Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
Chương 81: Tà dương
Phù Bạch Khúc
12/08/2021
Vệ Liễm dẫn Từ Văn Khanh tới trước một đống phế tích, bốn bề vắng lặng, hoang vu hẻo lánh, rồi mới lên tiếng: "Nói thử xem."
Từ Văn Khanh dừng lại, cúi đầu, chần chờ lúc lâu, sau đó hạ thấp giọng: "Công tử, ta cảm thấy... cứu những người kia thật không đáng."
Ngu muội dốt nát, ăn cháo đá bát, lòng tham không đáy, chỉ biết đến mình.
Cứu... làm gì? Chi bằng chết luôn đi.
Hắn từng ôm giấc mộng cứu muôn dân trong thiên hạ, hễ bị bệnh thì phải được chữa trị, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, thứ mắt thấy tai nghe lại khiến người phẫn nộ.
Địa ngục cũng chỉ đến thế mà thôi.
Vệ Liễm nhận xét: "Ngươi dao động."
Từ Văn Khanh mờ mịt: "Ta nghĩ sai rồi ư?"
Vệ Liễm khẽ lắc đầu, xoay người bảo: "Xem kìa."
Từ Văn Khanh chớp mắt nhìn, thì thấy một ngôi nhà bị thiêu cháy.
"Ngươi đoán chỗ này đã từng là gì?"
Từ Văn Khanh càng mê mang, ngôi nhà bị đốt trụi, sao có thể nhận ra?
Đột nhiên, tầm mắt dừng lại, hắn nhìn thấy dòng chữ trên cây cột xám xịt trong bức tường đổ nát: Chỉ mong thế gian không còn người bệnh.
"Chỉ mong thế gian không còn người bệnh, dù thuốc trên giá có phủ đầy bụi." Từ Văn Khanh lẩm nhẩm đọc tiếp theo bản năng, rồi bật thốt lên: "Nơi này trước kia là y quán!"
Y quán trong dân gian thường đề đôi câu đối ở hai bên, tượng trưng cho những mong ước tốt đẹp về một thế giới khỏe mạnh yên bình.
Vệ Liễm gật đầu: "Đúng, nơi đây từng là chỗ ở của một thầy lang già."
Y kể cho hắn nghe câu chuyện kia.
Ngày nào đó, một thầy lang già, tuổi tác cũng đã cao bỗng dưng xuất hiện ở nơi này, chẳng ai biết ông đến từ đâu, chỉ biết ông xách theo sọt thuốc rồi mở y quán, từ ấy an cư lạc nghiệp tại Thanh Bình.
Trước đó, ở đây chẳng có y quán, cũng chẳng có thầy thuốc, muốn khám bệnh phải tới huyện Thanh Trữ, chi phí rất cao, không ít người bệnh ở nhà chịu đựng, chịu đến mất mạng.
Sau khi thầy lang già đến, dược liệu không chỉ rẻ hơn một nửa, y thuật lại cao minh, còn chữa khỏi hầu hết mọi loại bệnh. Gặp kẻ bần cùng ông sẽ ghi sổ, nhưng trong thâm tâm ai cũng biết, món nợ ấy vĩnh viễn không phải trả.
Ông được người dân nơi đây tôn là Bồ Tát sống.
Từ Văn Khanh không nhịn được hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, ông ấy không trị được ôn dịch, bản thân cũng nhiễm bệnh, trong nháy mắt mọi người vứt bỏ ông như một chiếc giày rách, từ Bồ Tát biến thành Ôn Thần." Vệ Liễm bình tĩnh mà tàn nhẫn kể tiếp: "Ông ấy qua đời, mọi người bèn đập phá y quán, thiêu rụi nhà cửa, nhục mạ bôi nhọ danh tiếng, chết rồi cũng chẳng được yên ổn."
Từ lòng biết ơn biến thành nỗi thù hận, thói đời xấu xa được người dân nơi đây phô bày một cách triệt để.
Từ Văn Khanh nắm chặt tay, khẽ run: "Ức h//iếp người quá đáng!"
"Chưa hết đâu." Vệ Liễm tiếp tục: "Thầy lang già tới đây khám bệnh, ai cũng khen ông ấy là Bồ Tát hạ phàm, nhưng chẳng ai biết rõ lai lịch. Sau khi ông ấy mắc bệnh hiểm nghèo qua đời, oán hận của người dân vẫn chưa tiêu tan, họ ác ý phỏng đoán ông ấy vốn là kẻ mang vận xui xẻo, từ địa phương nào đó bỏ trốn tới đây."
Từ Văn Khanh tức giận không thốt nên lời.
"Và... các vị thái y tới rồi nhận ra dòng chữ này." Vệ Liễm nói: "Thầy lang già kia là Lâm lão tiên sinh – Lâm Thế An."
Từ Văn Khanh sững sờ.
... Hắn thuộc thế hệ cháu chắt nhưng cũng nghe qua tục danh của Lâm lão tiên sinh, ông từng là Thánh thủ Thái y viện, sư huynh của Vương thái y. Phụ thân hắn vẫn luôn phàn nàn vì hắn sinh sau đẻ muộn, nên không thể cầu Lâm lão tiên sinh thu hắn làm đồ đệ.
Một nửa thái y trong viện lúc còn trẻ đều được Lâm lão tiên sinh chỉ dạy.
Mà vị tiên sinh này đã từ quan vào mười tám năm trước.
Lý do là... thầy thuốc không thể cứu người thì khác nào tướng quân bỏ mặc cho đao kiếm hoen rỉ. Ông vốn sinh sống ở Vĩnh Bình, chuyên khám bệnh cho những vị quan to và người quyền quý, nhưng họ đâu có thiếu thầy thuốc, một thân bản lĩnh chẳng có chỗ dùng. Ông vẫn nuôi ước mơ hành y cứu đời, giúp người bệnh trong dân gian.
