Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ
Chương 73: Có hỉ
Phương Tiện Diện Quân
29/06/2023
Cả ngày Chu viên ngoại và Chu Thư bận rộn chuyện trà viên, Trần Tự Tại
lại trở về nhà, Trần thị cảm thấy cuộc sống không còn thú vị, nghĩ rằng
thừa dịp tay chân còn linh hoạt, muốn giúp Chu Thư có thai.
Vì thế mỗi khi Trần thị nhìn thấy Chu Thư đều thúc giục nàng và Kỳ Hữu Vọng nhanh chóng sinh con, Chu Thư hết cách, đành phải mượn cớ để Trần thị đến Kỳ gia gặp Phương thị và Ngô thị, hai người này đều biết thân thế của Kỳ Hữu Vọng, cho nên chắc chắn có thể có biện pháp ổn định Trần thị.
Quả nhiên, Phương thị và Ngô thị không một chút sốt sắng về vấn đề con nối dõi của Kỳ Hữu Vọng, còn nói Kỳ Hữu Vọng còn nhỏ tuổi, lại chờ thêm mười năm cũng có thể.
Trong lòng Trần thị sốt ruột, Kỳ Hữu Vọng đợi được, nhưng Chu Thư không đợi được đâu, lại qua tiếp mười năm, Chu Thư đã lớn tuổi, sinh con càng thêm khó khăn, trái lại là Kỳ Hữu Vọng còn có thể tìm một cô nương trẻ tuổi mỹ mạo để giúp sinh con!
Phương thị sống lâu thành tinh, làm sao có thể không nhìn ra suy nghĩ trong lòng Trần thị được, vì thế nói: "Nghe nói thân thể thông gia có chuyển biến tốt đẹp hơn rồi."
Trần thị nói: "Quả thật tốt hơn nhiều, hôm nay còn chạy đến trà viên, cũng không sợ bị vất vả nữa mà!" Nói đến đây, bà còn có chút oán trách, lo lắng cho thân thể Chu viên ngoại mới tốt lên không được bao lâu, cũng đừng để vất vả đến ra bệnh!
"Các ngươi còn trẻ, cần gì sớm phải phóng mắt lên người đám trẻ?"
Trần thị nghĩ, đúng nhỉ, tuổi của bà cũng bốn mươi, còn chưa phải quá lớn, vài năm gần đây cũng vô cùng khỏe mạnh. Vài năm trước sở dĩ vẫn chưa sinh thêm hài tử với Chu viên ngoại, cũng là bởi vì thân thể Chu viên ngoại không tốt, hiện thời thân thể Chu viên ngoại đã chuyển biến tốt đẹp, gần đây cũng có tinh lực vào chuyện trên giường, đây có phải là vẫn còn hi vọng sinh thêm một đứa con cho Chu gia không?
Phương thị cũng mặc kệ Trần thị lý giải câu nói kia của bà thành thế nào, tóm lại quả thật Trần thị vẫn còn rất trẻ, có thể làm được rất nhiều việc, không tất yếu phải mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào bụng Chu Thư.
Trần thị nghĩ đến tiếp theo bà nên làm gì, bắt đầu ham thích theo nữ quyến nhà khác trao đổi một ít bí quyết sinh con, sau đó mỗi ngày chạy đến thôn Chử Đình, vì để tạo một ít cơ hội cùng giường chung gối với Chu viên ngoại.
Đương nhiên, ái ngại việc thân thể Chu viên ngoại không thích hợp để uống nhiều loại thuốc loạn thất bát tao, Trần thị cũng chưa nấu thuốc cho ông uống.
Vài lần đầu bà còn có chút lo lắng, cố ý mời lang trung đến bắt mạch cho Chu viên ngoại, sau khi lang trung này khám, nói: "Hiện thời thân thể viên ngoại kiện khang hơn, khí sắc cũng tốt, mặt mày hồng hào, đây là chuyển biến tốt đẹp, điềm lành. Nhưng cũng phải chú ý, không thể mệt nhọc quá độ, mặt khác chuyện phu thê cũng phải chú ý tiết chế."
Nghĩ đến gần đây phu thê hai người cũng có chút thường xuyên, mặt hai người đều đỏ lên.
Tiễn bước lang trung, Chu viên ngoại mới hỏi Trần thị rốt cuộc đang nghĩ gì.
Kỳ thực là người bên gối, đương nhiên ông cũng phát hiện hành vi gần đây của Trần thị rất kỳ quái, nhưng cũng đã vài năm, tất nhiên ông cũng có nhu cầu, nhưng vì thân thể không tốt, mỗi lần đều chỉ làm qua loa.
Đây thật đúng là sự đả kích của ông, thế cho nên sau này ông chỉ cam chịu, đặt toàn bộ tinh thần và thể xác lên việc đào tạo cho Chu Thư.
Sau này thân thể chuyển biến tốt đẹp hơn, ông phát hiện bản thân có thể lấy lại sự oai phong thêm lần nữa, hơn nữa Trần thị còn chủ động, vì thế nên không có tiết chế.
Cũng may phu thê hai người đều xem như có lý trí, mời lang trung đến, nghe xong lời dặn dò, lúc này mới thẳng thắn thành khẩn với nhau.
Trần thị nói: "Ta nghĩ khi ta còn trẻ, nếu có thể lại sinh thêm một đứa con, về sau Yến Nương cũng không đến mức cô độc."
Chu viên ngoại cũng có chút động tâm, nhưng nghĩ đến Chu Thư xuất sắc như vậy, tương lai bởi vì có khả năng vì chuyện sinh đệ đệ ra mà phải chắp tay nhường hết mọi thứ của bản thân ra ngoài, nàng sẽ không cam tâm, ông cũng khó có thể bảo đảm được ngày sau Chu gia rơi vào tay đứa con nối dõi kia có thể phát dương quang đại hay không.
