Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Thức Tỉnh Rồi
Chương 17: Bây Giờ Anh Đi Không Thích Hợp
home Độc Bộ Thiên Hạ
02/10/2023
Ôn Du không khách khí trừng mắt lại.
Nhìn cái gì?
Cô gọi ông xã của cô! Phải cho anh ta biết cô thực sự không yêu đồ gà mờ!
Dường như Giang Vân Cẩn nhìn hiểu ý của cô, khuôn mặt lại đen thui một lần nữa.
Con ngươi Giang Vân Yến đảo qua hai người, lạnh nhạt nói: “Đi công tác có ghé ngang qua, đến xem, đúng lúc hai người vừa quay xong?”
Ôn Du cực kỳ ngoan ngoãn: “Em quay xong rồi.”
Giang Vân Cẩn nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn đè xuống sự khiếp sợ “nhà giàu có quả nhiên loạn” ở trong lòng, cười ha hả nói: “Tổng giám đốc Giang cố ý qua đây, anh Giang đi tiếp tổng giám đốc Giang đi, thời gian cũng không còn sớm, ngày mai quay tiếp cũng được.”
Giang Vân Cẩn lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Anh hai, em cung quay xong rồi, cùng nhau đi ăn cơm thôi.”
Ôn Du nhíu mày, cô không muốn đi.
Chợt nghe Giang Vân Yến nói: “Quá muộn, quên đi.”
Giang Vân Cẩn mất mát: “Đúng rồi anh, tối nay anh ở đâu?”
Ôn Du vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy câu hỏi này, trong lòng đột nhiên hưng phán, vô ý thức ngẩng đàu nhìn, đúng lúc nhìn thấy Giang Vân Yến quay sang nhìn mình, cô giật mình do dự nói: “Của em sao?”
Giang Vân Cẩn: “???”
Giang Vân Yến gật đầu: “Ừ.”
Ôn Du: “...”
Không phải là cô mời.
Nhưng mà bây giờ quan hệ giữa hai người là quan hệ vợ chồng, cũng không phải là hiệp định kết hôn gì đó, muốn từ chối lại không dám. Không nói đến chuyện khác, cho dù là cô, hay là Giang Vân Cẩn thì đều rất sợ Giang Vân Yến.
Rõ ràng không ở chung nhiều lắm, nhưng mỗi lần gặp mặt thì đều giống như chuột thấy mèo, sợ hãi theo bản năng.
Đầu óc của Giang Vân Cẩn vẫn còn bối rối bởi những lời nói của Ôn Du, chỉ thấy hai người đi cùng với nhau, Ôn Du lại phá lệ thành thật, không còn kiêu căng như ở trước mặt anh ta, ngoan ngoãn khiến cho người khác phải bật cười.
Tô Lãnh Nguyệt thấy người đi rồi mới qua đây: “Nhìn cái gì đấy?”
Giang Vân Cẩn lắc đầu: “Không có gì, khổ cực mọi người lâu như vậy, em có mệt không?”
Tô Lãnh Nguyệt lắc đầu, người của tổ chương trình đã rời đi từ lâu, cô cười nói: “Vẫn tốt, anh cũng biết hôm nay em dậy muộn.”
Giang Vân Cẩn nắm tay cô ấy: “Đi, anh sẽ đi tháo trang phục, chúng ta còn có thể đi ăn cơm chung.”
“Tốt lắm, tuy nhiên…” Tô Lãnh Nguyệt nghi hoặc: “Không phải anh trai của anh tới rồi sao? Không đi cùng với anh ấy?”
Giang Vân Cẩn vội vàng lắc đầu: “Không được bây giờ anh đi không thích hợp.”
Nhìn cái gì?
Cô gọi ông xã của cô! Phải cho anh ta biết cô thực sự không yêu đồ gà mờ!
Dường như Giang Vân Cẩn nhìn hiểu ý của cô, khuôn mặt lại đen thui một lần nữa.
Con ngươi Giang Vân Yến đảo qua hai người, lạnh nhạt nói: “Đi công tác có ghé ngang qua, đến xem, đúng lúc hai người vừa quay xong?”
Ôn Du cực kỳ ngoan ngoãn: “Em quay xong rồi.”
Giang Vân Cẩn nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn đè xuống sự khiếp sợ “nhà giàu có quả nhiên loạn” ở trong lòng, cười ha hả nói: “Tổng giám đốc Giang cố ý qua đây, anh Giang đi tiếp tổng giám đốc Giang đi, thời gian cũng không còn sớm, ngày mai quay tiếp cũng được.”
Giang Vân Cẩn lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Anh hai, em cung quay xong rồi, cùng nhau đi ăn cơm thôi.”
Ôn Du nhíu mày, cô không muốn đi.
Chợt nghe Giang Vân Yến nói: “Quá muộn, quên đi.”
Giang Vân Cẩn mất mát: “Đúng rồi anh, tối nay anh ở đâu?”
Ôn Du vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy câu hỏi này, trong lòng đột nhiên hưng phán, vô ý thức ngẩng đàu nhìn, đúng lúc nhìn thấy Giang Vân Yến quay sang nhìn mình, cô giật mình do dự nói: “Của em sao?”
Giang Vân Cẩn: “???”
Giang Vân Yến gật đầu: “Ừ.”
Ôn Du: “...”
Không phải là cô mời.
Nhưng mà bây giờ quan hệ giữa hai người là quan hệ vợ chồng, cũng không phải là hiệp định kết hôn gì đó, muốn từ chối lại không dám. Không nói đến chuyện khác, cho dù là cô, hay là Giang Vân Cẩn thì đều rất sợ Giang Vân Yến.
Rõ ràng không ở chung nhiều lắm, nhưng mỗi lần gặp mặt thì đều giống như chuột thấy mèo, sợ hãi theo bản năng.
Đầu óc của Giang Vân Cẩn vẫn còn bối rối bởi những lời nói của Ôn Du, chỉ thấy hai người đi cùng với nhau, Ôn Du lại phá lệ thành thật, không còn kiêu căng như ở trước mặt anh ta, ngoan ngoãn khiến cho người khác phải bật cười.
Tô Lãnh Nguyệt thấy người đi rồi mới qua đây: “Nhìn cái gì đấy?”
Giang Vân Cẩn lắc đầu: “Không có gì, khổ cực mọi người lâu như vậy, em có mệt không?”
Tô Lãnh Nguyệt lắc đầu, người của tổ chương trình đã rời đi từ lâu, cô cười nói: “Vẫn tốt, anh cũng biết hôm nay em dậy muộn.”
Giang Vân Cẩn nắm tay cô ấy: “Đi, anh sẽ đi tháo trang phục, chúng ta còn có thể đi ăn cơm chung.”
“Tốt lắm, tuy nhiên…” Tô Lãnh Nguyệt nghi hoặc: “Không phải anh trai của anh tới rồi sao? Không đi cùng với anh ấy?”
Giang Vân Cẩn vội vàng lắc đầu: “Không được bây giờ anh đi không thích hợp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.