Vì vậy ông đã bỏ qua tất cả danh lợi và địa vị, ôm hòm thuốc lên đường, từ đó bặt vô âm tín.
Các vị thái y đoán ông áo gấm về làng, tìm nơi an dưỡng tuổi già; hoặc ngao du bốn phương, cứu giúp người đời.
Người sau đoán không sai, Lâm Thế An quả thực hành y cứu đời, mỗi lần đến nơi nào đó, ông lại tạo phúc cho dân chúng một phương. Rồi một ngày, ông dừng chân ở huyện Thanh Bình cằn cỗi nghèo đói, lại phát hiện nơi này chẳng có lấy một người thầy thuốc, ông bèn mở y quán ngay tại đây.
Nửa đời vinh hoa, nửa đời phóng khoáng, đến khi về chiều lại tàn tạ thê lương.
“Chỉ mong thế gian không còn người bệnh, dù thuốc trên giá có phủ bụi”, Lâm lão tiên sinh khắc sâu niềm tin trong xương tủy, viết thành đôi câu đối lên hai bên y quán. Nhưng người dân nơi này không hiểu, cũng chẳng lý giải được.
Từ Văn Khanh che mắt, nghẹn ngào: "Ta chưa từng gặp Lâm lão tiên sinh, nhưng các vị thúc bá vẫn hay nhắc tới. Ở Vĩnh Bình, ông ấy được người người kính ngưỡng, không ngờ tới đây lại bị chà đạp nhục mạ như thế!"
"Đừng để người dìu dắt chúng sinh chết bởi cơn giận dữ của đám đông, đừng để người tạo phúc cho thế gian bị chôn vùi bởi lòng người." Vệ Liễm cụp mắt: "Chẳng qua thói đời khiến trái tim người tốt bụng trở nên lạnh lẽo."
Từ Văn Khanh chẳng biết phải nói gì.
"Ta kể cho ngươi không phải khiến ngươi tuyệt vọng." Vệ Liễm nói tiếp: "Lâm lão tiên sinh từ bỏ tất cả công danh bổng lộc, ra đi với hai bàn tay trắng, hành nghề y cứu đời, tuổi già định cư tại Thanh Bình. Người ngoài cảm thấy chẳng đáng, nhưng có lẽ với ông ấy, thế là đáng giá."
Mười bảy năm Từ Văn Khanh sống quá mức đơn thuần, đột nhiên bắt gặp bóng tối u ám, hắn dễ dàng nghĩ thế gian này toàn kẻ xấu xa, trực tiếp sụp đổ nhân sinh quan.
Vệ Liễm chẳng lừa mình dối người mà an ủi hắn thế gian này tươi đẹp đến nhường nào. Y phơi bày trần trụi tất cả hiểm ác ngay trước mắt, để nói cho hắn biết: Thế gian này còn hiểm ác hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.
Nhưng thế gian đâu chỉ có một màu đen u tối.
"Dược liệu chúng ta mang tới đã hết, thương nhân mấy huyện lân cận thấy vậy bèn chớp cơ hội tăng giá kiếm lời, triều đình phải thu mua dược liệu với giá rất cao." Vệ Liễm lạnh nhạt nói ra sự việc mà người ngoài không hề biết.
Từ Văn Khanh gần như tuyệt vọng, hắn phát hiện công tử không cởi bỏ khúc mắc trong lòng hắn, mà trái lại còn thắt thêm một nút chết.
"Nhưng mà." Vệ Liễm chuyển ý: "Lại có một thương nhân khác tình nguyện tặng toàn bộ dược liệu, giải tỏa nhu cầu cấp bách của chúng ta."
Từ Văn Khanh ngẩn ra.
"Trên đời này có những tên quan xấu xa như Lưu Nhân Quý, Trương Húc Văn, cũng có những vị quan tốt như Chu Đình Úy, Tri huyện Thanh Thu, một lòng lo lắng cho dân chúng."
"Khi ta hạ lệnh tập trung người bệnh vào huyện Thanh Bình, họ đều tưởng bản thân phải đi chịu chết." Vệ Liễm nói: "Có kẻ vì tiền mà đẩy thân nhân đi, có người lại vì gia đình mà tình nguyện chịu chết. Có người chẳng được học hành lại biết làm việc thiện tích đức, có kẻ đọc đủ thứ sách lại toàn giở trò xấu xa, mỗi người một kiểu."
"Mảnh đất dưới chân ngươi đang đứng, vừa nuôi dưỡng những kẻ ngu dốt, ích kỷ, tàn nhẫn, vừa vĩnh viễn lưu truyền danh tiếng một vị thầy thuốc, tâm như gương sáng, tấm lòng nhân ái rộng mở."
"Nhưng đại đa số họ đều là những người bình thường, không thánh thiện cũng chẳng xấu xa, chỉ là thành viên bình thường nhất trong tất cả chúng sinh, cả đời chẳng lập công lao cũng chưa từng làm việc xấu, họ vẫn có quyền được sống."
"Thế gian không phải thiên đường, chẳng phải địa ngục."
"Thế gian chính là nơi này."
Từ Văn Khanh mấp máy đôi môi, thật lâu vẫn không thốt lên được từ nào.
Trước đây hắn vẫn cảm thấy, công tử là nhân vật thần tiên, chẳng nhiễm khói lửa nhân gian.
Nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy, công tử đã nếm đủ mùi vị trên cõi đời.
Bởi y quá thấu hiểu cuộc sống.