"Việc này, tùy duyên đi!" Chu viên ngoại thở dài, nếu thật sự lại có thể sinh thêm một đứa con, dù là nam hay nữ, ông đều sẽ nuôi nấng nó lớn lên, về phần gia nghiệp Chu gia, chờ đứa trẻ này có thể siêu việt như Chu Thư rồi nói sau!
Vì Chu viên ngoại muốn chỉnh lý việc của trà viên mới, nên được Kỳ Hữu Vọng an bày vào biệt trang Kỳ gia, mà Trần thị vẫn luôn đi theo Chu viên ngoại, nên cũng vào ở.
Chu Thư nghĩ khí trời ở đây giúp dưỡng thân, hơn nữa có Kỳ Hữu Vọng bên người, cũng có lợi cho việc bồi dưỡng thân thể hai người, nên không phản đối.
Về phần chuyện trong phòng của cha nương, nàng cũng không có chút hứng thú nào để hỏi thăm, thấy Trần thị không còn thúc giục nàng và Kỳ Hữu Vọng sinh con nữa, ngược lại nàng còn tự tại thêm chút.
Gần đến thời gian cuối năm, Chu Thư bận rộn cả năm, cuối cùng có thể tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, mà ngược lại là Kỳ Hữu Vọng lại bận rộn lên.
Đến cuối năm dù là bá tánh bình thường, hay là nhân gia phú quý đều cần phải mừng năm mới, bắt đầu từ lúc Đông chí, tế bái tổ tiên, đền thần nối tiếp không đứt, nhu cầu về thịt vật nuôi vẫn luôn rất cao.
Năm vừa rồi các hộ phú quý đều mua dê để tế tự, chỉ như khi tế tổ trọng đại mới chuẩn bị tam sinh. Tam sinh theo thứ tự là trâu bò, dê, heo, nhưng triều đình đang cấm giết trâu bò, nên dân chúng lấy thịt gà hoặc là thịt hưu để thay thế.
Lúc này ở Tín Châu rất nhiều hộ bỏ qua thịt dê, mà chọn heo Trà Hương của Kỳ Hữu Vọng để tế thần.
Các hộ bình thường không mua nổi heo Trà Hương, nên lấy lui làm tiến chọn thịt heo của dân chúng trong thôn Chử Đình, vì thế, heo của thôn Chử Đình năm nay, ngoại trừ ốm yếu, thế mà không còn dư lại một con heo nào để bán ra ngoài, không ít dân chúng kiếm thêm được một số tiền lớn để mừng năm mới, khỏi phải nói trong lòng vui sướng thế nào.
Về phần heo của Kỳ Hữu Vọng, ngoại trừ heo con còn nhỏ và heo mẹ đang mang thai, heo đực giống, thì đều đã bán hết, chưa kể nàng đã thu hồi được vốn nhập heo ban đầu, số tiền lời còn lại cũng đủ để nàng mở thêm một trại heo với quy mô như thế này nữa.
Về phần ngựa cái và lừa cái nàng nuôi tình hình mang thai của chúng cũng rất tốt, tin rằng rất nhanh có thể sinh ra được la con khỏe mạnh.
Có lẽ vì nàng lo lắng ngựa cái và lừa cái mang thai sẽ tương đối yếu ớt mà thường tự mình đến chăm sóc, nên mức độ thân thiết của chúng với nàng cũng không thua gì đám heo con trong chuồng.
Mỗi lần Chu Thư thấy đám heo con trong chuồng thân thiết hết mức với Kỳ Hữu Vọng như vậy, nhưng sau khi lớn lên vẫn bị biến thành miếng thịt trên thớt của người khác, nàng cảm thấy, Kỳ Hữu Vọng còn 'Lãnh khốc vô tình' hơn cả chính nàng nữa.
Có lẽ đám heo con không ngờ rằng, heo tiên mà chúng nó tin cậy lại là kẻ buôn heo, nhưng cố tình là chúng nó lại còn rất vui vẻ!
"Hừ." Nghĩ đến đây, Chu Thư thấy Kỳ Hữu Vọng đi ngang qua trước mặt mình, thì hừ lạnh một tiếng.
Kỳ Hữu Vọng: "?"
Kỳ Hữu Vọng tiến đến trước mặt Chu Thư: "Nương tử, nàng sao vậy?"
"Không có gì." Đương nhiên Chu Thư không thể vì vài con heo mà nháo loạn với Kỳ Hữu Vọng, vậy thì rất không lý trí rồi.
"Chẳng lẽ gần đây ta không có thời gian xử lý các lễ nghi cuối năm, nên nương tử tức giận?" Kỳ Hữu Vọng dưới sự dạy dỗ của Chu Thư, học được cách tìm vấn đề từ trên người mình.
"Những việc này ta đều đã xử lý rồi, Sinh cơ nhàn viên nhiều việc, nàng tự xử lý chuyện của mình là được."
Kỳ Hữu Vọng gãi gãi đầu, đành phải xem cái hừ lạnh vừa rồi của Chu Thư là một ảo giác.
"Đúng rồi, ta nghe nói nương mời lang trung về, không biết có phải thân thể không khỏe không, nương tử có muốn qua thăm hỏi một chút không?" Kỳ Hữu Vọng nói.
Chu Thư có chút lo lắng, nên cùng Kỳ Hữu Vọng đến sương phòng của Chu viên ngoại và Trần thị. Chu viên ngoại ra ngoài, Trần thị đang nói gì đó với tỳ nữ của bà, trên mặt không thấy nét u sầu, ngược lại là vẻ mặt vui mừng.
||||| Truyện đề cử: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng |||||
"Nương."
