Sau Khi Gả Cho Tháo Hán Tàn Tật, Ta Hoài Song Sinh
Chương 12: Cổ Vũ 4
Sài Bảo
09/12/2024
Gọi nương thì không có khả năng nhưng điểm tâm này là nàng đưa, cha từng nói với cậu bé làm người phải lễ phép.
Nếu nàng vẫn có thể tốt như thế này, thì sau này cậu bé cũng sẽ không cắn nàng nữa.
Vẻ mặt lúng túng của Tưởng Dục khiến Tôn Vân thích thú, lần này nàng không từ chối mà cắn một miếng nhỏ.
Tưởng Xu nhìn thấy Tôn Vân nếm thử chiếc bánh đậu đỏ trên tay ca ca mình, cô bé đã nhanh chóng giơ chiếc bánh trên tay lên không chịu thua kém.
Tôn Vân cũng hân hạnh cắn một miếng nhỏ.
“Được rồi, các con đi xem xem cha thế nào đi, ta sẽ nấu ăn cho các con!”
"Mau ăn hết điểm tâm đi. Đừng để người khác nhìn thấy các con đang ăn điểm tâm, nếu không bà ngoại phát hiện ra sẽ đến nhà trộm mất!" Tôn Vân dặn dò hai đứa trẻ.
Bọn trẻ nghe vậy, vội vàng tăng tốc ăn xong điểm tâm, sau khi ăn xong, chúng đi đôi giày và tất mới mà Tôn Vân làm cho, chui ra khỏi giường, nắm tay nhau chạy ra khỏi phòng đi tìm cha.
"Nương tử của Tưởng Thiệu." Lúc này, một phụ nhân gầy gò xách giỏ bước vào sân, Tôn Vân vội vàng chào đón.
Người đến là Điền thẩm, là hàng xóm cùng một khu.
Điền thẩm là một bà lão tốt bụng, nhưng cuộc sống không mấy tốt đẹp, bà ấy đã nuôi tổng cộng năm người con trai, trong đó có bốn người đã chết trên chiến trường, hiện tại đứa nhỏ nhất cũng đã ra chiến trường, một chút tin tức cũng không có.
Một mình bà ấy nuôi mấy đứa cháu, cuộc sống rất khốn khổ.
Điền thẩm lấy chiếc giỏ trên tay nhét vào người Tôn Vân: “Đây là một ít ngũ cốc, đủ cho ngươi dùng mấy ngày, nhiều thì ta cũng không có, ngươi đừng chê ít."
Nói xong bà ấy nhìn Tôn Vân với ánh mắt đầy ý tứ: "Sau này ngươi cũng đừng có với tay dài quá, đừng có cái gì tốt cũng đưa về nhà mẹ đẻ."
Lúc nãy bà ấy ở cách vách nghe thấy Tôn Vân và nương cãi vã.
Nếu không phải thấy Tôn Vân tỉnh ngộ với thái độ cứng rắn, bà ấy cũng sẽ không mất công đi qua đây một chuyến thế này.
Tôn Vân biết Điền thẩm là nhắc nhở dễ nghe, dù sao nguyên chủ vốn là một là một người hay hà hiếp người khác, hàng xóm đều nhìn thấy cả.
Cũng may hôm nay náo loạn một trận lớn, nàng cố ý cao giọng, nhân cơ hội này thay đổi hình tượng, để không quá khác biệt so với nguyên chủ, bị người khác coi là yêu nghiệt mà đem đi thiêu.
Nghĩ đến đây, Tôn Vân tỏ ra xấu hổ hối hận, rồi buồn bã nói: "Điền thẩm đừng lo lắng, ta sẽ không bao giờ ngu ngốc như trước nữa. Nháo loạn trận này ta mới biết nhà mẹ đẻ không coi ta là người trong nhà... Khúc đồ tể kia đánh chết bốn nương tử rồi mà nhà bên đấy còn ép ta gả qua, thế này với ép chết ta có gì khác nhau đâu?" Nói tới đây, Tôn Vân rơi thêm hai giọt nước mắt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu nàng vẫn có thể tốt như thế này, thì sau này cậu bé cũng sẽ không cắn nàng nữa.
