Sau Khi Gả Cho Phu Quân Yếu Ớt, Ta Nuôi Ong Làm Giàu
Chương 6:
Ngũ Nguyệt Hành Ca
26/08/2023
Nhắc tới dự lễ, hình như lúc này mấy người mới nhớ tới bên cạnh còn có Dư Đào không nói tiếng nào.
Chu nhị thúc im lặng, trước khi đi lại bổ sung một câu: “Bị bệnh một thời gian nên cơ thể yếu ớt, gần đây vẫn phải nghỉ ngơi nhiều, không thích hợp vất vả quá mức.”
Văn Phương Phương lập tức hiểu ý: “Tất nhiên rồi... Hỉ Nhi, lát nữa con lấy thêm giường chăn, mấy ngày nay để Tiểu Đào ngủ ở phòng con.”
Tiễn Chu nhị thúc đi, người một nhà lại yên lặng. Văn Phương Phương nắm tay Dư Đào, cảm khái nói: “Đứa bé ngoan, con vừa tới thì An Tử đã tỉnh, con là đại công thần của Chu gia chúng ta, con yên tâm, nhất định chúng ta sẽ không tệ bạc với con, mấy ngày nay uất ức con chen chúc với tỷ tỷ hắn, chờ An Tử khỏe rồi, con lại dọn về.”
Dư Đào chỉ mong sao không ngủ ở phòng này, đâu cảm thấy uất ức, nàng gật đầu liên tục, khôn khéo đi theo Chu Hỉ.
Chu Hỉ gầy teo yếu ớt, nhưng dù gì cũng từng sinh con, so với Dư Đào gầy như cây sậy, nàng ấy yểu điệu hơn nhiều.
Vẻ ngoài của nàng ấy rất đẹp, vẻ mặt dịu dàng, có mùi vị khiến người thương mến. Tính cách có vẻ giống mẹ nàng ấy, không hề yếu đuối, nếu không sẽ không mạo hiểm bị người ta bàn tán, thà đưa con về nhà mẹ ở, cũng không ở nhà chồng nhìn sắc mặt người ta để sống.
Phòng của Chu Hỉ nhỏ hơn của Chu An, lúc đẩy cửa đi vào, một bóng người nho nhỏ trên giường dụi mắt ngồi dậy, yếu ớt gọi một tiếng “Mẹ” .
Vẻ mặt của Chu Hỉ càng dịu dàng: “Sao Trân Trân còn chưa ngủ?”
“Trân Trân đang đợi mẹ.” Bé con thấy Dư Đào sau lưng Chu Hỉ, trừng mắt nhìn: “Ôi? Là tân nương tử hôm nay sao?”
“Đúng vậy, Trân Trân phải gọi là cữu mẫu.”
“Cữu mẫu.” Bé con ngoan ngoãn chào hỏi.
Dư Đào cười một tiếng với cục tròn nhỏ.
Đây là con gái Lưu Trân Trân của Chu Hỉ, ba tuổi rưỡi, trên đường tới từng nghe Chu Hỉ nói, mặc dù nhà chồng nàng ấy giàu có, nhưng quá nhiều trẻ con, chồng ở nhà chồng cũng không được cưng chiều.
Cho nên cho dù Trân Trân là cốt nhục duy nhất của hắn ta, nhưng bởi vì là một bé gái nên bị nhà chồng chê. Chu Hỉ không nỡ để con gái bị chì chiết ở nhà chồng, dứt khoát đưa con về nhờ cậy nhà mẹ.
Chu Hỉ phủ thêm chăn lên giường: “Muội ngủ bên trong đi, ban ngày ta dậy sớm.”
“Cữu mẫu không ngủ với cữu cữu sao?” Trân Trân nghiêng đầu hỏi.
“Cữu cữu bị bệnh, cần nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày nay cữu mẫu sẽ ngủ với chúng ta.” Chu Hỉ giải thích, sau đó lại cầm quần áo sạch cho Dư Đào: “Muội mặc đồ của ta đi, đã được giặt rồi.”
Dư Đào gật đầu, thay bộ đồ đỏ, bò lên giường.
Mặc dù giường hơi cứng, nhưng giày vò hơn nửa đêm, còn khóc một trận, nàng thật sự mệt mỏi, nhắm mắt, rất nhanh đã ngủ thật say.
…
Dư Đào xuyên đến ngày thứ hai, đã gần như chấp nhận số phận. Từ cuộc trò chuyện nàng biết được, triều đại bây giờ lấy quốc hiệu là “Tiêu”, không phải bất cứ triều đại nào nàng quen, nhưng tổng thể vẫn có thể xem là quốc thái dân an.