Nhìn thấy Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng đến đây, nụ cười trên mặt Trần thị càng sâu hơn, làm hai người đều có chút lờ mờ.
"Nương, nghe nói người mời lang trung đến, thân thể có chỗ nào không khỏe sao?"
Trần thị càng tươi cười xán lạn, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, lại hơi thu liễm lại, sau đó nói: "Gần đây khẩu bị không tốt, cũng không biết có phải vì đến cuối năm hay không, bận rộn đến đầu óc choáng váng, nên mời lang trung về khám. Lang trung nói cơ thể của ta không có việc gì, chỉ là..."
Nói đến đây, bà có hơi do dự.
"Chỉ là cái gì?" Vừa hay Chu viên ngoại trở về, vừa đi đến cửa phòng thì nghe thấy lời này, cũng nhịn không được mà tò mò.
Trần thị vui mừng nghênh tiếp, vuốt vụng vội vàng chia sẻ tin vui với Chu viên ngoại: "Lang trung nói, có thể ta đã mang thai rồi."
Bốn người trong phòng ngoại trừ Trần thị đều sững sờ tại chỗ, chợt Chu viên ngoại hồi phục lại tinh thần, kích động nắm tay Trần thị, hỏi: "Là thật sao?"
"Lang trung nói mới hai tháng, có lẽ phải chờ lớn hơn một chút, thai ổn định rồi mới có thể xác định được." Mặt mày Trần thị hồng hào, giống như phụ nhân trẻ tuổi.
Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng cũng hoàn hồn, tuy rằng Chu Thư lo lắng tuổi của Trần thị không thích hợp để sinh con, nhưng cũng không mở miệng. Nhìn trên mặt Chu viên ngoại không giấu được ý vui, trên mặt Chu Thư cũng lộ ra tươi cười.
"Vậy nhanh về nhà an thai thôi!" Chu viên ngoại xoa xoa tay, đã lâu rồi không có chuyện gì có thể làm ông kích động đến vậy rồi.
Chu Thư vội nói: "Cha, nương, chờ đã."
Lúc này Chu viên ngoại và Trần thị mới nhớ đến còn Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng còn ở đây, đáy lòng Chu viên ngoại xẹt qua tia áy náy, hỏi: "Sao vậy, Thư Thư?"
"Vẫn nên để nương dưỡng thai ở thôn Chử Đình thôi, sang năm lượng trà được đặt trước của Cổ Lương trà và Chử Đình Hồng trà khá nhiều, mà trà viên mới bên kia còn cần người quản lý, nếu cha bận không thể quản nổi, trong nhà thì chỉ có một mình nương cũng làm chúng ta không yên lòng, vẫn nên ở chỗ này dưỡng thai thì thế nào?"
Chu Thư nghĩ tuổi của nương nàng không còn nhỏ, chỉ sợ xảy ra vấn đề gì, cho nên có Kỳ Hữu Vọng ở đây, nương nàng và thai nhi có thể dính chút tường thụy của Kỳ Hữu Vọng. Không nói để sau này đứa nhỏ có thể thông minh lanh lợi, chỉ cầu đến lúc đó khi sinh có thể mẫu tử bình an.
Kết quả sau khi Trần thị suy nghĩ, nói với Chu Viên ngoại: "Đúng đó! Một mình ta ở nhà cũng không quá an tâm, không bằng vẫn nên gọi An Ca đến giúp Yến Nương, cũng có thể thay ngươi san sẻ một chút, vậy thì ngươi có thể có nhiều thời gian bên cạnh ta hơn."
Chu viên ngoại suy xét tính khả thi của đề nghị này, Chu Thư lại sửng sốt một chút, không nói nữa.
Chu viên ngoại chú ý đến sắc mặt của nữ nhi mình, nói với Trần thị: "Ta vừa mới cho An Ca trở về chuyên tâm đọc sách, ngươi lại nói ta gọi người đến, đây không phải là đang quấy rầy hắn đọc sách sao? Hơn nữa, hoàn cảnh nơi này thanh u, rất tốt, trước hết cứ nghe Thư Thư, ở lại đây!"
Trần thị do dự: "Nhưng nơi này không có y quán, thuốc thang đều phải chạy đi xa, bà mụ cũng không giỏi."
Kỳ Hữu Vọng không thấy quan trọng: "Này có gì đâu, biệt trang có kho hàng, cho người đi mua thuốc, mang về chất đầy kho, lại vào thành tìm một lang trung y thuật cao minh đến đây thăm khám bất cứ lúc nào. Còn cả bà mụ nữa, hai tháng trước khi sinh, mướn tám mười người đến đợi ở đây! Ta kiếm được tiền, có thể an bày được chuyện này!"
Chu Thư bị nàng chọc mà nở nụ cười, véo nhẹ thắt lưng nàng, nói: "Được, về chút tiền riêng này nàng vẫn nên cất lại đi! Nơi này vẫn còn người nữ nhi là ta cơ mà!"
Chu viên ngoại vẫn còn vì lời nói hùng hồn của nàng mà cảm thấy khoan khoái một chút, không khí trong phòng cũng không còn đến mức bị Trần thị biến thành cứng ngắc.
Chu Thư nói: "Cha, nương, chúng con không quấy rầy hai người, có chuyện gì cứ gọi nữ nhi."
"Ừm, các con bận việc của mình đi!" Chu viên ngoại nói.
