Sau Khi Gả Cho Tà Thần, Áo Choàng Của Tui Rớt Rồi
Chương 3
Trích Tinh Quái
23/05/2023
Thiên sư: Tôi sẽ bảo vệ cậu.
Edit by MrQ
- --------
Di sản?
Văn phòng đột nhiên an tĩnh trong nháy mắt.
Đạo sư Triệu ngẩng đầu nhìn bộ dáng nghiêm túc của Kỳ Nguyên, khoảng thời gian ngắn thậm chí quên cả sự hoảng hốt ở đáy lòng, nhịn không được hỏi:
"Em chắc chứ?"
Kỳ Nguyên gật gật đầu, nghiêm trang, ánh mắt nhìn hắn còn có chút ngượng ngùng nho nhỏ.
Vài phút sau, thầy Triệu tâm tình phức tạp mà viết xuống mấy chữ trên bảng báo cáo, Kỳ Nguyên thò lại gần nhìn, phát hiện mấy chữ đó cư nhiên là "xí nghiệp trong nhà".
Ài, không phải trực tiếp viết "kế thừa di sản" sao.
Kỳ Nguyên có chút tiếc nuối sờ sờ cằm, có điều cũng không mất mát, dù sao kết quả giống nhau là được.
Sau khi Triệu đạo sư viết xong, cậu ngẩng đầu nhìn thời gian:
"Thầy à, lúc này hẳn không còn chuyện gì nhỉ? Thầy có muốn đi ra ngoài không? Chúng ta đi cùng."
Lúc cậu đi lên tòa nhà này hình như chỉ có một mình đạo sư Triệu, để một mình hắn ở trong đây, không biết muốn trốn tới lúc nào, không bằng bây giờ tiện đường mang hắn xuống.
Nghe thấy lời nói của Kỳ Nguyên, đạo sư Triệu lập tức ngẩng đầu, như là bỗng nhớ ra cái gì, phục hồi tinh thần lại.
Đúng rồi, đi ra ngoài.
Mình có thể đi ra ngoài cùng Kỳ Nguyên.
Chẳng qua......
Thầy mới vừa ngó ra ngoài lại có chút do dự, nhớ tới bộ dáng hoảng hốt vừa nãy của bản thân, một cảm giác sợ hãi khiếp hoảng quanh quẩn ở trong lòng, chính đạo sư Triệu cũng không biết là bị làm sao, hắn cư nhiên sợ hãi tòa nhà lớn mà mình đã làm việc nhiều năm này.
Kỳ Nguyên lại không nghĩ nhiều như vậy, chuyện xong xuôi, cậu thuận tay dọn dẹp đồ vật trên bàn thì chuẩn bị đi, tự như một cậu học sinh chuẩn bị tan học.
Đạo sư Triệu thấy động tác của cậu, nhịn không được tiến một bước lên theo sát, cảm giác sợ hãi mới hơi bị đè xuống một ít.
Sau khi cánh cửa văn phòng chứa ánh sáng bị đóng lại, "phanh" một tiếng, âm thanh khóa cửa vang vọng dọc hành lang.
Bóng đèn dây tóc màu trắng theo đó sáng lên, chỉ là ở giữa hành lang tối tăm, nhìn như thế nào cũng đều khiếp người.
Trên cánh tay thầy Triệu bất tri bất giác nổi một tầng da gà, càng xem càng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Nhứng mà biểu tình của Kỳ Nguyên đi trước lại rất tự nhiên, giống như là tòa office building này không có gì không đúng, lúc đi đến cửa thang máy còn quay đầu lại.
"Làm sao vậy thầy Triệu?"
Đạo sư Triệu đi sau cậu, hoảng hốt ngó ngang ngó dọc.
"Em không cảm thấy tòa nhà này có chút......không thoải mái à?"
Thầy Triệu dừng một chút, kiệt lực muốn miêu tả cảm gác khiếp người kia, nhưng lại cảm thấy chính mình nghi thần nghi quỷ, nửa ngày chỉ có thể nghẹn ra một câu không thoải mái.