"Trên đời này đúng là có nhiều người không tốt, bởi hoàn cảnh sống khiến tầm nhìn hạn hẹp, hoặc trời sinh ra đã độc ác xấu xa." Vệ Liễm nói: "Ngươi phải biết bao nhiêu người như vậy tất sẽ phân thiện ác, cùng tồn tại với thế gian, cùng hình thành nên đất nước, và vị vua của chúng ta vẫn đang cố gắng để xây dựng đất nước ngày một tốt đẹp hơn."
Từ Văn Khanh: "Bệ hạ ư?"
"Ừm." Vệ Liễm cụp mắt: "Ngươi nên thử đến nước Sở nhìn xem, vương tộc thối nát, chốn quan trường vẩn đục, muôn dân cực khổ, tiếng oán than vang trời dậy đất. Ta một đường tới Tần, thấy nền chính trị ổn định, dân chúng chất phác, ai cũng tươi cười, vua của các ngươi... hay vua của chúng ta…" y nở nụ cười: "Thật sự rất tốt."
"Không bao giờ ôm hy vọng quá nhiều." Vệ Liễm nói: "Nhưng cũng đừng tuyệt vọng như vậy."
Người xấu xa sẽ bị bóng tối nuốt chửng, sẽ bị luật pháp trừng trị.
Mà người trong sáng ngay thẳng, sẽ không bị dao động.
Sống phải có ý nghĩa, đạo lý này gần đây y mới hiểu, vừa đảo mắt đã dạy cho người khác.
Từ Văn Khanh trầm ngâm.
Nghe công tử nói mấy câu, hắn như được xối nước thánh lên đầu, bỗng nhiên hiểu ra, cho dù chưa kịp tiêu hóa hết, nhưng tâm trạng không còn nặng nề như trước.
"Đa tạ công tử, ta đã hiểu rồi." Từ Văn Khanh khom người thi lễ.
Vệ Liễm gật đầu: "Hiểu là tốt, mai này ta sẽ dạy y thuật cho ngươi."
Từ Văn Khanh sững sờ, lập tức mừng như điên: "Ngài chịu dạy ta ư?"
"Thầy thuốc nếu không thể cứu người thì khác nào tướng quân bỏ mặc đao kiếm hoen rỉ." Vệ Liễm bất đắc dĩ bảo: "Đời ta đã bị trói buộc với bệ hạ các ngươi rồi, phải cùng hắn giáo vàng ngựa sắt, có lẽ không thể hành y cứu đời, chi bằng dạy ngươi câu cá, tạo phúc cho chúng sinh."
Từ Văn Khanh: "..."
Vừa cảm động, đồng thời cảm thấy một màn ân ái vừa diễn ra ngay trước mắt.
"Tiểu Từ phải không?" Một bà cụ dắt tay đứa cháu gái, thấy Vệ Liễm và Từ Văn Khanh, bèn dụi dụi mắt rồi hỏi.
"Ồ?" Từ Văn Khanh quay người: "Lý đại nương đấy ạ?"
Hai bà cháu từng nhiễm bệnh, được Từ Văn Khanh chăm sóc, bây giờ đã bình phục.
"Tìm được ngươi rồi!" Bà lão ôm con gà, định đưa cho Từ Văn Khanh: "Cám ơn ngươi đã chăm sóc, nếu không thì già trẻ chúng ta đã mất mạng rồi. Ta chẳng có thứ gì báo đáp, đây là con gà mái nhà nuôi, đặc biệt đưa tới để tạ ơn ngươi."
Huyện Thanh Bình không ai giàu có, một con gà mái hẳn là toàn bộ tài sản của họ.
Từ Văn Khanh hoảng hốt, mặt mũi đỏ bừng: "Lý đại nương, gà này ta không thể lấy! Ngài hãy mang về đi!"
"Ngươi nhận giúp..."
"Không được, ta không thể!"
Đứa cháu gái cũng nói: "Ca ca hãy nhận đi!"
Từ Văn Khanh sợ hãi trốn sau lưng Vệ Liễm: "Công tử mau cứu ta!"
Vệ Liễm cười nói: "Đại nương mang về đi, Tiểu Từ bị dị ứng gà, không ăn được."
Từ Văn Khanh vội vàng phụ họa: "Đúng đúng đúng! Ta cứ ăn gà là toàn thân ngứa ngáy, sẽ sinh bệnh!"
Cho dù hắn rất thích gặm đùi gà, nhưng gà của Lý đại nương thì không thể nhận.
Bà cụ buồn rầu: "Nhưng... nhà chúng ta không còn gì có thể..."
Từ Văn Khanh vội nói: "Ta không muốn gì hết! Cả hai được bình an, chính là tâm nguyện to lớn nhất của người thầy thuốc rồi!"
Khuyên can đủ đường, cuối cùng hai bà cháu cũng rời đi, bà cụ chậm rãi bước từng bước, đứa cháu gái quay đầu lại, giọng non nớt: "Cám ơn ca ca."
Vành tai Từ Văn Khanh đỏ lên: "...Ôi chao, ta có tài cán gì đâu..."
Tới khi hai người biến mất trong tầm mắt, Vệ Liễm liếc nhìn hắn: "Hiện giờ có cảm thấy đáng giá không?"
Từ Văn Khanh dừng một chút: "Ừm, đáng giá."
"Công tử, ta tiếp tục cứu người đây, bên kia đang thiếu thầy thuốc!" Tiểu Từ thái y vừa được cảm tạ thì tựa như tiêm máu gà, lại bừng bừng khí thế chiến đấu.
Vệ Liễm lẳng lặng nhìn hắn chạy về.
Y nghĩ, người tốt vẫn là người tốt, mọi ác ý rồi sẽ như tro tàn, chỉ cần chút thiện ý tro tàn lại bùng cháy.