Chờ khi nữ nhi và nữ tế rời khỏi phòng, Chu viên ngoại đóng cửa lại, kéo Trần thị vuốt ve bụng bà, đã hai mươi năm ông chưa lại sinh ra tâm tình muốn làm phụ thân rồi, nghĩ như vậy, ông cảm thấy thật kỳ diệu, phảng phất như bản thân vẫn còn là lang quân hai mươi tuổi.
Qua một lúc, ông mới nghiêm mặt nói: "Vừa rồi bà không nên nói những lời này trước mặt Thư Thư và hiền tế."
Trần thị nói: "Ta có thể nói thế nào? Nơi này là biệt trang Kỳ gia, chúng ta ở lại vài ngày thì không sao, nhưng vì dưỡng thai mà ở lại lâu dài thì giống cái gì? Nếu truyền ra ngoài, người khác nhìn Chu gia chúng ta thế nào?"
Sao Chu viên ngoại không hiểu được! Ông chỉ lo lắng nếu cự tuyệt ý tốt của Chu Thư, sẽ làm nàng nghĩ nhiều.
Về phương diện khác, ông lại cho rằng lời của Chu Thư cũng có đạo lý, ông cũng không thể giao hết mọi chuyện ở trà viên cho Chu Thư quản lý, mà nếu ông vẫn ở lại đây, lại không thể kịp thời về nhà săn sóc Trần thị.
Ông âm thầm thở dài, cảm thấy hài tử này đến thật không phải lúc.
Nhưng mà nghĩ lại, ông và Trần thị ở lại thôn Chử Đình hai tháng, kết quả Trần thị lại có thai hai tháng, nói cách khác, Trần thị mới đến thôn Chử Đình bầu bạn với ông không bao lâu, thì bà đã mang thai, có thể thấy khí hậu nơi này không chỉ dưỡng người, quả thực là phong thủy cực tốt!
Vì thế ông lại nói: "Nếu không ta mua một tòa biệt trang ở nơi này, chúng ta vào ở, cũng không đến mức rước lấy lời chê trách."
Chu viên ngoại cũng nhượng bước, tất nhiên Trần thị không thể không đáp ứng. Vì thế Chu viên ngoại lập tức bắt đầu chuẩn bị mua biệt trang, cùng với đó là an bày cho việc dưỡng thai của Trần thị.
Bên kia, sau khi Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng rời đi, Chu Thư dự tính mời bà mụ và lang trung hiểu biết về phương diện sinh nở đến để nói chi tiết về chuyện dưỡng thai. Kỳ Hữu Vọng chờ nàng an bày xong mới nói: "Nương tử, nàng cảm thấy hiện tại nhạc mẫu hoài thai là tốt hay không tốt?"
Chu Thư thấy chung quanh không có người, mới hỏi: "Tứ lang thấy thế nào?"
"Ta cho rằng... Không tốt lắm. Đương nhiên, cũng không phải là vì ta không hy vọng nương tử có thêm một đệ đệ hay muội muội đến tranh giành tình cảm với nàng, mà lo lắng nhạc mẫu đã gần bốn mươi tuổi, chuyện sinh nở sẽ nguy hiểm hơn khi còn trẻ rất nhiều."
Chính thất của Kỳ Thầm, năm đó Kỳ tam lang 'Khắc chết' Bạch thị khi ấy cũng ba mươi ba tuổi mới sinh Kỳ tam lang, trước đó bà sinh hai nhi tử, cho nên cũng không tồn tại việc cái thai thứ ba cũng thuận lợi. Mà Trần thị năm nay đã bốn mươi, nhất định sẽ càng hung hiểm hơn khi Bạch thị sinh con.
Chu Thư có chút thất lạc: "Làm sao ta lại không biết chứ!"
Nhưng nàng không thể nói khác đi được. Khi này nàng và Trần thị đã có khoảng cách, hơn nữa nàng thân là trưởng nữ, mặc kệ là xuất phát từ ý tốt gì mà nói ra chuyện đó cũng không thích hợp.
Khi này nương con hai người đến việc nói ra ý tốt cũng phải suy nghĩ trước sau thật kỹ rồi mới mở miệng được, có thể thấy có bao nhiêu bi ai.
"Nương đã mang thai, để bà phá thai sẽ càng hung hiểm, cho nên những lời này chỉ có thể giấu đi, sau đó nghĩ biện pháp dưỡng thân thể nương cho thật tốt, đến lúc sinh sẽ thuận lợi hơn." Chu Thư nói.
Kỳ Hữu Vọng biết, Chu Thư ngoại trừ quan tâm thân thể Trần thị, kỳ thực cũng có chút thương tâm. Nàng biết rõ Trần thị coi trọng vấn đề thừa tự, cũng biết tuy ngoài miệng Chu viên ngoại không nói ra, kỳ thực cũng vẫn luôn nghĩ về chuyện thừa tự, cho nên khi biết được Trần thị có thai, Chu Thư có cảm giác bản thân bị bỏ rơi.
Nhưng cha nương nàng vất vả lắm mới có được hài tử thứ hai, từ đáy lòng nàng cảm thấy vui mừng cho họ. Hai cảm xúc mâu thuẫn này làm nàng có chút bàng hoàng trong phút chốc.
Dù nàng đã sắp xếp việc dưỡng thai của Trần thị gọn gàng ngay ngắn đâu vào đấy, nhưng nỗi lo sợ, nghi hoặc của nàng chỉ có Kỳ Hữu Vọng nhìn ra.
"Nương tử, có ta ở đây!" Kỳ Hữu Vọng kéo tay Chu Thư.
Chu Thư nhìn Kỳ Hữu Vọng chăm chú, đột nhiên bừng tỉnh, đúng vậy, bây giờ nàng không cô đơn, nàng có Kỳ Hữu Vọng.
Nhưng nếu ngày nào đó Kỳ Hữu Vọng ra đi thì sao?
