Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi
Chương 7:
Hòa Độ
18/02/2024
Phía sau cô có một bóng người cao ráo đang đứng thẳng, người đó cao hơn cô một cái đầu, đứng ở phía ngược sáng.
Trên mặt anh đổ bóng mờ, vô hình mang lại cho người khác cảm giác bức bách từ trên cao nhìn xuống, Tần Từ vô thức lùi lại bên tường.
Sự e ngại của kẻ yếu đối với kẻ mạnh gần như là bẩm sinh. Cô bối rối đáp lời: "Thích, thích..."
"Sao, sợ anh à?" Người đó cúi đầu, tùy ý dùng khăn mặt màu ngà sữa lau mái tóc đen chưa khô, anh lười biếng khẽ mở đôi môi mỏng, nói với giọng điệu hững hờ.
Tần Từ từ từ ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ ngũ quan của anh.
Đường nét lạnh lùng với góc cạnh rõ ràng, lông mày đen rậm, hai mắt sâu thẳm như bầu trời đêm, vẻ mặt hờ hững. Không phải kiểu hiền lành, thậm chí còn có cảm giác hơi khó gần.
Áo choàng tắm dài màu xanh xám nới rộng, cổ áo hơi rộng ra, da thịt ở cổ trắng như sứ, trên mái tóc đen ẩm ướt vẫn còn nhỏ nước, từng giọt óng ánh rơi xuống như sương sa, trượt vào cổ áo tắm.
Cô chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy, lại còn vừa mới tắm xong. Cô cúi đầu, mặt mũi đỏ bừng.
Trông anh phải lớn hơn mình mấy tuổi, có lẽ là “cậu chủ” mà người hầu nhắc đến kia.
"Cậu chủ, em là Tần Từ." Cô ngoan ngoãn giới thiệu bản thân.
"Lục Tranh." Anh mở miệng.
Tên cũng như con người anh, rất ngắn gọn.
"Cậu Lục..."
Lục Tranh tiến đến phía trước thêm một bước, trước mắt cô tối sầm lại, cằm Tần Từ bị một ngón tay nâng lên, từ từ hướng lên trên.
Ngón tay của anh lạnh quá.
"Gọi anh trai." Giọng nói của anh dễ nghe vô cùng.
Họ hàng trong nhà cô không có nhiều nhánh, Tần Từ không quen với từ "anh trai" này lắm.
Đầu Tần Từ hỗn loạn, cô cúi đầu xuống thấp hơn nữa, gọi bừa: "Anh trai..."
Giọng nói nhỏ đến mức không nghe rõ.
"Ngẩng đầu." Anh dịu dàng ra lệnh, lời ít mà ý nhiều nhưng không dễ xen vào.
Tần Từ như trúng bùa chú, lấy can đảm ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Một làn hương tươi mát thoang thoảng ập tới từ trên người cô, như quả táo tươi rói mới hái, cũng giống cây non mới đâm chồi.
Anh lại gần, hít sâu một cái, vẻ mặt rất hưởng thụ: "Bôi gì vậy? Rất thơm."
Tần Từ lùi lại, trán nóng lên, nói không nên câu: "Không... Không bôi gì cả..."
"Sao lại xấu hổ?"
Lục Tranh nhìn chằm chằm vào mặt cô với ánh mắt dò xét như đang tìm tòi nghiên cứu, vô cùng sâu xa, dường như có thể nhìn thấu cô từ trong ra ngoài, khiến cô không chỗ che thân.
"Chúng ta... anh trai... đứng gần em quá..." Cô không kìm được mà khẽ rụt người lại, vô thức muốn cúi đầu.
A.
Dáng vẻ trông thì bình tĩnh nhưng thực ra không chịu nổi một phát kia khiến Lục Tranh vốn luôn lạnh lùng lại nảy sinh cảm xúc thương hại đồng loại.
Cô bé trước mắt non nớt hồn nhiên biết bao, như tờ giấy trắng sạch sẽ yếu ớt, chỉ chờ người khác vẽ nét bút đầu tiên.
Nhưng quan trọng là, nét bút đầu tiên này vẽ như thế nào?
Cô hơi ngước đầu, đôi mắt to sạch sẽ mà trong suốt, làm sao cô biết thiếu niên Lục Tranh này là người có thể nắm giữ vui buồn và sống chết trong quãng đời còn lại của cô.