Kỳ Nguyên đứng dưới bóng đèn dây tóc, nhìn hắn một lượt từ trên xuống.
Bời vì khẩn trương, sắc mặt đạo sư Triệu trắng bệch, đồng tử trong hai mắt che kín tơ máu. Lúc này hắn hoảng hốt mà nhìn khắp nơi chung quanh, giống như trên hành lang tùy thời sẽ có đồ vật đáng sợ gì vụt ra.
Loại cảm giác sợ hãi này giống y như đúc cảm nhận của hắn lúc đang ở trong văn phòng.
Tuyệt vọng dâng lên trong lòng, hắn sợ tới mức đôi mắt càng ngày càng đỏ, tròng mắt nhô lên, hô hấp cũng yếu dần.
Đúng lúc này, kỳ Nguyên bỗng nhiên mở miệng.
"Không có gì nha? Thầy Triệu thầy làm sao vậy?"
Cậu cười duỗi tay vỗ vỗ bả vai của người đàn ông chìm trong hoảng sợ này, có chút kinh ngạc.
Đương ngón tay ấm áp chạm vào trên vai, cổ sợ hãi treo thần kinh kia bỗng cứng lại, đột nhiên như là bị thứ gì đánh vỡ, bàn tay vô hình véo trên cổ hắn ầm ầm tiêu tán.
Hàng móng tay trắng dài quá mức của đạo sư Triệu chậm rãi thu về, điểm trắng trong tròng mắt cũng dần dần khôi phục.
Qua một lát mới cứng nhắc đưa tay xoa xoa thái dương.
"Hình như......đúng là vậy."
"Ha ha, có lẽ gần đây thầy hơi mệt nhọc."
"Thần kinh còn có chút suy nhược."
Sắp tới quý tốt nghiệp, hắn vội chuyện trong lớp, xác thật lâu rồi chưa nghỉ ngơi tốt, dạo này trái tim luôn không thoải mái.
Kỳ Nguyên thấy thế lại quan tâm vỗ hắn hai cái.
"Công việc quan trọng, nhưng thầy cũng cần nghỉ ngơi tốt nha."
Quan hệ giữa cậu và đạo sư không tồi, nói như vậy, đáy mắt không khỏi ngầm có ý quan tâm.
Đạo sư Triệu đang suy yếu, một cái vỗ đi xuống thiếu chút nữa không đứng nổi, nhưng mà loại cảm giác quỷ dị âm trầm này rốt cuộc biến mất.
Mà lúc này thang máy cũng lên rồi.
Kỳ Nguyên tự nhiên mà thu tay, sau khi nhìn đạo sư Triệu đi vào thang máy, lúc này mới quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Office building âm khí dày đặc, bóng dáng vặn vẹo, sau những tiếng tích táp vang lên, phảng phất như là có người chậm rãi tới gần, bên tai thậm chí còn có tiếng vui cười đầy oán độc của bọn học sinh, đe dọa hai người trong thang máy.
Kỳ Nguyên nhướng mày, tùy ý bằng phẳng để những thanh âm đó thử thăm dò, sau đó cười một chút, bên tai liền hoàn toàn an tĩnh lại.
Thang máy dần đi xuống, ngoài dự đoán là, lúc này chỉ cần một chốc đã đi đến lầu một.
Dọc theo đường đi không có bất cứ chuyện kì quái nào xảy ra.
Sau khi tiến vào thang máy, thầy Triệu còn có chút thấp thỏm, không nghĩ tới chính mình cư nhiên sẽ thuận lợi đến vậy.
Lúc này đã đi ra office building mà vẫn còn hoảng hốt.
"Chúng ta đây đã ra rồi?" Hắn cũng không biết chính mình sao lại ma xui quỷ khiến nói ra những lời như vậy, miệng mở ra liền nhịn không được nhìn về phía Kỳ Nguyên.
Kỳ Nguyên gật đầu, ngáp một cái.
"Thầy à, nếu không còn chuyện gì em liền đi về ngủ trước."