Vẻ mặt lúng túng của Tưởng Dục khiến Tôn Vân thích thú, lần này nàng không từ chối mà cắn một miếng nhỏ.
Tưởng Xu nhìn thấy Tôn Vân nếm thử chiếc bánh đậu đỏ trên tay ca ca mình, cô bé đã nhanh chóng giơ chiếc bánh trên tay lên không chịu thua kém.
Tôn Vân cũng hân hạnh cắn một miếng nhỏ.
“Được rồi, các con đi xem xem cha thế nào đi, ta sẽ nấu ăn cho các con!”
"Mau ăn hết điểm tâm đi. Đừng để người khác nhìn thấy các con đang ăn điểm tâm, nếu không bà ngoại phát hiện ra sẽ đến nhà trộm mất!" Tôn Vân dặn dò hai đứa trẻ.
Bọn trẻ nghe vậy, vội vàng tăng tốc ăn xong điểm tâm, sau khi ăn xong, chúng đi đôi giày và tất mới mà Tôn Vân làm cho, chui ra khỏi giường, nắm tay nhau chạy ra khỏi phòng đi tìm cha.
"Nương tử của Tưởng Thiệu." Lúc này, một phụ nhân gầy gò xách giỏ bước vào sân, Tôn Vân vội vàng chào đón.
Người đến là Điền thẩm, là hàng xóm cùng một khu.
Điền thẩm là một bà lão tốt bụng, nhưng cuộc sống không mấy tốt đẹp, bà ấy đã nuôi tổng cộng năm người con trai, trong đó có bốn người đã chết trên chiến trường, hiện tại đứa nhỏ nhất cũng đã ra chiến trường, một chút tin tức cũng không có.
Một mình bà ấy nuôi mấy đứa cháu, cuộc sống rất khốn khổ.
Điền thẩm lấy chiếc giỏ trên tay nhét vào người Tôn Vân: “Đây là một ít ngũ cốc, đủ cho ngươi dùng mấy ngày, nhiều thì ta cũng không có, ngươi đừng chê ít."
Nói xong bà ấy nhìn Tôn Vân với ánh mắt đầy ý tứ: "Sau này ngươi cũng đừng có với tay dài quá, đừng có cái gì tốt cũng đưa về nhà mẹ đẻ."
Lúc nãy bà ấy ở cách vách nghe thấy Tôn Vân và nương cãi vã.
Nếu không phải thấy Tôn Vân tỉnh ngộ với thái độ cứng rắn, bà ấy cũng sẽ không mất công đi qua đây một chuyến thế này.
Tôn Vân biết Điền thẩm là nhắc nhở dễ nghe, dù sao nguyên chủ vốn là một là một người hay hà hiếp người khác, hàng xóm đều nhìn thấy cả.
Cũng may hôm nay náo loạn một trận lớn, nàng cố ý cao giọng, nhân cơ hội này thay đổi hình tượng, để không quá khác biệt so với nguyên chủ, bị người khác coi là yêu nghiệt mà đem đi thiêu.
Nghĩ đến đây, Tôn Vân tỏ ra xấu hổ hối hận, rồi buồn bã nói: "Điền thẩm đừng lo lắng, ta sẽ không bao giờ ngu ngốc như trước nữa. Nháo loạn trận này ta mới biết nhà mẹ đẻ không coi ta là người trong nhà... Khúc đồ tể kia đánh chết bốn nương tử rồi mà nhà bên đấy còn ép ta gả qua, thế này với ép chết ta có gì khác nhau đâu?" Nói tới đây, Tôn Vân rơi thêm hai giọt nước mắt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.