Cô lo lắng sắp xếp lời nói, hi vọng mình đến sẽ không quá đột ngột: "Cảm ơn gia đình anh tốt bụng cho em ở nhờ, em sẽ không ăn không ngồi rồi, em có thể..."
Ánh mắt cô vô cùng chân thành, giọng nói rất kiên định, cứ như vận mệnh vẫn nằm trong tay cô, có thể để cô làm chủ.
Lục Tranh cảm thấy buồn cười, hỏi cô: "Em có thể làm gì?"
Tần Từ nói nhỏ: "Giặt quần áo, nấu cơm, chăm sóc hoa cỏ..."
"Nhà anh đủ số lượng giúp việc rồi." Lục Tranh nhíu mày, khóe môi nhếch lên cười nhạo, hai mắt đen như mực dưới đôi mày rậm, không nhìn thấy đáy: "Hơn nữa, không nhận lao động trẻ em."
"Em..."
Anh uốn nắn với giọng điệu lạnh nhạt: "Đúng rồi, không phải cho em ở nhờ mà là nhận nuôi, sau này em sẽ là người nhà họ Lục."
Tim cô bé khẽ đập thình thịch.
"Anh không muốn dông dài." Anh duỗi cánh tay dài chống bên cạnh cô bé nhỏ nhắn, một bàn tay khác với khớp xương rõ ràng nắm lấy cằm cô: "Nên gọi anh là gì?"
Khí thế của anh áp đảo, nổi bật khiến người khác rất khó coi nhẹ, Tần Từ không khỏi lui về sau một bước: "Anh... anh trai..."
"Ừm." Dường như âm thanh mềm mại này rất có hời cho Lục Tranh, khóe miệng của anh khẽ cong lên rất nhỏ.
"Mẹ Trương, dẫn cô ấy đi tắm rồi thay quần áo khác."
Sau đó anh quay người rời đi, bóng người cao lớn biến mất chỗ góc cua ở hành lang, lặng yên không một tiếng động như lúc đến.
Tần Từ mặt đỏ tía tai nhìn về phía anh rời đi, đi vào phòng tắm với mẹ Trương, cả buổi luôn trong trạng thái hốt hoảng, như đang trong mơ.
Trên mặt anh đổ bóng mờ, vô hình mang lại cho người khác cảm giác bức bách từ trên cao nhìn xuống, Tần Từ vô thức lùi lại bên tường.
Sự e ngại của kẻ yếu đối với kẻ mạnh gần như là bẩm sinh. Cô bối rối đáp lời: "Thích, thích..."
"Sao, sợ anh à?" Người đó cúi đầu, tùy ý dùng khăn mặt màu ngà sữa lau mái tóc đen chưa khô, anh lười biếng khẽ mở đôi môi mỏng, nói với giọng điệu hững hờ.
Tần Từ từ từ ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ ngũ quan của anh.
Đường nét lạnh lùng với góc cạnh rõ ràng, lông mày đen rậm, hai mắt sâu thẳm như bầu trời đêm, vẻ mặt hờ hững. Không phải kiểu hiền lành, thậm chí còn có cảm giác hơi khó gần.
Áo choàng tắm dài màu xanh xám nới rộng, cổ áo hơi rộng ra, da thịt ở cổ trắng như sứ, trên mái tóc đen ẩm ướt vẫn còn nhỏ nước, từng giọt óng ánh rơi xuống như sương sa, trượt vào cổ áo tắm.
Cô chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy, lại còn vừa mới tắm xong. Cô cúi đầu, mặt mũi đỏ bừng.
Trông anh phải lớn hơn mình mấy tuổi, có lẽ là “cậu chủ” mà người hầu nhắc đến kia.
"Cậu chủ, em là Tần Từ." Cô ngoan ngoãn giới thiệu bản thân.
"Lục Tranh." Anh mở miệng.
Tên cũng như con người anh, rất ngắn gọn.
"Cậu Lục..."
Lục Tranh tiến đến phía trước thêm một bước, trước mắt cô tối sầm lại, cằm Tần Từ bị một ngón tay nâng lên, từ từ hướng lên trên.
Ngón tay của anh lạnh quá.
"Gọi anh trai." Giọng nói của anh dễ nghe vô cùng.