Cậu dậy sớm, buổi sáng ngủ còn chưa đủ, lúc này đang mơ màng, ngay cả dưới mắt đều vì không ngủ ngon mà để lại hai vệt đỏ vô cùng đáng thương.
Đạo sư Triệu tuy rằng nghi vấn đầy mình, nhưng lúc này cũng nghĩ không ra cái gì, chỉ hoảng hốt gật đầu, nghe được điện thoại gọi từ nhà đến, vội vàng bừng tỉnh về nhà.
Lúc thầy ta rời đi, Kỳ Nguyên còn nghe được tiếng trong diện thoại hắn.
"Lão Triệu, ông làm gì mà hai ngày này cũng chưa về nhà? Lo lắng chết chúng ta."
Thanh âm trong điện thoại càng ngày càng xa, Kỳ Nguyên lắc lắc đầu, duỗi người, đi về theo lối lúc trước, chẳng qua khi đi ngang qua vườn hoa không biết nhớ đến cái gì, bước chân cố tình ngừng một chút.
Tiếng sột sột soạt soạt còn vang lên sau thân cây, thấy Kỳ Nguyên ra tới, cẩn thận mà dò đầu ra, tựa hồ do dự không biết có nên đi qua hay không.
Còn ở chỗ này sao, không biết là loại động vật gì.
Kỳ Nguyên mới chuẩn bị khom lưng vẫy tay, trong lúc bất ngờ, sinh vật vừa định chui ra phút chốc lại nhanh chóng chạy về.
Mà lúc này, sau khi Kỳ Nguyên nhanh chóng thu hồi tay, một trận tiếng bước chân vang lên bên tai, ngay sau đó, một giọng nói sáng trong lạnh lẽo vang lên.
"Cậu là ai? Sao lại ở chỗ này?"
Diệp Độ vốn là nghe người của Hiệp hội Thiên sư báo cáo sự kiện học sinh đại học Vạn Lâm mất tích mới đến đây. Khu vực office building ở phía bắc gần vườn hoa đã phong tỏa từ đêm qua, không cho phép nhân viên nhà trường tới gần.
Cho nên thời điểm nhìn thấy có người ở chỗ này, Diệp Độ mới có chút kinh ngạc, thanh âm không khỏi mang lên chất vấn.
Y nhíu mày nhìn người trước mặt, phát hiện là một thanh niên trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp, ăn mặc áo hoodie màu đen, hẳn là sinh viên trường.
Chính là sao lại xuất hiện bên cạnh vườn hoa.
Người đàn ông có đuôi lông mày lạnh băng híp híp mắt.
Kỳ Nguyên nghe thấy thanh âm ngẩng đầu lên, vô tội nói: "Ngại quá, tôi là sinh viên học viện vũ đạo, mới đi ngang qua đây, có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt cậu thanh thấu mờ mịt, đuôi mắt đáng thương còn có vệt đỏ.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú vào, cho dù tính tình Diệp Độ trời sinh lạnh nhạt cũng có chút không được tự nhiên.
Y liếc mắt nhìn giao lộ.
Vườn hoa có hai con đường, một cái đi đến office building, một cái đi đến phòng vũ đạo, bên thứ hai đúng là không bị phong tỏa.
Người tin tưởng đồn đãi dù sao cũng là thiểu số, nếu người này thật là sinh viên học viện múa, từ bên kia lại đây cũng có khả năng.
Nghe cậu nói vậy, ánh mắt lạnh băng của Diệp Độ hơi hòa hoãn, chỉ là bị khẩu trang che mất, thấy không rõ lắm.
Kỳ Nguyên không dấu vết mà nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
Thoạt nhìn không giống như là người trong trường học.
Hơn nữa hình như mặt mày trông quen quen? Cậu từng thấy trên TV thì phải?
Bởi vì không muốn bị nhân viên trường học nhận ra, Diệp Độ đến đây lúc sáng sớm, thời điểm đó ít người. Y đeo khẩu trang với mũ, không nhìn kĩ thì rất khó nhận ra.
Nhưng mà Kỳ Nguyên lại không phải người bình thường.
