Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi
Chương 47: Cô Đang Nói Dối
Hòa Độ
25/02/2024
Đầu cô ong lên, tâm trí bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Tâm trạng cô rối bời, không muốn về trường đi học.
Tần Từ đưa lưng về phía Lục Tranh, im lặng mặc quần đồng phục vào, lúc quay đầu lại, cô trông thấy Lục Tranh đang dùng khăn ướt lau dương vật vẫn còn cương cứng của anh.
To thật…
Mặt Tần Từ bỗng chốc đỏ bừng, hơi thở loạn nhịp, cô vội quay mặt đi, núm vú lập tức săn lên, căng tức, cặp vú đẫy đà nhô cao bên trong chiếc áo trắng cộc tay.
Cô nhăn nhỏ, ngượng ngùng quay lại nhìn anh, nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt quần dài và dây lưng anh vứt dưới đất lên đưa cho anh: “Anh à, anh mau mặc vào đi.”
Lục Tranh nhìn cô chăm chú không chớp mắt, nhận lấy chiếc quần dài cô đưa. Tần Từ đang định rút tay về thì anh đột nhiên giữ cổ tay cô lại, ngậm lấy năm ngón tay trắng ngần, mịn màng của cô, trong tiếng kêu sợ hãi của cô, anh giở trò xấu, đưa lưỡi liếm từng ngón tay của cô tựa như ăn một món ngon mỹ vị, mãi không chịu buông ra.
“Anh!” Tần Từ tức nổ phổi nhưng không làm gì được anh, anh trêu ghẹo cô như vậy làm cô lại ướt trở lại, đồ lót dính nhơm nhớp rất khó chịu.
“Anh biết rồi, không làm nữa.” Lục Tranh lưu luyến không rời hôn lên trán cô rồi cúi người mặc chiếc quần lót màu đen vào, tiếp đó là tới quần dài, dương vật đội đũng quần lên thành một chiếc lều lớn rất bắt mắt.
Tần Từ liếc nhìn đũng quần của anh rồi vội vàng nhìn lảng đi nơi khác, cắn môi nói: “Anh như vậy thì sao ra ngoài được?”
“Nếu không thì lại làm em thêm lần nữa nhé? Làm xong nó sẽ nhỏ xuống đấy.” Lục Tranh đeo thắt lưng vào, ánh mắt nóng bỏng của anh như muốn thiêu đốt cô: “Nhưng hoa huyệt của em mong manh quá, nếu còn giã nữa, e là sẽ làm em bị thương mất, anh thực sự không nỡ.”
“Anh...” Tần Từ không nói nổi gì nữa, hai má đỏ bừng, giọng ngượng ngùng: “Anh à, anh… Nói năng kín đáo một chút được không?”
“Không được, gọi vậy mới vui.” Lục Tranh cười khẽ, vỗ nhẹ đỉnh đầu cô: “Đây là bản chất của anh đấy, em làm quen đi nhé.”
Anh khao khát cô thì anh nói là anh khao khát cô, trước nay vẫn luôn như vậy, vô cùng chân thành, cực kỳ tự nhiên, không có gì phải giấu giếm.
Tần Từ xấu hổ không biết phải làm sao, chỉ còn có thể im lặng.
Lục Tranh cưng chiều xoa mái tóc mềm của cô một cái, hơi ấm lướt qua vành tai khiến lưng cô tê rần: “Cưng à, anh tạm thời nhịn một lát, tối nay về nhà anh sẽ lại nghe em rên rỉ tiếp.”
Hai người ôm ấp, vuốt ve nhau ở trong phòng thêm nửa tiếng nữa, Lục Tranh muốn đưa Tần về trường, không ngờ cô lại chủ động giữ Lục Tranh lại, ánh mắt lảng tránh, đưa ra yêu cầu: “Anh à, hôm nay em không muốn về trường, anh xin nghỉ phép giúp em được không?”
Lục Tranh nhíu mày, có gì đó không ổn rồi.
Kể từ cú điện thoại của bảo vệ buổi sáng, biểu hiện của cô cũng trở nên khác thường.
