Sau Khi Gả Cho Phu Quân Yếu Ớt, Ta Nuôi Ong Làm Giàu
Chương 28:
Ngũ Nguyệt Hành Ca
31/08/2023
Vương chưởng quỹ bật cười, vẫy tay bảo tiểu nhị cân mật ong và ong, lại ra vẻ thờ ơi hỏi: “Không có sáp ong sao?”
Dư Đào không định bán sáp ong cho tiệm thuốc, thấy ông ấy nhắc tới, cũng không ngượng ngùng gì, lấy ra cho ông xem: “Có, làm nến hoàng lạp rồi.”
Vương chưởng quỹ sáng tỏ, quả thật nến hoàng lạp bán đắt hơn sáp ong, nến hoàng lạp được làm tinh xảo có thể dâng vào cung.
Tiểu nhị cân xong rồi, mật ong hai cân sáu lạng, tổng cộng là ba nghìn bốn mươi văn, ong mười lạng rưỡi, hợp mười lăm nghìn văn.
“Thanh toán bạc hay tiền đồng?” Vương chưởng quỹ hỏi.
“Bạc, số lẻ dùng tiền đồng.”
Vương chưởng quỹ cầm mười tám lượng bạc, cộng thêm bốn mươi tiền đồng đưa cho Dư Đào, lại chỉ đường cho nàng: “Cửa hàng Trần Ký ở đường Đông bán giá hợp lý, ngươi có thể đi đó hỏi giá nến hoàng lạp.”
Dư Đào cảm ơn Vương chưởng quỹ, cùng đến đường Đông với Văn Phương Phương.
Khóe mắt chân mày của Văn Phương Phương đều mang theo niềm vui, cố gắng kiềm chế đè thấp giọng nói: “Vậy mà bán được mười tám lượng bạc!” Người nhà nông bình thường như họ, khổ cực chăm hoa màu cả năm, cũng chỉ kiếm được năm, sáu lượng bạc.
Vốn dĩ cho rằng mật ong đã rất đáng tiền, không ngờ ong mới là phần chính.
Đợi đến cửa hàng Trần Ký hỏi giá, Văn Phương Phương lại kinh ngạc không nói ra lời. Chỉ mười cây nến hoàng lạp, lại bán được bốn lượng bạc, một cây nến đã bốn trăm văn. Bà thật sự không hiểu, sao nến có thể bán ra giá cao như vậy, sau đó lại bắt đầu tiếc cây nến bốn trăm văn tiền mà nhà đang đốt.
Cầm số tiền lớn hai mươi hai lượng bạc, Văn Phương Phương cảm thấy đi bộ như đang bay, bà kéo Dư Đào: “Tiểu Đào a, chúng ta mau về nhà đi, cầm nhiều bạc như vậy, ta cứ thấy tim đập nhanh quá.”
Dư Đào cười: “Mẹ à, mẹ phải kiềm chế, càng căng thẳng người ta càng biết chúng ta có đồ tốt.”
Văn Phương Phương vội vàng hít sâu mấy hơi, làm ra vẻ bình tĩnh.
“Chúng ta hiếm khi đến trấn, đương nhiên phải mua ít đồ.”
Văn Phương Phương gật đầu: “Đúng đúng đúng, con nói có lý, nếu không người ta sẽ sinh nghi.”
Thế là Dư Đào nghênh ngang, hưởng thụ hoạt động giải trí mua sắm lần đầu tiên kể từ khi nàng đến thời đại này.
Ngoài dầu muối tương giấm cần dùng trong nhà, và thịt mà Dư Đào muốn ăn từ rất lâu, hai người còn đi mua vải vóc và bông vải, định làm mấy bộ quần áo dày cho người nhà trước khi vào đông.
Dư Đào còn muốn mua rất nhiều đồ, chỉ hận hai người chỉ có bốn tay, quả thực không thể cầm nhiều đồ, lúc này mới tiếc nuối kết thúc hành trình, hẹn ngày mai lại vào thành một chuyến.
Lúc ai mẹ con về xe bò, Đại Đông cũng kinh ngạc: “Văn thẩm, sao mua nhiều đồ thế?”