Họ hàng trong nhà cô không có nhiều nhánh, Tần Từ không quen với từ "anh trai" này lắm.
Đầu Tần Từ hỗn loạn, cô cúi đầu xuống thấp hơn nữa, gọi bừa: "Anh trai..."
Giọng nói nhỏ đến mức không nghe rõ.
"Ngẩng đầu." Anh dịu dàng ra lệnh, lời ít mà ý nhiều nhưng không dễ xen vào.
Tần Từ như trúng bùa chú, lấy can đảm ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Một làn hương tươi mát thoang thoảng ập tới từ trên người cô, như quả táo tươi rói mới hái, cũng giống cây non mới đâm chồi.
Anh lại gần, hít sâu một cái, vẻ mặt rất hưởng thụ: "Bôi gì vậy? Rất thơm."
Tần Từ lùi lại, trán nóng lên, nói không nên câu: "Không... Không bôi gì cả..."
"Sao lại xấu hổ?"
Lục Tranh nhìn chằm chằm vào mặt cô với ánh mắt dò xét như đang tìm tòi nghiên cứu, vô cùng sâu xa, dường như có thể nhìn thấu cô từ trong ra ngoài, khiến cô không chỗ che thân.
"Chúng ta... anh trai... đứng gần em quá..." Cô không kìm được mà khẽ rụt người lại, vô thức muốn cúi đầu.
A.
Dáng vẻ trông thì bình tĩnh nhưng thực ra không chịu nổi một phát kia khiến Lục Tranh vốn luôn lạnh lùng lại nảy sinh cảm xúc thương hại đồng loại.
Cô bé trước mắt non nớt hồn nhiên biết bao, như tờ giấy trắng sạch sẽ yếu ớt, chỉ chờ người khác vẽ nét bút đầu tiên.
Nhưng quan trọng là, nét bút đầu tiên này vẽ như thế nào?
Cô hơi ngước đầu, đôi mắt to sạch sẽ mà trong suốt, làm sao cô biết thiếu niên Lục Tranh này là người có thể nắm giữ vui buồn và sống chết trong quãng đời còn lại của cô.
Cô lo lắng sắp xếp lời nói, hi vọng mình đến sẽ không quá đột ngột: "Cảm ơn gia đình anh tốt bụng cho em ở nhờ, em sẽ không ăn không ngồi rồi, em có thể..."
Ánh mắt cô vô cùng chân thành, giọng nói rất kiên định, cứ như vận mệnh vẫn nằm trong tay cô, có thể để cô làm chủ.
Lục Tranh cảm thấy buồn cười, hỏi cô: "Em có thể làm gì?"
Tần Từ nói nhỏ: "Giặt quần áo, nấu cơm, chăm sóc hoa cỏ..."
"Nhà anh đủ số lượng giúp việc rồi." Lục Tranh nhíu mày, khóe môi nhếch lên cười nhạo, hai mắt đen như mực dưới đôi mày rậm, không nhìn thấy đáy: "Hơn nữa, không nhận lao động trẻ em."
"Em..."
Anh uốn nắn với giọng điệu lạnh nhạt: "Đúng rồi, không phải cho em ở nhờ mà là nhận nuôi, sau này em sẽ là người nhà họ Lục."
Tim cô bé khẽ đập thình thịch.
"Anh không muốn dông dài." Anh duỗi cánh tay dài chống bên cạnh cô bé nhỏ nhắn, một bàn tay khác với khớp xương rõ ràng nắm lấy cằm cô: "Nên gọi anh là gì?"
Khí thế của anh áp đảo, nổi bật khiến người khác rất khó coi nhẹ, Tần Từ không khỏi lui về sau một bước: "Anh... anh trai..."
"Ừm." Dường như âm thanh mềm mại này rất có hời cho Lục Tranh, khóe miệng của anh khẽ cong lên rất nhỏ.
"Mẹ Trương, dẫn cô ấy đi tắm rồi thay quần áo khác."
Sau đó anh quay người rời đi, bóng người cao lớn biến mất chỗ góc cua ở hành lang, lặng yên không một tiếng động như lúc đến.
Tần Từ mặt đỏ tía tai nhìn về phía anh rời đi, đi vào phòng tắm với mẹ Trương, cả buổi luôn trong trạng thái hốt hoảng, như đang trong mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.