Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi
Chương 4:
Hòa Độ
17/02/2024
Tần Từ cuộn mình, vòng tay ôm thật chặt một cái bình gốm màu lam nhạt, ngồi trên chiếc giường đơn sơ ở phòng nghỉ của Cục công an trấn.
Nhà họ hàng chỉ có bốn bức tường, mẹ thì bặt vô âm tín, bố thì buông bỏ nhân thế.
Cô đã thành cô nhi, không còn nơi nào để đi.
Bên trong bình gốm là tro cốt của bố.
Trước khi mất, bố không thích chụp ảnh, nụ cười của bố trông ủ dột, bởi vì mệt nhọc lâu dài đè sập lưng, sự quan tâm của ông dành cho con gái và tất cả những cảm xúc trên thế giới này, yêu, ghét, buồn, vui, tất cả đều tan thành tro trong sức nóng rực cháy, mặc cho người ta hốt vào chiếc bình lạnh lẽo này.
Bố vốn sừng sững như núi, bây giờ cũng chỉ còn lại một chút như vậy.
Tần Từ không tin thần, không tin phật nhưng giờ phút này lại không nén được mà nhìn trời oán than.
Phật Tổ, thực sự không công bằng!
Bố của con, ông ấy chịu bao khổ nhọc, ông ấy chất phác và lương thiện, ông ấy chưa từng làm điều ác, ông ấy sống ở dưới đáy xã hội không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Ông ấy chưa một lần được cảm nhận niềm vui gia đình kề cạnh, bây giờ lại ngạt thở trong nước bùn lạnh lẽo, tan biến trong ngọn lửa nóng bỏng, điều này thật sự không công bằng.
Ông ấy đã nếm đủ vị đắng của thế gian, vì sao không cho ông ấy một cơ hội để thở phào nhẹ nhõm? Vì sao lại để ông ấy chết bi thảm như vậy?
Vì sao!
Con không cần ông ấy dùng mạng mình đổi lấy danh xưng mỹ miều là anh hùng, con chỉ cần ông ấy còn sống. Ông ấy còn phải hát chúc mừng sinh nhật cho con, thổi nến sinh nhật cho con mà…
Hai tay cô nắm chặt thành quyền, nước mắt trong suốt thi nhau rơi xuống, nhỏ trên hũ tro cốt, phát ra âm thanh "lộp bộp".
Hạt giống oán hận như mọc rễ ở trong lòng.
Cô oán, oán mình không đủ ưu tú, không đủ mạnh mẽ, không thể bảo vệ người quan trọng nhất.
Cô hận, hận đứa trẻ rơi xuống nước kia, tại sao lại phải cướp đi bố của cô!
Cô hận, hận người mẹ ngại nghèo yêu giàu.
Cô hận bà ta nhẫn tâm, vứt bỏ mình mà đi, khiến cho bố phải gắng gượng mỉm cười sầu não, uất ức nhiều năm.
Cô thực sự không thể tha thứ cho mẹ mình!
Tần Từ mở to mắt, cơ thể thon gầy ôm hũ tro cốt trong ngực, ngồi tựa vào tường từ rạng sáng đến hừng đông.
Sự thù hận bùng lên, sưởi ấm cô, chèo chống cho cô.
Bố ơi, chờ trời hửng đông, con sẽ đưa bố về nhà.
…
Sáng sớm hôm sau Cục trưởng tới, dẫn cô đứng đợi ngoài Cục công an trấn một tiếng đồng hồ, cho đến khi có một chiếc xe cao cấp sang trọng chạy tới.
"Tần Từ à, bây giờ nhà cháu đã như vậy rồi, đừng về thôn nữa. Cháu còn vị thành niên, lại không có khả năng kinh tế để sống một mình." Cục trưởng Cục công an xoay người, hai ngày nay Tần Từ ngoan ngoãn và lẳng lặng khiến cho người khác đau lòng.
"Vậy cháu đi đâu?" Tần Từ ngẩng đầu, cô dừng lại mấy giây, cảm thấy vô cùng mông lung.