Dư Đào đã may mắn hơn nhiều người xuyên việt trong tiểu thuyết, không có chiến tranh, không có thiên tai, thậm chí không có người thân cực phẩm. Nàng vừa gả vào cửa, sức khỏe của phu quân bệnh nặng đã trở nên tốt, trực tiếp quét đủ độ hảo cảm của nhà chồng, còn có một đại cô tỷ Chu Hỉ chuyên cần tài giỏi, một tay làm tất cả lớn nhỏ làm việc nhà.
Buổi sáng, Văn Phương Phương đưa nàng đi dạo trong thôn một vòng, làm quen, thuận tiện giới thiệu tình huống trong thôn.
Thôn Chu Gia cách không xa thôn Tiểu Lý mà nguyên chủ sinh ra, đều là một thôn trang nhỏ dưới huyện Giang Châu Nghi. Mảnh đất này có núi có nước, cuộc sống của cư dân vẫn xem như tốt.
Về cơ bản trong thôn đều là người họ Chu, kích thước không lớn, khoảng hai mươi mấy gia đình, bao nhiêu cũng có quan hệ họ hàng. Điều này cũng làm cho thôn Chu Gia đoàn kết hơn thôn khác, uy tín của thôn trưởng tương đối lớn.
Văn Phương Phương còn chỉ cho nàng nhìn ruộng đất trong nhà.
Nhà họ có ruộng cạn, ruộng nước, nương rẫy, cộng lại hơn hai mươi mẫu, nhưng mẫu của cổ đại không cùng một khái niệm với mẫu của hiện đại, nghe thì nhiều, thực ra không lớn như tưởng tượng.
Dân số Chu gia ít ỏi, tính luôn Dư Đào vừa gả tới, tổng cộng mới có bảy người. Lão gia tử Chu Đại Sơn, con trai Chu Tùng, con dâu Văn Phương Phương, sau đó là một trai một gái, Chu Hỉ, Chu An, cộng thêm con chồng trước là Lưu Trân Trân.
Người có thể làm việc trong nhà cũng chỉ hai người Chu Đại Sơn và Chu Tùng, họ cho thuê một nửa ruộng đất không trồng, hàng năm lấy chút lương thực về.
Theo lý thuyết : “Thu nhập của một mẫu đất, có thể cung cấp thức ăn của một người”, Chu gia chỉ cần cần mẫn làm ruộng, gia cảnh cũng xem như sung túc. Nhưng Chu gia có một lọ thuốc, không thể ngừng thuốc.
Chu nhị thúc im lặng, trước khi đi lại bổ sung một câu: “Bị bệnh một thời gian nên cơ thể yếu ớt, gần đây vẫn phải nghỉ ngơi nhiều, không thích hợp vất vả quá mức.”
Văn Phương Phương lập tức hiểu ý: “Tất nhiên rồi... Hỉ Nhi, lát nữa con lấy thêm giường chăn, mấy ngày nay để Tiểu Đào ngủ ở phòng con.”
Tiễn Chu nhị thúc đi, người một nhà lại yên lặng. Văn Phương Phương nắm tay Dư Đào, cảm khái nói: “Đứa bé ngoan, con vừa tới thì An Tử đã tỉnh, con là đại công thần của Chu gia chúng ta, con yên tâm, nhất định chúng ta sẽ không tệ bạc với con, mấy ngày nay uất ức con chen chúc với tỷ tỷ hắn, chờ An Tử khỏe rồi, con lại dọn về.”
Dư Đào chỉ mong sao không ngủ ở phòng này, đâu cảm thấy uất ức, nàng gật đầu liên tục, khôn khéo đi theo Chu Hỉ.
Chu Hỉ gầy teo yếu ớt, nhưng dù gì cũng từng sinh con, so với Dư Đào gầy như cây sậy, nàng ấy yểu điệu hơn nhiều.
Vẻ ngoài của nàng ấy rất đẹp, vẻ mặt dịu dàng, có mùi vị khiến người thương mến. Tính cách có vẻ giống mẹ nàng ấy, không hề yếu đuối, nếu không sẽ không mạo hiểm bị người ta bàn tán, thà đưa con về nhà mẹ ở, cũng không ở nhà chồng nhìn sắc mặt người ta để sống.
Phòng của Chu Hỉ nhỏ hơn của Chu An, lúc đẩy cửa đi vào, một bóng người nho nhỏ trên giường dụi mắt ngồi dậy, yếu ớt gọi một tiếng “Mẹ” .
Vẻ mặt của Chu Hỉ càng dịu dàng: “Sao Trân Trân còn chưa ngủ?”