Cậu ngắm rõ người trước mặt, mới bừng tỉnh đại ngộ.
Đây chẳng phải là...... Ảnh đế họ Diệp lúc trước cậu từng xem sao?
Y tới đây làm cái gì?
Kỳ Nguyên chớp chớp mắt.
Theo bản năng liếc liếc về phía office building.
Cái office building này xác thật có chút vấn đề.
Kỳ Nguyên còn đang định buổi tối bớt thời giờ lại đến nhìn xem, bằng không về sau lại không có phương tiện tới trường. Không nghĩ đến người của Hiệp hội Thiên sư đã chú ý bên này.
Nếu vậy liền không cần phiền tới cậu, ác-có thể nằm liền nằm-long nhẹ nhõm thở ra,lúc này ngẩng đầu lên.
"Cái kia, bạn học này, tôi còn có việc, nếu không còn chuyện gì tôi về trước ha."
Cậu tỏ vẻ mình không hề nhận ra Diệp Độ là ai.
Đôi mắt quạnh quẽ của Diệp Độ dừng lại trên người cậu, hơi hơi chút tìm tòi nghiên cứu, đương nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp vô tội của thiếu niên, ngừng một chốc.
Khi Kỳ Nguyên cho rằng đối phương sẽ không tiếp lời nữa, Diệp Độ mới thu hồi tầm mắt: "Mấy ngày này không có việc gì thì tốt nhất không cần lại gần đây."
Quỷ vật nơi này có tu vi không thấp, lúc này đã có mười mấy người gặp chuyện, đều là dữ nhiều lành ít. Thiếu niên trước mắt phỏng chừng chỉ là may mắn mà thôi, trùng hợp đi ngang qua lại không bị cuốn vào.
Diệp Độ nào biết Kỳ Nguyên đâu chỉ là đi ngang qua, đúng là mới vừa ra khỏi office building đâu, cảnh cáo xong, y thu hồi ánh mắt nghiêm túc nhìn tòa nhà cao lớn trước mắt.
Căn cứ theo tình báo mà phân tích, nơi này hẳn có một con Địa phược linh quấy phá.
* Địa phược linh là người hoặc vật thể khác sau khi chết linh hồn có khu vực hoạt động bị hạn chế, bị trói buộc ở một chỗ, loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải, cho nên trở thành ác linh.
Chẳng qua để cho người ta kinh ngạc chính là......Địa phược linh bình thường hẳn không thể lợi hại như vậy, trong đó không biết còn gì cổ quái.
Diệp Độ híp híp mắt nghĩ ngợi.
Lúc này, bỗng nhiên trời tối sầm một chút, oán khí tràn ra từ trong office building không biết tại sao bỗng nhiên khuếch tán nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ vườn hoa.
Kỳ Nguyên bước chân lên mới chuẩn bị đi, nhưng mà đương cậu ngẩng đầu lần nữa, vườn hoa đã cùng một dạng với office building, cũng tràn ngập cảm giác âm trầm khiếp người.
Kỳ-muốn chạy không được-Nguyên:......
Cậu biết chắc mà, loại ác long thuộc tính hắc ám như cậu, đứng ở chỗ có phát sinh sự kiện thần quái này nhất định sẽ hấp dẫn những quỷ vật kia.
Vừa rồi lúc ở office building Kỳ Nguyên đã thu liễm hơi thở, lại uy hiếp đồ vật bên trong, mới có thể đi ra bình thường.
Hiện tại bởi vì có vai chính thụ ở, cậu không ra tay, hơi thở vô tình tản ra, lập tức lại khiến đồ vật kia hưng phấn, thậm chí cao hứng nhảy ra.
Khóe miệng cậu giật giật, ánh mắt hiện vẻ hung ác.
Liền thấy Diệp Độ, người vừa bảo cậu đi xa ra, cau mày chút, nhìn hoàn cảnh đột biến chung quanh, theo bản năng kéo thiếu niên người thường về phía mình.
Lạnh giọng dặn dò:
"Đừng ra tiếng, yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Tác giả có lời muốn nói:
Vai chính thụ: Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu.