"Sáng nay, ở trong thành phố bên cạnh có một bác Lục gọi điện thoại tới, nói muốn nhận nuôi cháu, cũng hứa hẹn sau khi cháu đến đó sẽ đáp ứng tất cả nhu cầu sinh hoạt và đi học của cháu trước khi trưởng thành, cháu đi không?"
Cô tỏ ra rất mệt mỏi, cố gắng tiếp nhận lời ông ấy nói. Cuối cùng, cô chỉ vào chiếc xe có giá cả không thấp ở trước mặt, khẽ hỏi: "Chiếc xe này tới đón cháu sao?"
"Đúng vậy, lái xe là tài xế của nhà bác kia." Lúc đầu Cục trưởng Cục công an cũng lo không biết sắp xếp cho Tần Từ thế nào, dù sao cũng là người nhà của anh hùng quên mình vì người khác, sự việc lại lên tin tức, cũng không thể cứ đưa đến cô nhi viện được. Trong lúc không biết phải làm sao, may thay lãnh đạo huyện gọi điện thoại tới, thông báo mình có chủ tập đoàn giàu có chủ động nói muốn nhận nuôi đứa nhỏ này.
Nhưng lãnh đạo cũng không tiết lộ quá nhiều về địa vị của người giàu có kia, có lẽ là nhân vật lớn.
Cho dù như thế nào, bây giờ cũng xem như vẹn cả đôi đường.
Tần Từ nhìn về phía hũ tro cốt trong ngực, trong lòng rất giằng co.
Bố không có ở đây, cô không có gì lo lắng, đi đâu cũng có thể mọc rễ nảy mầm.
Nguyện vọng lớn nhất mà bố Tần cố gắng cả đời chính là hy vọng cô đừng sống tạm bợ trong cuộc đời lấy tro bụi đập vào mặt như ông, ông hi vọng cô đến một nơi rộng mở hơn, có nhiều sự lựa chọn hơn.
Cô muốn bố yên tâm.
Vậy thì cứ đi đi.
Cô gật đầu.
Cục trưởng thấy cô đồng ý bèn cười mở cửa xe bên cạnh cho cô, cô cẩn thận bước lên rồi ngồi xuống.
Tài xế trên ghế lái mặc đồng phục màu đen, khẽ đánh giá Tần Từ từ kính chiếu hậu.
Cô bé mười tuổi có đường nét sắc sảo, vẻ mặt tái nhợt, giữa đôi mi thanh tú ẩn chứa sự bền bỉ không thuộc về độ tuổi này.
Khí chất thực sự hơi giống cậu chủ trong nhà.
"Cô chủ, ngồi được chưa?" Lái xe dời ánh mắt, lễ phép hỏi.
"Cháu ngồi vững rồi, cảm ơn ạ." Tần Từ gật đầu.
"Vẫn chưa đâu, cô phải thắt chặt dây an toàn, giống như này..." Lái xe bắt đầu tháo hết dây an toàn trước người mình, làm mẫu cách thắt.
Mặt Tần Từ đỏ bừng như cà chua chín, vội vàng thắt lại, lúc này cô bất chợt nảy sinh cảm giác hơi bất an.
Cuộc sống trong thành phố là như thế nào?
Cô hoàn toàn không biết.
Xe khởi động, lái ra khỏi Cục công an, Tần Từ nhìn về phía cảnh vật lùi lại ngoài cửa sổ với vẻ mặt xa xăm.
Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve hũ tro cốt hơi nóng lên ở phía ngoài, tưởng tượng dáng vẻ của bố tự an ủi bản thân mỗi lúc vất vả trước kia.
Tiểu Từ, lạc quan lên nào.
Tuy cuộc đời nhiều bước ngoặt như vậy, nhưng chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn, đừng ủ rũ.
Vào sinh nhật tám tuổi của Tần Từ, cô đã được bố tặng một quyển “Cố Thành Thi Tập”.
Trong đó có một bài thơ nhỏ, tên là “Lòng tin “.
Lòng tin nảy mầm trên đất mẹ
Bao nhiêu thu đến bấy nhiêu xuân
Là voi thì phải có ngà
Là ve thì phải căng dây đánh đàn
Hồn tôi nhập vào nhân gian
Tôi là tia sáng
Cũng là khói xanh
Cũng nên có chút lòng thành, như thế có thể đi được đường xa.
