Sau Khi Gả Cho Phu Quân Yếu Ớt, Ta Nuôi Ong Làm Giàu
Chương 31:
Ngũ Nguyệt Hành Ca
01/09/2023
Chu Hỉ cũng nói: “Đúng vậy, ong mật có độc, trong thôn của cô nãi Xuân Nha đã có người chết vì nọc ong, nguy hiểm lắm.”
Dư Đào vội vàng bổ sung: “Đương nhiên ta sẽ không nuôi ong trong sân, không phải nhà chúng ta có nương rẫy trồng cây sao? Ta sẽ nuôi ở đó, không tới gần thôn, sẽ không làm ai bị thương hết...”
Văn Phương Phương cắt lời nàng: “Vậy ngày nào con cũng tiếp xúc với ong, xảy ra nguy hiểm thì sao?”
Chu Tùng luôn trầm tĩnh cũng không tán thành: “Trước đó con hái một lần, không phải bị ong đốt đó sao? Nhà chúng ta có một cơ duyên như vậy là đã đủ, cha mẹ vẫn nuôi nổi nhà, không cần đứa bé như con dùng mạng đổi tiền.”
Dư Đào hơi sững sờ, nàng cho rằng sau khi nhìn thấy lợi nhuận do sản phẩm ong mang đến, mọi chuyện cũng sẽ suôn sẻ, không ngờ lại không có ai đồng ý. Đương nhiên, nàng cũng không phải người không biết phải trái, nàng biết Chu gia xem nàng là người nhà, mới thà từ bỏ lợi ích to lớn, cũng muốn ngăn cản nàng làm chuyện nguy hiểm.
Trong lòng nàng có cảm giác ấm áp lại bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Chu An nhờ giúp đỡ.
Nhận được ánh mắt của nàng, Chu An im lặng chốc lát.
“Nàng định nuôi ong thế nào?” Hồi lâu, giọng nói trong trẻo của chàng vang lên.
Văn Phương Phương nhướng mày, hình như sắp nổi giận: “Thế nào? Con thật sự muốn để vợ con đi nuôi ong?”
Dư Đào lại biết Chu An cho nàng cơ hội thuyết phục người Chu gia, giống như ngươi muốn kéo đầu tư, dù sao cũng phải viết báo cáo hạng mục khả thi trước, một hai ba bốn nhóm sách lược dễ thực hiện, làm xong khống chế nguy hiểm, nếu không làm sao người ta biết ngươi có làm được hay không.
“Gia gia, cha, mẹ, Hỉ Nhi tỷ, ta biết mọi người sợ ta gặp nguy hiểm mới không muốn ý để ta nuôi ong. Nhưng nếu như ong mật không nguy hiểm như tưởng tượng thì sao?”
Văn Phương Phương cau mày: “Không nguy hiểm thì sao con bị đốt?”
“Mẹ, mẹ biết sau khi ong đốt con sẽ thế nào không?”
“Còn có thể thế nào? Con không đánh chết nó?”
Dư Đào lắc đầu: “Không cần con ra tay, kim ong liên kết với nội tạng của ong, sau khi đốt người thì nó sẽ chết, cho nên ong mật sẽ không dễ đốt người, ngày đó ông đốt con là vì nó vô tình chui vào lưới của con, bị giật mình.”
Dư Đào còn nói: “Ong mật không nóng tính như ong bắp cày, chỉ cần trên người không có mùi lạ, không chủ động trêu chúng thì chúng sẽ không tấn công con người.”
Văn Phương Phương nghi ngờ: “Nhưng mà con muốn lấy mật của chúng, còn không xem là trêu chọc chúng sao?”
Dư Đào vội vàng bổ sung: “Đương nhiên ta sẽ không nuôi ong trong sân, không phải nhà chúng ta có nương rẫy trồng cây sao? Ta sẽ nuôi ở đó, không tới gần thôn, sẽ không làm ai bị thương hết...”
Văn Phương Phương cắt lời nàng: “Vậy ngày nào con cũng tiếp xúc với ong, xảy ra nguy hiểm thì sao?”
Chu Tùng luôn trầm tĩnh cũng không tán thành: “Trước đó con hái một lần, không phải bị ong đốt đó sao? Nhà chúng ta có một cơ duyên như vậy là đã đủ, cha mẹ vẫn nuôi nổi nhà, không cần đứa bé như con dùng mạng đổi tiền.”
Dư Đào hơi sững sờ, nàng cho rằng sau khi nhìn thấy lợi nhuận do sản phẩm ong mang đến, mọi chuyện cũng sẽ suôn sẻ, không ngờ lại không có ai đồng ý. Đương nhiên, nàng cũng không phải người không biết phải trái, nàng biết Chu gia xem nàng là người nhà, mới thà từ bỏ lợi ích to lớn, cũng muốn ngăn cản nàng làm chuyện nguy hiểm.
Trong lòng nàng có cảm giác ấm áp lại bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Chu An nhờ giúp đỡ.
Nhận được ánh mắt của nàng, Chu An im lặng chốc lát.
“Nàng định nuôi ong thế nào?” Hồi lâu, giọng nói trong trẻo của chàng vang lên.
Văn Phương Phương nhướng mày, hình như sắp nổi giận: “Thế nào? Con thật sự muốn để vợ con đi nuôi ong?”
Dư Đào lại biết Chu An cho nàng cơ hội thuyết phục người Chu gia, giống như ngươi muốn kéo đầu tư, dù sao cũng phải viết báo cáo hạng mục khả thi trước, một hai ba bốn nhóm sách lược dễ thực hiện, làm xong khống chế nguy hiểm, nếu không làm sao người ta biết ngươi có làm được hay không.
“Gia gia, cha, mẹ, Hỉ Nhi tỷ, ta biết mọi người sợ ta gặp nguy hiểm mới không muốn ý để ta nuôi ong. Nhưng nếu như ong mật không nguy hiểm như tưởng tượng thì sao?”
Văn Phương Phương cau mày: “Không nguy hiểm thì sao con bị đốt?”
“Mẹ, mẹ biết sau khi ong đốt con sẽ thế nào không?”
“Còn có thể thế nào? Con không đánh chết nó?”
Dư Đào lắc đầu: “Không cần con ra tay, kim ong liên kết với nội tạng của ong, sau khi đốt người thì nó sẽ chết, cho nên ong mật sẽ không dễ đốt người, ngày đó ông đốt con là vì nó vô tình chui vào lưới của con, bị giật mình.”
Dư Đào còn nói: “Ong mật không nóng tính như ong bắp cày, chỉ cần trên người không có mùi lạ, không chủ động trêu chúng thì chúng sẽ không tấn công con người.”
Văn Phương Phương nghi ngờ: “Nhưng mà con muốn lấy mật của chúng, còn không xem là trêu chọc chúng sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.