Văn Phương Phương cười ha hả: “Không phải là con dâu mới vào cửa sao, dù sao cũng phải làm mấy bộ đồ mới chứ.”
Dư Đào không định bán sáp ong cho tiệm thuốc, thấy ông ấy nhắc tới, cũng không ngượng ngùng gì, lấy ra cho ông xem: “Có, làm nến hoàng lạp rồi.”
Vương chưởng quỹ sáng tỏ, quả thật nến hoàng lạp bán đắt hơn sáp ong, nến hoàng lạp được làm tinh xảo có thể dâng vào cung.
Tiểu nhị cân xong rồi, mật ong hai cân sáu lạng, tổng cộng là ba nghìn bốn mươi văn, ong mười lạng rưỡi, hợp mười lăm nghìn văn.
“Thanh toán bạc hay tiền đồng?” Vương chưởng quỹ hỏi.
“Bạc, số lẻ dùng tiền đồng.”
Vương chưởng quỹ cầm mười tám lượng bạc, cộng thêm bốn mươi tiền đồng đưa cho Dư Đào, lại chỉ đường cho nàng: “Cửa hàng Trần Ký ở đường Đông bán giá hợp lý, ngươi có thể đi đó hỏi giá nến hoàng lạp.”
Dư Đào cảm ơn Vương chưởng quỹ, cùng đến đường Đông với Văn Phương Phương.
Khóe mắt chân mày của Văn Phương Phương đều mang theo niềm vui, cố gắng kiềm chế đè thấp giọng nói: “Vậy mà bán được mười tám lượng bạc!” Người nhà nông bình thường như họ, khổ cực chăm hoa màu cả năm, cũng chỉ kiếm được năm, sáu lượng bạc.
Vốn dĩ cho rằng mật ong đã rất đáng tiền, không ngờ ong mới là phần chính.
Đợi đến cửa hàng Trần Ký hỏi giá, Văn Phương Phương lại kinh ngạc không nói ra lời. Chỉ mười cây nến hoàng lạp, lại bán được bốn lượng bạc, một cây nến đã bốn trăm văn. Bà thật sự không hiểu, sao nến có thể bán ra giá cao như vậy, sau đó lại bắt đầu tiếc cây nến bốn trăm văn tiền mà nhà đang đốt.
Cầm số tiền lớn hai mươi hai lượng bạc, Văn Phương Phương cảm thấy đi bộ như đang bay, bà kéo Dư Đào: “Tiểu Đào a, chúng ta mau về nhà đi, cầm nhiều bạc như vậy, ta cứ thấy tim đập nhanh quá.”
Dư Đào cười: “Mẹ à, mẹ phải kiềm chế, càng căng thẳng người ta càng biết chúng ta có đồ tốt.”
Văn Phương Phương vội vàng hít sâu mấy hơi, làm ra vẻ bình tĩnh.
“Chúng ta hiếm khi đến trấn, đương nhiên phải mua ít đồ.”
Văn Phương Phương gật đầu: “Đúng đúng đúng, con nói có lý, nếu không người ta sẽ sinh nghi.”
Thế là Dư Đào nghênh ngang, hưởng thụ hoạt động giải trí mua sắm lần đầu tiên kể từ khi nàng đến thời đại này.
Ngoài dầu muối tương giấm cần dùng trong nhà, và thịt mà Dư Đào muốn ăn từ rất lâu, hai người còn đi mua vải vóc và bông vải, định làm mấy bộ quần áo dày cho người nhà trước khi vào đông.
Dư Đào còn muốn mua rất nhiều đồ, chỉ hận hai người chỉ có bốn tay, quả thực không thể cầm nhiều đồ, lúc này mới tiếc nuối kết thúc hành trình, hẹn ngày mai lại vào thành một chuyến.
Lúc ai mẹ con về xe bò, Đại Đông cũng kinh ngạc: “Văn thẩm, sao mua nhiều đồ thế?”
Văn Phương Phương cười ha hả: “Không phải là con dâu mới vào cửa sao, dù sao cũng phải làm mấy bộ đồ mới chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.