-
Vệ Liễm xoay người, một mình ra khỏi địa phận huyện Thanh Bình, nơi này càng vắng vẻ hoang vu, y tháo khăn che mặt ra cho thoáng khí.
Lúc này mặt trời đã ngả dần về phía tây, bụi lau sậy vàng óng phiêu lãng theo chiều gió, soi bóng mặt nước dưới chân cầu.
Vệ Liễm đứng trên cầu hồi lâu, cơn gió thổi tới mang theo cảm giác mát mẻ, xua tan tâm trạng ngột ngạt mấy ngày qua, để hưởng thụ bầu không khí tĩnh mịch trong chốc lát.
Y rút mặt dây chuyền ngọc bội hình chú hồ ly từ trong cổ áo ra, ngắm nhìn, gương mặt yên bình.
Y giảng giải cho Từ Văn Khanh nhiều như vậy, thực ra chính bản thân cũng đang phải chịu áp lực cực lớn.
Bất kỳ ai có một trái tim cũng sẽ đau xót trước những bi kịch cứ diễn ra hằng ngày. Mỗi giờ mỗi khắc đều phải chứng kiến sinh mệnh vô tội chết đi, sớm hay muộn cũng nảy sinh vấn đề tâm lý.
Vệ Liễm giết không ít người, nhưng đều là kẻ từng hãm hại hoặc sẽ gây bất lợi cho y.
Y chưa bao giờ thờ ơ với sự trôi qua của những kiếp người vô tội, trông thấy người sinh ly tử biệt, tâm trạng thực sự bức bối.
Nhưng y không thể biểu lộ ra, bởi tất cả đều đang đứng gần ranh giới sụp đổ, y được mọi người tin cậy, là liều thuốc an thần của họ, y không thể gục ngã.
Vậy còn Cơ Việt?
Cơ Việt xông pha chiến trường, tận mắt chứng kiến cảnh tượng thây chất thành núi, máu chảy thành sông, vô số vong hồn dưới lưỡi kiếm, so với y thì hắn đã lấy mạng không biết bao nhiêu người.
Nhiều đến nỗi mỗi khi từ chiến trường trở về, hắn đều phải tới chùa Cam Tuyền, ở lại một thời gian để ổn định tâm trạng.
Hắn là vua là tướng, không được phép yếu đuối dù chỉ nửa phần.
Vệ Liễm có chút đau lòng.
... Y rất muốn gặp Cơ Việt.
Hai người xa nhau sắp tròn một tháng.
Vệ Liễm nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm trạng, khi mở mắt ra đã là vẻ bình tĩnh, sâu không thấy đáy.
Y xoay người bước xuống cầu, bỗng thấy ven bụi lau sậy vàng, đôi bóng người in trên mặt đất.
Vệ Liễm dừng bước.
Y chậm rãi quay lại, thì thấy dưới ánh tà dương, một nam tử cao lớn cưỡi trên lưng tuấn mã oai phong, trẻ trung, bừng bừng sức sống.
Người kia mặc chiếc áo đỏ y đã làm cho hắn trước khi đi, gấm vóc màu lửa chẳng khác nào ráng trời chiều đang nhuộm đầy sắc đỏ.
Trong khoảnh khắc Vệ Liễm run lên.
Y... không nhìn lầm chứ?
Nam tử hồng y cưỡi Vân Ô Đạp Tuyết đứng ở đầu cầu, cách y một cây cầu đang nhìn sang, hắn cong môi nở nụ cười, mặt mày rạng rỡ.
Lập tức một thân ảnh trắng như tuyết nhào vào trong lồng ngực hắn, ôm hắn thật chặt.
Trong tích tắc, hơi ấm quen thuộc xua đi cảm giác không chân thật như rơi vào giấc mộng.
"... Cơ Việt." Giọng Vệ Liễm run rẩy: "Huynh tới đây làm gì?"
"Nhớ em nên tới." Cơ Việt nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo y: "Tạ Thầm hồi triều, ta đã bàn giao mọi việc cho họ, rồi tới đây tìm em."
Vệ Liễm yên lặng hồi lâu, rồi khẽ hỏi: "Không sợ chết sao?"
"... Sợ chứ." Ngón tay Cơ Việt lùa vào mái tóc đen của thanh niên, giọng hắn khàn khàn: "Nhưng không thấy em thì càng sợ hơn."
"Chẳng được gặp bé hồ ly, bông hoa của ta sắp úa tàn rồi."
"Không cần bách tính sao?" Vệ Liễm thì thào: "Huynh là vua, sao huynh có thể tới nơi này..."
Cơ Việt nói: "Tần vương đã làm nhiều việc cho muôn dân rồi, còn phái cả Liễm công tử đi cứu trợ nữa. Thời gian qua hắn vẫn luôn xử lý tốt chính sự, và đã hoàn thành phần việc của nửa năm trong một tháng."
"Còn lại chút thời gian, Cơ Tiểu Việt muốn dành cho Vệ Tiểu Liễm."
"Cơ Việt, huynh thật là..."
Cơ Việt cười hỏi: "Thật là gì?"
Vệ Liễm ngước mắt nhìn hắn, ôm cổ hắn rồi hôn lên.
Nếu người nào yêu ngươi tới mức vượt qua khoảng cách sống chết, vậy nhất định hắn sẽ không chịu rời xa ngươi cả một đời.
Cơ Việt khép mắt, nhẹ nhàng đáp lại.
Phía sau lưng là sông, núi, đất đai bị tàn phá, hoang vắng tiêu điều, linh hồn bồng bềnh đầy không trung.
Mặt trời đang lặn, đêm dài sắp buông.
