Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi
Chương 32: Hai Người Đang Hôn Môi Sao?
Hòa Độ
25/02/2024
Đầu lưỡi duỗi vào miệng cô, môi lưỡi thiếu nữ mềm mọng nước, hương vị ngọt thanh.
Lục Tranh rất nhanh đã nắm quyền chủ động, anh rút ngón tay ướt dầm dề ra, tay to ôm lấy eo cô, hôn cô thật sâu.
Nụ hôn ngắn như chuồn chuồn lướt nước bị kéo dài, kéo dài mãi.
Bụng nhỏ thiếu nữ kề sát vật to quá cỡ của anh, hạ thân chàng trai nóng bỏng đến đau đớn.
Vừa hôn xong, khuôn mặt nhỏ hồng của Tần Từ mở to miệng thở, thân thể đã không thể đứng thẳng được, mềm mại dựa vào người anh, không thể không nắm lấy đường cong rắn chắc đến đau cả tay của anh.
“Chị gái, anh trai, hai người đang hôn môi sao?” Lục Trầm Tuấn khó có thể tin mà đứng ở cửa phòng bếp, sắc mặt trắng bệch.
Tần Từ như bị sét đánh, lảo đảo đẩy ngực Lục Tranh ra.
Cô hoảng sợ lui về sau vài bước, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Lục Tranh, khua khua tay theo phản xạ có điều kiện: “Không, không, mặt đất trơn quá, chị té ngã một cái, anh trai liền……”
“Đúng vậy.” Lục Tranh đánh gãy câu nói của cô, đôi mắt nửa mở, nói với Lục Trầm Tuấn.
Đôi mắt cực xinh đẹp, cực sáng kia của Lục Trầm Tuấn tối đi trong một khoảnh khắc.
Cậu nắm chặt tay, tức muốn hộc máu: “Anh trai, anh và chị ấy là anh em!”
Khóe môi Lục Tranh treo lên một tia cười lạnh: “Đừng giả ngu, không phải em đã sớm biết anh và chị của em không cùng quan hệ huyết thống sao?”
Tần Từ co chặt cằm, không thể tin tưởng mà ngửa đầu nhìn về phía Lục Tranh, lại cúi đầu nhìn Lục Trầm Tuấn, lạnh cả người.
Có ý gì?
Hốc mắt Lục Trầm Tuấn đỏ lên, yên lặng nhìn về phía Tần Từ, chật vật khóc lên: “Chị, chị không thể yêu đương với anh trai……”
Giữa mùa hạ, thời tiết oi bức, ngoài cửa sổ không có gió.
Toàn thân Tần Từ chảy đầy mồ hôi.
Lần đầu Tần Từ thấy Lục Trầm Tuấn khóc là khi nào, hình như cô cũng đã quên, thì ra chẳng qua cậu cũng chỉ là một đứa bé bảy tuổi.
Bé con trưởng thành sớm, thông minh vẫn là trẻ con, cậu cũng sẽ yếu ớt, cũng sẽ khổ sở, cũng sẽ không thể tự khống chế mà rớt nước mắt.
Nhưng mà, trong nhận thức của cô, khi phát hiện chuyện cô và anh trai đến với nhau, có lẽ Lục Trầm Tuấn sẽ kinh ngạc, sẽ không hiểu, nhưng cô không hiểu, vì sao cậu phải gào khóc?
Cô không biết theo ai, ý nghĩ hỗn độn an ủi cậu: “Tuấn Tuấn, em đừng như vậy……”
Lục Trầm Tuấn không quan tâm mà vọt tới trước người cô, tay nhỏ ôm chặt eo cô, sợ cô biến mất, sợ không kịp, gấp không chờ nổi mà thông báo: “Chị ơi, chị chờ em lớn lên, chờ em lớn lên đi mà…”
Lục Tranh cảm thấy vớ vẩn, thật đáng buồn vừa buồn cười, đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn một màn này.
