Sau Khi Gả Cho Phu Quân Yếu Ớt, Ta Nuôi Ong Làm Giàu
Chương 50:
Ngũ Nguyệt Hành Ca
03/09/2023
Mặc dù Chu An chưa từng tiếp xúc với Thái Cực, nhưng cũng không khó chấp nhận, bèn ngoan ngoãn học theo.
Chàng nghiêm túc học, nhớ động tác rất nhanh, lưu loát tự nhiên, lại vô cùng đẹp.
Dư Đào dạy chàng xong thì không luyện nữa, ngồi một bên chống cằm, cười híp mắt nhìn chàng đánh Thái Cực.
Ngày tháng cứ như vậy bình tĩnh trôi qua.
Chu gia vẫn mỗi ngày một cốc nước ong, bởi vì gần đây không có tiền, cơm nước không có thịt như lúc đầu. Nhưng mỗi ngày vẫn ăn trứng gà, cách ba bốn hôm còn thêm mỡ heo.
Dư Đào càng lúc càng biết được nhiều chữ, đã có thể mượn đọc sách của Chu An.
Sáng sớm mỗi ngày Chu An đánh một bài Thái Cực rồi đến học đường, sau bữa cơm chiều sẽ đi bộ với Dư Đào. Chỉ cảm thấy gần đây ăn uống tốt, buổi tối ngủ cũng ngon, cơ thể thoải mái hơn nhiều.
Vừa qua tiết sương giá, thời tiết đã ngày càng mát mẻ. Thấy sắp vào đông, Dư Đào lại bắt đầu bận rộn.
Mấy thùng ong trong rừng đã có thể thu hoạch. Dư Đào mặc trang bị đi lên núi, mấy thùng ong hoang dã được dời qua đây đã gom góp được rất nhiều mật ong, bầy ong mới vào ở thì có hơi ít mật.
Lần này Dư Đào chỉ cắt lấy một nửa tổ ong trong mỗi thùng, còn lại để bầy ong trú đông. Nếu như không để lại, bầy ong sẽ chết đói hoặc rời đi.
Nhưng dù chỉ thu hoạch một nửa trong mỗi thùng, số lượng từ tám thùng ong vẫn khá khả quan. Dư Đào bận rộn mấy ngày mới thu hoạch hết, ước lượng qua loa, tổ ong thu hoạch được lần này có khoảng hơn bốn mươi cân.
Mấy ngày nay người Chu gia không ra đồng, cả nhà xử lý nhóm tổ ong này.
Chu Tùng đến huyện thành mua vải thưa mới, các loại hũ, Văn Phương Phương và Chu Hỉ thì giã nát tổ ong, treo lên lọc. Lần này mật ong nói ít cũng phải hơn ba mươi cân, đựng trong hũ sành, trong nhà chính đặt đầy hũ.
Chờ Dư Đào bắt đầu nấu sáp ong, lại đột nhiên phát hiện không có ai tới giúp mình.
Dư Đào: ?
Lúc nấu sáp mới là lúc cần người nhất được không?
Nàng đi gọi Văn Phương Phương, bà chỉ nói mình đau thắt lưng, phải nghỉ ngơi mấy ngày. Nàng quay đầu hỏi Chu Hỉ, Chu Hỉ mới ậm ờ nói, cảm thấy đây là tay nghề gia truyền nhà nàng, mình là con gái đã xuất giá của Chu gia, không nên tham dự.
Lúc này Dư Đào mới nhận ra, cho dù trong lòng nàng đều là kết tinh trí khôn do lão tổ tiên để lại, là tải sản chung của cả người Hoa. Nhưng theo người Chu gia thấy, đây đều là tay nghề không thể truyền ra ngoài của nhà Dư Đào.
Chàng nghiêm túc học, nhớ động tác rất nhanh, lưu loát tự nhiên, lại vô cùng đẹp.
Dư Đào dạy chàng xong thì không luyện nữa, ngồi một bên chống cằm, cười híp mắt nhìn chàng đánh Thái Cực.
Ngày tháng cứ như vậy bình tĩnh trôi qua.
Chu gia vẫn mỗi ngày một cốc nước ong, bởi vì gần đây không có tiền, cơm nước không có thịt như lúc đầu. Nhưng mỗi ngày vẫn ăn trứng gà, cách ba bốn hôm còn thêm mỡ heo.
Dư Đào càng lúc càng biết được nhiều chữ, đã có thể mượn đọc sách của Chu An.
Sáng sớm mỗi ngày Chu An đánh một bài Thái Cực rồi đến học đường, sau bữa cơm chiều sẽ đi bộ với Dư Đào. Chỉ cảm thấy gần đây ăn uống tốt, buổi tối ngủ cũng ngon, cơ thể thoải mái hơn nhiều.
Vừa qua tiết sương giá, thời tiết đã ngày càng mát mẻ. Thấy sắp vào đông, Dư Đào lại bắt đầu bận rộn.
Mấy thùng ong trong rừng đã có thể thu hoạch. Dư Đào mặc trang bị đi lên núi, mấy thùng ong hoang dã được dời qua đây đã gom góp được rất nhiều mật ong, bầy ong mới vào ở thì có hơi ít mật.
Lần này Dư Đào chỉ cắt lấy một nửa tổ ong trong mỗi thùng, còn lại để bầy ong trú đông. Nếu như không để lại, bầy ong sẽ chết đói hoặc rời đi.
Nhưng dù chỉ thu hoạch một nửa trong mỗi thùng, số lượng từ tám thùng ong vẫn khá khả quan. Dư Đào bận rộn mấy ngày mới thu hoạch hết, ước lượng qua loa, tổ ong thu hoạch được lần này có khoảng hơn bốn mươi cân.
Mấy ngày nay người Chu gia không ra đồng, cả nhà xử lý nhóm tổ ong này.
Chu Tùng đến huyện thành mua vải thưa mới, các loại hũ, Văn Phương Phương và Chu Hỉ thì giã nát tổ ong, treo lên lọc. Lần này mật ong nói ít cũng phải hơn ba mươi cân, đựng trong hũ sành, trong nhà chính đặt đầy hũ.
Chờ Dư Đào bắt đầu nấu sáp ong, lại đột nhiên phát hiện không có ai tới giúp mình.
Dư Đào: ?
Lúc nấu sáp mới là lúc cần người nhất được không?
Nàng đi gọi Văn Phương Phương, bà chỉ nói mình đau thắt lưng, phải nghỉ ngơi mấy ngày. Nàng quay đầu hỏi Chu Hỉ, Chu Hỉ mới ậm ờ nói, cảm thấy đây là tay nghề gia truyền nhà nàng, mình là con gái đã xuất giá của Chu gia, không nên tham dự.
Lúc này Dư Đào mới nhận ra, cho dù trong lòng nàng đều là kết tinh trí khôn do lão tổ tiên để lại, là tải sản chung của cả người Hoa. Nhưng theo người Chu gia thấy, đây đều là tay nghề không thể truyền ra ngoài của nhà Dư Đào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.