Trao nụ hôn yêu thương cho người xa cách đã lâu dưới ánh chiều tà rực rỡ.
Từ đây, chết cũng không rời.
Từ Văn Khanh dừng lại, cúi đầu, chần chờ lúc lâu, sau đó hạ thấp giọng: "Công tử, ta cảm thấy... cứu những người kia thật không đáng."
Ngu muội dốt nát, ăn cháo đá bát, lòng tham không đáy, chỉ biết đến mình.
Cứu... làm gì? Chi bằng chết luôn đi.
Hắn từng ôm giấc mộng cứu muôn dân trong thiên hạ, hễ bị bệnh thì phải được chữa trị, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, thứ mắt thấy tai nghe lại khiến người phẫn nộ.
Địa ngục cũng chỉ đến thế mà thôi.
Vệ Liễm nhận xét: "Ngươi dao động."
Từ Văn Khanh mờ mịt: "Ta nghĩ sai rồi ư?"
Vệ Liễm khẽ lắc đầu, xoay người bảo: "Xem kìa."
Từ Văn Khanh chớp mắt nhìn, thì thấy một ngôi nhà bị thiêu cháy.
"Ngươi đoán chỗ này đã từng là gì?"
Từ Văn Khanh càng mê mang, ngôi nhà bị đốt trụi, sao có thể nhận ra?
Đột nhiên, tầm mắt dừng lại, hắn nhìn thấy dòng chữ trên cây cột xám xịt trong bức tường đổ nát: Chỉ mong thế gian không còn người bệnh.
"Chỉ mong thế gian không còn người bệnh, dù thuốc trên giá có phủ đầy bụi." Từ Văn Khanh lẩm nhẩm đọc tiếp theo bản năng, rồi bật thốt lên: "Nơi này trước kia là y quán!"
Y quán trong dân gian thường đề đôi câu đối ở hai bên, tượng trưng cho những mong ước tốt đẹp về một thế giới khỏe mạnh yên bình.
Vệ Liễm gật đầu: "Đúng, nơi đây từng là chỗ ở của một thầy lang già."
Y kể cho hắn nghe câu chuyện kia.
Ngày nào đó, một thầy lang già, tuổi tác cũng đã cao bỗng dưng xuất hiện ở nơi này, chẳng ai biết ông đến từ đâu, chỉ biết ông xách theo sọt thuốc rồi mở y quán, từ ấy an cư lạc nghiệp tại Thanh Bình.
Trước đó, ở đây chẳng có y quán, cũng chẳng có thầy thuốc, muốn khám bệnh phải tới huyện Thanh Trữ, chi phí rất cao, không ít người bệnh ở nhà chịu đựng, chịu đến mất mạng.
Sau khi thầy lang già đến, dược liệu không chỉ rẻ hơn một nửa, y thuật lại cao minh, còn chữa khỏi hầu hết mọi loại bệnh. Gặp kẻ bần cùng ông sẽ ghi sổ, nhưng trong thâm tâm ai cũng biết, món nợ ấy vĩnh viễn không phải trả.
Ông được người dân nơi đây tôn là Bồ Tát sống.
Từ Văn Khanh không nhịn được hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, ông ấy không trị được ôn dịch, bản thân cũng nhiễm bệnh, trong nháy mắt mọi người vứt bỏ ông như một chiếc giày rách, từ Bồ Tát biến thành Ôn Thần." Vệ Liễm bình tĩnh mà tàn nhẫn kể tiếp: "Ông ấy qua đời, mọi người bèn đập phá y quán, thiêu rụi nhà cửa, nhục mạ bôi nhọ danh tiếng, chết rồi cũng chẳng được yên ổn."
Từ lòng biết ơn biến thành nỗi thù hận, thói đời xấu xa được người dân nơi đây phô bày một cách triệt để.
Từ Văn Khanh nắm chặt tay, khẽ run: "Ức h//iếp người quá đáng!"
"Chưa hết đâu." Vệ Liễm tiếp tục: "Thầy lang già tới đây khám bệnh, ai cũng khen ông ấy là Bồ Tát hạ phàm, nhưng chẳng ai biết rõ lai lịch. Sau khi ông ấy mắc bệnh hiểm nghèo qua đời, oán hận của người dân vẫn chưa tiêu tan, họ ác ý phỏng đoán ông ấy vốn là kẻ mang vận xui xẻo, từ địa phương nào đó bỏ trốn tới đây."
Từ Văn Khanh tức giận không thốt nên lời.
"Và... các vị thái y tới rồi nhận ra dòng chữ này." Vệ Liễm nói: "Thầy lang già kia là Lâm lão tiên sinh – Lâm Thế An."
Từ Văn Khanh sững sờ.
... Hắn thuộc thế hệ cháu chắt nhưng cũng nghe qua tục danh của Lâm lão tiên sinh, ông từng là Thánh thủ Thái y viện, sư huynh của Vương thái y. Phụ thân hắn vẫn luôn phàn nàn vì hắn sinh sau đẻ muộn, nên không thể cầu Lâm lão tiên sinh thu hắn làm đồ đệ.
Một nửa thái y trong viện lúc còn trẻ đều được Lâm lão tiên sinh chỉ dạy.
Mà vị tiên sinh này đã từ quan vào mười tám năm trước.
Lý do là... thầy thuốc không thể cứu người thì khác nào tướng quân bỏ mặc cho đao kiếm hoen rỉ. Ông vốn sinh sống ở Vĩnh Bình, chuyên khám bệnh cho những vị quan to và người quyền quý, nhưng họ đâu có thiếu thầy thuốc, một thân bản lĩnh chẳng có chỗ dùng. Ông vẫn nuôi ước mơ hành y cứu đời, giúp người bệnh trong dân gian.
