Sau Khi Gả Cho Phu Quân Yếu Ớt, Ta Nuôi Ong Làm Giàu
Chương 10:
Ngũ Nguyệt Hành Ca
28/08/2023
“Ta sẽ nói rõ với mẹ, nếu ta không kiêng dè, mọi chuyện đều nghe theo nàng. Nếu nàng muốn tái giá, thì uất ức nàng thủ tiết một năm, mẹ sẽ tìm người tốt cho nàng; nếu nàng không muốn lấy, thì yên tâm ở nhà, không tốn tiền thuốc, cuộc sống trong nhà chắc sẽ khá hơn, nhưng gia gia, cha mẹ đã lớn tuổi, có thể phải làm phiền nàng.”
Dư Đào mãi mới phản ứng được “không kiêng dè” là ý gì, trợn mắt há hốc mồm, thật sự là trăng trối!
Nhưng nàng cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy sự sắp xếp của Chu An cũng rất phúc hậu, nếu như nàng thật sự là một cô nhi bình thường, sắp xếp như vậy đủ cho nàng sống yên ổn nửa đời sau.
Chỉ tiếc Dư Đào là một người xuyên việt, nàng có thể chịu khổ, nhưng không thể mãi chịu khổ. Nàng có rất nhiều suy nghĩ và hoài bão làm giàu, cho dù là cô nhi Dư Tiểu Đào, hay là Dư Tiểu Đào sau này có thể sẽ là “quả phụ”, đều không thể thuận lợi phát triển.
Nghĩ tới đây, Dư Đào cảm thấy mình phải tiếp sức cho Chu An: “Chu An, ngươi tuyệt đối không được có suy nghĩ như vậy.”
Nàng hơi nghiêng người về phía trước, nhích tới gần, nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu An: “Ta nói chuyện có thể khó nghe, nhưng mà ta vẫn phải nói, nhà ngươi đã tốn rất nhiều tiền vì ngươi, cha mẹ nhịn ăn nhịn tiêu mua thuốc cho ngươi, tạo điều kiện cho ngươi đi học, không phải vì đổi lại một câu “chết rồi thì cuộc sống trong nhà sẽ tốt hơn” của ngươi.”
Chu An sửng sốt, giống như không ngờ nàng sẽ nói thẳng ra như vậy.
Giọng điệu của Dư Đào nhẹ nhàng, an ủi: “Nhị thúc công đã nói rồi, lần này ngươi chống đỡ nổi, sẽ có chuyển biến tốt, ngươi cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ mãi đến việc xui xẻo. Chuyện trong nhà, ngươi đừng bận tâm, ta... ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền, chờ ngươi khỏe, ngươi sẽ tiếp tục đi học, tham gia khoa cử, ta nghe Hỉ Nhi tỷ nói, ngươi rất có thiên phú đi học.”
Nghe nàng nói chuyện nghiêm túc, Chu An không khỏi bật cười, chỉ cảm thấy nàng ngây thơ lại đáng yêu, nhưng cũng không mở miệng phản bác.
“Ngươi cười cái gì, ta nói thật, đến lúc đó không cần ngươi kim bảng đề danh làm Trạng nguyên, ngươi thi được Cử nhân, nhà chúng ta sẽ không lo cơm áo nữa; Nếu không thì, ngươi thi được tú tài, mở trường học, cũng có thể sống rất thể diện.”
Dư Đào nhìn nụ cười khổ sở của chàng, suy nghĩ: “Có phải ngươi lo cha mẹ không cho ngươi đi thi không? Ngươi yên tâm, ngươi không khỏe thì họ mới lo lắng, chờ ngươi khỏe, họ sẽ cho ngươi đi. Quan trọng là bản thân ngươi có muốn hay không?”
Chu An ngơ ngác nhìn người trước mắt, ngoài miệng nàng nói sống “được thể diện”, ánh mắt lại trong veo, không hề có màu thế tục.
Chàng than thở: “... Muốn.”
Chàng là người có học, sao lại không muốn kim bảng đề danh, rạng rỡ tổ tông, nhưng quyển sách này càng đọc càng dày vò, núi sông nghìn dặm trong sách, chàng khó đi được nửa bước. Những năm qua triền miên trên giường bệnh, đã sớm mài vỡ hoài bão, không ai hỏi chàng một câu có muốn không, chàng cũng không dám thêm gánh nặng cho người nhà.
“Vậy là được rồi.” Dư Đào cười: “Ngươi cứ yên tâm dưỡng bệnh, đi học cho giỏi, sau này chúng ta sẽ dựa vào ngươi.”
