Sau Khi Gả Cho Phu Quân Yếu Ớt, Ta Nuôi Ong Làm Giàu
Chương 24:
Ngũ Nguyệt Hành Ca
31/08/2023
Sáng sớm cuối thu, bầu trời ở thôn dâng lên khói bếp lượn lờ, giờ đang là lúc làm cơm sáng.
Dư Đào ôm bọc đồ, ngồi trên xe bò lắc lư với Văn Phương Phương. Sức khỏe của Chu An chưa tốt lên, Văn Phương Phương cũng không yên tâm để hai cô nương Chu Hỉ và Dư Đào ra ngoài, cho nên tự dẫn theo Dư Đào đến huyện thành.
Trong bọc đồ của Dư Đào đựng hai lon mật ong, ong đã bào chế và hai cây nến, cũng không để cho người ta chú ý. Người trong thôn chỉ xem như mẹ chồng đưa con dâu mới đến trên xem cảnh đời.
Nhìn thôn dần dần đi xa, bờ ruộng vàng óng ả và núi rừng trong sương mù, cảnh tượng yên ổn lại tràn đầy sức sống. Dư Đào có cảm xúc phức tạp không nói ra được, rõ ràng việc mình đã trải qua quái lạ lại không chân thật, nhưng nhìn đồng ruộng nông thôn quen thuộc, trong lòng nàng lại cảm thấy rất thực tế.
Có lẽ chính là cảm xúc tự mang trong huyết mạch của người sinh sống trên mảnh đất này, chịu đựng sự thay đổi của lịch sử, sự thay đổi của triều đại, núi sông đất đai mãi mãi chăm sóc con cái của mình.
Từ thôn Chu Gia đến huyện thành, trên đường còn đi qua hai ba thôn, luôn có người lên xe nửa đường.
Xe bò này là của nhà Chu nhị thúc, Chu nhị thúc là đại phu chân đất duy nhất trong thôn, người đâu đầu nhức óc trong thôn đều tìm ông ấy, đi khám bệnh chắc chắn sẽ không đi tay không. Cho dù không có tiền thì cũng sẽ cho ít trứng gà, lương thực, cho nên cuộc sống của nhà họ ở trong thôn rất tốt, nếu không người bình thường đâu mua được trâu.
Bây giờ thu hoạch vụ thu kết thúc, trâu trong nhà nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, bèn dứt khoát làm xe kéo.
Nhà Chu Đại Sơn có quan hệ thân thiết với nhà Chu nhị thúc, chuyện chở Dư Đào đến trấn đã nói từ trước, còn người của những thôn khác muốn ngồi xe, thì ít nhiều cũng phải trả chút “lộ phí”.
“Đại Đông, hôm nay là ngươi đánh xe à? Cha ngươi đâu?” Người phụ nữ mập lên xe nửa đường vừa ngồi xuống đã nói chuyện..
“Hôm nay cha ta muốn lên núi với gia gia.”
“Ta nói này Đại Đông, ngươi mới học đánh xe sao? Ngồi xe của cha ngươi thấy vững hơn.” Người phụ nữ mập cười trêu ghẹo nói.
Đại Đông cười ngây ngô: “Ta mới học vào mấy tháng trước.”
Người phụ nữ mập trợn mắt: “Vậy ngươi phải để ý đánh xe, trong giỏ của ta đều đựng trứng gà, phải đến trên trấn bán. Nếu như bị vỡ, ta sẽ không trả tiền xe đâu.”
Bình thường người đánh xe đều là các con trai của Chu nhị thúc, hôm nay đổi thành một thằng nhóc, vẻ ngoài đen hôi cường tráng, vừa nói đã đỏ mặt, mấy thẩm tử sau khi lên xe chỉ thích trêu ghẹo hắn. Nghe thấy người phụ nữ mập nói như vậy, cũng suy nghĩ, nửa thật nửa giả góp vui nói gì mà nếu không đưa tiền xe thì sẽ làm sao đó.
Dư Đào ôm bọc đồ, ngồi trên xe bò lắc lư với Văn Phương Phương. Sức khỏe của Chu An chưa tốt lên, Văn Phương Phương cũng không yên tâm để hai cô nương Chu Hỉ và Dư Đào ra ngoài, cho nên tự dẫn theo Dư Đào đến huyện thành.
Trong bọc đồ của Dư Đào đựng hai lon mật ong, ong đã bào chế và hai cây nến, cũng không để cho người ta chú ý. Người trong thôn chỉ xem như mẹ chồng đưa con dâu mới đến trên xem cảnh đời.
Nhìn thôn dần dần đi xa, bờ ruộng vàng óng ả và núi rừng trong sương mù, cảnh tượng yên ổn lại tràn đầy sức sống. Dư Đào có cảm xúc phức tạp không nói ra được, rõ ràng việc mình đã trải qua quái lạ lại không chân thật, nhưng nhìn đồng ruộng nông thôn quen thuộc, trong lòng nàng lại cảm thấy rất thực tế.
Có lẽ chính là cảm xúc tự mang trong huyết mạch của người sinh sống trên mảnh đất này, chịu đựng sự thay đổi của lịch sử, sự thay đổi của triều đại, núi sông đất đai mãi mãi chăm sóc con cái của mình.
Từ thôn Chu Gia đến huyện thành, trên đường còn đi qua hai ba thôn, luôn có người lên xe nửa đường.
Xe bò này là của nhà Chu nhị thúc, Chu nhị thúc là đại phu chân đất duy nhất trong thôn, người đâu đầu nhức óc trong thôn đều tìm ông ấy, đi khám bệnh chắc chắn sẽ không đi tay không. Cho dù không có tiền thì cũng sẽ cho ít trứng gà, lương thực, cho nên cuộc sống của nhà họ ở trong thôn rất tốt, nếu không người bình thường đâu mua được trâu.
Bây giờ thu hoạch vụ thu kết thúc, trâu trong nhà nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, bèn dứt khoát làm xe kéo.
Nhà Chu Đại Sơn có quan hệ thân thiết với nhà Chu nhị thúc, chuyện chở Dư Đào đến trấn đã nói từ trước, còn người của những thôn khác muốn ngồi xe, thì ít nhiều cũng phải trả chút “lộ phí”.
“Đại Đông, hôm nay là ngươi đánh xe à? Cha ngươi đâu?” Người phụ nữ mập lên xe nửa đường vừa ngồi xuống đã nói chuyện..
“Hôm nay cha ta muốn lên núi với gia gia.”
“Ta nói này Đại Đông, ngươi mới học đánh xe sao? Ngồi xe của cha ngươi thấy vững hơn.” Người phụ nữ mập cười trêu ghẹo nói.
Đại Đông cười ngây ngô: “Ta mới học vào mấy tháng trước.”
Người phụ nữ mập trợn mắt: “Vậy ngươi phải để ý đánh xe, trong giỏ của ta đều đựng trứng gà, phải đến trên trấn bán. Nếu như bị vỡ, ta sẽ không trả tiền xe đâu.”
Bình thường người đánh xe đều là các con trai của Chu nhị thúc, hôm nay đổi thành một thằng nhóc, vẻ ngoài đen hôi cường tráng, vừa nói đã đỏ mặt, mấy thẩm tử sau khi lên xe chỉ thích trêu ghẹo hắn. Nghe thấy người phụ nữ mập nói như vậy, cũng suy nghĩ, nửa thật nửa giả góp vui nói gì mà nếu không đưa tiền xe thì sẽ làm sao đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.