Vì vậy ông đã bỏ qua tất cả danh lợi và địa vị, ôm hòm thuốc lên đường, từ đó bặt vô âm tín.
Các vị thái y đoán ông áo gấm về làng, tìm nơi an dưỡng tuổi già; hoặc ngao du bốn phương, cứu giúp người đời.
Người sau đoán không sai, Lâm Thế An quả thực hành y cứu đời, mỗi lần đến nơi nào đó, ông lại tạo phúc cho dân chúng một phương. Rồi một ngày, ông dừng chân ở huyện Thanh Bình cằn cỗi nghèo đói, lại phát hiện nơi này chẳng có lấy một người thầy thuốc, ông bèn mở y quán ngay tại đây.
Nửa đời vinh hoa, nửa đời phóng khoáng, đến khi về chiều lại tàn tạ thê lương.
“Chỉ mong thế gian không còn người bệnh, dù thuốc trên giá có phủ bụi”, Lâm lão tiên sinh khắc sâu niềm tin trong xương tủy, viết thành đôi câu đối lên hai bên y quán. Nhưng người dân nơi này không hiểu, cũng chẳng lý giải được.
Từ Văn Khanh che mắt, nghẹn ngào: "Ta chưa từng gặp Lâm lão tiên sinh, nhưng các vị thúc bá vẫn hay nhắc tới. Ở Vĩnh Bình, ông ấy được người người kính ngưỡng, không ngờ tới đây lại bị chà đạp nhục mạ như thế!"
"Đừng để người dìu dắt chúng sinh chết bởi cơn giận dữ của đám đông, đừng để người tạo phúc cho thế gian bị chôn vùi bởi lòng người." Vệ Liễm cụp mắt: "Chẳng qua thói đời khiến trái tim người tốt bụng trở nên lạnh lẽo."
Từ Văn Khanh chẳng biết phải nói gì.
"Ta kể cho ngươi không phải khiến ngươi tuyệt vọng." Vệ Liễm nói tiếp: "Lâm lão tiên sinh từ bỏ tất cả công danh bổng lộc, ra đi với hai bàn tay trắng, hành nghề y cứu đời, tuổi già định cư tại Thanh Bình. Người ngoài cảm thấy chẳng đáng, nhưng có lẽ với ông ấy, thế là đáng giá."
Mười bảy năm Từ Văn Khanh sống quá mức đơn thuần, đột nhiên bắt gặp bóng tối u ám, hắn dễ dàng nghĩ thế gian này toàn kẻ xấu xa, trực tiếp sụp đổ nhân sinh quan.
Vệ Liễm chẳng lừa mình dối người mà an ủi hắn thế gian này tươi đẹp đến nhường nào. Y phơi bày trần trụi tất cả hiểm ác ngay trước mắt, để nói cho hắn biết: Thế gian này còn hiểm ác hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.
Nhưng thế gian đâu chỉ có một màu đen u tối.
"Dược liệu chúng ta mang tới đã hết, thương nhân mấy huyện lân cận thấy vậy bèn chớp cơ hội tăng giá kiếm lời, triều đình phải thu mua dược liệu với giá rất cao." Vệ Liễm lạnh nhạt nói ra sự việc mà người ngoài không hề biết.
Từ Văn Khanh gần như tuyệt vọng, hắn phát hiện công tử không cởi bỏ khúc mắc trong lòng hắn, mà trái lại còn thắt thêm một nút chết.
"Nhưng mà." Vệ Liễm chuyển ý: "Lại có một thương nhân khác tình nguyện tặng toàn bộ dược liệu, giải tỏa nhu cầu cấp bách của chúng ta."
Từ Văn Khanh ngẩn ra.
"Trên đời này có những tên quan xấu xa như Lưu Nhân Quý, Trương Húc Văn, cũng có những vị quan tốt như Chu Đình Úy, Tri huyện Thanh Thu, một lòng lo lắng cho dân chúng."
"Khi ta hạ lệnh tập trung người bệnh vào huyện Thanh Bình, họ đều tưởng bản thân phải đi chịu chết." Vệ Liễm nói: "Có kẻ vì tiền mà đẩy thân nhân đi, có người lại vì gia đình mà tình nguyện chịu chết. Có người chẳng được học hành lại biết làm việc thiện tích đức, có kẻ đọc đủ thứ sách lại toàn giở trò xấu xa, mỗi người một kiểu."
"Mảnh đất dưới chân ngươi đang đứng, vừa nuôi dưỡng những kẻ ngu dốt, ích kỷ, tàn nhẫn, vừa vĩnh viễn lưu truyền danh tiếng một vị thầy thuốc, tâm như gương sáng, tấm lòng nhân ái rộng mở."
"Nhưng đại đa số họ đều là những người bình thường, không thánh thiện cũng chẳng xấu xa, chỉ là thành viên bình thường nhất trong tất cả chúng sinh, cả đời chẳng lập công lao cũng chưa từng làm việc xấu, họ vẫn có quyền được sống."
"Thế gian không phải thiên đường, chẳng phải địa ngục."
"Thế gian chính là nơi này."
Từ Văn Khanh mấp máy đôi môi, thật lâu vẫn không thốt lên được từ nào.
Trước đây hắn vẫn cảm thấy, công tử là nhân vật thần tiên, chẳng nhiễm khói lửa nhân gian.
Nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy, công tử đã nếm đủ mùi vị trên cõi đời.
Bởi y quá thấu hiểu cuộc sống.