Ác-trước giờ đều làm người ta sợ hãi-long: Vô tội.jpg
Edit by MrQ
- --------
Di sản?
Văn phòng đột nhiên an tĩnh trong nháy mắt.
Đạo sư Triệu ngẩng đầu nhìn bộ dáng nghiêm túc của Kỳ Nguyên, khoảng thời gian ngắn thậm chí quên cả sự hoảng hốt ở đáy lòng, nhịn không được hỏi:
"Em chắc chứ?"
Kỳ Nguyên gật gật đầu, nghiêm trang, ánh mắt nhìn hắn còn có chút ngượng ngùng nho nhỏ.
Vài phút sau, thầy Triệu tâm tình phức tạp mà viết xuống mấy chữ trên bảng báo cáo, Kỳ Nguyên thò lại gần nhìn, phát hiện mấy chữ đó cư nhiên là "xí nghiệp trong nhà".
Ài, không phải trực tiếp viết "kế thừa di sản" sao.
Kỳ Nguyên có chút tiếc nuối sờ sờ cằm, có điều cũng không mất mát, dù sao kết quả giống nhau là được.
Sau khi Triệu đạo sư viết xong, cậu ngẩng đầu nhìn thời gian:
"Thầy à, lúc này hẳn không còn chuyện gì nhỉ? Thầy có muốn đi ra ngoài không? Chúng ta đi cùng."
Lúc cậu đi lên tòa nhà này hình như chỉ có một mình đạo sư Triệu, để một mình hắn ở trong đây, không biết muốn trốn tới lúc nào, không bằng bây giờ tiện đường mang hắn xuống.
Nghe thấy lời nói của Kỳ Nguyên, đạo sư Triệu lập tức ngẩng đầu, như là bỗng nhớ ra cái gì, phục hồi tinh thần lại.
Đúng rồi, đi ra ngoài.
Mình có thể đi ra ngoài cùng Kỳ Nguyên.
Chẳng qua......
Thầy mới vừa ngó ra ngoài lại có chút do dự, nhớ tới bộ dáng hoảng hốt vừa nãy của bản thân, một cảm giác sợ hãi khiếp hoảng quanh quẩn ở trong lòng, chính đạo sư Triệu cũng không biết là bị làm sao, hắn cư nhiên sợ hãi tòa nhà lớn mà mình đã làm việc nhiều năm này.
Kỳ Nguyên lại không nghĩ nhiều như vậy, chuyện xong xuôi, cậu thuận tay dọn dẹp đồ vật trên bàn thì chuẩn bị đi, tự như một cậu học sinh chuẩn bị tan học.
Đạo sư Triệu thấy động tác của cậu, nhịn không được tiến một bước lên theo sát, cảm giác sợ hãi mới hơi bị đè xuống một ít.
Sau khi cánh cửa văn phòng chứa ánh sáng bị đóng lại, "phanh" một tiếng, âm thanh khóa cửa vang vọng dọc hành lang.
Bóng đèn dây tóc màu trắng theo đó sáng lên, chỉ là ở giữa hành lang tối tăm, nhìn như thế nào cũng đều khiếp người.
Trên cánh tay thầy Triệu bất tri bất giác nổi một tầng da gà, càng xem càng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Nhứng mà biểu tình của Kỳ Nguyên đi trước lại rất tự nhiên, giống như là tòa office building này không có gì không đúng, lúc đi đến cửa thang máy còn quay đầu lại.
"Làm sao vậy thầy Triệu?"
Đạo sư Triệu đi sau cậu, hoảng hốt ngó ngang ngó dọc.
"Em không cảm thấy tòa nhà này có chút......không thoải mái à?"
Thầy Triệu dừng một chút, kiệt lực muốn miêu tả cảm gác khiếp người kia, nhưng lại cảm thấy chính mình nghi thần nghi quỷ, nửa ngày chỉ có thể nghẹn ra một câu không thoải mái.
Kỳ Nguyên đứng dưới bóng đèn dây tóc, nhìn hắn một lượt từ trên xuống.