Lục Trầm Tuấn chưa bao giờ phải chịu ấm ức, thanh quản nhịn không được mà run rẩy, cậu nghẹn ngào: “Chị gả cho em, em sẽ đối xử với chị thật tốt, thật tốt, chị, chị phải làm cô dâu của em…”
Vẻ mặt cậu bé đau khổ như vậy, giọng điệu non nớt hơn giọng nói nặng nề rất nhiều, nước mắt cứ thế trực tiếp đổ vào lòng Tần Từ.
Lục Tranh không thể nào tiếp tục đứng một bên nghe nữa, anh tiến lên, mặt vô biểu tình kéo Lục Trầm Tuấn ra.
Lại kéo Tần Từ vào trong lòng ngực, bởi vì động tác quá lớn, mặt Tần Từ đụng vào ngực anh, cái trán rầu rĩ vang lên tiếng động.
Đau quá, cô âm thầm cắn môi: “A” một tiếng.
Lục Tranh quét mắt nhìn cô một cái, giơ tay xoa trán của cô, môi nhấp thành một đường thẳng.
Lục Trầm Tuấn không phục, trừng mắt với Lục Tranh cao hơn mình không biết bao nhiêu lần: “Anh trai, chuyện này không công bằng.”
“A.” Lục Tranh lạnh như băng sương liếc Lục Trầm Tuấn: “Bé con, vậy cái gì mới là công bằng?”
Lục Trầm Tuấn nâng ống tay áo lên hung hăng lau nước mắt một phen, ngửa đầu nhìn thẳng vào anh trai mình, cứ việc có chút luống cuống, lại chưa từng không có trật tự.
Cậu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lấy tư thái đàn ông ra, nói: “Anh trai, cho em thêm mười năm, mười năm, em nhất định sẽ làm chị phải lau mắt mà nhìn.”
Lục Tranh không nhịn được mà cười ra tiếng, nhìn cậu từ trên xuống dưới, giọng điệu nhàn nhạt: “Vậy theo em, chỉ cần là người có thể làm chị em lau mắt mà nhìn thì chị em đều phải gả qua một lần?”
Lục Tranh rất nhanh đã nắm quyền chủ động, anh rút ngón tay ướt dầm dề ra, tay to ôm lấy eo cô, hôn cô thật sâu.
Nụ hôn ngắn như chuồn chuồn lướt nước bị kéo dài, kéo dài mãi.
Bụng nhỏ thiếu nữ kề sát vật to quá cỡ của anh, hạ thân chàng trai nóng bỏng đến đau đớn.
Vừa hôn xong, khuôn mặt nhỏ hồng của Tần Từ mở to miệng thở, thân thể đã không thể đứng thẳng được, mềm mại dựa vào người anh, không thể không nắm lấy đường cong rắn chắc đến đau cả tay của anh.
“Chị gái, anh trai, hai người đang hôn môi sao?” Lục Trầm Tuấn khó có thể tin mà đứng ở cửa phòng bếp, sắc mặt trắng bệch.
Tần Từ như bị sét đánh, lảo đảo đẩy ngực Lục Tranh ra.
Cô hoảng sợ lui về sau vài bước, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Lục Tranh, khua khua tay theo phản xạ có điều kiện: “Không, không, mặt đất trơn quá, chị té ngã một cái, anh trai liền……”
“Đúng vậy.” Lục Tranh đánh gãy câu nói của cô, đôi mắt nửa mở, nói với Lục Trầm Tuấn.
Đôi mắt cực xinh đẹp, cực sáng kia của Lục Trầm Tuấn tối đi trong một khoảnh khắc.
Cậu nắm chặt tay, tức muốn hộc máu: “Anh trai, anh và chị ấy là anh em!”
Khóe môi Lục Tranh treo lên một tia cười lạnh: “Đừng giả ngu, không phải em đã sớm biết anh và chị của em không cùng quan hệ huyết thống sao?”