"Trên đời này đúng là có nhiều người không tốt, bởi hoàn cảnh sống khiến tầm nhìn hạn hẹp, hoặc trời sinh ra đã độc ác xấu xa." Vệ Liễm nói: "Ngươi phải biết bao nhiêu người như vậy tất sẽ phân thiện ác, cùng tồn tại với thế gian, cùng hình thành nên đất nước, và vị vua của chúng ta vẫn đang cố gắng để xây dựng đất nước ngày một tốt đẹp hơn."
Từ Văn Khanh: "Bệ hạ ư?"
"Ừm." Vệ Liễm cụp mắt: "Ngươi nên thử đến nước Sở nhìn xem, vương tộc thối nát, chốn quan trường vẩn đục, muôn dân cực khổ, tiếng oán than vang trời dậy đất. Ta một đường tới Tần, thấy nền chính trị ổn định, dân chúng chất phác, ai cũng tươi cười, vua của các ngươi... hay vua của chúng ta…" y nở nụ cười: "Thật sự rất tốt."
"Không bao giờ ôm hy vọng quá nhiều." Vệ Liễm nói: "Nhưng cũng đừng tuyệt vọng như vậy."
Người xấu xa sẽ bị bóng tối nuốt chửng, sẽ bị luật pháp trừng trị.
Mà người trong sáng ngay thẳng, sẽ không bị dao động.
Sống phải có ý nghĩa, đạo lý này gần đây y mới hiểu, vừa đảo mắt đã dạy cho người khác.
Từ Văn Khanh trầm ngâm.
Nghe công tử nói mấy câu, hắn như được xối nước thánh lên đầu, bỗng nhiên hiểu ra, cho dù chưa kịp tiêu hóa hết, nhưng tâm trạng không còn nặng nề như trước.
"Đa tạ công tử, ta đã hiểu rồi." Từ Văn Khanh khom người thi lễ.
Vệ Liễm gật đầu: "Hiểu là tốt, mai này ta sẽ dạy y thuật cho ngươi."
Từ Văn Khanh sững sờ, lập tức mừng như điên: "Ngài chịu dạy ta ư?"
"Thầy thuốc nếu không thể cứu người thì khác nào tướng quân bỏ mặc đao kiếm hoen rỉ." Vệ Liễm bất đắc dĩ bảo: "Đời ta đã bị trói buộc với bệ hạ các ngươi rồi, phải cùng hắn giáo vàng ngựa sắt, có lẽ không thể hành y cứu đời, chi bằng dạy ngươi câu cá, tạo phúc cho chúng sinh."
Từ Văn Khanh: "..."
Vừa cảm động, đồng thời cảm thấy một màn ân ái vừa diễn ra ngay trước mắt.
"Tiểu Từ phải không?" Một bà cụ dắt tay đứa cháu gái, thấy Vệ Liễm và Từ Văn Khanh, bèn dụi dụi mắt rồi hỏi.
"Ồ?" Từ Văn Khanh quay người: "Lý đại nương đấy ạ?"
Hai bà cháu từng nhiễm bệnh, được Từ Văn Khanh chăm sóc, bây giờ đã bình phục.
"Tìm được ngươi rồi!" Bà lão ôm con gà, định đưa cho Từ Văn Khanh: "Cám ơn ngươi đã chăm sóc, nếu không thì già trẻ chúng ta đã mất mạng rồi. Ta chẳng có thứ gì báo đáp, đây là con gà mái nhà nuôi, đặc biệt đưa tới để tạ ơn ngươi."
Huyện Thanh Bình không ai giàu có, một con gà mái hẳn là toàn bộ tài sản của họ.
Từ Văn Khanh hoảng hốt, mặt mũi đỏ bừng: "Lý đại nương, gà này ta không thể lấy! Ngài hãy mang về đi!"
"Ngươi nhận giúp..."
"Không được, ta không thể!"
Đứa cháu gái cũng nói: "Ca ca hãy nhận đi!"
Từ Văn Khanh sợ hãi trốn sau lưng Vệ Liễm: "Công tử mau cứu ta!"
Vệ Liễm cười nói: "Đại nương mang về đi, Tiểu Từ bị dị ứng gà, không ăn được."
Từ Văn Khanh vội vàng phụ họa: "Đúng đúng đúng! Ta cứ ăn gà là toàn thân ngứa ngáy, sẽ sinh bệnh!"
Cho dù hắn rất thích gặm đùi gà, nhưng gà của Lý đại nương thì không thể nhận.
Bà cụ buồn rầu: "Nhưng... nhà chúng ta không còn gì có thể..."
Từ Văn Khanh vội nói: "Ta không muốn gì hết! Cả hai được bình an, chính là tâm nguyện to lớn nhất của người thầy thuốc rồi!"
Khuyên can đủ đường, cuối cùng hai bà cháu cũng rời đi, bà cụ chậm rãi bước từng bước, đứa cháu gái quay đầu lại, giọng non nớt: "Cám ơn ca ca."
Vành tai Từ Văn Khanh đỏ lên: "...Ôi chao, ta có tài cán gì đâu..."
Tới khi hai người biến mất trong tầm mắt, Vệ Liễm liếc nhìn hắn: "Hiện giờ có cảm thấy đáng giá không?"
Từ Văn Khanh dừng một chút: "Ừm, đáng giá."
"Công tử, ta tiếp tục cứu người đây, bên kia đang thiếu thầy thuốc!" Tiểu Từ thái y vừa được cảm tạ thì tựa như tiêm máu gà, lại bừng bừng khí thế chiến đấu.
Vệ Liễm lẳng lặng nhìn hắn chạy về.
Y nghĩ, người tốt vẫn là người tốt, mọi ác ý rồi sẽ như tro tàn, chỉ cần chút thiện ý tro tàn lại bùng cháy.