Lúc nàng mỉm cười, khóe miệng có hai núm đồng tiền nhạt, mi mắt cong cong, cười rất thoải mái, khiến Chu An cảm thấy mọi thứ như sẽ suôn sẻ như nàng nói, không khỏi cũng nở một nụ cười: “Được.”
Dư Đào mãi mới phản ứng được “không kiêng dè” là ý gì, trợn mắt há hốc mồm, thật sự là trăng trối!
Nhưng nàng cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy sự sắp xếp của Chu An cũng rất phúc hậu, nếu như nàng thật sự là một cô nhi bình thường, sắp xếp như vậy đủ cho nàng sống yên ổn nửa đời sau.
Chỉ tiếc Dư Đào là một người xuyên việt, nàng có thể chịu khổ, nhưng không thể mãi chịu khổ. Nàng có rất nhiều suy nghĩ và hoài bão làm giàu, cho dù là cô nhi Dư Tiểu Đào, hay là Dư Tiểu Đào sau này có thể sẽ là “quả phụ”, đều không thể thuận lợi phát triển.
Nghĩ tới đây, Dư Đào cảm thấy mình phải tiếp sức cho Chu An: “Chu An, ngươi tuyệt đối không được có suy nghĩ như vậy.”
Nàng hơi nghiêng người về phía trước, nhích tới gần, nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu An: “Ta nói chuyện có thể khó nghe, nhưng mà ta vẫn phải nói, nhà ngươi đã tốn rất nhiều tiền vì ngươi, cha mẹ nhịn ăn nhịn tiêu mua thuốc cho ngươi, tạo điều kiện cho ngươi đi học, không phải vì đổi lại một câu “chết rồi thì cuộc sống trong nhà sẽ tốt hơn” của ngươi.”
Chu An sửng sốt, giống như không ngờ nàng sẽ nói thẳng ra như vậy.
Giọng điệu của Dư Đào nhẹ nhàng, an ủi: “Nhị thúc công đã nói rồi, lần này ngươi chống đỡ nổi, sẽ có chuyển biến tốt, ngươi cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ mãi đến việc xui xẻo. Chuyện trong nhà, ngươi đừng bận tâm, ta... ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền, chờ ngươi khỏe, ngươi sẽ tiếp tục đi học, tham gia khoa cử, ta nghe Hỉ Nhi tỷ nói, ngươi rất có thiên phú đi học.”
Nghe nàng nói chuyện nghiêm túc, Chu An không khỏi bật cười, chỉ cảm thấy nàng ngây thơ lại đáng yêu, nhưng cũng không mở miệng phản bác.
“Ngươi cười cái gì, ta nói thật, đến lúc đó không cần ngươi kim bảng đề danh làm Trạng nguyên, ngươi thi được Cử nhân, nhà chúng ta sẽ không lo cơm áo nữa; Nếu không thì, ngươi thi được tú tài, mở trường học, cũng có thể sống rất thể diện.”
Dư Đào nhìn nụ cười khổ sở của chàng, suy nghĩ: “Có phải ngươi lo cha mẹ không cho ngươi đi thi không? Ngươi yên tâm, ngươi không khỏe thì họ mới lo lắng, chờ ngươi khỏe, họ sẽ cho ngươi đi. Quan trọng là bản thân ngươi có muốn hay không?”
Chu An ngơ ngác nhìn người trước mắt, ngoài miệng nàng nói sống “được thể diện”, ánh mắt lại trong veo, không hề có màu thế tục.
Chàng than thở: “... Muốn.”
Chàng là người có học, sao lại không muốn kim bảng đề danh, rạng rỡ tổ tông, nhưng quyển sách này càng đọc càng dày vò, núi sông nghìn dặm trong sách, chàng khó đi được nửa bước. Những năm qua triền miên trên giường bệnh, đã sớm mài vỡ hoài bão, không ai hỏi chàng một câu có muốn không, chàng cũng không dám thêm gánh nặng cho người nhà.
“Vậy là được rồi.” Dư Đào cười: “Ngươi cứ yên tâm dưỡng bệnh, đi học cho giỏi, sau này chúng ta sẽ dựa vào ngươi.”
Lúc nàng mỉm cười, khóe miệng có hai núm đồng tiền nhạt, mi mắt cong cong, cười rất thoải mái, khiến Chu An cảm thấy mọi thứ như sẽ suôn sẻ như nàng nói, không khỏi cũng nở một nụ cười: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.