Sau Khi Gả Cho Phu Quân Yếu Ớt, Ta Nuôi Ong Làm Giàu
Chương 46:
Ngũ Nguyệt Hành Ca
02/09/2023
Vẻ mặt của Dư Đào rất thành thật: “Ta tốt bụng nhắc nhở thôi, nghe hay không là chuyện của các ngươi. Ta chỉ muốn mua men rượu mà thôi, cho dù hôm nay chúng ta không bàn thành công, cùng lắm ta tốn thêm thời gian sức lực, đến phủ thành mua.”
Hoa Ny không thể nói gì: “Vậy ta về bàn lại.”
Dư Đào thấy nàng ta ủ rũ giống như quả cà héo, không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương, không nhịn được an ủi: “Nghĩ đến cái lợi, cho dù là chia hay bán đứt, thì vẫn kiếm được nhiều hơn các ngươi tự ủ rượu bán đúng không? Ta thấy người ta đều cầm trứng gà, vải vụn đổi rượu với các ngươi, ta thì đưa tiền đó. Thân thiện nhắc nhở, theo như ta dự đoán, các ngươi chọn chia ra có thể kiếm được nhiều hơn.”
Dưới sự nhồi nhét và tẩy não không ngừng của nàng, Hoa Ny choáng váng về nhà, lại quên mất giỏ thức ăn.
Lần này Dư Đào không mang về cho nàng ta, chỉ giúp Phúc Quý thu dọn chén đũa, đặt sang một bên, sau đó nghe Chu An giảng bài.
Chờ lúc Hoa Ny tới đến Phúc Quý, đã mang tới tin tức nhà họ chấp nhận chia bảy ba, nhưng cần ký kết.
Thật ra thì kết luận này cũng tốn khá nhiều thời gian mới quyết định. Vương thẩm bị bán đứt mỗi cân một trăm hai mươi văn làm chấn động, muốn bán men rượu cho Dư Đào luôn, ngược lại thì Hoa Ny tranh luận, cảm thấy chia tốt hơn.
Ngược lại không phải Hoa Ny coi trọng Dư Đào cỡ nào, mà là mặc dù nàng ta không thích Dư Đào, lại vô hình cảm thấy nàng nói thật, chia có thể kiếm nhiều hơn bán đứt.
Ban đầu Dư Đào đã muốn ký kết, theo người hiện đại thấy, chỉ cần liên quan đến tiền tài làm ăn, vẫn phải đàng hoàng viết hợp đồng mới đáng tin.
Dư Đào kéo Chu An làm tráng đinh, viết hợp đồng cho nàng. Viết ba bản khế tử, hẹn nhà Hoa Ny cung cấp men rượu cho Dư Đào ủ rượu, không được nghe ngóng và theo dõi quá trình ủ rượu, chờ lúc bán thì có thể cùng đi giám sát, lợi nhuận có được sau khi trừ chi phí theo như giá thị trường, lại chia bảy ba.
Hai bên mỗi người một bản khế tử, bản còn lại để ở chỗ thôn trưởng.
Thế là chuyện này do hai nhà âm thầm giao hẹn, trở thành chuyện công khai ở chỗ thôn trưởng.
Lão thôn trưởng của thôn Chu Gia là Chu Lập Thân, đã sáu mươi, ở trong thôn nhà nào cũng có quan hệ họ hàng như thôn Chu Gia, uy tín của Chu Lập Thân không chỉ vì ông ấy là trưởng một thôn, còn bởi vì ông ấy gần như là trưởng bối của tất cả mọi người. Thật sự bàn về quan hệ, Chu Đại Sơn còn phải gọi ông ấy một tiếng tộc huynh.
Hoa Ny không thể nói gì: “Vậy ta về bàn lại.”
Dư Đào thấy nàng ta ủ rũ giống như quả cà héo, không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương, không nhịn được an ủi: “Nghĩ đến cái lợi, cho dù là chia hay bán đứt, thì vẫn kiếm được nhiều hơn các ngươi tự ủ rượu bán đúng không? Ta thấy người ta đều cầm trứng gà, vải vụn đổi rượu với các ngươi, ta thì đưa tiền đó. Thân thiện nhắc nhở, theo như ta dự đoán, các ngươi chọn chia ra có thể kiếm được nhiều hơn.”
Dưới sự nhồi nhét và tẩy não không ngừng của nàng, Hoa Ny choáng váng về nhà, lại quên mất giỏ thức ăn.
Lần này Dư Đào không mang về cho nàng ta, chỉ giúp Phúc Quý thu dọn chén đũa, đặt sang một bên, sau đó nghe Chu An giảng bài.
Chờ lúc Hoa Ny tới đến Phúc Quý, đã mang tới tin tức nhà họ chấp nhận chia bảy ba, nhưng cần ký kết.
Thật ra thì kết luận này cũng tốn khá nhiều thời gian mới quyết định. Vương thẩm bị bán đứt mỗi cân một trăm hai mươi văn làm chấn động, muốn bán men rượu cho Dư Đào luôn, ngược lại thì Hoa Ny tranh luận, cảm thấy chia tốt hơn.
Ngược lại không phải Hoa Ny coi trọng Dư Đào cỡ nào, mà là mặc dù nàng ta không thích Dư Đào, lại vô hình cảm thấy nàng nói thật, chia có thể kiếm nhiều hơn bán đứt.
Ban đầu Dư Đào đã muốn ký kết, theo người hiện đại thấy, chỉ cần liên quan đến tiền tài làm ăn, vẫn phải đàng hoàng viết hợp đồng mới đáng tin.
Dư Đào kéo Chu An làm tráng đinh, viết hợp đồng cho nàng. Viết ba bản khế tử, hẹn nhà Hoa Ny cung cấp men rượu cho Dư Đào ủ rượu, không được nghe ngóng và theo dõi quá trình ủ rượu, chờ lúc bán thì có thể cùng đi giám sát, lợi nhuận có được sau khi trừ chi phí theo như giá thị trường, lại chia bảy ba.
Hai bên mỗi người một bản khế tử, bản còn lại để ở chỗ thôn trưởng.
Thế là chuyện này do hai nhà âm thầm giao hẹn, trở thành chuyện công khai ở chỗ thôn trưởng.
Lão thôn trưởng của thôn Chu Gia là Chu Lập Thân, đã sáu mươi, ở trong thôn nhà nào cũng có quan hệ họ hàng như thôn Chu Gia, uy tín của Chu Lập Thân không chỉ vì ông ấy là trưởng một thôn, còn bởi vì ông ấy gần như là trưởng bối của tất cả mọi người. Thật sự bàn về quan hệ, Chu Đại Sơn còn phải gọi ông ấy một tiếng tộc huynh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.