Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi

Chương 20:

Hòa Độ

25/02/2024

Tầng hai là khu vực cá nhân do chính tay Lục Tranh một mình thiết kế, anh không thích người ngoài bước vào không gian riêng của mình, cho dù là những người bạn thân thiết trong công việc.

Mời mọi người ăn cơm, bình thường đi nhà hàng sẽ để tuỳ bọn họ chọn địa điểm.

Lục Tranh thỉnh thoảng sẽ ở lại trong phòng làm việc, nơi đây là dạng căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách, phòng khách 60 mét vuông, phòng ngủ chính 40 mét vuông.

Trước mắt là ba gam màu trắng nhạt, đen và xám, phòng khách hướng ra phố buôn bán, cửa sổ sát đất sáng loáng chiếm hết cả một mặt tường, căn phòng rộng rãi, không nhiều đồ nội thất, nhưng thứ nào thứ nấy đều mang lại xúc cảm cực kỳ tốt.

Ở giữa chiếc bàn ăn bằng đá cẩm thạch kiểu Châu Âu đặt một đĩa trái cây, màu sắc tươi tắn, được cắt đều cân đối, bày biện bắt mắt.

Ngoài ra còn có một chai kem sữa chua vỏ màu trắng.

Ánh mắt Tần Từ nhìn một lượt, trái tim ấm nóng được ủi qua lại càng thêm nóng rực.

Tuần nào cũng thế, trước khi đi từ nhà trở về trường, anh trai vẫn luôn lái xe đưa cô đến siêu thị lớn nhất gần đó, mua cho cô một đống đồ ăn, bình thường cũng thường đón cô tan học đến phòng làm việc ăn cơm tối, anh luôn tự mình mua đồ ăn xuống bếp, nấu những bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng theo sở thích của cô.

Lục Tranh từng nhắc tới một lần, một trong những sở thích trong cuộc sống của anh chính là đút cho cô ăn thật no.

Bài vở của anh rất nặng, vừa thi đại học xong đã bắt đầu khởi nghiệp, bận rộn hơn sinh viên đại học bình thường rất nhiều, nhưng vẫn luôn nhớ được dạ dày của cô không tốt.

Rõ ràng chiều nay đã học cả buổi, đến tối lại phải tổ chức liên hoan của phòng làm việc, mở hội nghị tổng hợp, thật ra vẫn luôn bận rộn làm không xuể.

Vậy thì những món đồ này được chuẩn bị lúc nào đây?

Cô vừa cảm động, song, cũng không khỏi cảm thấy có lỗi.

Anh trai quá vất vả, anh mới hai mươi tuổi, thế mà đã gánh vác trách nhiệm vượt xa các sinh viên đại học cùng lứa khác.

Dường như sự xuất hiện của cô đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống ban đầu của anh.

Mặc dù nhà họ Lục sở hữu gia tài bạc triệu, nhưng Lục Tranh lại không muốn ngồi im hưởng cơm bưng nước rót, anh nhạy cảm với các cơ hội kinh doanh, bản lĩnh kiếm tiền rất mạnh mẽ, từ lúc mới tới đến tận bây giờ, học phí lẫn sinh hoạt phí của Tần Từ đều là do anh chi trả, không dùng đến tiền nhà họ Lục.

Tần Từ thường xuyên lo lắng, sợ mình sẽ trở thành gánh nặng của anh.

Lục Tranh lại không thích cô suy nghĩ lung tung như thế.

Anh nói, chỉ cần chịu khó động não suy nghĩ, vật chất là thứ ở ngoài thân không cần lo lắng nhất, cô là một cô gái trẻ, chỉ cần có trách nhiệm chăm lo sức khỏe, vui vẻ bước từng bước trên nấc thang trưởng thành, không cần suy nghĩ nhiều đến những chuyện phiền lòng khác.

Có anh ở phía sau, cô không cần phải sợ.

Cô nóng mắt, khom lưng lấy chiếc dép hình hoạt hình đi trong nhà từ chỗ cửa, thay vào, vốn định qua tưới nước cho cây xanh trên kệ để đồ trước, điện thoại trong cặp sách chợt rung lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.



Cô đặt cặp sách của mình lên chiếc ghế dài dựa vào tường trong phòng khách, sau đó mới lấy điện thoại di động ra.

Danh sách tin nhắn hiển thị có một tin nhắn chưa đọc từ "Anh trai".

Anh trai: "Dâu tây có chua không?"

Cô nhón lấy một trái bỏ vào miệng, cắn ngập phần thịt quả đầy đặn, hương vị ngọt ngào lan đến tim: "Không chua, ngọt thanh."

Anh trai: "Ừ, đợi một lát nữa, Mạc Khải tổng kết xong là sẽ tan họp."

Mạc Khải là một trong những thành viên góp vốn cho phòng làm việc, cũng giống như Phương Trạch Thành, là anh em thân thiết của Lục Tranh từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành.