Tần Từ co chặt cằm, không thể tin tưởng mà ngửa đầu nhìn về phía Lục Tranh, lại cúi đầu nhìn Lục Trầm Tuấn, lạnh cả người.
Có ý gì?
Hốc mắt Lục Trầm Tuấn đỏ lên, yên lặng nhìn về phía Tần Từ, chật vật khóc lên: “Chị, chị không thể yêu đương với anh trai……”
Giữa mùa hạ, thời tiết oi bức, ngoài cửa sổ không có gió.
Toàn thân Tần Từ chảy đầy mồ hôi.
Lần đầu Tần Từ thấy Lục Trầm Tuấn khóc là khi nào, hình như cô cũng đã quên, thì ra chẳng qua cậu cũng chỉ là một đứa bé bảy tuổi.
Bé con trưởng thành sớm, thông minh vẫn là trẻ con, cậu cũng sẽ yếu ớt, cũng sẽ khổ sở, cũng sẽ không thể tự khống chế mà rớt nước mắt.
Nhưng mà, trong nhận thức của cô, khi phát hiện chuyện cô và anh trai đến với nhau, có lẽ Lục Trầm Tuấn sẽ kinh ngạc, sẽ không hiểu, nhưng cô không hiểu, vì sao cậu phải gào khóc?
Cô không biết theo ai, ý nghĩ hỗn độn an ủi cậu: “Tuấn Tuấn, em đừng như vậy……”
Lục Trầm Tuấn không quan tâm mà vọt tới trước người cô, tay nhỏ ôm chặt eo cô, sợ cô biến mất, sợ không kịp, gấp không chờ nổi mà thông báo: “Chị ơi, chị chờ em lớn lên, chờ em lớn lên đi mà…”
Lục Tranh cảm thấy vớ vẩn, thật đáng buồn vừa buồn cười, đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn một màn này.
Lục Trầm Tuấn chưa bao giờ phải chịu ấm ức, thanh quản nhịn không được mà run rẩy, cậu nghẹn ngào: “Chị gả cho em, em sẽ đối xử với chị thật tốt, thật tốt, chị, chị phải làm cô dâu của em…”
Vẻ mặt cậu bé đau khổ như vậy, giọng điệu non nớt hơn giọng nói nặng nề rất nhiều, nước mắt cứ thế trực tiếp đổ vào lòng Tần Từ.
Lục Tranh không thể nào tiếp tục đứng một bên nghe nữa, anh tiến lên, mặt vô biểu tình kéo Lục Trầm Tuấn ra.
Lại kéo Tần Từ vào trong lòng ngực, bởi vì động tác quá lớn, mặt Tần Từ đụng vào ngực anh, cái trán rầu rĩ vang lên tiếng động.
Đau quá, cô âm thầm cắn môi: “A” một tiếng.
Lục Tranh quét mắt nhìn cô một cái, giơ tay xoa trán của cô, môi nhấp thành một đường thẳng.
Lục Trầm Tuấn không phục, trừng mắt với Lục Tranh cao hơn mình không biết bao nhiêu lần: “Anh trai, chuyện này không công bằng.”
“A.” Lục Tranh lạnh như băng sương liếc Lục Trầm Tuấn: “Bé con, vậy cái gì mới là công bằng?”
Lục Trầm Tuấn nâng ống tay áo lên hung hăng lau nước mắt một phen, ngửa đầu nhìn thẳng vào anh trai mình, cứ việc có chút luống cuống, lại chưa từng không có trật tự.
Cậu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lấy tư thái đàn ông ra, nói: “Anh trai, cho em thêm mười năm, mười năm, em nhất định sẽ làm chị phải lau mắt mà nhìn.”
Lục Tranh không nhịn được mà cười ra tiếng, nhìn cậu từ trên xuống dưới, giọng điệu nhàn nhạt: “Vậy theo em, chỉ cần là người có thể làm chị em lau mắt mà nhìn thì chị em đều phải gả qua một lần?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.