Nhà họ hàng chỉ có bốn bức tường, mẹ thì bặt vô âm tín, bố thì buông bỏ nhân thế.
Cô đã thành cô nhi, không còn nơi nào để đi.
Bên trong bình gốm là tro cốt của bố.
Trước khi mất, bố không thích chụp ảnh, nụ cười của bố trông ủ dột, bởi vì mệt nhọc lâu dài đè sập lưng, sự quan tâm của ông dành cho con gái và tất cả những cảm xúc trên thế giới này, yêu, ghét, buồn, vui, tất cả đều tan thành tro trong sức nóng rực cháy, mặc cho người ta hốt vào chiếc bình lạnh lẽo này.
Bố vốn sừng sững như núi, bây giờ cũng chỉ còn lại một chút như vậy.
Tần Từ không tin thần, không tin phật nhưng giờ phút này lại không nén được mà nhìn trời oán than.
Phật Tổ, thực sự không công bằng!
Bố của con, ông ấy chịu bao khổ nhọc, ông ấy chất phác và lương thiện, ông ấy chưa từng làm điều ác, ông ấy sống ở dưới đáy xã hội không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Ông ấy chưa một lần được cảm nhận niềm vui gia đình kề cạnh, bây giờ lại ngạt thở trong nước bùn lạnh lẽo, tan biến trong ngọn lửa nóng bỏng, điều này thật sự không công bằng.
Ông ấy đã nếm đủ vị đắng của thế gian, vì sao không cho ông ấy một cơ hội để thở phào nhẹ nhõm? Vì sao lại để ông ấy chết bi thảm như vậy?
Vì sao!
Con không cần ông ấy dùng mạng mình đổi lấy danh xưng mỹ miều là anh hùng, con chỉ cần ông ấy còn sống. Ông ấy còn phải hát chúc mừng sinh nhật cho con, thổi nến sinh nhật cho con mà…
Hai tay cô nắm chặt thành quyền, nước mắt trong suốt thi nhau rơi xuống, nhỏ trên hũ tro cốt, phát ra âm thanh "lộp bộp".
Hạt giống oán hận như mọc rễ ở trong lòng.
Cô oán, oán mình không đủ ưu tú, không đủ mạnh mẽ, không thể bảo vệ người quan trọng nhất.
Cô hận, hận đứa trẻ rơi xuống nước kia, tại sao lại phải cướp đi bố của cô!
Cô hận, hận người mẹ ngại nghèo yêu giàu.
Cô hận bà ta nhẫn tâm, vứt bỏ mình mà đi, khiến cho bố phải gắng gượng mỉm cười sầu não, uất ức nhiều năm.
Cô thực sự không thể tha thứ cho mẹ mình!
Tần Từ mở to mắt, cơ thể thon gầy ôm hũ tro cốt trong ngực, ngồi tựa vào tường từ rạng sáng đến hừng đông.
Sự thù hận bùng lên, sưởi ấm cô, chèo chống cho cô.
Bố ơi, chờ trời hửng đông, con sẽ đưa bố về nhà.
…
Sáng sớm hôm sau Cục trưởng tới, dẫn cô đứng đợi ngoài Cục công an trấn một tiếng đồng hồ, cho đến khi có một chiếc xe cao cấp sang trọng chạy tới.
"Tần Từ à, bây giờ nhà cháu đã như vậy rồi, đừng về thôn nữa. Cháu còn vị thành niên, lại không có khả năng kinh tế để sống một mình." Cục trưởng Cục công an xoay người, hai ngày nay Tần Từ ngoan ngoãn và lẳng lặng khiến cho người khác đau lòng.
"Vậy cháu đi đâu?" Tần Từ ngẩng đầu, cô dừng lại mấy giây, cảm thấy vô cùng mông lung.
"Sáng nay, ở trong thành phố bên cạnh có một bác Lục gọi điện thoại tới, nói muốn nhận nuôi cháu, cũng hứa hẹn sau khi cháu đến đó sẽ đáp ứng tất cả nhu cầu sinh hoạt và đi học của cháu trước khi trưởng thành, cháu đi không?"
