Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
Chương 61: Hung thủ
Phù Bạch Khúc
02/07/2021
Cơ Việt hơi kinh ngạc: "Ngươi biết rồi hả?"
Vệ Liễm thấy Cơ Việt phản ứng như vậy, thì cũng biết hắn đã điều tra ra hung thủ.
Ám vệ của Tần vương đâu phải phường giá áo túi cơm, bản thân Cơ Việt cũng chẳng dễ gạt, sao tới mức không tìm được hung thủ thực sự giết công chúa Trọng Hoa.
Ngày ấy nữ y quan giao mảnh thư bị đốt cháy trong lư hương cho Vệ Liễm, y liền cân nhắc đúng sai, móc nối mọi sự kiện với nhau.
Công chúa Trọng Hoa trúng độc, phản ứng lớn nhất là Vương tử Hô Diên Khả Mục nước Trần. Hô Diên Khả Mục căm ghét Vệ Liễm, ái mộ công chúa, người tinh mắt đều nhận ra được, thế nên chắc chắn hắn sẽ chất vấn y, đấu tranh đòi công bằng cho nàng. Vệ Liễm là người Sở, vậy nước Sở chắc chắn có liên quan.
Sau đó việc phát hiện công chúa Trọng Hoa bị trúng độc Trì diêm đã trực tiếp kéo nước Lương xuống bùn, Lương và Trần vốn là kẻ thù truyền kiếp, Hô Diên Khả Mục nhanh chóng dời mục tiêu, nhắm thẳng mũi giáo vào nước Lương, quấy rối cục diện thêm hỗn loạn.
Thủ phạm nắm chắc tâm lý của Hô Diên Khả Mục, giật dây điều khiển hắn nhảy nhót, sau lại hạ độc vào rượu sữa ngựa, biến hắn thành hung thủ, một thay đổi bất ngờ khiến cho ván đóng đinh vào thuyền.
Trước đó Lương và Sở bị nghi ngờ, thì chẳng dại gì mà dị nghị khi hung thủ là... Hô Diên Khả Mục, bo bo giữ mình trong sạch mới quan trọng, nước Trần có oan khuất chả liên quan gì tới bọn họ.
Nước Trần đành phải bấm bụng làm người câm chịu thiệt thòi.
Mà thủ phạm cũng lường trước, bố trí thế này sẽ khiến Lương, Sở ngậm miệng, nhưng không khiến Tần vương tin tưởng hoàn toàn. Hắn sợ Tần vương tiếp tục âm thầm truy ra hung thủ, cho nên đã để lại chiêu sau.
…Thư của Gia Luật Đan.
Nếu tìm được một phong thư hoàn chỉnh trong Ngưng Nguyệt lâu thì rõ ràng là vu oan giá họa, kẻ có thể bày ra kế liên hoàn không thể nào bất cẩn như thế. Bởi vậy hắn cố tình đốt gần hết lá thư chỉ để lại vài chữ, làm người mơ hồ, nhận định đây mới là hung thủ thực sự.
Công chúa Trọng Hoa mất đi tấm thân thuần khiết, vừa lúc hành tung của Gia Luật Đan không rõ ràng, buổi trưa lại còn về Ngọc Lung các tắm rửa thay quần áo, với chừng đó bằng chứng thì quả thực hắn đã ngồi vững vị trí hung thủ.
Gia Luật Đan từng vì tranh đoạt Mạch Nhĩ Na với Hô Diên Khả Mục mà đánh nhau trong vương cung, chứng tỏ hắn là kẻ háo sắc mù quáng, hắn vấy bẩn Trọng Hoa công chúa là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Như thế, trong bảy nước thì Sở, Lỗ, Lương, Trần đều bị cuốn vào vòng xoáy, riêng nước Yến tổn thất một vị công chúa lại càng thê thảm hơn, chủ nhà nước Tần chắc chắn phải đưa ra lời giải thích thỏa đáng, nếu xử lý không tốt sẽ đắc tội với toàn thiên hạ.
Kế trong kế, bẫy trong bẫy, ngấm ngầm tính kế tất cả mọi người.
Chỉ có một vị, từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ, bàng quan, trong sạch thuần khiết.
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Vị kia hành động khiêm tốn, rất ít khi lộ mặt - Hạ thái tử Ôn Hành.
Đương nhiên tất cả mọi việc đều phải có bằng chứng, tuy nói ít kẽ hở nhất thường đáng nghi nhất, cũng đâu thể vô duyên vô cớ mà chụp mũ cho người.
Vệ Liễm hoài nghi Ôn Hành không phải vô căn cứ.