Một luồng khí lạnh từ dưới chân chạy thẳng lên trên, lần đầu tiên Chu Thư cảm thấy sợ hãi một điều gì đó.
Vì thế mỗi khi Trần thị nhìn thấy Chu Thư đều thúc giục nàng và Kỳ Hữu Vọng nhanh chóng sinh con, Chu Thư hết cách, đành phải mượn cớ để Trần thị đến Kỳ gia gặp Phương thị và Ngô thị, hai người này đều biết thân thế của Kỳ Hữu Vọng, cho nên chắc chắn có thể có biện pháp ổn định Trần thị.
Quả nhiên, Phương thị và Ngô thị không một chút sốt sắng về vấn đề con nối dõi của Kỳ Hữu Vọng, còn nói Kỳ Hữu Vọng còn nhỏ tuổi, lại chờ thêm mười năm cũng có thể.
Trong lòng Trần thị sốt ruột, Kỳ Hữu Vọng đợi được, nhưng Chu Thư không đợi được đâu, lại qua tiếp mười năm, Chu Thư đã lớn tuổi, sinh con càng thêm khó khăn, trái lại là Kỳ Hữu Vọng còn có thể tìm một cô nương trẻ tuổi mỹ mạo để giúp sinh con!
Phương thị sống lâu thành tinh, làm sao có thể không nhìn ra suy nghĩ trong lòng Trần thị được, vì thế nói: "Nghe nói thân thể thông gia có chuyển biến tốt đẹp hơn rồi."
Trần thị nói: "Quả thật tốt hơn nhiều, hôm nay còn chạy đến trà viên, cũng không sợ bị vất vả nữa mà!" Nói đến đây, bà còn có chút oán trách, lo lắng cho thân thể Chu viên ngoại mới tốt lên không được bao lâu, cũng đừng để vất vả đến ra bệnh!
"Các ngươi còn trẻ, cần gì sớm phải phóng mắt lên người đám trẻ?"
Trần thị nghĩ, đúng nhỉ, tuổi của bà cũng bốn mươi, còn chưa phải quá lớn, vài năm gần đây cũng vô cùng khỏe mạnh. Vài năm trước sở dĩ vẫn chưa sinh thêm hài tử với Chu viên ngoại, cũng là bởi vì thân thể Chu viên ngoại không tốt, hiện thời thân thể Chu viên ngoại đã chuyển biến tốt đẹp, gần đây cũng có tinh lực vào chuyện trên giường, đây có phải là vẫn còn hi vọng sinh thêm một đứa con cho Chu gia không?
Phương thị cũng mặc kệ Trần thị lý giải câu nói kia của bà thành thế nào, tóm lại quả thật Trần thị vẫn còn rất trẻ, có thể làm được rất nhiều việc, không tất yếu phải mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào bụng Chu Thư.
Trần thị nghĩ đến tiếp theo bà nên làm gì, bắt đầu ham thích theo nữ quyến nhà khác trao đổi một ít bí quyết sinh con, sau đó mỗi ngày chạy đến thôn Chử Đình, vì để tạo một ít cơ hội cùng giường chung gối với Chu viên ngoại.
Đương nhiên, ái ngại việc thân thể Chu viên ngoại không thích hợp để uống nhiều loại thuốc loạn thất bát tao, Trần thị cũng chưa nấu thuốc cho ông uống.
Vài lần đầu bà còn có chút lo lắng, cố ý mời lang trung đến bắt mạch cho Chu viên ngoại, sau khi lang trung này khám, nói: "Hiện thời thân thể viên ngoại kiện khang hơn, khí sắc cũng tốt, mặt mày hồng hào, đây là chuyển biến tốt đẹp, điềm lành. Nhưng cũng phải chú ý, không thể mệt nhọc quá độ, mặt khác chuyện phu thê cũng phải chú ý tiết chế."
Nghĩ đến gần đây phu thê hai người cũng có chút thường xuyên, mặt hai người đều đỏ lên.
Tiễn bước lang trung, Chu viên ngoại mới hỏi Trần thị rốt cuộc đang nghĩ gì.
Kỳ thực là người bên gối, đương nhiên ông cũng phát hiện hành vi gần đây của Trần thị rất kỳ quái, nhưng cũng đã vài năm, tất nhiên ông cũng có nhu cầu, nhưng vì thân thể không tốt, mỗi lần đều chỉ làm qua loa.
Đây thật đúng là sự đả kích của ông, thế cho nên sau này ông chỉ cam chịu, đặt toàn bộ tinh thần và thể xác lên việc đào tạo cho Chu Thư.
Sau này thân thể chuyển biến tốt đẹp hơn, ông phát hiện bản thân có thể lấy lại sự oai phong thêm lần nữa, hơn nữa Trần thị còn chủ động, vì thế nên không có tiết chế.
Cũng may phu thê hai người đều xem như có lý trí, mời lang trung đến, nghe xong lời dặn dò, lúc này mới thẳng thắn thành khẩn với nhau.
Trần thị nói: "Ta nghĩ khi ta còn trẻ, nếu có thể lại sinh thêm một đứa con, về sau Yến Nương cũng không đến mức cô độc."
Chu viên ngoại cũng có chút động tâm, nhưng nghĩ đến Chu Thư xuất sắc như vậy, tương lai bởi vì có khả năng vì chuyện sinh đệ đệ ra mà phải chắp tay nhường hết mọi thứ của bản thân ra ngoài, nàng sẽ không cam tâm, ông cũng khó có thể bảo đảm được ngày sau Chu gia rơi vào tay đứa con nối dõi kia có thể phát dương quang đại hay không.
