chim cút, chỉ vào app hình nền trên màn hình, khao khát sống mãnh liệt khiến cho cô phản xạ có điều kiện, yếu ớt giải thích: "Phần mềm tự động thiết lập như vậy. Anh cứ yên tâm vào mắt thẩm mỹ của em, em cũng không quá hứng thú với loại con trai như thế..."
Lúc này Lục Tranh mới thu lại sát khí đầy người, tiếp tục khôi phục ppt mà cô chưa kịp lưu, sau khi lấy về thành công rồi, còn lưu lại vào mặt hình chính, đổi tên khác: Bài tập thực hành nhóm Tần Từ lớp 11 (5).pptx
Lục Tranh hỏi: "Có cần làm ppt cho em luôn không?"
Tần Từ vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, em tự làm được."
Lục Tranh nhíu mày: "Không phải vẫn chưa xong à, tiết thứ tám đã lên thuyết trình rồi, kịp không?"
Tần Từ tự tin gật đầu: "Kịp chứ, đến giờ hết tiết em làm, tiết thứ bảy là giờ thể dục, tôi có thể xin giáo viên cho nghỉ."
Lục Tranh đứng dậy: "Được rồi, ngồi xe anh chở đi, đừng đi xe đạp nữa."
Đúng lúc này, tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên du dương trong khuôn viên trường trung học phụ thuộc, là khúc nhạc "Lyphard Melodie" của Richard Clayderman, bắt đầu từ hồi Lục Tranh còn vác sách đi học ở trường trung học phụ thuộc, cũng là khúc nhạc này, chưa từng thay đổi.
"Đi thôi." Lục Tranh xách theo máy tính của cô, cầm lấy chìa khóa xe, một tay đưa về phía cô.
"A!" Tần Từ kéo vạt áo thun trắng của anh trai, tay phải đặt vào trong bàn tay ấm áp của anh, sung sướng nhếch khóe miệng lên cười rộ, nép sát theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.