Tần Từ ôm di động ngồi xuống ghế sô pha, lục tìm trong bộ sưu tập những biểu tượng cảm xúc thường dùng nhất, chọn được một cô bé đáng yêu nháy mắt, gửi đi.

"Anh, em không vội đâu, anh cứ bận công việc trước đi." Cô nằm trên ghế sô pha, chậm rãi gõ chữ.

"Khó khăn." Tâm trí Lục Tranh hoàn toàn không còn ở trong cuộc họp nữa:

"Nhớ em."

Muốn ôm em, hôn em, sờ em.

Cũng muốn làm những việc khác, vận động trên giường kịch liệt hơn với em.

"..."

Hô hấp của Tần Từ khựng lại, cả người tê dại, gương mặt đỏ như sắp nhỏ máu đến nơi.

Cuộc họp chỉ còn lại mười mấy phút, Lục Tranh nghe câu được câu không, thời gian lúc này bỗng dưng kéo dài lâu đến lạ kỳ.

"Đêm nay còn định trở về ký túc xá sao?" Anh hỏi.

"Ừm, chắc chắn phải trở về." Tần Từ choáng váng đánh máy: "Dì quản lý ký túc mới vừa chuyển tới từ bộ phận đại học, kiểm tra buồng ngủ hết sức nghiêm ngặt, nếu trốn khỏi phòng, ngày mai dì ấy sẽ thông báo phê bình trong đại hội toàn trường, em cũng không xin nghỉ trước..."

"Quản lý ký túc mới là ai?"

Cô suy nghĩ một chút: "Chu Tú Mai."

"Có quen biết."

Tần Từ kinh ngạc: "Dì ấy quen biết anh à?"

"Ừm, từng giúp dì ấy sửa máy tính miễn phí một vài lần." Toàn bộ tâm trí Lục Tranh đã chạy đến chỗ cô gái nhỏ trên lầu, ánh mắt quét về phía mấy người bạn làm chung đang ngồi, vẻ mặt lại không có chút gợn sóng: "Có nhớ số của dì ấy không?"



"Có nhớ."

Tần Từ chậc lưỡi lộ vẻ ngạc nhiên, mở danh bạ ra, sao chép và dán số điện thoại, gửi tin nhắn qua.

Vừa nghe Mạc Khải tổng kết, năm ngón tay thon dài của Lục Tranh vừa đánh chữ nhanh như bay, đã gửi xong tin nhắn xin nghỉ phép cho quản lý, ngôn từ tha thiết chân thành, lý do lại giả tạo.

Còn chưa đầy nửa phút, đối phương đã nhắn lại: "Hotboy, không sao không sao, cứ để em gái cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, mai về bổ sung giấy xin phép nghỉ là được!"

Anh chụp ảnh màn hình, đổi lại giao diện gửi cho cô, lại hỏi: "Xin được rồi, đừng về nữa được không?"

Gửi theo một yêu cầu, mê hoặc không thể nào chống lại.

Đã giải quyết xong rồi? Vậy cũng nhanh quá mức rồi đó?!

Dây thần kinh của Tần Từ giật thót, cô ôm chặt gối, cắn cắn đôi môi đầy đặn căng mọng, vùi mặt vào sô pha.

Một lát sau cô mới ngẩng đầu lên, sắc mặt ửng hồng, lòng bàn tay mềm nhũn: "Anh, chúng ta về biệt thự sao?"

Lục Tranh có một căn hộ ở biệt thự Hải Bối cách cửa Bắc trường học không xa, ba phòng ngủ hai phòng khách, thỉnh thoảng Tần Từ cũng qua đó ở.

"Đêm nay không về đó, nghỉ trên lầu." Anh đề nghị.

A...

Là có ý gì?

Ánh mắt cô quét về phía phòng ngủ chính, rồi lại mặt đỏ tim đập nhanh chóng dời mắt đi.

Ánh mắt nóng lên nhìn quanh bốn phía, cô lần nữa khẳng định, không có giường thứ hai.

Nhìn chằm chằm vào ba chữ kia trong khung đối thoại, trái tim cô đập thình thịch, không khống chế được mà nhảy loạn lung tung.

Cô vẫn chưa thể tiêu hóa được, bàn tay đặt trên màn hình cảm ứng run rẩy, trái tim cũng run lên, cô vô thức cắn gối ôm, hít thở không thông: "Nhưng mà anh ơi, nơi này không tiện, không có giường thừa..."

"Có tiện."

Rốt cuộc cũng tan họp, ai về nhà nấy, Lục Tranh cuồng công việc hiếm khi đứng dậy đầu tiên, hơi vội vã đi ra mở cửa phòng họp.

Bước chân của anh càng nhanh hơn, chân dài thẳng tắp đi lên lầu, gương mặt dưới bóng đêm có vẻ cực kỳ tuấn tú.

Anh gửi một tin nhắn cuối cùng: "Ngủ trên giường của anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook