Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
Chương 87: Nguyền rủa
Phù Bạch Khúc
18/08/2021
Tịnh Trần dứt lời, ho nhẹ: "Bần tăng đã nói xong."
Vệ Liễm xoay đầu nhìn Cơ Việt, hồi lâu mới hỏi: "...Nếu Hoàn Hồn đan có thể bảo đảm huynh ấy một đời khoẻ mạnh, chẳng lo bệnh tật, vậy vì sao lại nhiễm ôn dịch, thuốc thang châm cứu cũng vô tác dụng?"
"Hắn không nhiễm bệnh, cũng chẳng trúng độc." Quân Trúc nói ra lời kinh người.
"Mà là bị nguyền rủa."
Vệ Liễm nhíu chặt đôi lông mày: "Chú thuật ư?"*
(Chú: nguyền rủa)
"Chuyện đó thì phải hỏi vị huynh đài này." Quân Trúc chuyển ánh mắt sang Trương Húc Văn, mỉm cười: "Ngươi không ngại thì mau nói xem, ngươi đã làm gì?"
Trương Húc Văn hoảng sợ, ngậm chặt mồm, kiên quyết không hé răng.
Vệ Liễm lạnh lùng: "Nói."
Trước đây y từng nghi ngờ Trương Húc Văn, nhưng chỉ bằng trực giác chứ không có bằng chứng. Lúc đó nhiệm vụ trọng yếu nhất lại là ứng phó với ôn dịch, nên chẳng điều tra thêm, định xử lý sau.
Nếu bởi sơ suất đó mà tạo thành hậu quả ngày hôm nay... Vệ Liễm chỉ muốn giết hắn.
"Không nói cũng được." Quân Trúc xòe bàn tay ra: "Chẳng qua là giấu giếm thứ này."
Trương Húc Văn vừa trông thấy vật kia, tức thì sắc mặt tái nhợt, đáy lòng như tro tàn.
Đó là một sản phẩm điêu khắc bằng vàng, chế tác tỉ mỉ, giá trị không nhỏ.
Nếu như chỉ là một bức tượng bằng vàng thì không sao, đằng này lại là một con rồng vàng năm móng, vị trí mắt được khảm bằng ngọc đỏ, cực kỳ sống động.
Nhìn vào một lúc lâu, sẽ cảm thấy vô cùng quỷ quái.
Vệ Liễm vừa trông thấy pho tượng Kim long kia, đặc biệt là cặp mắt rồng đỏ như máu, thì ghê tởm quay đầu đi.
Pho tượng này mang đến cho y cảm giác nguy hiểm... mãnh liệt hơn nhiều so với thời điểm y xông vào nha môn.
Thì ra ngọn nguồn xuất phát từ con rồng vàng này.
Nhưng sao rồng vàng lại xuất hiện ở nha môn?
Phải biết ghế rồng, giường rồng, kiệu rồng, áo rồng… hễ sự vật dính dáng tới rồng thì chắc chắn liên quan đến vua, chỉ có vua mới được dùng, người bình thường ngàn vạn lần không được phép vượt quá giới hạn. Kẻ nào dám dùng đồ vật mang hình rồng, chắc chắn đang mưu đồ phản nghịch.
Chẳng trách Trương Húc Văn kín tiếng như bưng. Nếu pho tượng Kim long không bị phát hiện, hắn chỉ bị giáng tội chưa làm tròn trách nhiệm, xoay qua lật lại vẫn còn chút hi vọng sống sót. Nhưng một khi bị phát hiện, thì sẽ trở thành mưu phản, chính là tội chết, vĩnh viễn không thể lật mình.
Một tên Huyện lệnh thất phẩm, sao dám giấu Kim long làm của riêng?
"Thế nào, ngươi vẫn không chịu nói sao?" Quân Trúc cười hỏi.
Trương Húc Văn mở miệng, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
-
Hóa ra Trương Húc Văn tự coi mình là nhân tài không gặp thời, sau khi tới huyện Thanh Bình, trong lòng tràn đầy muộn phiền và ấm ức, cả ngày oán trời trách đất. Hắn biết mỗi lý luận suông, nào có năng lực xử án, dân chúng lại toàn đem mấy chuyện cướp gà trộm chó vặt vãnh tới làm phiền hắn, không được như ý thì ngấm ngầm mắng hắn là hạng quan xoàng xĩnh, khiến hắn càng tức giận.
Một đêm, hắn bỗng thấy bên giường xuất hiện một nam tử áo trắng đeo mặt nạ, làm hồn vía hắn bay lên mây, cứ tưởng mình gặp quỷ.
Thế nhưng nam tử đeo mặt nạ chẳng làm gì, mà còn để lại đồ vật, rồi nói cho hắn biết: "Cung phụng nó thật tốt, tương lai tất một bước lên mây."
Nói xong, nam tử tựa cơn gió, biến mất chẳng còn tăm tích.
Trương Húc Văn sợ hãi không thôi, tưởng bản thân gặp ảo giác, lúc hoàn hồn ngồi dậy thắp nến, trông rõ thứ đặt trên bàn thì hồn xiêu phách lạc.
Kia là một pho tượng Kim long!
Đồ vật hình rồng, một Tri huyện nhỏ bé như hắn làm sao dám dùng? Nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ phải chết!
Trương Húc Văn định ném xuống, nhưng lời của nam tử đeo mặt nạ lại văng vẳng bên tai - Cung phụng nó thật tốt, tương lai tất một bước lên mây.
Một bước lên mây...?
Bốn chữ này, có thể nói đã chọc đúng tim đen của Trương Húc Văn. Lòng tham khiến người ta mờ mắt, gan to bằng trời, càng khiến hắn do dự, chưa vội ném đi củ khoai lang bỏng tay này.
Hơn nữa, pho tượng làm bằng vàng thật. Trương Húc Văn trời sinh hám danh lợi, ngưỡng mộ giàu sang phú quý, đến Thanh Bình làm quan một chút mỡ cũng không húp được, sao lại cam lòng vứt đi một cục vàng lớn như vậy chứ. Địa phương xó xỉnh này, giấu trong phòng một pho tượng, ai mà phát hiện ra?
Ôm tâm lý may mắn và chút suy nghĩ thà tin là có, Trương Húc Văn thật sự cung phụng nó mấy ngày.
Ban đầu chỉ là ôm tâm thái xem thử, dù sao tình hình trước mắt cũng chẳng thể nào gay go hơn, ai ngờ cung phụng được mấy ngày, hắn gặp may mắn liên tục.
Đầu tiên là nhặt được vàng trên đường, kế đến là tên dân đen ngu ngốc hay nói xấu sau lưng hắn bất ngờ ngã gãy chân. Tới khi xử án còn may mắn hơn, rõ ràng hắn chưa làm gì thì vấn đề đã tự giải quyết, vô cớ nhận được câu ca ngợi Thanh thiên đại lão gia.
Tâm trạng Trương Húc Văn lâng lâng, mặt mày hồng hào, bước chân khoan thai. Hắn tin tưởng pho tượng Kim long kia có thể thay đổi vận mệnh của mình, chắc chắn tương lai mình sẽ thăng chức rất nhanh. Còn nam tử thần bí đeo mặt nạ từng bị nhầm là quỷ, biến thành cao nhân tới chỉ điểm cho hắn.
Đáng tiếc, vận may chẳng được bao lâu thì huyện Thanh Bình bùng nổ ôn dịch, dân chúng cả huyện đều bị liên lụy.
Lúc này Trương Húc Văn cứ thôi miên bản thân nhất định sẽ bình an vượt qua. Trong huyện chỗ nào cũng có người nhiễm bệnh, trừ nha môn, từ đó hắn càng tin chắc pho tượng Kim long đang phù hộ cho mình.
Làm sao ngờ được, đây mới là thứ đầu sỏ gây ra tai họa.
-
"Ngu không thể tả." Quân Trúc buông tiếng thở dài: "Pho tượng Kim long này bị người hạ nguyền rủa, lại được kẻ làm quan phụ mẫu huyện Thanh Bình là ngươi ngày ngày cung phụng, thế nên cả huyện mới gặp xui xẻo. Nơi đây phong thuỷ không tốt, cằn cỗi lạc hậu, quan lại tầm thường, bị nguyền rủa thì chắc chắn tai ương sẽ trỗi dậy, thế nên ôn dịch mới hoành hành. Nếu người dân chưa chết hết, thì lời nguyền không thể nào hóa giải."
Trương Húc Văn chấn động tâm can, gào khóc: "Ta nào có biết pho tượng kia là vật tà ma như vậy đâu! Nếu biết trước, ta nhất định... nhất định sẽ vứt nó đi thật xa!"
Hắn không hề ăn năn tội lỗi, hắn chỉ biết mình đã gây ra tai họa ngập trời, sợ rằng sẽ không còn đường sống.
"Làm gì có chuyện bánh tự dưng từ trên trời rơi xuống." Vẻ mặt lạnh như băng, Vệ Liễm chăm chú nhìn hắn: "Xét đến cùng, chẳng qua là do ngươi tham lam."
Trương Húc Văn hoảng loạn đến mất kiểm soát: "Nhưng mà... nhưng mà người dân đâu có chết hết! Công tử đã khống chế được ôn dịch! Vậy có phải... có phải lời nguyền đã được hóa giải hay không?"
Tịnh Trần đau xót thở dài.
"Khống chế được là vì người mang số mệnh Chân long đã đến." Hắn lắc đầu than thở: "Một khi lời nguyền rơi xuống, hoặc hàng vạn dân chúng sẽ bỏ mạng, hoặc một con rồng phải ngã xuống."
Tuy nói chúng sinh bình đẳng, nhưng không thể phủ nhận, người mang số mệnh Chân long vô cùng cao quý, sánh với hàng vạn sinh mạng thông thường. Phải trả nợ máu đầy đủ thì lời nguyền mới chấm dứt, một khi Chân long bước vào địa phận Giang Châu, nằm trong phạm vi nguyền rủa, thì phải dùng tính mạng của mình mới đổi được sự bình yên của hàng vạn dân chúng.
"Thời điểm người dân cuối cùng khỏi hẳn." Quân Trúc thản nhiên nói: "Chính là thời điểm Chân long sẽ ngã xuống."
Chân long chưa ngã xuống, số người bỏ mạng ngày càng tăng.
"Đáng lẽ hàng vạn dân chúng phải chịu đựng lời nguyền, mà bây giờ chỉ có một mình ngươi gánh chịu." Quân Trúc nhìn Cơ Việt: "Thế nên tình trạng bệnh của ngươi nghiêm trọng hơn bọn họ gấp bội. Nếu ngươi không tới đây, thì tiểu đồ nhi mang số mệnh Chân long của ta sẽ ứng với lời nguyền, mà Ngọc Chi nằm trong phạm vi nguyền rủa, sẽ mất mạng ngay lập tức."
"Ngọc Chi, đây cũng là tử kiếp của con."
Vệ Liễm hơi run: "Con sẽ... lập tức mất mạng? Vậy vì sao huynh ấy...?"
Vì sao Cơ Việt lại chịu đựng được hơn một ngày?
Bởi hắn là vua, số mệnh Chân long vững chắc mạnh mẽ hơn, cho nên mới chống đỡ được lâu hơn sao?
Thật ra lượng thông tin trong câu hỏi này khá lớn, Vệ Liễm rất bình tĩnh mà suy nghĩ. Hôm nay y mới biết, mình có thứ gọi là số mệnh Chân long.
Quân Trúc lắc đầu: "Không phải, hắn sống được đến bây giờ vì con đã cho hắn uống Hoàn Hồn đan."
"Ngọc Chi từng hỏi ta, Hoàn Hồn đan có phải là tiên đan hay không." Quân Trúc bảo: "Bây giờ sư phụ cho con biết, nó không hẳn là vật phàm trần. Thế giới rộng lớn không có gì là không thể xảy ra, kể cả chú thuật tà ma hay phép thần thông kỳ diệu, người đời chưa từng thấy, thật ra chúng vẫn tồn tại. Chẳng qua, theo con mắt người thường, thì chúng đến từ một thế giới bên ngoài."
Vệ Liễm gật đầu, bình tĩnh tiếp lời: "Sư phụ cũng đến từ thế giới bên ngoài."
Thần thông quảng đại, không gì không biết.
"Ta đâu phải thần tiên, chỉ là có chút bản lĩnh nhìn được thiên cơ mà thôi. Không dính líu tới nhân quả, chẳng nhúng tay vào sự đời. Rất nhiều chuyện ta muốn nhắc nhở con nhưng trời cao không cho phép. Thật sự ta rất lười quản chuyện thế gian." Quân Trúc than thở: "Số mệnh đã an bài, trót thu một tiểu đồ đệ, nên đành phải thu dọn cục diện rối rắm cho con thôi."
Vệ Liễm: "..."
"Mà nói qua nói lại." Quân Trúc quay về đề tài chính: "Hoàn Hồn đan trị trăm thứ bệnh, bách độc bất xâm, là đan dược cực kỳ quý giá. Mặc dù nó không thể giải lời nguyền, nhưng vẫn có tác dụng giữ được tính mạng, thế nên hắn mới bình an vô sự."
Cơ Việt chỉ còn chừa lại một hơi thở: "..."
Bình an vô sự nghĩa là không chết thôi có phải không?
"Hiện giờ con đã hiểu rõ lời tiên đoán kia chưa?" Quân Trúc nói với Vệ Liễm: "Trước hai mươi phải giấu tài, bằng không sẽ chết”. Sở dĩ con bại lộ là vì đưa Hoàn Hồn đan cho hắn giải độc. Mà con làm vậy, khi bản thân rơi vào phạm vi nguyền rủa, chắc chắn sẽ mất mạng."
"Trong cõi đời này, duy nhất hắn mới có thể chắn kiếp cho con, bởi vì hắn đã uống viên Hoàn Hồn đan dùng để cứu tính mạng con, thế nên hắn phải trả lại cho con theo luật nhân quả."
Vệ Liễm lắng nghe hồi lâu, nắm được một trọng điểm.
Cơ Việt không chết.
Điều này khiến y thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn lại dáng vẻ của Cơ Việt thì lại nghẹn lời chẳng biết nên nói sao.
... Thế này là sống không bằng chết nhỉ?
"Có phương pháp hóa giải lời nguyền triệt để không?" Vệ Liễm hỏi.
"Dĩ nhiên là có." Quân Trúc đáp, rồi đưa một viên thuốc cho Cơ Việt: "Uống."
Cơ Việt không chút do dự nuốt xuống.
Tiếp theo là cảnh tượng vô cùng kỳ ảo.
Cánh tay vốn thối rữa nghiêm trọng bỗng lấy lại dáng vẻ ban đầu bằng tốc độ mắt thường có thể quan sát, dung mạo cũng nhanh chóng khôi phục, co lại cho tới khi chỉ còn một mảng đỏ sậm.
Mảng đỏ sậm xuất hiện ở đuôi mắt nam tử tuấn tú tạo ra một khuyết điểm trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết, thế nhưng càng lộ vẻ ma mị quyến rũ.
... Nói trắng ra là, Cơ Việt vốn đã đẹp, nay lại xuất hiện thêm một vết bớt màu đỏ khiến vẻ đẹp của hắn càng phô trương, chứ đổi thành gương mặt bình thường, chắc chắn sẽ xấu đi.
"Đây là dấu ấn huyết chú." Quân Trúc nói: "Viên thuốc ta đưa chỉ có thể làm cho triệu chứng bệnh tạm thời biến mất trong vòng ba tháng, Hoàn Hồn đan cũng chỉ có thể giữ tính mạng thôi, nếu muốn khôi phục hoàn toàn, phải giết kẻ hạ lời nguyền."
"Kẻ hạ lời nguyền mà không chết, sau ba tháng hắn sẽ trở về dáng vẻ ban đầu, toàn thân thối rữa." Quân Trúc lườm Vệ Liễm: "Ta tin con sẽ không hi vọng nhìn thấy dáng vẻ kia của hắn."
"Người hạ lời nguyền... là ai?" Vệ Liễm hỏi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Chú thuật cực kỳ phổ biến ở nước Lương, nơi đó nổi tiếng về cổ độc nguyền rủa, Vệ Liễm bỗng cảm thấy hối hận, tự hỏi bản thân mười ngàn lần vì sao không chịu nghiên cứu chú thuật.
Nếu không thì y sẽ là người đầu tiên nguyền rủa kẻ đã nguyền rủa Cơ Việt.
Còn có nam tử thần bí giao pho tượng Kim long cho Trương Húc Văn nữa, cũng phải để ý.
Đối phương nhọc lòng gây sóng gió tại Giang Châu, tuyệt đối là nhắm vào nước Tần, lời nguyền rõ ràng mang đầy ác ý đối với người có số mệnh Chân long. Cơ Việt không đến, ôn dịch Giang Châu lan tràn, nước Tần thiệt hại. Cơ Việt đến, thân trúng nguyền rủa rồi mất mạng, nước Tần rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Ác độc đến cực điểm.
"Việc này phải trông chờ vào các con." Quân Trúc lắc đầu, không phải điều gì hắn cũng biết, tính toán đến đây đã tiêu hao không ít công lực, chẳng còn chính xác nữa.
"Nhưng ta có một manh mối." Quân Trúc lại nói: "Mọi sự đều phải chú ý luật nhân quả. Hoàn Hồn đan là vật thần thánh mà con lấy được từ một cô nương, cũng chính là duyên phận của con, thế nên để đánh đổi, con phải giúp nàng giải quyết một vấn đề."
"Giải quyết xong vấn đề, đại loại lời nguyền sẽ được hóa giải."
Vệ Liễm xoay đầu nhìn Cơ Việt, hồi lâu mới hỏi: "...Nếu Hoàn Hồn đan có thể bảo đảm huynh ấy một đời khoẻ mạnh, chẳng lo bệnh tật, vậy vì sao lại nhiễm ôn dịch, thuốc thang châm cứu cũng vô tác dụng?"
"Hắn không nhiễm bệnh, cũng chẳng trúng độc." Quân Trúc nói ra lời kinh người.
"Mà là bị nguyền rủa."
Vệ Liễm nhíu chặt đôi lông mày: "Chú thuật ư?"*
(Chú: nguyền rủa)
"Chuyện đó thì phải hỏi vị huynh đài này." Quân Trúc chuyển ánh mắt sang Trương Húc Văn, mỉm cười: "Ngươi không ngại thì mau nói xem, ngươi đã làm gì?"
Trương Húc Văn hoảng sợ, ngậm chặt mồm, kiên quyết không hé răng.
Vệ Liễm lạnh lùng: "Nói."
Trước đây y từng nghi ngờ Trương Húc Văn, nhưng chỉ bằng trực giác chứ không có bằng chứng. Lúc đó nhiệm vụ trọng yếu nhất lại là ứng phó với ôn dịch, nên chẳng điều tra thêm, định xử lý sau.
Nếu bởi sơ suất đó mà tạo thành hậu quả ngày hôm nay... Vệ Liễm chỉ muốn giết hắn.
"Không nói cũng được." Quân Trúc xòe bàn tay ra: "Chẳng qua là giấu giếm thứ này."
Trương Húc Văn vừa trông thấy vật kia, tức thì sắc mặt tái nhợt, đáy lòng như tro tàn.
Đó là một sản phẩm điêu khắc bằng vàng, chế tác tỉ mỉ, giá trị không nhỏ.
Nếu như chỉ là một bức tượng bằng vàng thì không sao, đằng này lại là một con rồng vàng năm móng, vị trí mắt được khảm bằng ngọc đỏ, cực kỳ sống động.
Nhìn vào một lúc lâu, sẽ cảm thấy vô cùng quỷ quái.
Vệ Liễm vừa trông thấy pho tượng Kim long kia, đặc biệt là cặp mắt rồng đỏ như máu, thì ghê tởm quay đầu đi.
Pho tượng này mang đến cho y cảm giác nguy hiểm... mãnh liệt hơn nhiều so với thời điểm y xông vào nha môn.
Thì ra ngọn nguồn xuất phát từ con rồng vàng này.
Nhưng sao rồng vàng lại xuất hiện ở nha môn?
Phải biết ghế rồng, giường rồng, kiệu rồng, áo rồng… hễ sự vật dính dáng tới rồng thì chắc chắn liên quan đến vua, chỉ có vua mới được dùng, người bình thường ngàn vạn lần không được phép vượt quá giới hạn. Kẻ nào dám dùng đồ vật mang hình rồng, chắc chắn đang mưu đồ phản nghịch.
Chẳng trách Trương Húc Văn kín tiếng như bưng. Nếu pho tượng Kim long không bị phát hiện, hắn chỉ bị giáng tội chưa làm tròn trách nhiệm, xoay qua lật lại vẫn còn chút hi vọng sống sót. Nhưng một khi bị phát hiện, thì sẽ trở thành mưu phản, chính là tội chết, vĩnh viễn không thể lật mình.
Một tên Huyện lệnh thất phẩm, sao dám giấu Kim long làm của riêng?
"Thế nào, ngươi vẫn không chịu nói sao?" Quân Trúc cười hỏi.
Trương Húc Văn mở miệng, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
-
Hóa ra Trương Húc Văn tự coi mình là nhân tài không gặp thời, sau khi tới huyện Thanh Bình, trong lòng tràn đầy muộn phiền và ấm ức, cả ngày oán trời trách đất. Hắn biết mỗi lý luận suông, nào có năng lực xử án, dân chúng lại toàn đem mấy chuyện cướp gà trộm chó vặt vãnh tới làm phiền hắn, không được như ý thì ngấm ngầm mắng hắn là hạng quan xoàng xĩnh, khiến hắn càng tức giận.
Một đêm, hắn bỗng thấy bên giường xuất hiện một nam tử áo trắng đeo mặt nạ, làm hồn vía hắn bay lên mây, cứ tưởng mình gặp quỷ.
Thế nhưng nam tử đeo mặt nạ chẳng làm gì, mà còn để lại đồ vật, rồi nói cho hắn biết: "Cung phụng nó thật tốt, tương lai tất một bước lên mây."
Nói xong, nam tử tựa cơn gió, biến mất chẳng còn tăm tích.
Trương Húc Văn sợ hãi không thôi, tưởng bản thân gặp ảo giác, lúc hoàn hồn ngồi dậy thắp nến, trông rõ thứ đặt trên bàn thì hồn xiêu phách lạc.
Kia là một pho tượng Kim long!
Đồ vật hình rồng, một Tri huyện nhỏ bé như hắn làm sao dám dùng? Nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ phải chết!
Trương Húc Văn định ném xuống, nhưng lời của nam tử đeo mặt nạ lại văng vẳng bên tai - Cung phụng nó thật tốt, tương lai tất một bước lên mây.
Một bước lên mây...?
Bốn chữ này, có thể nói đã chọc đúng tim đen của Trương Húc Văn. Lòng tham khiến người ta mờ mắt, gan to bằng trời, càng khiến hắn do dự, chưa vội ném đi củ khoai lang bỏng tay này.
Hơn nữa, pho tượng làm bằng vàng thật. Trương Húc Văn trời sinh hám danh lợi, ngưỡng mộ giàu sang phú quý, đến Thanh Bình làm quan một chút mỡ cũng không húp được, sao lại cam lòng vứt đi một cục vàng lớn như vậy chứ. Địa phương xó xỉnh này, giấu trong phòng một pho tượng, ai mà phát hiện ra?
Ôm tâm lý may mắn và chút suy nghĩ thà tin là có, Trương Húc Văn thật sự cung phụng nó mấy ngày.
Ban đầu chỉ là ôm tâm thái xem thử, dù sao tình hình trước mắt cũng chẳng thể nào gay go hơn, ai ngờ cung phụng được mấy ngày, hắn gặp may mắn liên tục.
Đầu tiên là nhặt được vàng trên đường, kế đến là tên dân đen ngu ngốc hay nói xấu sau lưng hắn bất ngờ ngã gãy chân. Tới khi xử án còn may mắn hơn, rõ ràng hắn chưa làm gì thì vấn đề đã tự giải quyết, vô cớ nhận được câu ca ngợi Thanh thiên đại lão gia.
Tâm trạng Trương Húc Văn lâng lâng, mặt mày hồng hào, bước chân khoan thai. Hắn tin tưởng pho tượng Kim long kia có thể thay đổi vận mệnh của mình, chắc chắn tương lai mình sẽ thăng chức rất nhanh. Còn nam tử thần bí đeo mặt nạ từng bị nhầm là quỷ, biến thành cao nhân tới chỉ điểm cho hắn.
Đáng tiếc, vận may chẳng được bao lâu thì huyện Thanh Bình bùng nổ ôn dịch, dân chúng cả huyện đều bị liên lụy.
Lúc này Trương Húc Văn cứ thôi miên bản thân nhất định sẽ bình an vượt qua. Trong huyện chỗ nào cũng có người nhiễm bệnh, trừ nha môn, từ đó hắn càng tin chắc pho tượng Kim long đang phù hộ cho mình.
Làm sao ngờ được, đây mới là thứ đầu sỏ gây ra tai họa.
-
"Ngu không thể tả." Quân Trúc buông tiếng thở dài: "Pho tượng Kim long này bị người hạ nguyền rủa, lại được kẻ làm quan phụ mẫu huyện Thanh Bình là ngươi ngày ngày cung phụng, thế nên cả huyện mới gặp xui xẻo. Nơi đây phong thuỷ không tốt, cằn cỗi lạc hậu, quan lại tầm thường, bị nguyền rủa thì chắc chắn tai ương sẽ trỗi dậy, thế nên ôn dịch mới hoành hành. Nếu người dân chưa chết hết, thì lời nguyền không thể nào hóa giải."
Trương Húc Văn chấn động tâm can, gào khóc: "Ta nào có biết pho tượng kia là vật tà ma như vậy đâu! Nếu biết trước, ta nhất định... nhất định sẽ vứt nó đi thật xa!"
Hắn không hề ăn năn tội lỗi, hắn chỉ biết mình đã gây ra tai họa ngập trời, sợ rằng sẽ không còn đường sống.
"Làm gì có chuyện bánh tự dưng từ trên trời rơi xuống." Vẻ mặt lạnh như băng, Vệ Liễm chăm chú nhìn hắn: "Xét đến cùng, chẳng qua là do ngươi tham lam."
Trương Húc Văn hoảng loạn đến mất kiểm soát: "Nhưng mà... nhưng mà người dân đâu có chết hết! Công tử đã khống chế được ôn dịch! Vậy có phải... có phải lời nguyền đã được hóa giải hay không?"
Tịnh Trần đau xót thở dài.
"Khống chế được là vì người mang số mệnh Chân long đã đến." Hắn lắc đầu than thở: "Một khi lời nguyền rơi xuống, hoặc hàng vạn dân chúng sẽ bỏ mạng, hoặc một con rồng phải ngã xuống."
Tuy nói chúng sinh bình đẳng, nhưng không thể phủ nhận, người mang số mệnh Chân long vô cùng cao quý, sánh với hàng vạn sinh mạng thông thường. Phải trả nợ máu đầy đủ thì lời nguyền mới chấm dứt, một khi Chân long bước vào địa phận Giang Châu, nằm trong phạm vi nguyền rủa, thì phải dùng tính mạng của mình mới đổi được sự bình yên của hàng vạn dân chúng.
"Thời điểm người dân cuối cùng khỏi hẳn." Quân Trúc thản nhiên nói: "Chính là thời điểm Chân long sẽ ngã xuống."
Chân long chưa ngã xuống, số người bỏ mạng ngày càng tăng.
"Đáng lẽ hàng vạn dân chúng phải chịu đựng lời nguyền, mà bây giờ chỉ có một mình ngươi gánh chịu." Quân Trúc nhìn Cơ Việt: "Thế nên tình trạng bệnh của ngươi nghiêm trọng hơn bọn họ gấp bội. Nếu ngươi không tới đây, thì tiểu đồ nhi mang số mệnh Chân long của ta sẽ ứng với lời nguyền, mà Ngọc Chi nằm trong phạm vi nguyền rủa, sẽ mất mạng ngay lập tức."
"Ngọc Chi, đây cũng là tử kiếp của con."
Vệ Liễm hơi run: "Con sẽ... lập tức mất mạng? Vậy vì sao huynh ấy...?"
Vì sao Cơ Việt lại chịu đựng được hơn một ngày?
Bởi hắn là vua, số mệnh Chân long vững chắc mạnh mẽ hơn, cho nên mới chống đỡ được lâu hơn sao?
Thật ra lượng thông tin trong câu hỏi này khá lớn, Vệ Liễm rất bình tĩnh mà suy nghĩ. Hôm nay y mới biết, mình có thứ gọi là số mệnh Chân long.
Quân Trúc lắc đầu: "Không phải, hắn sống được đến bây giờ vì con đã cho hắn uống Hoàn Hồn đan."
"Ngọc Chi từng hỏi ta, Hoàn Hồn đan có phải là tiên đan hay không." Quân Trúc bảo: "Bây giờ sư phụ cho con biết, nó không hẳn là vật phàm trần. Thế giới rộng lớn không có gì là không thể xảy ra, kể cả chú thuật tà ma hay phép thần thông kỳ diệu, người đời chưa từng thấy, thật ra chúng vẫn tồn tại. Chẳng qua, theo con mắt người thường, thì chúng đến từ một thế giới bên ngoài."
Vệ Liễm gật đầu, bình tĩnh tiếp lời: "Sư phụ cũng đến từ thế giới bên ngoài."
Thần thông quảng đại, không gì không biết.
"Ta đâu phải thần tiên, chỉ là có chút bản lĩnh nhìn được thiên cơ mà thôi. Không dính líu tới nhân quả, chẳng nhúng tay vào sự đời. Rất nhiều chuyện ta muốn nhắc nhở con nhưng trời cao không cho phép. Thật sự ta rất lười quản chuyện thế gian." Quân Trúc than thở: "Số mệnh đã an bài, trót thu một tiểu đồ đệ, nên đành phải thu dọn cục diện rối rắm cho con thôi."
Vệ Liễm: "..."
"Mà nói qua nói lại." Quân Trúc quay về đề tài chính: "Hoàn Hồn đan trị trăm thứ bệnh, bách độc bất xâm, là đan dược cực kỳ quý giá. Mặc dù nó không thể giải lời nguyền, nhưng vẫn có tác dụng giữ được tính mạng, thế nên hắn mới bình an vô sự."
Cơ Việt chỉ còn chừa lại một hơi thở: "..."
Bình an vô sự nghĩa là không chết thôi có phải không?
"Hiện giờ con đã hiểu rõ lời tiên đoán kia chưa?" Quân Trúc nói với Vệ Liễm: "Trước hai mươi phải giấu tài, bằng không sẽ chết”. Sở dĩ con bại lộ là vì đưa Hoàn Hồn đan cho hắn giải độc. Mà con làm vậy, khi bản thân rơi vào phạm vi nguyền rủa, chắc chắn sẽ mất mạng."
"Trong cõi đời này, duy nhất hắn mới có thể chắn kiếp cho con, bởi vì hắn đã uống viên Hoàn Hồn đan dùng để cứu tính mạng con, thế nên hắn phải trả lại cho con theo luật nhân quả."
Vệ Liễm lắng nghe hồi lâu, nắm được một trọng điểm.
Cơ Việt không chết.
Điều này khiến y thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn lại dáng vẻ của Cơ Việt thì lại nghẹn lời chẳng biết nên nói sao.
... Thế này là sống không bằng chết nhỉ?
"Có phương pháp hóa giải lời nguyền triệt để không?" Vệ Liễm hỏi.
"Dĩ nhiên là có." Quân Trúc đáp, rồi đưa một viên thuốc cho Cơ Việt: "Uống."
Cơ Việt không chút do dự nuốt xuống.
Tiếp theo là cảnh tượng vô cùng kỳ ảo.
Cánh tay vốn thối rữa nghiêm trọng bỗng lấy lại dáng vẻ ban đầu bằng tốc độ mắt thường có thể quan sát, dung mạo cũng nhanh chóng khôi phục, co lại cho tới khi chỉ còn một mảng đỏ sậm.
Mảng đỏ sậm xuất hiện ở đuôi mắt nam tử tuấn tú tạo ra một khuyết điểm trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết, thế nhưng càng lộ vẻ ma mị quyến rũ.
... Nói trắng ra là, Cơ Việt vốn đã đẹp, nay lại xuất hiện thêm một vết bớt màu đỏ khiến vẻ đẹp của hắn càng phô trương, chứ đổi thành gương mặt bình thường, chắc chắn sẽ xấu đi.
"Đây là dấu ấn huyết chú." Quân Trúc nói: "Viên thuốc ta đưa chỉ có thể làm cho triệu chứng bệnh tạm thời biến mất trong vòng ba tháng, Hoàn Hồn đan cũng chỉ có thể giữ tính mạng thôi, nếu muốn khôi phục hoàn toàn, phải giết kẻ hạ lời nguyền."
"Kẻ hạ lời nguyền mà không chết, sau ba tháng hắn sẽ trở về dáng vẻ ban đầu, toàn thân thối rữa." Quân Trúc lườm Vệ Liễm: "Ta tin con sẽ không hi vọng nhìn thấy dáng vẻ kia của hắn."
"Người hạ lời nguyền... là ai?" Vệ Liễm hỏi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Chú thuật cực kỳ phổ biến ở nước Lương, nơi đó nổi tiếng về cổ độc nguyền rủa, Vệ Liễm bỗng cảm thấy hối hận, tự hỏi bản thân mười ngàn lần vì sao không chịu nghiên cứu chú thuật.
Nếu không thì y sẽ là người đầu tiên nguyền rủa kẻ đã nguyền rủa Cơ Việt.
Còn có nam tử thần bí giao pho tượng Kim long cho Trương Húc Văn nữa, cũng phải để ý.
Đối phương nhọc lòng gây sóng gió tại Giang Châu, tuyệt đối là nhắm vào nước Tần, lời nguyền rõ ràng mang đầy ác ý đối với người có số mệnh Chân long. Cơ Việt không đến, ôn dịch Giang Châu lan tràn, nước Tần thiệt hại. Cơ Việt đến, thân trúng nguyền rủa rồi mất mạng, nước Tần rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Ác độc đến cực điểm.
"Việc này phải trông chờ vào các con." Quân Trúc lắc đầu, không phải điều gì hắn cũng biết, tính toán đến đây đã tiêu hao không ít công lực, chẳng còn chính xác nữa.
"Nhưng ta có một manh mối." Quân Trúc lại nói: "Mọi sự đều phải chú ý luật nhân quả. Hoàn Hồn đan là vật thần thánh mà con lấy được từ một cô nương, cũng chính là duyên phận của con, thế nên để đánh đổi, con phải giúp nàng giải quyết một vấn đề."
"Giải quyết xong vấn đề, đại loại lời nguyền sẽ được hóa giải."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.