Dù sao đã khẳng định Trì diêm trong rượu sữa ngựa là vu oan giá họa. Bởi lúc Dương Dương uống trộm chẳng có bất cứ vấn đề gì, cho nên rõ ràng thuốc độc được bỏ vào sau khi công chúa Trọng Hoa uống, nhằm đổ tội cho nước Trần.
Mà thời điểm công chúa Trọng Hoa gặp chuyện, hầu như mọi người đều tụ tập ở Ngưng Nguyệt lâu, chỉ có một vị chẳng muốn dính líu, lựa chọn cáo từ.
Chính là Hạ thái tử Ôn Hành.
Lúc mọi người ở Ngưng Nguyệt lâu, Ôn Hành là kẻ duy nhất có thời gian đi tới Ngự Thiện phòng, bỏ Trì diêm vào rượu sữa ngựa.
Cũng có khả năng khác hắn đường đường là Thái tử, không hẳn sẽ đích thân đi làm. Nhưng đặt mình vào vị trí của hắn mà nghĩ, việc này nguy hiểm vạn phần, một khi bị phát hiện thì nước Hạ tuyệt đối phải gánh chịu cơn lửa giận của nước Tần. Nếu đó là Vệ Liễm, sai người khác đi làm thì y chẳng yên tâm.
Thú vị hơn là, nghe nói vị Thái tử Hành này không biết võ công, ngược lại trình độ thơ ca, thư pháp, hội họa rất uyên thâm. Vệ Liễm vừa gặp hắn, liền để ý vị trí hổ khẩu trên bàn tay Ôn Hành có lớp chai mỏng chỉ thấy ở những người tập võ, bước chân cố làm ra vẻ phù phiếm, nhưng không che giấu được hơi thở vững vàng.
Cũng giỏi diễn kịch, sao Vệ Liễm lại không nhận ra đây là một kẻ đồng hành với mình chứ.
Chẳng phải đối phương nguỵ trang không tốt, mà là trình độ võ công của Vệ Liễm cao hơn, cho nên mới phát hiện manh mối.
Nhưng cũng chỉ là bằng chứng bất ngờ cuối cùng mà thôi, trước đó Vệ Liễm đã thấy rất nhiều điểm đáng ngờ.
Sau sự kiện lá thư bị đốt cháy, Gia Luật Đan trở thành kẻ đáng nghi nhất.
Lúc biết Gia Luật Đan tắm rửa thay quần áo, Vệ Liễm liền phái người hỏi thăm Hoán Y cục, thì nghe nói Ngọc Lung các vẫn chưa đưa quần áo cũ tới.
Vậy bộ quần áo cũ ở đâu? Vì sao không mang đi giặt? Sợ có người phát hiện ra điều gì đó ư?
Vệ Liễm tìm hiểu nguồn gốc, âm thầm điều tra cung nhân hầu hạ trong Ngọc Lung các. Gia Luật Đan đảm bảo bản thân không sơ sót, lại chẳng thể đảm bảo cung nhân bên người cũng vậy. Hắn đang ở nước Tần, sao dám tùy ý giết người diệt khẩu.
Rất nhanh, từ một cung nữ trẻ tuổi nhát gan Vệ Liễm biết được, hôm ấy sau khi trở về Gia Luật Đan quần áo xốc xếch, vẻ mặt kinh hoàng, sai nàng đốt bộ đồ vừa thay ra, dặn nàng không được nói cho ai biết.
Cung nữ thấy trên quần áo loang lổ vết tích, tưởng Gia Luật Đan vừa sủng hạnh cung nữ nào đó, vạn lần không ngờ lại dính líu tới công chúa Trọng Hoa. Nhưng nàng thấy bộ đồ quý giá cho nên không thiêu hủy, mà định giặt sạch để bán đi kiếm chút tiền.
Tuy nhiên chưa kịp làm gì thì đã bị Vệ Liễm gọi đến, nàng run rẩy khai hết ra.
Vệ Liễm sai người mang lên, thì phát hiện trong bộ quần áo có bỏ Thực cốt hương.
Thực cốt hương khoái cảm đê mê hồn say lối về, là một loại thuốc kích thích cực mạnh.
Căn cứ lời cung nữ, khi trở về trông vẻ mặt Gia Luật Đan rất kinh hoàng, nếu sủng hạnh cung nữ bình thường thì sao hắn phải sợ hãi biến sắc như thế.
Rõ ràng hắn đã vấy bẩn công chúa Trọng Hoa, nhưng không phải hắn tự nguyện, Vương tử một quốc gia đâu thể liều lĩnh tới mức ngay cả mạng sống cũng chẳng cần.