Cô tỏ ra rất mệt mỏi, cố gắng tiếp nhận lời ông ấy nói. Cuối cùng, cô chỉ vào chiếc xe có giá cả không thấp ở trước mặt, khẽ hỏi: "Chiếc xe này tới đón cháu sao?"
"Đúng vậy, lái xe là tài xế của nhà bác kia." Lúc đầu Cục trưởng Cục công an cũng lo không biết sắp xếp cho Tần Từ thế nào, dù sao cũng là người nhà của anh hùng quên mình vì người khác, sự việc lại lên tin tức, cũng không thể cứ đưa đến cô nhi viện được. Trong lúc không biết phải làm sao, may thay lãnh đạo huyện gọi điện thoại tới, thông báo mình có chủ tập đoàn giàu có chủ động nói muốn nhận nuôi đứa nhỏ này.
Nhưng lãnh đạo cũng không tiết lộ quá nhiều về địa vị của người giàu có kia, có lẽ là nhân vật lớn.
Cho dù như thế nào, bây giờ cũng xem như vẹn cả đôi đường.
Tần Từ nhìn về phía hũ tro cốt trong ngực, trong lòng rất giằng co.
Bố không có ở đây, cô không có gì lo lắng, đi đâu cũng có thể mọc rễ nảy mầm.
Nguyện vọng lớn nhất mà bố Tần cố gắng cả đời chính là hy vọng cô đừng sống tạm bợ trong cuộc đời lấy tro bụi đập vào mặt như ông, ông hi vọng cô đến một nơi rộng mở hơn, có nhiều sự lựa chọn hơn.
Cô muốn bố yên tâm.
Vậy thì cứ đi đi.
Cô gật đầu.
Cục trưởng thấy cô đồng ý bèn cười mở cửa xe bên cạnh cho cô, cô cẩn thận bước lên rồi ngồi xuống.
Tài xế trên ghế lái mặc đồng phục màu đen, khẽ đánh giá Tần Từ từ kính chiếu hậu.
Cô bé mười tuổi có đường nét sắc sảo, vẻ mặt tái nhợt, giữa đôi mi thanh tú ẩn chứa sự bền bỉ không thuộc về độ tuổi này.
Khí chất thực sự hơi giống cậu chủ trong nhà.
"Cô chủ, ngồi được chưa?" Lái xe dời ánh mắt, lễ phép hỏi.
"Cháu ngồi vững rồi, cảm ơn ạ." Tần Từ gật đầu.
"Vẫn chưa đâu, cô phải thắt chặt dây an toàn, giống như này..." Lái xe bắt đầu tháo hết dây an toàn trước người mình, làm mẫu cách thắt.
Mặt Tần Từ đỏ bừng như cà chua chín, vội vàng thắt lại, lúc này cô bất chợt nảy sinh cảm giác hơi bất an.
Cuộc sống trong thành phố là như thế nào?
Cô hoàn toàn không biết.
Xe khởi động, lái ra khỏi Cục công an, Tần Từ nhìn về phía cảnh vật lùi lại ngoài cửa sổ với vẻ mặt xa xăm.
Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve hũ tro cốt hơi nóng lên ở phía ngoài, tưởng tượng dáng vẻ của bố tự an ủi bản thân mỗi lúc vất vả trước kia.
Tiểu Từ, lạc quan lên nào.
Tuy cuộc đời nhiều bước ngoặt như vậy, nhưng chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn, đừng ủ rũ.
Vào sinh nhật tám tuổi của Tần Từ, cô đã được bố tặng một quyển “Cố Thành Thi Tập”.
Trong đó có một bài thơ nhỏ, tên là “Lòng tin “.
Lòng tin nảy mầm trên đất mẹ
Bao nhiêu thu đến bấy nhiêu xuân
Là voi thì phải có ngà
Là ve thì phải căng dây đánh đàn
Hồn tôi nhập vào nhân gian
Tôi là tia sáng
Cũng là khói xanh
Cũng nên có chút lòng thành, như thế có thể đi được đường xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.