-
Vệ Liễm xoay người, một mình ra khỏi địa phận huyện Thanh Bình, nơi này càng vắng vẻ hoang vu, y tháo khăn che mặt ra cho thoáng khí.
Lúc này mặt trời đã ngả dần về phía tây, bụi lau sậy vàng óng phiêu lãng theo chiều gió, soi bóng mặt nước dưới chân cầu.
Vệ Liễm đứng trên cầu hồi lâu, cơn gió thổi tới mang theo cảm giác mát mẻ, xua tan tâm trạng ngột ngạt mấy ngày qua, để hưởng thụ bầu không khí tĩnh mịch trong chốc lát.
Y rút mặt dây chuyền ngọc bội hình chú hồ ly từ trong cổ áo ra, ngắm nhìn, gương mặt yên bình.
Y giảng giải cho Từ Văn Khanh nhiều như vậy, thực ra chính bản thân cũng đang phải chịu áp lực cực lớn.
Bất kỳ ai có một trái tim cũng sẽ đau xót trước những bi kịch cứ diễn ra hằng ngày. Mỗi giờ mỗi khắc đều phải chứng kiến sinh mệnh vô tội chết đi, sớm hay muộn cũng nảy sinh vấn đề tâm lý.
Vệ Liễm giết không ít người, nhưng đều là kẻ từng hãm hại hoặc sẽ gây bất lợi cho y.
Y chưa bao giờ thờ ơ với sự trôi qua của những kiếp người vô tội, trông thấy người sinh ly tử biệt, tâm trạng thực sự bức bối.
Nhưng y không thể biểu lộ ra, bởi tất cả đều đang đứng gần ranh giới sụp đổ, y được mọi người tin cậy, là liều thuốc an thần của họ, y không thể gục ngã.
Vậy còn Cơ Việt?
Cơ Việt xông pha chiến trường, tận mắt chứng kiến cảnh tượng thây chất thành núi, máu chảy thành sông, vô số vong hồn dưới lưỡi kiếm, so với y thì hắn đã lấy mạng không biết bao nhiêu người.
Nhiều đến nỗi mỗi khi từ chiến trường trở về, hắn đều phải tới chùa Cam Tuyền, ở lại một thời gian để ổn định tâm trạng.
Hắn là vua là tướng, không được phép yếu đuối dù chỉ nửa phần.
Vệ Liễm có chút đau lòng.
... Y rất muốn gặp Cơ Việt.
Hai người xa nhau sắp tròn một tháng.
Vệ Liễm nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm trạng, khi mở mắt ra đã là vẻ bình tĩnh, sâu không thấy đáy.
Y xoay người bước xuống cầu, bỗng thấy ven bụi lau sậy vàng, đôi bóng người in trên mặt đất.
Vệ Liễm dừng bước.
Y chậm rãi quay lại, thì thấy dưới ánh tà dương, một nam tử cao lớn cưỡi trên lưng tuấn mã oai phong, trẻ trung, bừng bừng sức sống.
Người kia mặc chiếc áo đỏ y đã làm cho hắn trước khi đi, gấm vóc màu lửa chẳng khác nào ráng trời chiều đang nhuộm đầy sắc đỏ.
Trong khoảnh khắc Vệ Liễm run lên.
Y... không nhìn lầm chứ?
Nam tử hồng y cưỡi Vân Ô Đạp Tuyết đứng ở đầu cầu, cách y một cây cầu đang nhìn sang, hắn cong môi nở nụ cười, mặt mày rạng rỡ.
Lập tức một thân ảnh trắng như tuyết nhào vào trong lồng ngực hắn, ôm hắn thật chặt.
Trong tích tắc, hơi ấm quen thuộc xua đi cảm giác không chân thật như rơi vào giấc mộng.
"... Cơ Việt." Giọng Vệ Liễm run rẩy: "Huynh tới đây làm gì?"
"Nhớ em nên tới." Cơ Việt nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo y: "Tạ Thầm hồi triều, ta đã bàn giao mọi việc cho họ, rồi tới đây tìm em."
Vệ Liễm yên lặng hồi lâu, rồi khẽ hỏi: "Không sợ chết sao?"
"... Sợ chứ." Ngón tay Cơ Việt lùa vào mái tóc đen của thanh niên, giọng hắn khàn khàn: "Nhưng không thấy em thì càng sợ hơn."
"Chẳng được gặp bé hồ ly, bông hoa của ta sắp úa tàn rồi."
"Không cần bách tính sao?" Vệ Liễm thì thào: "Huynh là vua, sao huynh có thể tới nơi này..."
Cơ Việt nói: "Tần vương đã làm nhiều việc cho muôn dân rồi, còn phái cả Liễm công tử đi cứu trợ nữa. Thời gian qua hắn vẫn luôn xử lý tốt chính sự, và đã hoàn thành phần việc của nửa năm trong một tháng."
"Còn lại chút thời gian, Cơ Tiểu Việt muốn dành cho Vệ Tiểu Liễm."
"Cơ Việt, huynh thật là..."
Cơ Việt cười hỏi: "Thật là gì?"
Vệ Liễm ngước mắt nhìn hắn, ôm cổ hắn rồi hôn lên.
Nếu người nào yêu ngươi tới mức vượt qua khoảng cách sống chết, vậy nhất định hắn sẽ không chịu rời xa ngươi cả một đời.
Cơ Việt khép mắt, nhẹ nhàng đáp lại.
Phía sau lưng là sông, núi, đất đai bị tàn phá, hoang vắng tiêu điều, linh hồn bồng bềnh đầy không trung.
Mặt trời đang lặn, đêm dài sắp buông.
Trao nụ hôn yêu thương cho người xa cách đã lâu dưới ánh chiều tà rực rỡ.
Từ đây, chết cũng không rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.