Sau Khi Gả Cho Phu Quân Yếu Ớt, Ta Nuôi Ong Làm Giàu
Chương 43:
Ngũ Nguyệt Hành Ca
02/09/2023
Dư Đào đã vội vàng gật đầu: "Được đó được đó! Ban ngày ta đến học đường, buổi tối ngươi dạy thêm cho ta, ta học tập nhanh nhất tốt nhất! Đứng đầu cả lớp!"
Chu An:...
Chàng nghĩ nhiều rồi, nàng không ngượng ngùng gì cả, nàng không biết xấu hổ!
Chạng vạng cuối thu, không khí mát rượi khô ráo.
Chu An yếu ớt, trừ việc chạy đi chạy lại đến học đường, bình thường rất ít ra ngoài vào thời gian này.
Hai người đi tới gần bến sông, đúng lúc thôn dân tụ tập một chỗ nói chuyện hóng hớt, trò đùa thiện chí của các thôn dân đã tới rồi.
“Ôi An Tử, tản bộ với vợ sao?”
“Cưới vợ là khác hẳn, sắc mặt tốt hơn nhiều."
Chu An lễ phép đáp lại, nhưng vẫn bị ánh mắt trêu ghẹo làm đỏ mặt, may mà sắc trời mờ tối, không nhìn rõ lắm.
Chàng lặng lẽ nhìn Dư Đào, nàng cười híp mắt nói chuyện nhà với các thẩm tử.
Dư Đào là người giỏi xã giao, gọi “đại bá”, “đại thẩm” một lượt, hóng hớt một đống chuyện.
Trên đường trở về đã nói với Chu An như thật, Đông gia mất con gà, cho rằng Tây gia trộm, cãi nhau mới chân, sau đó mới phát hiện là con chồn trộm.
Chu An mỉm cười, rủ mắt nhìn Dư Đào.
Lúc nàng cãi nhau với người ta thì miệng mồm lanh lợi, như con mèo nhỏ nhe răng trợn mắt; lúc nói chuyện lại cười rạng rỡ, con ngươi lấp lánh, giống như đom đóm trong màn đêm đen kịt, ánh sáng lung linh, bừng bừng sức sống.
Mà chàng không biết, ánh mắt của mình cũng dịu dàng, còn có tình cảm không dễ phát hiện, sinh trưởng ngang tàng như cỏ dại.
…
Ngày kế, Dư Đào định đến học đường học.
Vốn dĩ Trân Trân muốn ngủ nướng trốn học, cũng bị Dư Đào vừa dỗ vừa dọa thức giấc: "Trân Trân, phu tử học đường là cữu cữu ruột của ngươi, ngươi không đi cổ vũ cho cữu cữu sao? Vốn dĩ không mấy bạn nhỏ đi học rồi, ngươi không đi, Cẩu Đản cũng không đi, vậy cữu cữu đáng thương cỡ nào!"
Trân Trân còn nhỏ không hiểu cái gì gọi là đạo đức bắt cóc, chỉ cảm thấy nếu thật sự không có ai đi học, cữu cữu sẽ rất đáng thương. Thế là dịu mắt, kiên cường thức dậy đi học.
Kết quả hôm nay Cẩu Đản ngủ nướng, chỉ có Trân Trân, Phúc Quý và Dư Đào đi học.
Dư Đào ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt chuyên chú mà nghiêm túc. Nhưng mà thay vì nói nàng đang nghiêm túc nghe giảng, ngược lại không bằng nói nàng đang cẩn thận quan sát tiên sinh.
Tam tự kinh và thiên tự văn không khó khăn gì với nàng, ngược lại Chu An giảng bài bên trên, giọng nói dễ nghe, nhìn thôi cũng bổ mắt.
Dư Đào cảm thấy mình chỉ là đơn giản ngắm mỹ nhân, chắc chắn không có ý xấu.
Chu An:...
Chàng nghĩ nhiều rồi, nàng không ngượng ngùng gì cả, nàng không biết xấu hổ!
Chạng vạng cuối thu, không khí mát rượi khô ráo.
Chu An yếu ớt, trừ việc chạy đi chạy lại đến học đường, bình thường rất ít ra ngoài vào thời gian này.
Hai người đi tới gần bến sông, đúng lúc thôn dân tụ tập một chỗ nói chuyện hóng hớt, trò đùa thiện chí của các thôn dân đã tới rồi.
“Ôi An Tử, tản bộ với vợ sao?”
“Cưới vợ là khác hẳn, sắc mặt tốt hơn nhiều."
Chu An lễ phép đáp lại, nhưng vẫn bị ánh mắt trêu ghẹo làm đỏ mặt, may mà sắc trời mờ tối, không nhìn rõ lắm.
Chàng lặng lẽ nhìn Dư Đào, nàng cười híp mắt nói chuyện nhà với các thẩm tử.
Dư Đào là người giỏi xã giao, gọi “đại bá”, “đại thẩm” một lượt, hóng hớt một đống chuyện.
Trên đường trở về đã nói với Chu An như thật, Đông gia mất con gà, cho rằng Tây gia trộm, cãi nhau mới chân, sau đó mới phát hiện là con chồn trộm.
Chu An mỉm cười, rủ mắt nhìn Dư Đào.
Lúc nàng cãi nhau với người ta thì miệng mồm lanh lợi, như con mèo nhỏ nhe răng trợn mắt; lúc nói chuyện lại cười rạng rỡ, con ngươi lấp lánh, giống như đom đóm trong màn đêm đen kịt, ánh sáng lung linh, bừng bừng sức sống.
Mà chàng không biết, ánh mắt của mình cũng dịu dàng, còn có tình cảm không dễ phát hiện, sinh trưởng ngang tàng như cỏ dại.
…
Ngày kế, Dư Đào định đến học đường học.
Vốn dĩ Trân Trân muốn ngủ nướng trốn học, cũng bị Dư Đào vừa dỗ vừa dọa thức giấc: "Trân Trân, phu tử học đường là cữu cữu ruột của ngươi, ngươi không đi cổ vũ cho cữu cữu sao? Vốn dĩ không mấy bạn nhỏ đi học rồi, ngươi không đi, Cẩu Đản cũng không đi, vậy cữu cữu đáng thương cỡ nào!"
Trân Trân còn nhỏ không hiểu cái gì gọi là đạo đức bắt cóc, chỉ cảm thấy nếu thật sự không có ai đi học, cữu cữu sẽ rất đáng thương. Thế là dịu mắt, kiên cường thức dậy đi học.
Kết quả hôm nay Cẩu Đản ngủ nướng, chỉ có Trân Trân, Phúc Quý và Dư Đào đi học.
Dư Đào ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt chuyên chú mà nghiêm túc. Nhưng mà thay vì nói nàng đang nghiêm túc nghe giảng, ngược lại không bằng nói nàng đang cẩn thận quan sát tiên sinh.
Tam tự kinh và thiên tự văn không khó khăn gì với nàng, ngược lại Chu An giảng bài bên trên, giọng nói dễ nghe, nhìn thôi cũng bổ mắt.
Dư Đào cảm thấy mình chỉ là đơn giản ngắm mỹ nhân, chắc chắn không có ý xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.