"Việc này, tùy duyên đi!" Chu viên ngoại thở dài, nếu thật sự lại có thể sinh thêm một đứa con, dù là nam hay nữ, ông đều sẽ nuôi nấng nó lớn lên, về phần gia nghiệp Chu gia, chờ đứa trẻ này có thể siêu việt như Chu Thư rồi nói sau!
Vì Chu viên ngoại muốn chỉnh lý việc của trà viên mới, nên được Kỳ Hữu Vọng an bày vào biệt trang Kỳ gia, mà Trần thị vẫn luôn đi theo Chu viên ngoại, nên cũng vào ở.
Chu Thư nghĩ khí trời ở đây giúp dưỡng thân, hơn nữa có Kỳ Hữu Vọng bên người, cũng có lợi cho việc bồi dưỡng thân thể hai người, nên không phản đối.
Về phần chuyện trong phòng của cha nương, nàng cũng không có chút hứng thú nào để hỏi thăm, thấy Trần thị không còn thúc giục nàng và Kỳ Hữu Vọng sinh con nữa, ngược lại nàng còn tự tại thêm chút.
Gần đến thời gian cuối năm, Chu Thư bận rộn cả năm, cuối cùng có thể tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, mà ngược lại là Kỳ Hữu Vọng lại bận rộn lên.
Đến cuối năm dù là bá tánh bình thường, hay là nhân gia phú quý đều cần phải mừng năm mới, bắt đầu từ lúc Đông chí, tế bái tổ tiên, đền thần nối tiếp không đứt, nhu cầu về thịt vật nuôi vẫn luôn rất cao.
Năm vừa rồi các hộ phú quý đều mua dê để tế tự, chỉ như khi tế tổ trọng đại mới chuẩn bị tam sinh. Tam sinh theo thứ tự là trâu bò, dê, heo, nhưng triều đình đang cấm giết trâu bò, nên dân chúng lấy thịt gà hoặc là thịt hưu để thay thế.
Lúc này ở Tín Châu rất nhiều hộ bỏ qua thịt dê, mà chọn heo Trà Hương của Kỳ Hữu Vọng để tế thần.
Các hộ bình thường không mua nổi heo Trà Hương, nên lấy lui làm tiến chọn thịt heo của dân chúng trong thôn Chử Đình, vì thế, heo của thôn Chử Đình năm nay, ngoại trừ ốm yếu, thế mà không còn dư lại một con heo nào để bán ra ngoài, không ít dân chúng kiếm thêm được một số tiền lớn để mừng năm mới, khỏi phải nói trong lòng vui sướng thế nào.
Về phần heo của Kỳ Hữu Vọng, ngoại trừ heo con còn nhỏ và heo mẹ đang mang thai, heo đực giống, thì đều đã bán hết, chưa kể nàng đã thu hồi được vốn nhập heo ban đầu, số tiền lời còn lại cũng đủ để nàng mở thêm một trại heo với quy mô như thế này nữa.
Về phần ngựa cái và lừa cái nàng nuôi tình hình mang thai của chúng cũng rất tốt, tin rằng rất nhanh có thể sinh ra được la con khỏe mạnh.
Có lẽ vì nàng lo lắng ngựa cái và lừa cái mang thai sẽ tương đối yếu ớt mà thường tự mình đến chăm sóc, nên mức độ thân thiết của chúng với nàng cũng không thua gì đám heo con trong chuồng.
Mỗi lần Chu Thư thấy đám heo con trong chuồng thân thiết hết mức với Kỳ Hữu Vọng như vậy, nhưng sau khi lớn lên vẫn bị biến thành miếng thịt trên thớt của người khác, nàng cảm thấy, Kỳ Hữu Vọng còn 'Lãnh khốc vô tình' hơn cả chính nàng nữa.
Có lẽ đám heo con không ngờ rằng, heo tiên mà chúng nó tin cậy lại là kẻ buôn heo, nhưng cố tình là chúng nó lại còn rất vui vẻ!
"Hừ." Nghĩ đến đây, Chu Thư thấy Kỳ Hữu Vọng đi ngang qua trước mặt mình, thì hừ lạnh một tiếng.
Kỳ Hữu Vọng: "?"
Kỳ Hữu Vọng tiến đến trước mặt Chu Thư: "Nương tử, nàng sao vậy?"
"Không có gì." Đương nhiên Chu Thư không thể vì vài con heo mà nháo loạn với Kỳ Hữu Vọng, vậy thì rất không lý trí rồi.
"Chẳng lẽ gần đây ta không có thời gian xử lý các lễ nghi cuối năm, nên nương tử tức giận?" Kỳ Hữu Vọng dưới sự dạy dỗ của Chu Thư, học được cách tìm vấn đề từ trên người mình.
"Những việc này ta đều đã xử lý rồi, Sinh cơ nhàn viên nhiều việc, nàng tự xử lý chuyện của mình là được."
Kỳ Hữu Vọng gãi gãi đầu, đành phải xem cái hừ lạnh vừa rồi của Chu Thư là một ảo giác.
"Đúng rồi, ta nghe nói nương mời lang trung về, không biết có phải thân thể không khỏe không, nương tử có muốn qua thăm hỏi một chút không?" Kỳ Hữu Vọng nói.
Chu Thư có chút lo lắng, nên cùng Kỳ Hữu Vọng đến sương phòng của Chu viên ngoại và Trần thị. Chu viên ngoại ra ngoài, Trần thị đang nói gì đó với tỳ nữ của bà, trên mặt không thấy nét u sầu, ngược lại là vẻ mặt vui mừng.
||||| Truyện đề cử: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng |||||
"Nương."