Cô không có thói quen xấu, xưa nay không bao giờ vô duyên vô cớ trốn học hay xin phép nghỉ, trước đây, có lần bị cảm nặng, anh xin nghỉ ốm giúp cô một ngày, vậy mà cô truyền nước xong lại tự quay trở về trường.
Lục Tranh ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn môi cô, ấm giọng hỏi: “Em thấy trong người khó chịu à?”
Tần Từ lắc đầu, giọng mềm nhũn: “Không phải ạ.”
“Vậy hay là ở trường gặp phải chuyện gì? Em có gì giấu anh à?”
“Không phải!” Tần Từ tái mặt, nói xong lại cảm thấy mình phản ứng quá dữ dội, bèn giả vờ bình tĩnh lắc đầu: “Hôm nay em chỉ không muốn đến trường thôi…”
Cô đang nói dối.
Lục Tranh chú ý tới những động tác nhỏ của cô, đôi mắt đen láy của anh trở nên sâu thẳm như có điều suy nghĩ nhưng anh không gặng hỏi cô nữa: “Được, vậy để anh đưa em về phòng làm việc.”
“Anh, em không muốn ở một mình.” Tần Từ chủ động giữ chặt cánh tay của Lục Tranh, đôi môi đỏ khẽ hé mở, tội nghiệp nhìn Lục Tranh bằng ánh mắt nài nỉ: “Anh, anh dẫn em đi nghe giảng được không?”
Lục Tranh nhìn cô, không khỏi ngạc nhiên, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cô rất ít khi bám dính anh, ỷ lại vào anh như vậy.
Vui thì đương nhiên là vui nhưng hơn hết, anh cảm thấy lo lắng cho cô.
Anh chậm rãi gật đầu: “Được.”
Nói rồi, anh dắt cô đi ra ngoài, cổng trường chỉ cách rạp chiếu phim tư nhân một con phố, đi mười phút là tới.
Bảo vệ nhìn thấy hai người một cao một thấp đi vào trường, lập tức nhiệt tình nhô đầu ra khỏi phòng bảo vệ: “Chàng trai, tìm được em gái rồi à? Em gái ngoan như thế, đừng để người ta bắt nạt cô bé nữa nhé!”
Ánh mắt Lục Tranh nặng nề: “Ừm, tôi biết, cảm ơn anh.”
Tâm trạng cô rối bời, không muốn về trường đi học.
Tần Từ đưa lưng về phía Lục Tranh, im lặng mặc quần đồng phục vào, lúc quay đầu lại, cô trông thấy Lục Tranh đang dùng khăn ướt lau dương vật vẫn còn cương cứng của anh.
To thật…
Mặt Tần Từ bỗng chốc đỏ bừng, hơi thở loạn nhịp, cô vội quay mặt đi, núm vú lập tức săn lên, căng tức, cặp vú đẫy đà nhô cao bên trong chiếc áo trắng cộc tay.
Cô nhăn nhỏ, ngượng ngùng quay lại nhìn anh, nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt quần dài và dây lưng anh vứt dưới đất lên đưa cho anh: “Anh à, anh mau mặc vào đi.”
Lục Tranh nhìn cô chăm chú không chớp mắt, nhận lấy chiếc quần dài cô đưa. Tần Từ đang định rút tay về thì anh đột nhiên giữ cổ tay cô lại, ngậm lấy năm ngón tay trắng ngần, mịn màng của cô, trong tiếng kêu sợ hãi của cô, anh giở trò xấu, đưa lưỡi liếm từng ngón tay của cô tựa như ăn một món ngon mỹ vị, mãi không chịu buông ra.
“Anh!” Tần Từ tức nổ phổi nhưng không làm gì được anh, anh trêu ghẹo cô như vậy làm cô lại ướt trở lại, đồ lót dính nhơm nhớp rất khó chịu.
“Anh biết rồi, không làm nữa.” Lục Tranh lưu luyến không rời hôn lên trán cô rồi cúi người mặc chiếc quần lót màu đen vào, tiếp đó là tới quần dài, dương vật đội đũng quần lên thành một chiếc lều lớn rất bắt mắt.
Tần Từ liếc nhìn đũng quần của anh rồi vội vàng nhìn lảng đi nơi khác, cắn môi nói: “Anh như vậy thì sao ra ngoài được?”