Bời vì khẩn trương, sắc mặt đạo sư Triệu trắng bệch, đồng tử trong hai mắt che kín tơ máu. Lúc này hắn hoảng hốt mà nhìn khắp nơi chung quanh, giống như trên hành lang tùy thời sẽ có đồ vật đáng sợ gì vụt ra.
Loại cảm giác sợ hãi này giống y như đúc cảm nhận của hắn lúc đang ở trong văn phòng.
Tuyệt vọng dâng lên trong lòng, hắn sợ tới mức đôi mắt càng ngày càng đỏ, tròng mắt nhô lên, hô hấp cũng yếu dần.
Đúng lúc này, kỳ Nguyên bỗng nhiên mở miệng.
"Không có gì nha? Thầy Triệu thầy làm sao vậy?"
Cậu cười duỗi tay vỗ vỗ bả vai của người đàn ông chìm trong hoảng sợ này, có chút kinh ngạc.
Đương ngón tay ấm áp chạm vào trên vai, cổ sợ hãi treo thần kinh kia bỗng cứng lại, đột nhiên như là bị thứ gì đánh vỡ, bàn tay vô hình véo trên cổ hắn ầm ầm tiêu tán.
Hàng móng tay trắng dài quá mức của đạo sư Triệu chậm rãi thu về, điểm trắng trong tròng mắt cũng dần dần khôi phục.
Qua một lát mới cứng nhắc đưa tay xoa xoa thái dương.
"Hình như......đúng là vậy."
"Ha ha, có lẽ gần đây thầy hơi mệt nhọc."
"Thần kinh còn có chút suy nhược."
Sắp tới quý tốt nghiệp, hắn vội chuyện trong lớp, xác thật lâu rồi chưa nghỉ ngơi tốt, dạo này trái tim luôn không thoải mái.
Kỳ Nguyên thấy thế lại quan tâm vỗ hắn hai cái.
"Công việc quan trọng, nhưng thầy cũng cần nghỉ ngơi tốt nha."
Quan hệ giữa cậu và đạo sư không tồi, nói như vậy, đáy mắt không khỏi ngầm có ý quan tâm.
Đạo sư Triệu đang suy yếu, một cái vỗ đi xuống thiếu chút nữa không đứng nổi, nhưng mà loại cảm giác quỷ dị âm trầm này rốt cuộc biến mất.
Mà lúc này thang máy cũng lên rồi.
Kỳ Nguyên tự nhiên mà thu tay, sau khi nhìn đạo sư Triệu đi vào thang máy, lúc này mới quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Office building âm khí dày đặc, bóng dáng vặn vẹo, sau những tiếng tích táp vang lên, phảng phất như là có người chậm rãi tới gần, bên tai thậm chí còn có tiếng vui cười đầy oán độc của bọn học sinh, đe dọa hai người trong thang máy.
Kỳ Nguyên nhướng mày, tùy ý bằng phẳng để những thanh âm đó thử thăm dò, sau đó cười một chút, bên tai liền hoàn toàn an tĩnh lại.
Thang máy dần đi xuống, ngoài dự đoán là, lúc này chỉ cần một chốc đã đi đến lầu một.
Dọc theo đường đi không có bất cứ chuyện kì quái nào xảy ra.
Sau khi tiến vào thang máy, thầy Triệu còn có chút thấp thỏm, không nghĩ tới chính mình cư nhiên sẽ thuận lợi đến vậy.
Lúc này đã đi ra office building mà vẫn còn hoảng hốt.
"Chúng ta đây đã ra rồi?" Hắn cũng không biết chính mình sao lại ma xui quỷ khiến nói ra những lời như vậy, miệng mở ra liền nhịn không được nhìn về phía Kỳ Nguyên.
Kỳ Nguyên gật đầu, ngáp một cái.
"Thầy à, nếu không còn chuyện gì em liền đi về ngủ trước."
Cậu dậy sớm, buổi sáng ngủ còn chưa đủ, lúc này đang mơ màng, ngay cả dưới mắt đều vì không ngủ ngon mà để lại hai vệt đỏ vô cùng đáng thương.