Chỉ bằng Thực cốt hương trên áo, có thể kết luận Gia Luật Đan cũng bị trúng kế.
Loại bỏ Gia Luật Đan, vậy kẻ khả nghi nhất từ đầu đến cuối không hề dính dáng chính là Hạ thái tử.
Đêm đó Vệ Liễm thăm dò Ngưng Nguyệt lâu, khi kiểm tra đến đôi mắt của Lý Trọng Hoa thì thấy có điểm dị dạng, bèn suy đoán.
Trên làn da không tìm thấy màu xanh đen khả nghi, phần nhiều là dấu vết ân ái, nên mọi người vẫn tưởng nàng uống phải thuốc độc mà chết.
Nhưng Vệ Liễm biết, Trì diêm có thể thấm qua mắt.
Hôm ấy Mạch Nhĩ Na chỉ kiểm tra tay Lý Trọng Hoa, chưa lật mắt nàng lên xem. Từ thái y có kiểm tra, nhưng lại không hiểu rõ về Trì diêm.
Nếu độc thấm qua mắt, vậy không chỉ điều tra hành tung của mọi người ngay hôm đó mà phải điều tra từ hai hôm trước.
Vệ Liễm sắp xếp lại hành tung của mọi người vào hai ngày trước đó một lần, và biết được, Ôn Hành từng ra khỏi cửa.
Từ đó xâu chuỗi các sự việc.
-
Trước hai ngày Lý Trọng Hoa mất mạng, nàng đổ tội Vệ Liễm đẩy mình xuống Thấm Viên hồ, bị y trả đũa, nằm bên bờ khóc thê thảm.
Không ai biết mấy người Vệ Liễm đi rồi, Lý Trọng Hoa đã gặp những ai.
Vệ Liễm đoán, có lẽ hôm ấy Ôn Hành tình cờ dạo chơi thì ngẫu nhiên gặp công chúa Trọng Hoa đang khóc lóc bên hồ, chợt nảy âm mưu, đưa khăn dính độc cho nàng lau nước mắt.
Từ khi đó độc đã thấm vào đôi mắt của công chúa Trọng Hoa.
Chứ không vì sao độc lại dính lên mắt.
Nói Ôn Hành chợt nghĩ ra bởi vì khi hắn ra ngoài không ngờ sẽ gặp công chúa Trọng Hoa nên chẳng che giấu hành tung. Hai ngày sau Trường Sinh lại báo cáo Ôn Hành chưa từng bước chân qua cửa, nhưng thực tế tuyệt đối hắn có ra ngoài, chỉ là cố ý che giấu, tạo bằng chứng vô can hoàn hảo.
Về phần vì sao hắn mang độc trong người thì không cần tra xét, dòng dõi vương chung quy luôn có thủ đoạn bảo vệ mạng sống.
Tẩm độc rồi đưa khăn cho công chúa Trọng Hoa xong, Ôn Hành liền bố trí liên tiếp kế trong kế, bỏ Thực cốt hương vào quần áo của Gia Luật Đan để làm vấy bẩn công chúa. Sau khi Gia Luật Đan tỉnh táo lại, tất nhiên chẳng dám hé răng, bởi dám đụng vào người được hiến dâng cho Tần vương thì chắc chắn sẽ chết. Thế nên hắn vội vàng trốn về Ngọc Lung các tắm rửa thay quần áo rồi ra lệnh thiêu hủy sạch sẽ, vậy việc Ôn Hành hạ Thực cốt hương sẽ được che giấu.
Sau khi công chúa Trọng Hoa chịu nhục hôn mê, Ôn Hành nhân cơ hội ẩn núp trong Ngưng Nguyệt lâu, bỏ vào lư hương hai mảnh thư bị đốt, tiến thêm một bước mở rộng hiềm nghi về Gia Luật Đan.
Từ vị trí địa lý mà nói, nước Hạ ở Trầm Thủy ổ ngay sau Ngưng Nguyệt lâu, Ôn Hành thực sự biết võ công ẩn núp, dĩ nhiên lui tới hai địa điểm thần không biết quỷ không hay dễ như ăn cháo.
Sau đó công chúa Trọng Hoa tỉnh lại, sợ hãi hoảng hốt ra sao không đề cập tới, nhưng tất nhiên là chẳng dám nói ra, bởi nàng tới hòa thân, nếu không còn trong trắng thì kẻ phải chết trước tiên chính là nàng.
Cho nên nàng mặc quần áo, giả bộ như thường mà dùng bữa uống thuốc, không ngờ vừa uống xong thì vừa vặn đến giờ chất độc phát tác.
Sự việc bại lộ, khi mọi người tụ tập ở Ngưng Nguyệt lâu còn chất vấn nghi kỵ lẫn nhau, thì hung thủ thật sự Ôn Hành đã sớm tới Ngự Thiện phòng bỏ độc vào rượu sữa.
Gia Luật Đan và Hô Diên Khả Mục ra tay đánh nhau vì Mạch Nhĩ Na lúc sứ thần nước Hạ đã tới Tần quốc, Ôn Hành lạnh lùng quan sát, biết được bản tính háo sắc của hai người bèn lập ra một loạt kế hoạch.
Kéo toàn bộ Trần, Lương, Lỗ, Sở xuống nước, toan tính lòng người, khiến ai cũng có miệng nhưng khó lên tiếng, đùa bỡn tất cả trong lòng bàn tay.
Ôn Hành thận trọng từng bước, ván cờ này không thể không nói là xảo diệu.
Nhưng hắn ngàn tính vạn tính, lường trước suy đoán của những nhân vật lớn, lại sót mất vài nhân vật nhỏ chẳng thể khống chế.
Nếu Dương Dương không lén uống rượu, Vệ Liễm sẽ chẳng loại bỏ hoàn toàn nước Trần khỏi danh sách hiềm nghi.
Nếu không phải cung nữ có ý đồ riêng nên không đốt quần áo, Vệ Liễm cũng chẳng phát hiện ra Thực cốt hương, từ đó mà biết Gia Luật Đan cũng bị người ám hại.
Cũng sẽ không... khiến nước Hạ chìm dưới đáy phải nổi lên trên mặt nước.
Cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, chung quy bại nguyên cả ván cờ.
-
Vệ Liễm tổng kết đầu đuôi câu chuyện, che giấu một vài điều, còn lại kể với Cơ Việt toàn bộ.
Cơ Việt nghe xong bèn thơm lên trán y: "Thông minh."
"Thôi đi, đâu có gì." Vệ Liễm liếc hắn: "Huynh mặc kệ hắn thật hả?"
Cơ Việt đâu phải là một người mặc cho kẻ khác hãm hại.
"Cô biết hắn là hung thủ, cô còn biết hắn muốn quấy nhiễu sáu nước không yên để cho nước Hạ kéo dài hơi tàn." Cơ Việt cười khẽ: "Nước Hạ trừ đô thành thì đất đai còn lại đều rơi vào tay Đại Tần ta, đã nằm sát bờ vực diệt vong lâu rồi. Ôn Hành không tầm thường, nhưng đáng tiếc hắn muốn ngăn cơn sóng dữ lại chẳng cứu nổi đất nước sụp đổ."
"Mấy năm gần đây nước Trần liên tục có hoạt động ngầm, không chịu an phận từ lâu, cô đã sớm muốn trừng trị. Lần này cô xuất binh, chẳng phải Ôn Hành tính kế thành công, mà là cô vốn định tấn công nước Trần trước, hắn vô cớ tặng cho cô một lý do, cô cảm tạ còn không kịp." Cơ Việt dừng một chút: "So sánh thử, để cô phải điều động quân lính thì nước Hạ chẳng hề có tí giá trị nào."
Hạ quá yếu, Sở lại nằm kẹt giữa Hạ và Tần, nếu mang binh tới đánh, nước Sở tất sẽ không chịu ngồi yên chờ chết.
Đây cũng là nguyên nhân năm đó Cơ Việt để lại đô thành nước Hạ, mà không tiêu diệt hoàn toàn.
Muốn diệt Hạ, phải thu Sở trước.
Bằng không giữa bản đồ rộng lớn lòi ra một nước Sở, nhiều thứ bất tiện.
Đây cũng là nguyên nhân lần này Ôn Hành chủ yếu nhắm vào Trần và Lỗ, Sở và Hạ chung một nhịp thở, có vinh cùng hưởng có họa cùng chịu, Hạ sẽ không đặt Sở vào hiểm cảnh.
Tất nhiên Vệ Liễm hiểu rõ mối quan hệ lợi hại trong đó.
Nếu thật sự Cơ Việt muốn động vào Hạ, Sở sẽ gặp nguy. Trước mắt mà nói, Sở chưa có hành động gì lớn, trái lại Trần liên tiếp có những động tác nhỏ mới thực sự là lửa cháy xém lông mày. Thế nên đâm lao thì theo lao thôi, sao phải sợ, hiểu rõ được rồi.
"Vệ Liễm." Cơ Việt nói: "Đạo làm vua không đối phó với người mắc sai lầm, mà nên đối phó với kẻ sẽ gây ra nguy hiểm.”
Vệ Liễm thấy Cơ Việt phản ứng như vậy, thì cũng biết hắn đã điều tra ra hung thủ.
Ám vệ của Tần vương đâu phải phường giá áo túi cơm, bản thân Cơ Việt cũng chẳng dễ gạt, sao tới mức không tìm được hung thủ thực sự giết công chúa Trọng Hoa.
Ngày ấy nữ y quan giao mảnh thư bị đốt cháy trong lư hương cho Vệ Liễm, y liền cân nhắc đúng sai, móc nối mọi sự kiện với nhau.
Công chúa Trọng Hoa trúng độc, phản ứng lớn nhất là Vương tử Hô Diên Khả Mục nước Trần. Hô Diên Khả Mục căm ghét Vệ Liễm, ái mộ công chúa, người tinh mắt đều nhận ra được, thế nên chắc chắn hắn sẽ chất vấn y, đấu tranh đòi công bằng cho nàng. Vệ Liễm là người Sở, vậy nước Sở chắc chắn có liên quan.
Sau đó việc phát hiện công chúa Trọng Hoa bị trúng độc Trì diêm đã trực tiếp kéo nước Lương xuống bùn, Lương và Trần vốn là kẻ thù truyền kiếp, Hô Diên Khả Mục nhanh chóng dời mục tiêu, nhắm thẳng mũi giáo vào nước Lương, quấy rối cục diện thêm hỗn loạn.
Thủ phạm nắm chắc tâm lý của Hô Diên Khả Mục, giật dây điều khiển hắn nhảy nhót, sau lại hạ độc vào rượu sữa ngựa, biến hắn thành hung thủ, một thay đổi bất ngờ khiến cho ván đóng đinh vào thuyền.
Trước đó Lương và Sở bị nghi ngờ, thì chẳng dại gì mà dị nghị khi hung thủ là... Hô Diên Khả Mục, bo bo giữ mình trong sạch mới quan trọng, nước Trần có oan khuất chả liên quan gì tới bọn họ.
Nước Trần đành phải bấm bụng làm người câm chịu thiệt thòi.
Mà thủ phạm cũng lường trước, bố trí thế này sẽ khiến Lương, Sở ngậm miệng, nhưng không khiến Tần vương tin tưởng hoàn toàn. Hắn sợ Tần vương tiếp tục âm thầm truy ra hung thủ, cho nên đã để lại chiêu sau.
…Thư của Gia Luật Đan.
Nếu tìm được một phong thư hoàn chỉnh trong Ngưng Nguyệt lâu thì rõ ràng là vu oan giá họa, kẻ có thể bày ra kế liên hoàn không thể nào bất cẩn như thế. Bởi vậy hắn cố tình đốt gần hết lá thư chỉ để lại vài chữ, làm người mơ hồ, nhận định đây mới là hung thủ thực sự.
Công chúa Trọng Hoa mất đi tấm thân thuần khiết, vừa lúc hành tung của Gia Luật Đan không rõ ràng, buổi trưa lại còn về Ngọc Lung các tắm rửa thay quần áo, với chừng đó bằng chứng thì quả thực hắn đã ngồi vững vị trí hung thủ.
Gia Luật Đan từng vì tranh đoạt Mạch Nhĩ Na với Hô Diên Khả Mục mà đánh nhau trong vương cung, chứng tỏ hắn là kẻ háo sắc mù quáng, hắn vấy bẩn Trọng Hoa công chúa là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Như thế, trong bảy nước thì Sở, Lỗ, Lương, Trần đều bị cuốn vào vòng xoáy, riêng nước Yến tổn thất một vị công chúa lại càng thê thảm hơn, chủ nhà nước Tần chắc chắn phải đưa ra lời giải thích thỏa đáng, nếu xử lý không tốt sẽ đắc tội với toàn thiên hạ.
Kế trong kế, bẫy trong bẫy, ngấm ngầm tính kế tất cả mọi người.
Chỉ có một vị, từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ, bàng quan, trong sạch thuần khiết.
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Vị kia hành động khiêm tốn, rất ít khi lộ mặt - Hạ thái tử Ôn Hành.
Đương nhiên tất cả mọi việc đều phải có bằng chứng, tuy nói ít kẽ hở nhất thường đáng nghi nhất, cũng đâu thể vô duyên vô cớ mà chụp mũ cho người.
Vệ Liễm hoài nghi Ôn Hành không phải vô căn cứ.
Dù sao đã khẳng định Trì diêm trong rượu sữa ngựa là vu oan giá họa. Bởi lúc Dương Dương uống trộm chẳng có bất cứ vấn đề gì, cho nên rõ ràng thuốc độc được bỏ vào sau khi công chúa Trọng Hoa uống, nhằm đổ tội cho nước Trần.
Mà thời điểm công chúa Trọng Hoa gặp chuyện, hầu như mọi người đều tụ tập ở Ngưng Nguyệt lâu, chỉ có một vị chẳng muốn dính líu, lựa chọn cáo từ.
Chính là Hạ thái tử Ôn Hành.
Lúc mọi người ở Ngưng Nguyệt lâu, Ôn Hành là kẻ duy nhất có thời gian đi tới Ngự Thiện phòng, bỏ Trì diêm vào rượu sữa ngựa.
Cũng có khả năng khác hắn đường đường là Thái tử, không hẳn sẽ đích thân đi làm. Nhưng đặt mình vào vị trí của hắn mà nghĩ, việc này nguy hiểm vạn phần, một khi bị phát hiện thì nước Hạ tuyệt đối phải gánh chịu cơn lửa giận của nước Tần. Nếu đó là Vệ Liễm, sai người khác đi làm thì y chẳng yên tâm.
Thú vị hơn là, nghe nói vị Thái tử Hành này không biết võ công, ngược lại trình độ thơ ca, thư pháp, hội họa rất uyên thâm. Vệ Liễm vừa gặp hắn, liền để ý vị trí hổ khẩu trên bàn tay Ôn Hành có lớp chai mỏng chỉ thấy ở những người tập võ, bước chân cố làm ra vẻ phù phiếm, nhưng không che giấu được hơi thở vững vàng.
Cũng giỏi diễn kịch, sao Vệ Liễm lại không nhận ra đây là một kẻ đồng hành với mình chứ.
Chẳng phải đối phương nguỵ trang không tốt, mà là trình độ võ công của Vệ Liễm cao hơn, cho nên mới phát hiện manh mối.
Nhưng cũng chỉ là bằng chứng bất ngờ cuối cùng mà thôi, trước đó Vệ Liễm đã thấy rất nhiều điểm đáng ngờ.
Sau sự kiện lá thư bị đốt cháy, Gia Luật Đan trở thành kẻ đáng nghi nhất.
Lúc biết Gia Luật Đan tắm rửa thay quần áo, Vệ Liễm liền phái người hỏi thăm Hoán Y cục, thì nghe nói Ngọc Lung các vẫn chưa đưa quần áo cũ tới.
Vậy bộ quần áo cũ ở đâu? Vì sao không mang đi giặt? Sợ có người phát hiện ra điều gì đó ư?
Vệ Liễm tìm hiểu nguồn gốc, âm thầm điều tra cung nhân hầu hạ trong Ngọc Lung các. Gia Luật Đan đảm bảo bản thân không sơ sót, lại chẳng thể đảm bảo cung nhân bên người cũng vậy. Hắn đang ở nước Tần, sao dám tùy ý giết người diệt khẩu.
Rất nhanh, từ một cung nữ trẻ tuổi nhát gan Vệ Liễm biết được, hôm ấy sau khi trở về Gia Luật Đan quần áo xốc xếch, vẻ mặt kinh hoàng, sai nàng đốt bộ đồ vừa thay ra, dặn nàng không được nói cho ai biết.
Cung nữ thấy trên quần áo loang lổ vết tích, tưởng Gia Luật Đan vừa sủng hạnh cung nữ nào đó, vạn lần không ngờ lại dính líu tới công chúa Trọng Hoa. Nhưng nàng thấy bộ đồ quý giá cho nên không thiêu hủy, mà định giặt sạch để bán đi kiếm chút tiền.
Tuy nhiên chưa kịp làm gì thì đã bị Vệ Liễm gọi đến, nàng run rẩy khai hết ra.
Vệ Liễm sai người mang lên, thì phát hiện trong bộ quần áo có bỏ Thực cốt hương.
Thực cốt hương khoái cảm đê mê hồn say lối về, là một loại thuốc kích thích cực mạnh.
Căn cứ lời cung nữ, khi trở về trông vẻ mặt Gia Luật Đan rất kinh hoàng, nếu sủng hạnh cung nữ bình thường thì sao hắn phải sợ hãi biến sắc như thế.
Rõ ràng hắn đã vấy bẩn công chúa Trọng Hoa, nhưng không phải hắn tự nguyện, Vương tử một quốc gia đâu thể liều lĩnh tới mức ngay cả mạng sống cũng chẳng cần.
Chỉ bằng Thực cốt hương trên áo, có thể kết luận Gia Luật Đan cũng bị trúng kế.
Loại bỏ Gia Luật Đan, vậy kẻ khả nghi nhất từ đầu đến cuối không hề dính dáng chính là Hạ thái tử.
Đêm đó Vệ Liễm thăm dò Ngưng Nguyệt lâu, khi kiểm tra đến đôi mắt của Lý Trọng Hoa thì thấy có điểm dị dạng, bèn suy đoán.
Trên làn da không tìm thấy màu xanh đen khả nghi, phần nhiều là dấu vết ân ái, nên mọi người vẫn tưởng nàng uống phải thuốc độc mà chết.
Nhưng Vệ Liễm biết, Trì diêm có thể thấm qua mắt.
Hôm ấy Mạch Nhĩ Na chỉ kiểm tra tay Lý Trọng Hoa, chưa lật mắt nàng lên xem. Từ thái y có kiểm tra, nhưng lại không hiểu rõ về Trì diêm.
Nếu độc thấm qua mắt, vậy không chỉ điều tra hành tung của mọi người ngay hôm đó mà phải điều tra từ hai hôm trước.
Vệ Liễm sắp xếp lại hành tung của mọi người vào hai ngày trước đó một lần, và biết được, Ôn Hành từng ra khỏi cửa.
Từ đó xâu chuỗi các sự việc.
-
Trước hai ngày Lý Trọng Hoa mất mạng, nàng đổ tội Vệ Liễm đẩy mình xuống Thấm Viên hồ, bị y trả đũa, nằm bên bờ khóc thê thảm.
Không ai biết mấy người Vệ Liễm đi rồi, Lý Trọng Hoa đã gặp những ai.
Vệ Liễm đoán, có lẽ hôm ấy Ôn Hành tình cờ dạo chơi thì ngẫu nhiên gặp công chúa Trọng Hoa đang khóc lóc bên hồ, chợt nảy âm mưu, đưa khăn dính độc cho nàng lau nước mắt.
Từ khi đó độc đã thấm vào đôi mắt của công chúa Trọng Hoa.
Chứ không vì sao độc lại dính lên mắt.
Nói Ôn Hành chợt nghĩ ra bởi vì khi hắn ra ngoài không ngờ sẽ gặp công chúa Trọng Hoa nên chẳng che giấu hành tung. Hai ngày sau Trường Sinh lại báo cáo Ôn Hành chưa từng bước chân qua cửa, nhưng thực tế tuyệt đối hắn có ra ngoài, chỉ là cố ý che giấu, tạo bằng chứng vô can hoàn hảo.
Về phần vì sao hắn mang độc trong người thì không cần tra xét, dòng dõi vương chung quy luôn có thủ đoạn bảo vệ mạng sống.
Tẩm độc rồi đưa khăn cho công chúa Trọng Hoa xong, Ôn Hành liền bố trí liên tiếp kế trong kế, bỏ Thực cốt hương vào quần áo của Gia Luật Đan để làm vấy bẩn công chúa. Sau khi Gia Luật Đan tỉnh táo lại, tất nhiên chẳng dám hé răng, bởi dám đụng vào người được hiến dâng cho Tần vương thì chắc chắn sẽ chết. Thế nên hắn vội vàng trốn về Ngọc Lung các tắm rửa thay quần áo rồi ra lệnh thiêu hủy sạch sẽ, vậy việc Ôn Hành hạ Thực cốt hương sẽ được che giấu.
Sau khi công chúa Trọng Hoa chịu nhục hôn mê, Ôn Hành nhân cơ hội ẩn núp trong Ngưng Nguyệt lâu, bỏ vào lư hương hai mảnh thư bị đốt, tiến thêm một bước mở rộng hiềm nghi về Gia Luật Đan.
Từ vị trí địa lý mà nói, nước Hạ ở Trầm Thủy ổ ngay sau Ngưng Nguyệt lâu, Ôn Hành thực sự biết võ công ẩn núp, dĩ nhiên lui tới hai địa điểm thần không biết quỷ không hay dễ như ăn cháo.
Sau đó công chúa Trọng Hoa tỉnh lại, sợ hãi hoảng hốt ra sao không đề cập tới, nhưng tất nhiên là chẳng dám nói ra, bởi nàng tới hòa thân, nếu không còn trong trắng thì kẻ phải chết trước tiên chính là nàng.
Cho nên nàng mặc quần áo, giả bộ như thường mà dùng bữa uống thuốc, không ngờ vừa uống xong thì vừa vặn đến giờ chất độc phát tác.