“Nếu không thì lại làm em thêm lần nữa nhé? Làm xong nó sẽ nhỏ xuống đấy.” Lục Tranh đeo thắt lưng vào, ánh mắt nóng bỏng của anh như muốn thiêu đốt cô: “Nhưng hoa huyệt của em mong manh quá, nếu còn giã nữa, e là sẽ làm em bị thương mất, anh thực sự không nỡ.”
“Anh...” Tần Từ không nói nổi gì nữa, hai má đỏ bừng, giọng ngượng ngùng: “Anh à, anh… Nói năng kín đáo một chút được không?”
“Không được, gọi vậy mới vui.” Lục Tranh cười khẽ, vỗ nhẹ đỉnh đầu cô: “Đây là bản chất của anh đấy, em làm quen đi nhé.”
Anh khao khát cô thì anh nói là anh khao khát cô, trước nay vẫn luôn như vậy, vô cùng chân thành, cực kỳ tự nhiên, không có gì phải giấu giếm.
Tần Từ xấu hổ không biết phải làm sao, chỉ còn có thể im lặng.
Lục Tranh cưng chiều xoa mái tóc mềm của cô một cái, hơi ấm lướt qua vành tai khiến lưng cô tê rần: “Cưng à, anh tạm thời nhịn một lát, tối nay về nhà anh sẽ lại nghe em rên rỉ tiếp.”
Hai người ôm ấp, vuốt ve nhau ở trong phòng thêm nửa tiếng nữa, Lục Tranh muốn đưa Tần về trường, không ngờ cô lại chủ động giữ Lục Tranh lại, ánh mắt lảng tránh, đưa ra yêu cầu: “Anh à, hôm nay em không muốn về trường, anh xin nghỉ phép giúp em được không?”
Lục Tranh nhíu mày, có gì đó không ổn rồi.
Kể từ cú điện thoại của bảo vệ buổi sáng, biểu hiện của cô cũng trở nên khác thường.
Cô không có thói quen xấu, xưa nay không bao giờ vô duyên vô cớ trốn học hay xin phép nghỉ, trước đây, có lần bị cảm nặng, anh xin nghỉ ốm giúp cô một ngày, vậy mà cô truyền nước xong lại tự quay trở về trường.
Lục Tranh ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn môi cô, ấm giọng hỏi: “Em thấy trong người khó chịu à?”
Tần Từ lắc đầu, giọng mềm nhũn: “Không phải ạ.”
“Vậy hay là ở trường gặp phải chuyện gì? Em có gì giấu anh à?”
“Không phải!” Tần Từ tái mặt, nói xong lại cảm thấy mình phản ứng quá dữ dội, bèn giả vờ bình tĩnh lắc đầu: “Hôm nay em chỉ không muốn đến trường thôi…”
Cô đang nói dối.
Lục Tranh chú ý tới những động tác nhỏ của cô, đôi mắt đen láy của anh trở nên sâu thẳm như có điều suy nghĩ nhưng anh không gặng hỏi cô nữa: “Được, vậy để anh đưa em về phòng làm việc.”
“Anh, em không muốn ở một mình.” Tần Từ chủ động giữ chặt cánh tay của Lục Tranh, đôi môi đỏ khẽ hé mở, tội nghiệp nhìn Lục Tranh bằng ánh mắt nài nỉ: “Anh, anh dẫn em đi nghe giảng được không?”
Lục Tranh nhìn cô, không khỏi ngạc nhiên, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cô rất ít khi bám dính anh, ỷ lại vào anh như vậy.
Vui thì đương nhiên là vui nhưng hơn hết, anh cảm thấy lo lắng cho cô.
Anh chậm rãi gật đầu: “Được.”
Nói rồi, anh dắt cô đi ra ngoài, cổng trường chỉ cách rạp chiếu phim tư nhân một con phố, đi mười phút là tới.
Bảo vệ nhìn thấy hai người một cao một thấp đi vào trường, lập tức nhiệt tình nhô đầu ra khỏi phòng bảo vệ: “Chàng trai, tìm được em gái rồi à? Em gái ngoan như thế, đừng để người ta bắt nạt cô bé nữa nhé!”
Ánh mắt Lục Tranh nặng nề: “Ừm, tôi biết, cảm ơn anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.