Nhìn thấy Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng đến đây, nụ cười trên mặt Trần thị càng sâu hơn, làm hai người đều có chút lờ mờ.
"Nương, nghe nói người mời lang trung đến, thân thể có chỗ nào không khỏe sao?"
Trần thị càng tươi cười xán lạn, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, lại hơi thu liễm lại, sau đó nói: "Gần đây khẩu bị không tốt, cũng không biết có phải vì đến cuối năm hay không, bận rộn đến đầu óc choáng váng, nên mời lang trung về khám. Lang trung nói cơ thể của ta không có việc gì, chỉ là..."
Nói đến đây, bà có hơi do dự.
"Chỉ là cái gì?" Vừa hay Chu viên ngoại trở về, vừa đi đến cửa phòng thì nghe thấy lời này, cũng nhịn không được mà tò mò.
Trần thị vui mừng nghênh tiếp, vuốt vụng vội vàng chia sẻ tin vui với Chu viên ngoại: "Lang trung nói, có thể ta đã mang thai rồi."
Bốn người trong phòng ngoại trừ Trần thị đều sững sờ tại chỗ, chợt Chu viên ngoại hồi phục lại tinh thần, kích động nắm tay Trần thị, hỏi: "Là thật sao?"
"Lang trung nói mới hai tháng, có lẽ phải chờ lớn hơn một chút, thai ổn định rồi mới có thể xác định được." Mặt mày Trần thị hồng hào, giống như phụ nhân trẻ tuổi.
Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng cũng hoàn hồn, tuy rằng Chu Thư lo lắng tuổi của Trần thị không thích hợp để sinh con, nhưng cũng không mở miệng. Nhìn trên mặt Chu viên ngoại không giấu được ý vui, trên mặt Chu Thư cũng lộ ra tươi cười.
"Vậy nhanh về nhà an thai thôi!" Chu viên ngoại xoa xoa tay, đã lâu rồi không có chuyện gì có thể làm ông kích động đến vậy rồi.
Chu Thư vội nói: "Cha, nương, chờ đã."
Lúc này Chu viên ngoại và Trần thị mới nhớ đến còn Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng còn ở đây, đáy lòng Chu viên ngoại xẹt qua tia áy náy, hỏi: "Sao vậy, Thư Thư?"
"Vẫn nên để nương dưỡng thai ở thôn Chử Đình thôi, sang năm lượng trà được đặt trước của Cổ Lương trà và Chử Đình Hồng trà khá nhiều, mà trà viên mới bên kia còn cần người quản lý, nếu cha bận không thể quản nổi, trong nhà thì chỉ có một mình nương cũng làm chúng ta không yên lòng, vẫn nên ở chỗ này dưỡng thai thì thế nào?"
Chu Thư nghĩ tuổi của nương nàng không còn nhỏ, chỉ sợ xảy ra vấn đề gì, cho nên có Kỳ Hữu Vọng ở đây, nương nàng và thai nhi có thể dính chút tường thụy của Kỳ Hữu Vọng. Không nói để sau này đứa nhỏ có thể thông minh lanh lợi, chỉ cầu đến lúc đó khi sinh có thể mẫu tử bình an.
Kết quả sau khi Trần thị suy nghĩ, nói với Chu Viên ngoại: "Đúng đó! Một mình ta ở nhà cũng không quá an tâm, không bằng vẫn nên gọi An Ca đến giúp Yến Nương, cũng có thể thay ngươi san sẻ một chút, vậy thì ngươi có thể có nhiều thời gian bên cạnh ta hơn."
Chu viên ngoại suy xét tính khả thi của đề nghị này, Chu Thư lại sửng sốt một chút, không nói nữa.
Chu viên ngoại chú ý đến sắc mặt của nữ nhi mình, nói với Trần thị: "Ta vừa mới cho An Ca trở về chuyên tâm đọc sách, ngươi lại nói ta gọi người đến, đây không phải là đang quấy rầy hắn đọc sách sao? Hơn nữa, hoàn cảnh nơi này thanh u, rất tốt, trước hết cứ nghe Thư Thư, ở lại đây!"
Trần thị do dự: "Nhưng nơi này không có y quán, thuốc thang đều phải chạy đi xa, bà mụ cũng không giỏi."
Kỳ Hữu Vọng không thấy quan trọng: "Này có gì đâu, biệt trang có kho hàng, cho người đi mua thuốc, mang về chất đầy kho, lại vào thành tìm một lang trung y thuật cao minh đến đây thăm khám bất cứ lúc nào. Còn cả bà mụ nữa, hai tháng trước khi sinh, mướn tám mười người đến đợi ở đây! Ta kiếm được tiền, có thể an bày được chuyện này!"
Chu Thư bị nàng chọc mà nở nụ cười, véo nhẹ thắt lưng nàng, nói: "Được, về chút tiền riêng này nàng vẫn nên cất lại đi! Nơi này vẫn còn người nữ nhi là ta cơ mà!"
Chu viên ngoại vẫn còn vì lời nói hùng hồn của nàng mà cảm thấy khoan khoái một chút, không khí trong phòng cũng không còn đến mức bị Trần thị biến thành cứng ngắc.
Chu Thư nói: "Cha, nương, chúng con không quấy rầy hai người, có chuyện gì cứ gọi nữ nhi."
"Ừm, các con bận việc của mình đi!" Chu viên ngoại nói.
Chờ khi nữ nhi và nữ tế rời khỏi phòng, Chu viên ngoại đóng cửa lại, kéo Trần thị vuốt ve bụng bà, đã hai mươi năm ông chưa lại sinh ra tâm tình muốn làm phụ thân rồi, nghĩ như vậy, ông cảm thấy thật kỳ diệu, phảng phất như bản thân vẫn còn là lang quân hai mươi tuổi.