Đạo sư Triệu tuy rằng nghi vấn đầy mình, nhưng lúc này cũng nghĩ không ra cái gì, chỉ hoảng hốt gật đầu, nghe được điện thoại gọi từ nhà đến, vội vàng bừng tỉnh về nhà.
Lúc thầy ta rời đi, Kỳ Nguyên còn nghe được tiếng trong diện thoại hắn.
"Lão Triệu, ông làm gì mà hai ngày này cũng chưa về nhà? Lo lắng chết chúng ta."
Thanh âm trong điện thoại càng ngày càng xa, Kỳ Nguyên lắc lắc đầu, duỗi người, đi về theo lối lúc trước, chẳng qua khi đi ngang qua vườn hoa không biết nhớ đến cái gì, bước chân cố tình ngừng một chút.
Tiếng sột sột soạt soạt còn vang lên sau thân cây, thấy Kỳ Nguyên ra tới, cẩn thận mà dò đầu ra, tựa hồ do dự không biết có nên đi qua hay không.
Còn ở chỗ này sao, không biết là loại động vật gì.
Kỳ Nguyên mới chuẩn bị khom lưng vẫy tay, trong lúc bất ngờ, sinh vật vừa định chui ra phút chốc lại nhanh chóng chạy về.
Mà lúc này, sau khi Kỳ Nguyên nhanh chóng thu hồi tay, một trận tiếng bước chân vang lên bên tai, ngay sau đó, một giọng nói sáng trong lạnh lẽo vang lên.
"Cậu là ai? Sao lại ở chỗ này?"
Diệp Độ vốn là nghe người của Hiệp hội Thiên sư báo cáo sự kiện học sinh đại học Vạn Lâm mất tích mới đến đây. Khu vực office building ở phía bắc gần vườn hoa đã phong tỏa từ đêm qua, không cho phép nhân viên nhà trường tới gần.
Cho nên thời điểm nhìn thấy có người ở chỗ này, Diệp Độ mới có chút kinh ngạc, thanh âm không khỏi mang lên chất vấn.
Y nhíu mày nhìn người trước mặt, phát hiện là một thanh niên trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp, ăn mặc áo hoodie màu đen, hẳn là sinh viên trường.
Chính là sao lại xuất hiện bên cạnh vườn hoa.
Người đàn ông có đuôi lông mày lạnh băng híp híp mắt.
Kỳ Nguyên nghe thấy thanh âm ngẩng đầu lên, vô tội nói: "Ngại quá, tôi là sinh viên học viện vũ đạo, mới đi ngang qua đây, có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt cậu thanh thấu mờ mịt, đuôi mắt đáng thương còn có vệt đỏ.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú vào, cho dù tính tình Diệp Độ trời sinh lạnh nhạt cũng có chút không được tự nhiên.
Y liếc mắt nhìn giao lộ.
Vườn hoa có hai con đường, một cái đi đến office building, một cái đi đến phòng vũ đạo, bên thứ hai đúng là không bị phong tỏa.
Người tin tưởng đồn đãi dù sao cũng là thiểu số, nếu người này thật là sinh viên học viện múa, từ bên kia lại đây cũng có khả năng.
Nghe cậu nói vậy, ánh mắt lạnh băng của Diệp Độ hơi hòa hoãn, chỉ là bị khẩu trang che mất, thấy không rõ lắm.
Kỳ Nguyên không dấu vết mà nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
Thoạt nhìn không giống như là người trong trường học.
Hơn nữa hình như mặt mày trông quen quen? Cậu từng thấy trên TV thì phải?
Bởi vì không muốn bị nhân viên trường học nhận ra, Diệp Độ đến đây lúc sáng sớm, thời điểm đó ít người. Y đeo khẩu trang với mũ, không nhìn kĩ thì rất khó nhận ra.
Nhưng mà Kỳ Nguyên lại không phải người bình thường.
Cậu ngắm rõ người trước mặt, mới bừng tỉnh đại ngộ.