Sự việc bại lộ, khi mọi người tụ tập ở Ngưng Nguyệt lâu còn chất vấn nghi kỵ lẫn nhau, thì hung thủ thật sự Ôn Hành đã sớm tới Ngự Thiện phòng bỏ độc vào rượu sữa.
Gia Luật Đan và Hô Diên Khả Mục ra tay đánh nhau vì Mạch Nhĩ Na lúc sứ thần nước Hạ đã tới Tần quốc, Ôn Hành lạnh lùng quan sát, biết được bản tính háo sắc của hai người bèn lập ra một loạt kế hoạch.
Kéo toàn bộ Trần, Lương, Lỗ, Sở xuống nước, toan tính lòng người, khiến ai cũng có miệng nhưng khó lên tiếng, đùa bỡn tất cả trong lòng bàn tay.
Ôn Hành thận trọng từng bước, ván cờ này không thể không nói là xảo diệu.
Nhưng hắn ngàn tính vạn tính, lường trước suy đoán của những nhân vật lớn, lại sót mất vài nhân vật nhỏ chẳng thể khống chế.
Nếu Dương Dương không lén uống rượu, Vệ Liễm sẽ chẳng loại bỏ hoàn toàn nước Trần khỏi danh sách hiềm nghi.
Nếu không phải cung nữ có ý đồ riêng nên không đốt quần áo, Vệ Liễm cũng chẳng phát hiện ra Thực cốt hương, từ đó mà biết Gia Luật Đan cũng bị người ám hại.
Cũng sẽ không... khiến nước Hạ chìm dưới đáy phải nổi lên trên mặt nước.
Cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, chung quy bại nguyên cả ván cờ.
-
Vệ Liễm tổng kết đầu đuôi câu chuyện, che giấu một vài điều, còn lại kể với Cơ Việt toàn bộ.
Cơ Việt nghe xong bèn thơm lên trán y: "Thông minh."
"Thôi đi, đâu có gì." Vệ Liễm liếc hắn: "Huynh mặc kệ hắn thật hả?"
Cơ Việt đâu phải là một người mặc cho kẻ khác hãm hại.
"Cô biết hắn là hung thủ, cô còn biết hắn muốn quấy nhiễu sáu nước không yên để cho nước Hạ kéo dài hơi tàn." Cơ Việt cười khẽ: "Nước Hạ trừ đô thành thì đất đai còn lại đều rơi vào tay Đại Tần ta, đã nằm sát bờ vực diệt vong lâu rồi. Ôn Hành không tầm thường, nhưng đáng tiếc hắn muốn ngăn cơn sóng dữ lại chẳng cứu nổi đất nước sụp đổ."
"Mấy năm gần đây nước Trần liên tục có hoạt động ngầm, không chịu an phận từ lâu, cô đã sớm muốn trừng trị. Lần này cô xuất binh, chẳng phải Ôn Hành tính kế thành công, mà là cô vốn định tấn công nước Trần trước, hắn vô cớ tặng cho cô một lý do, cô cảm tạ còn không kịp." Cơ Việt dừng một chút: "So sánh thử, để cô phải điều động quân lính thì nước Hạ chẳng hề có tí giá trị nào."
Hạ quá yếu, Sở lại nằm kẹt giữa Hạ và Tần, nếu mang binh tới đánh, nước Sở tất sẽ không chịu ngồi yên chờ chết.
Đây cũng là nguyên nhân năm đó Cơ Việt để lại đô thành nước Hạ, mà không tiêu diệt hoàn toàn.
Muốn diệt Hạ, phải thu Sở trước.
Bằng không giữa bản đồ rộng lớn lòi ra một nước Sở, nhiều thứ bất tiện.
Đây cũng là nguyên nhân lần này Ôn Hành chủ yếu nhắm vào Trần và Lỗ, Sở và Hạ chung một nhịp thở, có vinh cùng hưởng có họa cùng chịu, Hạ sẽ không đặt Sở vào hiểm cảnh.
Tất nhiên Vệ Liễm hiểu rõ mối quan hệ lợi hại trong đó.
Nếu thật sự Cơ Việt muốn động vào Hạ, Sở sẽ gặp nguy. Trước mắt mà nói, Sở chưa có hành động gì lớn, trái lại Trần liên tiếp có những động tác nhỏ mới thực sự là lửa cháy xém lông mày. Thế nên đâm lao thì theo lao thôi, sao phải sợ, hiểu rõ được rồi.
"Vệ Liễm." Cơ Việt nói: "Đạo làm vua không đối phó với người mắc sai lầm, mà nên đối phó với kẻ sẽ gây ra nguy hiểm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.