Qua một lúc, ông mới nghiêm mặt nói: "Vừa rồi bà không nên nói những lời này trước mặt Thư Thư và hiền tế."
Trần thị nói: "Ta có thể nói thế nào? Nơi này là biệt trang Kỳ gia, chúng ta ở lại vài ngày thì không sao, nhưng vì dưỡng thai mà ở lại lâu dài thì giống cái gì? Nếu truyền ra ngoài, người khác nhìn Chu gia chúng ta thế nào?"
Sao Chu viên ngoại không hiểu được! Ông chỉ lo lắng nếu cự tuyệt ý tốt của Chu Thư, sẽ làm nàng nghĩ nhiều.
Về phương diện khác, ông lại cho rằng lời của Chu Thư cũng có đạo lý, ông cũng không thể giao hết mọi chuyện ở trà viên cho Chu Thư quản lý, mà nếu ông vẫn ở lại đây, lại không thể kịp thời về nhà săn sóc Trần thị.
Ông âm thầm thở dài, cảm thấy hài tử này đến thật không phải lúc.
Nhưng mà nghĩ lại, ông và Trần thị ở lại thôn Chử Đình hai tháng, kết quả Trần thị lại có thai hai tháng, nói cách khác, Trần thị mới đến thôn Chử Đình bầu bạn với ông không bao lâu, thì bà đã mang thai, có thể thấy khí hậu nơi này không chỉ dưỡng người, quả thực là phong thủy cực tốt!
Vì thế ông lại nói: "Nếu không ta mua một tòa biệt trang ở nơi này, chúng ta vào ở, cũng không đến mức rước lấy lời chê trách."
Chu viên ngoại cũng nhượng bước, tất nhiên Trần thị không thể không đáp ứng. Vì thế Chu viên ngoại lập tức bắt đầu chuẩn bị mua biệt trang, cùng với đó là an bày cho việc dưỡng thai của Trần thị.
Bên kia, sau khi Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng rời đi, Chu Thư dự tính mời bà mụ và lang trung hiểu biết về phương diện sinh nở đến để nói chi tiết về chuyện dưỡng thai. Kỳ Hữu Vọng chờ nàng an bày xong mới nói: "Nương tử, nàng cảm thấy hiện tại nhạc mẫu hoài thai là tốt hay không tốt?"
Chu Thư thấy chung quanh không có người, mới hỏi: "Tứ lang thấy thế nào?"
"Ta cho rằng... Không tốt lắm. Đương nhiên, cũng không phải là vì ta không hy vọng nương tử có thêm một đệ đệ hay muội muội đến tranh giành tình cảm với nàng, mà lo lắng nhạc mẫu đã gần bốn mươi tuổi, chuyện sinh nở sẽ nguy hiểm hơn khi còn trẻ rất nhiều."
Chính thất của Kỳ Thầm, năm đó Kỳ tam lang 'Khắc chết' Bạch thị khi ấy cũng ba mươi ba tuổi mới sinh Kỳ tam lang, trước đó bà sinh hai nhi tử, cho nên cũng không tồn tại việc cái thai thứ ba cũng thuận lợi. Mà Trần thị năm nay đã bốn mươi, nhất định sẽ càng hung hiểm hơn khi Bạch thị sinh con.
Chu Thư có chút thất lạc: "Làm sao ta lại không biết chứ!"
Nhưng nàng không thể nói khác đi được. Khi này nàng và Trần thị đã có khoảng cách, hơn nữa nàng thân là trưởng nữ, mặc kệ là xuất phát từ ý tốt gì mà nói ra chuyện đó cũng không thích hợp.
Khi này nương con hai người đến việc nói ra ý tốt cũng phải suy nghĩ trước sau thật kỹ rồi mới mở miệng được, có thể thấy có bao nhiêu bi ai.
"Nương đã mang thai, để bà phá thai sẽ càng hung hiểm, cho nên những lời này chỉ có thể giấu đi, sau đó nghĩ biện pháp dưỡng thân thể nương cho thật tốt, đến lúc sinh sẽ thuận lợi hơn." Chu Thư nói.
Kỳ Hữu Vọng biết, Chu Thư ngoại trừ quan tâm thân thể Trần thị, kỳ thực cũng có chút thương tâm. Nàng biết rõ Trần thị coi trọng vấn đề thừa tự, cũng biết tuy ngoài miệng Chu viên ngoại không nói ra, kỳ thực cũng vẫn luôn nghĩ về chuyện thừa tự, cho nên khi biết được Trần thị có thai, Chu Thư có cảm giác bản thân bị bỏ rơi.
Nhưng cha nương nàng vất vả lắm mới có được hài tử thứ hai, từ đáy lòng nàng cảm thấy vui mừng cho họ. Hai cảm xúc mâu thuẫn này làm nàng có chút bàng hoàng trong phút chốc.
Dù nàng đã sắp xếp việc dưỡng thai của Trần thị gọn gàng ngay ngắn đâu vào đấy, nhưng nỗi lo sợ, nghi hoặc của nàng chỉ có Kỳ Hữu Vọng nhìn ra.
"Nương tử, có ta ở đây!" Kỳ Hữu Vọng kéo tay Chu Thư.
Chu Thư nhìn Kỳ Hữu Vọng chăm chú, đột nhiên bừng tỉnh, đúng vậy, bây giờ nàng không cô đơn, nàng có Kỳ Hữu Vọng.
Nhưng nếu ngày nào đó Kỳ Hữu Vọng ra đi thì sao?
Một luồng khí lạnh từ dưới chân chạy thẳng lên trên, lần đầu tiên Chu Thư cảm thấy sợ hãi một điều gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.