Đây chẳng phải là...... Ảnh đế họ Diệp lúc trước cậu từng xem sao?
Y tới đây làm cái gì?
Kỳ Nguyên chớp chớp mắt.
Theo bản năng liếc liếc về phía office building.
Cái office building này xác thật có chút vấn đề.
Kỳ Nguyên còn đang định buổi tối bớt thời giờ lại đến nhìn xem, bằng không về sau lại không có phương tiện tới trường. Không nghĩ đến người của Hiệp hội Thiên sư đã chú ý bên này.
Nếu vậy liền không cần phiền tới cậu, ác-có thể nằm liền nằm-long nhẹ nhõm thở ra,lúc này ngẩng đầu lên.
"Cái kia, bạn học này, tôi còn có việc, nếu không còn chuyện gì tôi về trước ha."
Cậu tỏ vẻ mình không hề nhận ra Diệp Độ là ai.
Đôi mắt quạnh quẽ của Diệp Độ dừng lại trên người cậu, hơi hơi chút tìm tòi nghiên cứu, đương nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp vô tội của thiếu niên, ngừng một chốc.
Khi Kỳ Nguyên cho rằng đối phương sẽ không tiếp lời nữa, Diệp Độ mới thu hồi tầm mắt: "Mấy ngày này không có việc gì thì tốt nhất không cần lại gần đây."
Quỷ vật nơi này có tu vi không thấp, lúc này đã có mười mấy người gặp chuyện, đều là dữ nhiều lành ít. Thiếu niên trước mắt phỏng chừng chỉ là may mắn mà thôi, trùng hợp đi ngang qua lại không bị cuốn vào.
Diệp Độ nào biết Kỳ Nguyên đâu chỉ là đi ngang qua, đúng là mới vừa ra khỏi office building đâu, cảnh cáo xong, y thu hồi ánh mắt nghiêm túc nhìn tòa nhà cao lớn trước mắt.
Căn cứ theo tình báo mà phân tích, nơi này hẳn có một con Địa phược linh quấy phá.
* Địa phược linh là người hoặc vật thể khác sau khi chết linh hồn có khu vực hoạt động bị hạn chế, bị trói buộc ở một chỗ, loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải, cho nên trở thành ác linh.
Chẳng qua để cho người ta kinh ngạc chính là......Địa phược linh bình thường hẳn không thể lợi hại như vậy, trong đó không biết còn gì cổ quái.
Diệp Độ híp híp mắt nghĩ ngợi.
Lúc này, bỗng nhiên trời tối sầm một chút, oán khí tràn ra từ trong office building không biết tại sao bỗng nhiên khuếch tán nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ vườn hoa.
Kỳ Nguyên bước chân lên mới chuẩn bị đi, nhưng mà đương cậu ngẩng đầu lần nữa, vườn hoa đã cùng một dạng với office building, cũng tràn ngập cảm giác âm trầm khiếp người.
Kỳ-muốn chạy không được-Nguyên:......
Cậu biết chắc mà, loại ác long thuộc tính hắc ám như cậu, đứng ở chỗ có phát sinh sự kiện thần quái này nhất định sẽ hấp dẫn những quỷ vật kia.
Vừa rồi lúc ở office building Kỳ Nguyên đã thu liễm hơi thở, lại uy hiếp đồ vật bên trong, mới có thể đi ra bình thường.
Hiện tại bởi vì có vai chính thụ ở, cậu không ra tay, hơi thở vô tình tản ra, lập tức lại khiến đồ vật kia hưng phấn, thậm chí cao hứng nhảy ra.
Khóe miệng cậu giật giật, ánh mắt hiện vẻ hung ác.
Liền thấy Diệp Độ, người vừa bảo cậu đi xa ra, cau mày chút, nhìn hoàn cảnh đột biến chung quanh, theo bản năng kéo thiếu niên người thường về phía mình.
Lạnh giọng dặn dò:
"Đừng ra tiếng, yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Tác giả có lời muốn nói:
Vai chính thụ: Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu.
Ác-trước giờ đều làm người ta sợ hãi-long: Vô tội.jpg
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.