“Trân Trân đang đợi mẹ.” Bé con thấy Dư Đào sau lưng Chu Hỉ, trừng mắt nhìn: “Ôi? Là tân nương tử hôm nay sao?”
“Đúng vậy, Trân Trân phải gọi là cữu mẫu.”
“Cữu mẫu.” Bé con ngoan ngoãn chào hỏi.
Dư Đào cười một tiếng với cục tròn nhỏ.
Đây là con gái Lưu Trân Trân của Chu Hỉ, ba tuổi rưỡi, trên đường tới từng nghe Chu Hỉ nói, mặc dù nhà chồng nàng ấy giàu có, nhưng quá nhiều trẻ con, chồng ở nhà chồng cũng không được cưng chiều.
Cho nên cho dù Trân Trân là cốt nhục duy nhất của hắn ta, nhưng bởi vì là một bé gái nên bị nhà chồng chê. Chu Hỉ không nỡ để con gái bị chì chiết ở nhà chồng, dứt khoát đưa con về nhờ cậy nhà mẹ.
Chu Hỉ phủ thêm chăn lên giường: “Muội ngủ bên trong đi, ban ngày ta dậy sớm.”
“Cữu mẫu không ngủ với cữu cữu sao?” Trân Trân nghiêng đầu hỏi.
“Cữu cữu bị bệnh, cần nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày nay cữu mẫu sẽ ngủ với chúng ta.” Chu Hỉ giải thích, sau đó lại cầm quần áo sạch cho Dư Đào: “Muội mặc đồ của ta đi, đã được giặt rồi.”
Dư Đào gật đầu, thay bộ đồ đỏ, bò lên giường.
Mặc dù giường hơi cứng, nhưng giày vò hơn nửa đêm, còn khóc một trận, nàng thật sự mệt mỏi, nhắm mắt, rất nhanh đã ngủ thật say.
…
Dư Đào xuyên đến ngày thứ hai, đã gần như chấp nhận số phận. Từ cuộc trò chuyện nàng biết được, triều đại bây giờ lấy quốc hiệu là “Tiêu”, không phải bất cứ triều đại nào nàng quen, nhưng tổng thể vẫn có thể xem là quốc thái dân an.
Dư Đào đã may mắn hơn nhiều người xuyên việt trong tiểu thuyết, không có chiến tranh, không có thiên tai, thậm chí không có người thân cực phẩm. Nàng vừa gả vào cửa, sức khỏe của phu quân bệnh nặng đã trở nên tốt, trực tiếp quét đủ độ hảo cảm của nhà chồng, còn có một đại cô tỷ Chu Hỉ chuyên cần tài giỏi, một tay làm tất cả lớn nhỏ làm việc nhà.
Buổi sáng, Văn Phương Phương đưa nàng đi dạo trong thôn một vòng, làm quen, thuận tiện giới thiệu tình huống trong thôn.
Thôn Chu Gia cách không xa thôn Tiểu Lý mà nguyên chủ sinh ra, đều là một thôn trang nhỏ dưới huyện Giang Châu Nghi. Mảnh đất này có núi có nước, cuộc sống của cư dân vẫn xem như tốt.
Về cơ bản trong thôn đều là người họ Chu, kích thước không lớn, khoảng hai mươi mấy gia đình, bao nhiêu cũng có quan hệ họ hàng. Điều này cũng làm cho thôn Chu Gia đoàn kết hơn thôn khác, uy tín của thôn trưởng tương đối lớn.
Văn Phương Phương còn chỉ cho nàng nhìn ruộng đất trong nhà.
Nhà họ có ruộng cạn, ruộng nước, nương rẫy, cộng lại hơn hai mươi mẫu, nhưng mẫu của cổ đại không cùng một khái niệm với mẫu của hiện đại, nghe thì nhiều, thực ra không lớn như tưởng tượng.
Dân số Chu gia ít ỏi, tính luôn Dư Đào vừa gả tới, tổng cộng mới có bảy người. Lão gia tử Chu Đại Sơn, con trai Chu Tùng, con dâu Văn Phương Phương, sau đó là một trai một gái, Chu Hỉ, Chu An, cộng thêm con chồng trước là Lưu Trân Trân.
Người có thể làm việc trong nhà cũng chỉ hai người Chu Đại Sơn và Chu Tùng, họ cho thuê một nửa ruộng đất không trồng, hàng năm lấy chút lương thực về.
Theo lý thuyết : “Thu nhập của một mẫu đất, có thể cung cấp thức ăn của một người”, Chu gia chỉ cần cần mẫn làm ruộng, gia cảnh cũng xem như sung túc. Nhưng Chu gia có một lọ thuốc, không thể ngừng thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.